Tỉnh Dậy Thành Mèo Của Ảnh Đế

Chương 97: Nghiêm Túc


Bạn đang đọc Tỉnh Dậy Thành Mèo Của Ảnh Đế FULL – Chương 97: Nghiêm Túc


Tần Trầm cũng đồng ý lời Hứa Giản nói, cho rằng Liễu Thiên Thiên không chỉ có bệnh, còn không chữa nổi.

Hứa Giản: “Vậy phía cảnh sát nói thế nào?”
Tần Trầm: “Tối hôm qua cảnh sát đến nhà bắt người, kết quả cụ thể vẫn chưa có.”
Hứa Giản nghe xong vừa nghĩ, cũng phải, lần này mới qua một buổi tối, có thể điều tra rõ ràng sự thật mọi chuyện đã rất nhanh, cần một thời gian nữa để thẩm vấn và vụ án mới có kết quả.

Hứa Giản suy nghĩ một chút, lại cau mày: “Gia đình Liễu Thiên Thiên nhất định sẽ dựa vào quan hệ để bảo lãnh cô ta.”
Tần Trầm gật đầu: “Em nghĩ không sai, tối hôm qua ba Liễu Thiên Thiên cũng đã suốt đêm đến nhà anh xin tha cho cô ta.”
Theo lời mẹ Tần Trầm kể, nửa đêm hôm qua hơn ba giờ sáng Liễu Đằng đến nhà hắn, sắc mặt uể oải, sốt ruột như lửa đốt, mấy tiếng như già nua thêm mười tuổi.

Tối hôm qua, Liễu Đằng ngồi xuống đã bắt đầu khóc, khóc con gái của ông còn nhỏ không hiểu chuyện, khóc mình lớn tuổi mới có con không dễ dàng, không biết dạy dỗ con, cuối cùng cầu xin bọn họ, có thể vì bao năm tâm huyết của mình vào Nhạc Ngu, không có công cũng có sức, cho Liễu Thiên Thiên một con đường sống.

Ông bảo đảm sau này nhất định sẽ dạy dỗ nghiêm khắc, sẽ không để cho Liễu Thiên Thiên tiếp tục xuất hiện trước mặt Tần Trầm.

Liễu Thiên Thiên thuê đám Ngô Tam Giang, tính chất vụ này rất nghiêm trọng, cũng nhờ từ nhỏ Tần Trầm được rèn luyện mới không sao, nếu Tần Trầm ít rèn luyện như những cậu ấm bình thường, cũng không biết bây giờ người đã bị bắt cóc đi đâu.

Huống chi Ngô Tam Giang còn là người mang tội giết người lẩn trốn, ra tay không biết nặng nhẹ, nếu Tần Trầm xảy ra chuyện gì thì làm sao?
Nghĩ tới đây, bất kể là ba Tần hay mẹ Tần, sắc mặt đều rất khó coi, đối với Liễu Đằng than thở khóc lóc, bao che khuyết điểm, mẹ Tần nói thẳng:
“Liễu Thiên Thiên năm nay cũng hai mươi ba rồi nhỉ? Không còn nhỏ, đã trưởng thành, nên phải chịu trách nhiệm với hành động của bản thân.”
“Con gái của ông là người, con trai nhà tôi thì không? Không phải con gái của ông bị chiều hư từ nhỏ sao? Nếu ngày hôm nay con trai của tôi thật sự gặp phải chuyện gì thì biết làm sao?”
Mẹ Tần sau khi kết hôn thì an tâm ở nhà làm bà chủ gia đình, bà không hiểu chuyện kinh doanh, nhưng biết rõ một đạo lý:
Liễu Đằng càng vất vả với Nhạc Ngu công lao càng lớn, nhưng Tần gia những năm qua cũng không thiếu một hạt gạo của ông, lương bổng, cổ phần, cũng như phúc lợi của ông?
Trả công bao nhiêu được bấy nhiêu, đừng ai nói ai phải chịu thiệt trong những năm qua.

