Tỉnh Dậy Thành Mèo Của Ảnh Đế

Chương 96: Kế Hoạch


Bạn đang đọc Tỉnh Dậy Thành Mèo Của Ảnh Đế FULL – Chương 96: Kế Hoạch


Là số thực hay là số ảo, Hứa Giản vẫn cảm thấy trong lời Tần Trầm có bẫy, trong lúc nhất thời không dám tùy tiện trả lời.

Tần Trầm nhìn Hứa Giản xoắn xuýt như vậy, bật cười: “Câu hỏi này rất khó trả lời sao?”
Hứa Giản nghe xong nghĩ thầm, chuyện quan trọng như vậy, tất nhiên không thể quyết định vội vàng được.

Thuốc mỡ mới vừa bôi lúc trên xe đã dính toàn bộ lên ống tay áo, lo lắng vết thương của cậu, Tần Trầm cũng không lãng phí thời gian với cậu, lặp lại một lần:
“Cởi áo ra.”
Hứa Giản túm áo trước ngực càng chặt hơn, ý là —— áo cũng không được!
Tần Trầm duỗi tay cầm lấy thuốc mỡ trên bàn, quơ quơ trước mắt Hứa Giản:
“Cởi áo để bôi thuốc cho em, nghĩ gì thế?”
Nhìn thuốc mỡ trên tay Tần Trầm, vẻ mặt Hứa Giản cứng đờ, há mồm: “Bôi thuốc?”
Kêu mình cởi áo chỉ là vì bôi thuốc?
Hứa Giản sững sờ vài giây, dưới cái nhìn chằm chằm của Tần Trầm, vành tai từ từ đỏ lên, ho khan hai tiếng, cậu giả vờ bình tĩnh à một tiếng, đứng dậy cởi áo.

Vừa mở nút áo Hứa Giản vừa thầm phỉ nhổ trong lòng:
Bôi thuốc thì bôi thuốc, cần gì nói như vậy khiến người ta suy nghĩ linh tinh?
Lúc đánh nhau, Hứa Giản vì không tránh kịp cũng bị nắm đấm đánh trúng mấy lần, nhưng so với cánh tay cậu đều là vết thương nhẹ, ngoại trừ cánh tay ra, chỉ có phía sau lưng và dưới sườn có hai vết bầm nhàn nhạt.

Tần Trầm giúp cậu xoa thuốc mỡ trên lưng, đến xương sườn Hứa Giản đoạt lấy thuốc mỡ trong tay hắn, khá ngượng ngùng cười với hắn:
“Phía trước thì để em tự xoa.”
Phía sau lưng là vì tay mình với không tới, trước ngực thì không cần làm phiền Tần Trầm.

Tần Trầm cũng không bắt buộc, để tự cậu xoa.

Lúc xoa thuốc cánh tay, vì để cho hiệu quả thuốc phát huy hết tác dụng, Tần Trầm cần xoa thuốc mạnh một chút, khi bắt đầu hắn nói với Hứa Giản:
“Sẽ hơi đau, chịu một chút.”
Tần Trầm nói thật ra không chịu được có thể kêu hoặc là cắn cánh tay hắn, Hứa Giản đối với việc này chẳng hề để ý biểu thị không cần tới:
“Chút vết thương nhỏ, em là đàn ông con trai, hoàn toàn không để trong lòng.”

Hứa Giản nói rất kiên cường, nhưng đến khi Tần Trầm thật sự bắt đầu dùng sức, cậu đau đến mức nhe răng trợn mắt, hoàn toàn mất hết khí thái nam tính vừa nãy, không có hình tượng chút nào mà bắt đầu gào:
“A…!Nhẹ chút, nhẹ chút.”
Đau quá, lúc ở trên xe chỉ bôi qua loa thoa một lớp, bây giờ xoa thuốc, Hứa Giản cảm thấy được đau rát.

Nghe Hứa Giản kêu đau, Tần Trầm như cảm nhận được, chóp mũi thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.

Sau khi xoa thuốc xong, hai người đều như trong nháy mắt cảm thấy được giải thoát.

Hai người giằng co mấy tiếng, không có tâm tư ám muội, xoa xong thuốc liền trở về phòng của mình nghỉ ngơi.

……!
Sáng sớm ngày hôm sau, Hứa Giản bị Tần Trầm đánh thức, Tần Trầm nói cho cậu biết chuyện ngày hôm qua đã có kết quả.

