Tình Đầu Quan Trọng Nhất Thế Gian

Chương 81: Ngọt


Bạn đang đọc Tình Đầu Quan Trọng Nhất Thế Gian FULL – Chương 81: Ngọt


Ăn cơm hai miếng, hai người liền thuê phòng.

Lúc Dung Tự mua chỉ sáo*, Trình Cẩm Chi còn kề sát mặt sau gáy Dung Tự.

Nàng cọ gáy Dung Tự, cả người treo sau lưng Dung Tự.

Chủ quán động tác rất nhanh, ông chỉ quét mắt nhìn hai cô gái trẻ tuổi trước mặt.

Rất trẻ, cũng phi thường xinh đẹp.

Cho dù là người Thân Đại, cũng là học sinh tương đối xinh đẹp.

Nói không chừng là hai tiểu minh tinh.

Cô gái tướng mạo thanh lãnh lấy điện thoại ra, quét mã trả tiền.

Cô gái tướng mạo xinh đẹp ở phía sau nàng.

Mặt của hai người đều đỏ hồng, cô gái đi vào, liền chỉ vào chỉ sáo bên dưới quầy hàng.

Trình Cẩm Chi cọ tai Dung Tự một chút.

“Hôm qua không phải cùng em nói, chị hôm nay tới trường học rồi sao?”
[*chỉ sáo: thông thường là bao bảo vệ ngón tay, trong trường hợp này có thể hiểu là bαo ƈαo sυ ngón tay :))]
“Em không chuẩn bị.” Dung Tự tai đỏ ửng.
Trình Cẩm Chi ôm cổ Dung Tự, lúc Dung Tự trả tiền, Trình Cẩm Chi lại điểm mấy cái.

Trình Cẩm Chi chơi điên, mua dụng cụ tình thú, tựa như mua thức ăn.

Hai cô gái đi vào, chủ quán cho rằng các nàng là bạn thân.

Bây giờ nhìn lại, đoán chừng là một đôi.

Đồng tính loại này, đối với chủ quán cửa hàng tình thú mà nói, cũng không phải đặc biệt ngạc nhiên.

Đặc biệt ở gần Thân Đại, còn là đại học nghệ thuật phi thường nổi danh ở quốc nội.

Tướng mạo khí chất không nói đặc biệt tốt, nhưng tính trong cùng lứa cũng là người nổi bật.

Trước kia, còn có mấy đôi tiểu soái ca, nắm tay nhau tới đây.

Vẫn là người trẻ tuổi biết chơi.

Chủ quán đề cử cho Trình Cẩm Chi hai dạng sản phẩm mới.
Hai người bận rộn một buổi tối, mãi cho đến rạng sáng ba, bốn giờ.

Trình Cẩm Chi ôm sát Dung Tự, bả vai run rẩy hai lần.

“Tự……”
“Chị không xong rồi, mệt a……” Trình Cẩm Chi còn chưa nói hết, lại bị Dung Tự hôn lên môi dưới.


Dung Tự ở trên người nàng hì hục hơn nửa giờ, mới ngã xuống bên cạnh nàng.

Trình Cẩm Chi mệt đến một chút khí lực cũng không có.

Phỏng chừng hai ngày nay là không lên lớp được rồi.

Dung Tự vươn tay, ôm nàng vào trong ngực.
“Làm sao vẫn ướt như vậy.” Thanh âm Dung Tự hơi trầm thấp, nàng hôn tai Trình Cẩm Chi.
“Nhưng chị mệt quá……” Hai chân Trình Cẩm Chi đã không khép lại được, nàng hơi giương, chỉ cảm thấy ở dưới một luồng mát mẻ.
Dung Tự không thể làm gì khác hơn là lấy xuống đạo cụ, tay từ từ tìm xuống.

So với kịch liệt vừa nãy, lần này nhu hòa hơn rất nhiều.

Hoặc là do dùng đạo cụ, phi thường thông thuận.

Càng về sau càng có chút chặt.

“Lại kẹp rồi.”
Trình Cẩm Chi đã sớm nhỏ giọng thở hổn hển.

“Tự……”
Phát âm “Tự Nhi” phi thường nhẹ, chỉ có thể nghe được nàng nghẹn nói tiếng “Tự”.

Đầu gối Trình Cẩm Chi có chút đỏ, vừa xong một trận lên giường này, không thể tự mình động.

Dung Tự cẩn thận giúp Trình Cẩm Chi lau sạch thân thể, đầu gối Trình Cẩm Chi có điểm trầy da.

Ngày mai nếu đi ra ngoài, không thể mặc váy ngắn của nàng rồi.

Nằm lại trên giường, đã là hơn năm giờ sáng.