Lui 10 ngàn bước mà nói, xảy ra chuyện như vậy, nếu không phải nhớ tình bạn bè cũ những năm qua, Liễu Đằng đừng nói ngồi trước mặt bọn họ khóc líc, ngay cả cửa nhà cũng đừng hòng vào.

Trong chuyện lần này, cái nhìn của ba Tần cũng nhất trí với mẹ Tần, cho nên đối với lời cầu xin của cấp dưới cũ, cũng không buông tha, chỉ nói xem phía cảnh sát xử lý như thế nào.

Bọn họ tôn trọng kết quả xử lý của cảnh sát.

Liễu Đằng khóc lóc đến, cuối cùng lại khóc lóc đi, khi đi mặt mày xám xịt, thần sắc uể oải, nhìn bóng lưng loạng choạng của ông, mẹ Tần cuối cùng vẫn nhẹ dạ, có chút không đành lòng.

Đều là người làm cha mẹ, chờ quản gia tiễn Liễu Đằng đi, mẹ Tần quay đầu nhìn chồng mình:

“Vừa rồi lời em nói có quá đáng lắm không?”
Giơ tay vỗ lưng bà như an ủi, ba Tần hỏi:
“Hối hận rồi? Cũng muốn cầu xin thay Liễu Thiên Thiên.”
Mẹ Tần nghe xong nhanh chóng rút tay về, không chút nghĩ ngợi nói:
“Không thể, không thương lượng.”
Cũng nhờ con trai bảo bối của bà hôm nay không làm bị thương chỗ nào, nếu không bà có thể đến cục cảnh sát cào nát mặt Liễu Thiên Thiên.

Còn cầu xin, đừng có mơ, không có cửa.

Ba Tần: “Vậy là được rồi, đừng nghĩ nhiều như thế, chuyện lần này cũng coi như cho ông Liễu một bài học, không thể cứ giữ thói quen đó cho con gái, sẽ làm hư.”
Liễu Đằng cưng chiều con gái tới mức độ nào ba Tần phụ từng nghe nói qua, cho dù Liễu Thiên Thiên mở miệng muốn mặt trăng trên trời, ông Liễu cũng sẽ ngẩng đầu nhìn trời xem xét.

……!
Nghe Tần Trầm nói xong, Hứa Giản thở dài: “Cũng khó cho ba của Liễu Thiên Thiên.”
Thế nhưng việc này nói đi cũng phải nói lại, không thể trách người khác, Liễu Đằng một mực dung túng, bản thân Liễu Thiên Thiên cũng không học giỏi, cho nên mới dẫn đến tình cảnh bây giờ.

Đối với chuyện của Liễu Đằng, Tần Trầm lại không cảm khái bao nhiêu, trước kia hắn vì nể mặt Liễu Đằng, nên đã không tính toán việc Liễu Thiên Thiên tìm thám tử tư điều tra hắn.

Hắn còn nhờ người chuyển lời với Liễu Đằng, đã cho cha con họ một cơ hội, là chính bọn họ không quý trọng.

Tần Trầm không nói hết tất cả với Hứa Giản, vào sáng nay trong số những cuộc điện thoại hắn nhận được, một trong số đó là dì dọn vệ sinh gọi tới.

Mặc dù bọn họ đã chuyển ra khỏi tiểu khu trước kia, nhưng dì vẫn thường hay tới nhà quét dọn, bà nói nhặt được một mảnh giấy trong cánh cửa, bên trên viết đầy —— anh là của em.

Theo lời dì nói, hẳn là có người nhét vào khe cửa.

Có thể làm ra chuyện như vậy, ngoài Liễu Thiên Thiên ra, Tần Trầm không nghĩ ra người thứ hai.