Hứa Giản mơ màng nghe vậy ngay lập tức lên tinh thần, cũng không bám giường, lưu loát đứng dậy:
“Tình hình thế nào?”
Tần Trầm nhìn lướt qua bờ vai trơn bóng trần trụi của cậu, đuôi lông mày giương lên, mở miệng cười:
“Anh rất muốn cứ thế này nói chuyện với em, nhưng sợ em cảm lạnh, cho nên vẫn nên chờ em mặc quần áo tử tế rồi nói sau đi.”
Sáng sớm dậy một lần nữa khôi phục cài đặt gốc, Hứa Giản: “…”
Năm phút sau, ăn mặc đàng hoàng, rửa mặt xong xuôi Hứa Giản ngồi xuống bên cạnh Tần Trầm, lập tức không thể chờ đợi được nữa, hỏi:
“Đã điều tra xong rồi ạ?”
Tần Trầm gật đầu: “Điều tra gần xong.”
Hứa Giản bất ngờ: “Hiệu suất cao đến vậy?”
Tần Trầm: “Cả đêm hôm qua, lực lượng cảnh sát đang điều tra, chị Phan cũng cho người đi điều tra.”
Hứa Giản hiểu rõ gật đầu, hai bút cùng vẽ, chẳng trách nhanh như vậy đã tra ra được.

Tần Trầm nhìn cậu: “Em biết cô gái tối hôm qua kia là ai không?”
“Nữ sinh cấp ba kia á?” Hứa Giản thành thật lắc đầu: “Không biết.”
Tần Trầm: “Cô ta chính là Ngô Phỉ, con gái của Ngô Tam Giang.”
“Con gái?” Hứa Giản kinh ngạc: “Con ruột?”

Tần Trầm gật đầu: “Con ruột, thời điểm Ngô Tam Giang sát hại vợ mình, Ngô Phỉ còn nhỏ, hoàn toàn không nhớ gì, cho nên những năm này vẫn trốn đằng đông nấp đằng tây với gã, mười mấy năm qua cô ta và Ngô Tam Giang, đi rất nhiều đường rẽ…”
Theo lực lượng cảnh sát nói, Ngô Phỉ đối với người mẹ ruột bị Ngô Tam Giang sát hại không có một chút ấn tượng, càng khỏi nói tình cảm, cho nên sau khi lớn lên mặc dù biết những gì Ngô Tam Giang làm, nhưng cũng không báo cáo, thay vào đó nước chảy bèo trôi thành đồng bọn.

Nghe Tần Trầm nói xong chuyện Ngô Tam Giang và Ngô Phỉ, tâm trạng Hứa Giản phức tạp, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.

Tôn Lập Vũ đè Ngô Phỉ trên xe táy máy tay chân, Ngô Phỉ tuyệt vọng vùng vẫy, thực sự cảnh tượng đó cứ lởn vởn trong đầu cậu, vào lúc ấy Ngô Tam Giang có cảm xúc gì?
Mặc dù bây giờ xem ra tối hôm qua chắc cũng là đám Ngô Tam Giang đã bàn bạc từ trước, cố ý diễn trò cho bọn họ xem, nhưng Hứa Giản vẫn có hơi không chấp nhận được.

Đó là con gái ruột của mình mà…!
Hứa Giản bỗng rất tò mò lúc đó trong lòng Ngô Tam Giang rốt cuộc đang suy nghĩ gì, ngay cả con gái ruột của mình cũng có thể lợi dụng.

Thế nhưng Hứa Giản nghĩ đi nghĩ lại, Ngô Tam Giang tự tay giết vợ mình rồi bỏ trốn, không hề hối cải ăn năn, mà lần đầu tiên gặp mặt gã lại có thể nói vợ mình bệnh nặng, làm ra vẻ người chồng tốt hết mực yêu thương vợ mình, vì vợ mà mệt nhọc chạy đôn chạy đáo.

Nghĩ tới đây, Hứa Giản tự dưng hơi buồn nôn, đến cùng là hạng người gì, mới có thể mặt không đỏ tim không loạn mà nói dối như cuội, không sợ ngủ mơ thấy người vợ chết oan của mình sao?
Đáng tiếc ngay cả bản thân Ngô Tam Giang cũng không nghĩ tới, sẽ có một ngày mình lại rơi vào tay Tần Trầm.

Cho dù là Ngô Lĩnh hay là Ngô Phỉ, cuộc đời của bọn họ đều là tự mình lựa chọn, sau khi biết sự thật những người khác ngoại trừ thở dài cũng không thể làm gì hơn.