Trình Cẩm Chi hiện tại lại như mèo nhỏ được ăn no, vùi ở trong ngực nàng, không biết là vừa nãy thời gian vui sướng quá dài, hay là hơi nước trong phòng tắm, gò má Trình Cẩm Chi có điểm đỏ hồng.

Trình Cẩm Chi “thỏa mãn” như vậy, khiến Dung Tự có chút yêu thích không buông tay.

Nàng ôm Trình Cẩm Chi vào trong lòng, ngón tay nhẹ nhàng dán lên gương mặt Trình Cẩm Chi, Trình Cẩm Chi tẩy trang rồi, so với ban ngày có thêm phần trang nhã.

Dung Tự sửa lại một chút tóc trên trán Trình Cẩm Chi, vuốt nhẹ gò má nàng.

Trình Cẩm Chi cọ trong lòng bàn tay nàng, người cũng không tỉnh.
Khi Trình Cẩm Chi tỉnh lại, Dung Tự đang ở bên giường uống nước.

Dung Tự chỉ mặc qυầи ɭóŧ, lộ ra cặp chân thon dài tinh tế.

Còn có cặp mông vểnh lên, mông Dung Tự nhìn qua có phần ngon miệng.

Dung Tự mới vừa nhấp một miếng nước, Trình Cẩm Chi liền quỳ gối bên chân của nàng.

Trình Cẩm Chi ngón tay thon dài, câu xuống qυầи ɭóŧ Dung Tự, nàng cắn một cái trên mông Dung Tự.


Trên mặt Dung Tự liền đỏ bừng, nàng đặt xuống cốc nước, kéo lên qυầи ɭóŧ, kéo Trình Cẩm Chi lên giường.
Vừa nãy vốn là cắn, lại không nhịn được vươn đầu lưỡi.

Trình Cẩm Chi liếm một chút khóe môi, giống như hồi tưởng vị.

“Em lát nữa còn phải lên lớp sao?”
“Xin nghỉ.” Dung Tự lấy thuốc bên bàn.

“Chị cởϊ qυầи đi, em thoa thuốc cho chị.”
“Bây giờ còn nóng, đừng để nhiễm trùng.” Hôm qua hai người đều chơi điên rồi.
“Ò.” Nói thoa thuốc, Trình Cẩm Chi mới phát giác đau.
Thuốc này thoa hơn nửa giờ, Trình Cẩm Chi la đau hơn nửa giờ.

Dung Tự đi ra ngoài mua cơm, lúc ra ngoài, Trình Cẩm Chi là cái gì tư thế, trở về Trình Cẩm Chi vẫn là cái tư thế đó.

Nàng nghiêng qua đầu giường, “khanh khách” chơi điện thoại.

Phỏng chừng lại đang tán gẫu cùng võng hữu.

Nếu không phải rất lâu chưa làm chuyện đó, đoán chừng nàng hôm qua muốn chơi điện thoại cả ngày.

Hôm qua ăn cơm hai miếng, Trình Cẩm Chi đã lôi kéo nàng xuống dưới.

Trước công chúng, đỏ rực mà nhìn nàng.

Dung Tự nghiện chuyện như vậy, hoàn toàn là do Trình Cẩm Chi câu lên.

Nếu không cũng sẽ không chạy đi cửa hàng tình thú mua đồ.
Hôm qua, Trình Cẩm Chi đăng một tin.

“[xuỵt] trên đời chỉ có ba mẹ tốt.”
Không ít võng hữu hiểu rõ, một ít võng hữu ở gần liền gửi tin nhắn cho nàng.

“Cẩm Chi, chân ngươi vẫn còn chứ?”
“Còn còn [cười haha] ba mẹ ta chấp nhận rồi.”
“Hôn.” Võng hữu trả lời.
“[cười haha] hôn.”
“Có chiến thuật không? Ta cũng muốn xuất quỹ với ba mẹ.”
“Thứ cho ta nói thẳng.”
“Cái gì?”
“Ngươi có đối tượng sao?”
“[bye][bye][bye] không có.”
Dung Tự đưa cháo cho Trình Cẩm Chi.

“Cháo thịt nạc, cho chị ăn thanh đạm một ít.”
“Đang nói chuyện gì?” Dung Tự nhìn Trình Cẩm Chi vẫn luôn cười.
“Không có gì, bọn họ hỏi chị chuyện xuất quỹ.” Trình Cẩm Chi nói.

Trình Cẩm Chi nhỏ kiêu ngạo, vẫn chưa tới ngày ba mẹ “ngầm thừa nhận”, nàng liền vội run người rồi.
“A di thúc thúc theo dõi chị đi?” Ngược lại Dung Tự khá là lo lắng.
“Đúng vậy a.