Ăn sáng xong, Hứa Giản lấy kịch bản (Loạn bước phi kiếm) ra, mới vừa mở một trang ra nhìn hai dòng, Tần Trầm đi tới bên cạnh cậu, nói:
“Đừng vội đọc kịch bản, theo anh đến một nơi.”
Hứa Giản ngẩng đầu khỏi kịch bản: “Đi đâu?”
Hỏi xong, Hứa Giản liền bừng tỉnh: “Phải đến cục cảnh sát sao?”
Hứa Giản thả kịch bản xuống đứng dậy, chuẩn bị đi.


Tần Trầm lại nói: “Không phải cục cảnh sát.”
Hứa Giản khựng lại, nghi hoặc: “Vậy đi đâu? Siêu thị?”
Tần Trầm: “Đi gặp Khương Lâm Tà một lát.”
Hứa Giản nghĩ mình nghe lầm: “Đi gặp giám đốc Khương? Anh có việc tìm giám đốc Khương?”
Tần Trầm nhìn Hứa Giản, chậm rãi mở miệng: “Chuyện tối hôm qua, Khương Lâm Tà biết rồi.”
“Hả?” Hứa Giản sững sờ, không khỏi cau mày: “Thời gian mới có một đêm, tin tức truyền nhanh vậy sao?”
Khương Lâm Tà và chuyện này hoàn toàn không liên quan cũng biết, thế không phải là mọi người đều biết cả rồi?
Ai nói Tần Trầm là người của công chúng, vì suy nghĩ cho hắn, không làm lớn chuyện, xử lý nhanh gọn đâu?
Nghe Hứa Giản nói, Tần Trầm bình tĩnh nói:
“Không phải tin tức truyền đi quá nhanh, là Khương Lâm Tà quá linh thông tin tức.”
Hứa Giản nhìn hắn: “Là sao?”
Tần Trầm: “Chuyện ngày hôm qua phía cảnh sát không làm lộ ra, nhưng vẫn có vài báo đài đưa tin.”
Tin tức lớn liên quan đến tội phạm truy nã, mọi người đều biết Tần Trầm có chỗ dựa cứng, truyền thông cho dù nắm giữ một tay tin tức cũng không dám tùy tiện tung ra, vì vậy có một bên truyền thông tìm Nhạc Ngu sớm nhất, hỏi tin tức này có thể phát hành không.

Có thể phát hành thì bọn họ đăng, không thể phát hành, Nhạc Ngu phải bỏ tiền mua tin, nói dễ nghe thì chính là trả tiền bịt miệng.

Mọi người đều kiếm cơm, có thương có lượng mới không ảnh hưởng hòa khí.

Nghệ sĩ diễn viên đăng tin tức giải trí là được rồi, tin tức xã hội và mảng pháp luật tốt nhất đừng dính vào, cho nên Phan Mẫn không chút nghĩ ngợi đã quyết định dùng tiền dập tin.

Mười mấy phút sau khi Phan Mẫn nộp đơn xin kinh phí, truyền thông bên kia lại tới chuyển lời, nói bọn họ sẽ không đăng tin tức, cũng không cần đưa phí bịt miệng nào cả.

Phan Mẫn thắc mắc tại sao truyền thông trở mặt trong nháy mắt, kết quả hỏi thăm mới biết, thì ra là sếp tổng Đắc Cổ kêu người giải quyết việc này.

Quan hệ xã hội của Ngạc Ngu và hiệu suất làm việc của Phan Mẫn nổi tiếng trong ngành, nhưng lần này lại bị Khương Lâm Tà giành trước.

Phan Mẫn không biết mối quan hệ giữa Khương Lâm Tà và Hứa Giản, nghe nói anh ra tay thì cau mày, nói chuyện này với Tần Trầm, hỏi Tần Trầm có phải rất thân với giám đốc Khương không.

Hoặc là nói, có phải giám đốc Khương hối hận vì chấm dứt hợp đồng với Hứa Giản.


Không có công không nhận lộc, Khương Lâm Tà là người đứng đầu Đắc Cổ, đến giúp diễn viên của Nhạc Ngu, nghĩ như thế nào cũng thấy lạ.