Thấy sắc mặt Hứa Giản phức tạp, Tần Trầm giơ tay vỗ vỗ vai cậu, sau đó mới nói tiếp:
“Bởi vì đường dây vụ án rất lớn, cho nên lực lượng cảnh sát thẩm vấn suốt đêm…”
Ngô Tam Giang và Tôn Lập Vũ đều là kẻ liều mạng, gan lớn mạnh miệng, cho dù thẩm vấn thế nào cũng không mở miệng, lực lượng cảnh sát đành phải từ bỏ, đi thẩm vấn mấy tên đồng bọn khác.

Trong số đó có một người tuổi còn trẻ, khá nhát gan, dọa một chút, nghe nói phối hợp điều tra có thể giảm nhẹ hình phạt, liền vội vội vã vã khai ra.

Người nhát gan này không biết nhiều, chỉ nghe Ngô Tam Giang nói, là có một người phụ nữ bảo bọn họ hỗ trợ mời Tần Trầm đi, tiền công là sáu triệu, còn nói người phụ nữ kia có nói chuyện điện thoại với Ngô Tam Giang trước khi hành động.

Lực lượng cảnh sát rất nhanh tra được người thuê bọn chúng trong lịch sử cuộc gọi của Ngô Tam Giang.


Nói tới đây Tần Trầm dừng lại một chút, nhìn Hứa Giản: “Em có muốn đoán xem là ai đứng sau lưng chuyện này không?”
Hứa Giản nghe vậy chần chờ vài giây, sau đó nói ra tên một người: “Liễu Thiên Thiên?”
Tần Trầm nhíu mày, có chút bất ngờ: “Sao em biết.”
Thấy mình thật sự đoán đúng, Hứa Giản không vui vẻ một chút nào, cau mày bẻ ngón tay nói phân tích của bản thân:
“Bỏ ra sáu triệu, nói rõ người này rất có tiền, còn cố ý dặn không được gây tổn thương cho anh, thích anh, có tiền, hành động điên cuồng cực đoan, ngoại trừ cô ta ra, em không nghĩ ra người thứ hai.”
Liễu Thiên Thiên để cho Hứa Giản ấn tượng quá mức sâu sắc, cho nên Tần Trầm nói chuyện là phụ nữ, cậu lập tức nghĩ đến Liễu Thiên Thiên.

Có tiền có thể sai khiến được cả ma quỷ, chẳng trách Ngô Tam Giang tình nguyện mạo hiểm như vậy.

Hứa Giản nhíu mày thành chữ 川, không thích: “Sao cô ta cứ quấn lấy anh dai như đỉa vậy.”
Tần Trầm nghe xong bình tĩnh mở miệng: “Sau này cô ta sẽ không cơ hội nữa.”
Hứa Giản ngẩng đầu nhìn hắn: “Ý của anh là?”
Tần Trầm: “Liên quan đến tội phạm truy nã như Ngô Tam Giang, thuê người bắt cóc, còn là chủ mưu, chuyện này cho dù ba cô ta đứng ra cũng không thể thoát.”
Liễu Thiên Thiên lần này là trái pháp luật, phải chịu trách nhiệm pháp luật.

Hứa Giản không thể hiểu nổi: “Cô ta sai người bắt cóc anh làm gì? Anh không thích cổ, coi như đám Ngô Tam Giang thành công, cổ có thể nhốt anh cả đời hay sao?”
Bây giờ Hứa Giản có một loại cảm giác —— luôn có người khao khát bạn trai tôi ——
Nghe Hứa Giản nói, Tần Trầm nghĩ đến lời vừa nãy Phan Mẫn nói với mình, sắc mặt lạnh xuống, giọng điệu hết sức lạnh lùng:
“Cô ta không muốn giam anh cả đời, là muốn để anh cưới ả.”
Hứa Giản cạch bật dậy khỏi ghế: “Cưới cổ? Cổ nằm mơ ban ngày đấy à?!”
Vì Hứa Giản quá khích, lúc đứng dậy quá mạnh, chân ghế ma sát với gạch sứ, phát ra âm thanh chói tai.

Hứa Giản trợn tròn mắt nhìn Tần Trầm, tức cười: “Cô ta lấy đâu ra tự tin bắt cóc anh một lần thì có thể để anh lấy cổ? Dựa vào cái gì?”
Nếu bắt cóc Tần Trầm một lần có thể để hắn lấy mình, khẳng định có tới hàng ngàn, hàng vạn fan nóng lòng muốn thử, điên cuồng thử nghiệm trên bờ vực trái pháp luật.