Hứa Giản có chút bất ngờ: “Giám đốc Khương chi tiền dập tin tức?”
“Ừm.” Tần Trầm gật đầu: “Còn có chuyện Hà Gia lần trước, từ sau khi cậu ta bị rút về công ty, người của anh cuối cùng không còn tin tức của cậu ta.”
Quá lâu không nghe đến cái tên Hà Gia, Hứa Giản cũng đã quên mất người này, bây giờ nghe Tần Trầm nhắc tới, cậu mới nhớ ra, đã lâu không có tin tức của y.

Chuyện bị rút hết tài nguyên lớn như vậy, ngay cả internet cũng không thấy một tí tin tức của y, như thể y bốc hơi khỏi thế giới.

Vừa nghĩ như thế, Hứa Giản cảm thấy nên đi gặp Khương Lâm Tà, không nói đến chuyện khác, lần này người dùng tiền giúp bọn họ bịt miệng truyền thông, nói thế nào cũng phải gặp mặt nói tiếng cảm ơn.

Công ty Đắc Cổ không nằm trong Nam Phong, lái xe trên đường cao tốc phải hơn hai tiếng đồng hồ, dọc theo con đường, Tần Trầm nói tất cả những nghi ngờ của mình đối với Khương Lâm Tà cho Hứa Giản nghe.

Hứa Giản giơ tay nhìn chăm chú chiếc lắc bạc trên cổ tay, giọng nói hơi do dự:
“Ý của anh là…!lắc tay và vòng cổ mà giám đốc Khương tặng cho em có vấn đề?”
Tần Trầm mím môi gật đầu, sau đó nói:
“Em suy nghĩ kỹ một chút, trước khi gặp Khương Lâm Tà, đến trưa em sẽ biến thành mèo, nhưng ngày đầu tiên em gặp Khương Lâm Tà trong đoàn phim, thời gian biến thành mèo của em chậm hơn sáu tiếng.”
“Em ổn định ban ngày biến người đến tối biến mèo, cũng là sau khi Khương Lâm Tà tặng em lắc tay và vòng cổ.”
“Mấy ngày trước em hoá người biến mèo không ổn định, anh nghĩ chắc cũng là vì em quên đeo lắc tay.”
Hứa Giản cẩn thận suy nghĩ một chút, không khỏi trợn to mắt: “Hình như vậy!”
Tần Trầm không nhắc Hứa Giản cũng không nghĩ tới, bây giờ nghe hắn nói như thế, cậu cảm thấy hơi kỳ lạ.

Giám đốc Khương tặng cậu lắc tay còn có thể hiểu được, thế nhưng vì sao lại tặng vòng cổ cho Sữa Tươi chưa từng gặp bao giờ? Hơn nữa trùng hợp là đều tặng lục lạc.

Tần Trầm nói như mở ra một cánh cửa trong lòng Hứa Giản, Hứa Giản nhăn chặt mày, lầm bầm lầu bầu:
“Mùi bạc hà mà em ngửi thấy trên chiếc lục lạc, có phải cũng liên quan đến giám đốc Khương?”
Tần Trầm nghe vậy quay đầu liếc mắt nhìn cậu: “Vị bạc hà?”
Vì vậy Hứa Giản cũng nói chuyện trước đây mình ngửi thấy mùi bạc hà trên người Khương Lâm Tà cho Tần Trầm nghe.

Sau khi nói xong Hứa Giản cũng cảm thấy việc này càng nói càng mơ hồ, nói đùa:
“Hay giám đốc Khương là bạc hà thành tinh nhỉ? Trước kiến quốc có thể thành tinh.”
Tần Trầm bị cậu chọc cười, hỏi ngược lại: “Vậy tình huống của em thì nói thế nào?”
Hứa Giản ngồi thẳng lưng: “Em là người chính phái.”
Hoá mèo là di chứng tai nạn tai thông.

Tần Trầm tiếp tục cười: “Không ai nói em không chính phái.”
Hứa Giản nghẹn lại, cuối cùng nhìn hắn: “Em luôn cảm giác anh nói chính phái với chính phái em nói không cùng một nghĩa.”
Vào lúc này lại muốn cảm thán sự bác đại tinh thâm của chữ Hán.


……!
Sau hai tiếng rưỡi đồng hồ, xe của Hứa Giản và Tần Trầm dừng dưới lầu công ty Đắc Cổ.

Đeo khẩu trang xuống xe, nhìn hai chữ Đắc Cổ, Hứa Giản vô cùng xúc động, ngày hết hạn hợp đồng và rời đi, cậu không ngờ mình còn có thể bước vào cửa công ty một lần nữa.

Khó khăn lắm mới đến một chuyến, Hứa Giản định xử lý chuyện bên phía giám đốc Khương xong, sẽ đi gặp Trần Đậu Đậu.

Bọn họ cũng đã lâu không gặp.

Hứa Giản vốn cho rằng nếu muốn gặp Khương Lâm Tà, bọn họ cũng phải dành chút thời gian đến quầy lễ tân công ty nói thân phận và ý định đến đây, nói không chừng còn phải nhắn tin cho Khương Lâm Tà để anh cho mình và Tần Trầm đi lên.

Nhưng mà chuyện khiến Hứa Giản không nghĩ tới, chân của Hứa Giản và Tần Trầm vừa bước vào cửa công ty, đã có người bước nhanh lên đón, quan sát hai người họ, giây sau mở miệng cười:
“Là cậu Tần và cậu Hứa phải không?”
Tần Trầm và Hứa Giản liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng gật đầu, thấp giọng nói: “Phải.”
Nụ cười trên mặt người nọ rõ hơn mấy phần, hơi nghiêng người làm tư thế mời, lịch sự nói:
“Chào các anh, tôi là thư ký của sếp Khương, biết hai vị sẽ tới, sếp Khương cố ý để tôi chờ ở đây, sếp Khương đã đợi rất lâu, mời đi bên này.”
Cậu từng gặp thư ký đây trong đoàn phim lần trước, Hứa Giản cũng thân thiện cười cười: “Chào anh.”
Trong thang máy, nhìn con số trên màn hình không ngừng tăng lên, Hứa Giản không nhịn được hỏi thư ký:
“Giám đốc Khương biết chúng tôi muốn tới?”
Thư ký gật đầu: “Đúng thế.”
Bọn họ chưa từng nói chuyện mình sẽ tới cho Khương Lâm Tà hay Thẩm Tịch, ngay cả Phan Mẫn cũng không biết, sao Khương Lâm Tà lại biết được?
Vì vậy Hứa Giản chớp mắt với Tần Trầm, ý trong mắt là —— chân thần*?
* Chân Thần là một thuật ngữ trong bộ truyện giả tưởng “Douluo Dalu” được viết bởi vị sư phụ đời thứ ba của nhà Đường.

Các bậc thầy thần linh với 110-119 sức mạnh tinh thần được gọi là “các vị chân thần”, và các vị chân thần có 11 nhẫn thần.

(theo baidu).

Giám đốc Khương còn có thể biết trước hay sao?
Tần Trầm mở miệng nói: “Chờ gặp hắn thì biết.”
Sau khi thang máy dừng lạu, thư ký dẫn hai người tới trước cửa phòng làm việc của giám đốc, giơ tay gõ cửa một cái, thấp giọng nói:
“Thưa sếp, cậu Tần và cậu Hứa đã đến.”
Từ bên trong vang lên tiếng Khương Lâm Tà: “Vào đi.”
Thư ký mở cửa ra, sau khi để hai người vào, biết bọn họ có việc muốn nói, rót nước rồi đi ra ngoài.

Đến khi phòng làm việc rộng lớn chỉ còn lại Tần Trầm, Hứa Giản và Khương Lâm Tà, Khương Lâm Tà cuối cùng cũng để bút trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn hai người, bỗng nhiên nở nụ cười:
“Hai người đến sớm hơn tôi đoán một chút.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.