Nhìn Hứa Giản kích động, Tần Trầm kéo tay cậu để cậu ngồi xuống, bình tĩnh đừng nóng:
“Anh đâu nói muốn lấy cô ta, em đừng kích động như thế.”
Giọng Hứa Giản hơi cao lên: “Đào góc tường ngay dưới mí mắt em, anh bảo em không kích động?”
Nghe xem, đây là nói tiếng người à?
Hứa Giản ghen tuông, Tần Trầm thích nghe, vì vậy nhìn cậu cười không nói lời nào.

Qua một hồi lâu, Hứa Giản mới nguôi ngoai sự bất mãn, tỉnh táo lại sau đó tò mò hỏi:
“Cô ta dựa vào cái gì cho rằng anh sẽ lấy cổ?”

Tần Trầm chậm rãi mở miệng: “Cô ta tìm phóng viên, định dùng áp lực dư luận để anh phải lấy cô ta.”
Chuyện về sau chính là người của Tần Trầm tra được.

Từ sau lần trước Tần Trầm kêu người truyền lời với Liễu Đằng, Liễu Đằng cũng rõ Tần Trầm không có ý đó với con gái của ông, nói Liễu Thiên Thiên từ bỏ Tần Trầm, đừng đi trêu chọc hắn.

Nhưng Liễu Thiên Thiên một lòng chỉ có Tần Trầm, nào nghe lọt, Liễu Đằng sợ nàng gây chuyện, khoá thẻ ngân hàng của nàng, cắt đứt tất cả nguồn kinh tế, cấm túc nàng ở nhà.

Liễu Thiên Thiên kiêu căng từ nhỏ muốn gió có gió muốn mưa có mưa, không chịu được nỗi oan ức này, ngày nào ở nhà cũng khóc lóc, đòi tuyệt thực.

Liễu Đằng lớn tuổi mới có con, coi Liễu Thiên Thiên như sinh mạng, Liễu Thiên Thiên một khóc hai làm loạn ba thắt cổ, chưa tới vài ngày đã thỏa hiệp.

Sau lần đó, Liễu Thiên Thiên chẳng những không bỏ đi ý nghĩ đối với Tần Trầm, trái lại tình thế bắt buộc, khôi phục kinh tế nàng bí quá hóa liều, nghĩ ra ý định thuê người bắt cóc.

Về phần tại sao cô ta chắc chắn Tần Trầm sẽ lấy mình, là vì sau đó cô ta còn có một kế hoạch cẩn thận chặt chẽ:
Trước tiên bắt cóc Tần Trầm đến rồi chuốc thuốc, sau khi gạo nấu thành cơm, lại để cho cánh nhà báo cô ta đã liên hệ trước vô tình chụp cảnh Tần Trầm và cô đang thân mật ra vào khách sạn, rèm cửa sổ không kéo kín.

Nếu sau một đêm cô có thể thuận lợi mang thai con của Tần Trầm là tốt nhất, cho dù không mang thai được, cô cũng có thể dùng áp lực dư luận buộc Tần Trầm cưới mình.

Sau đó sự việc bị bại lộ, cô ta lại mua thủy quân đánh vào tâm lý dân cư mạng, Tần Trầm không chịu được áp lực chỉ có thể lấy cô.

Bất kể là Tần Trầm hay là Tần gia, đều là người có máu mặt, đều không để mất người này.

Về phần Tần Trầm hoàn toàn không có tình cảm với cô, Liễu Thiên Thiên cảm thấy có thể lâu ngày sinh tình, tình cảm có thể từ từ vun đắp.

Nghe Tần Trầm nói xong, Hứa Giản trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng hỏi một câu từ tận đáy lòng:
“Liễu Thiên Thiên…!Hình như đầu óc cô ta có vấn đề thì phải?”
Nếu nói Liễu Thiên Thiên ngu ngốc, sao cô có thể nghĩ ra chủ ý này, nếu nói cô ta thông minh, cô ta liên lạc với Ngô Tam Giang cũng không biết thay số điện thoại.

Coi như mỗi một bước trong kế hoạch của cô đều thuận lợi, nhưng chẳng lẽ Tần Trầm sẽ im lặng mà chịu thiệt?
Cho nên Hứa Giản thật sự nghi ngờ đầu óc Liễu Thiên Thiên không dùng được, hoặc là đọc tiểu thuyết xem phim truyền hình quá nhiều.

Nói chung là không được bình thường..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.