Chị còn nói lời khen bọn họ.” Trình Cẩm Chi lay lắc hai lần Weibo mình.

Dung Tự lúc này mới nhìn thấy tin Trình Cẩm Chi đăng trên Weibo hôm qua.

Dung Tự tiếp lấy điện thoại Trình Cẩm Chi, nhìn một chút lời nói võng hữu ghi lại.

Võng hữu vẫn là rất quan tâm Trình Cẩm Chi, mặc dù có đùa giỡn, nhưng có thể thấy, là đang quan tâm Trình Cẩm Chi.

Tựa hồ là quá thanh đạm, Trình Cẩm Chi ăn không quen, ăn một hồi liền cảm thấy mệt mỏi.

Nàng tựa vào trong ngực Dung Tự, trả lời vài võng hữu.

Cả người đều vùi trong ngực Dung Tự, Dung Tự một bên ăn cơm, một bên uy Trình Cẩm Chi ăn, tựa hồ chê Trình Cẩm Chi ăn quá ít.

Trình Cẩm Chi khanh khách cười, cũng không ý thức, Dung Tự uy cái gì nàng liền ăn cái đó.

Chờ lúc Dung Tự thu dọn, mới phát giác được có điểm no.

“Thật no.”
“Dung Tự, em quá tâm cơ rồi, chính em cũng không ăn cơm.

Đều cho chị ăn.” Trình Cẩm Chi nói.
“Ăn no, có thể đi ngủ rồi.” Dung Tự hiện tại nghiễm nhiên một bộ dáng “nhân viên chăn nuôi”.
“Chị cũng không phải heo.”
Dung Tự mới vừa thu dọn xong, Trình Cẩm Chi liền ngủ thiếp đi.

Ôm điện thoại ngủ.

Ra là chơi điện thoại mệt rồi.

Dung Tự nhẹ nhàng rút lấy điện thoại Trình Cẩm Chi, đắp chăn cho Trình Cẩm Chi, ngồi dựa vào chân nàng.

Dung Tự ngồi trên giường, bắt đầu đọc sách.

Trình Cẩm Chi tỉnh lại, cũng không làm phiền Dung Tự, gối lên đùi Dung Tự, yên lặng mà chơi điện thoại.

Hai người, một đọc sách, một xem điện thoại, cứ như vậy đến nửa đêm.

Dung Tự để nàng đi ăn khuya.

Ban ngày ngủ nhiều, buổi tối không ngủ được, ăn khuya xong, Trình Cẩm Chi lại gối lên đùi Dung Tự chơi điện thoại.

Trình Cẩm Chi bây giờ khá thoải mái, tuy rằng không có sự nghiệp gì, nhưng tình cảm lại thuận buồm xuôi gió, hiện tại ba mẹ nàng cũng không phản đối nữa.
Chơi mệt rồi, Trình Cẩm Chi liền bắt đầu ngắm Dung Tự.

Dung Tự để nàng tiện chơi điện thoại, cánh tay thoáng giơ lên.

Dung Tự đang đọc sách chuyên ngành, nàng học kỳ này muốn thi một vài chứng chỉ.

Dung Tự có vẻ rất chăm chú, một ngày như thế, sách đều bị nàng xem hơn một nửa.

Trong phòng cũng chỉ có thanh âm nàng nhẹ nhàng lật sách.
“Mệt mỏi?” Dung Tự đọc sách cũng không mệt, sợ Trình Cẩm Chi chơi mệt.

Nàng thấy Trình Cẩm Chi không chơi nữa, liền hạ thấp tay, đặt ở huyệt thái dương của Trình Cẩm Chi.

Trình Cẩm Chi vuốt tay Dung Tự khớp xương rõ ràng.

“Em mệt không?”
“Không mệt.

Em còn một chút là xem xong rồi.” Dung Tự nhẹ nhàng nắm chặt tay Trình Cẩm Chi.
Trình Cẩm Chi nghiêng đầu, chôn mặt ở bụng Dung Tự.

Dung Tự lật một trang, lại hạ thấp tay xoa đầu Trình Cẩm Chi.
“Vừa nãy lão sư tìm chị, nói chuyện đóng kịch.”
“Ừ.”
“Chị còn đang nghĩ, có muốn đi hay không.

Phỏng chừng lại là đi làm quần chúng vai bối cảnh.”
“Nếu như chị thấy mệt, thì dừng lại nghỉ một thời gian.” Người người đều gấp tiền đồ của nàng, chỉ có Dung Tự một người không vội.

Lão Trầm cũng cuống lên, nói nàng còn không nổi lên, liền phải mai danh ẩn tích ở tuyến 18.
Trình Cẩm Chi thở dài một hơi.

“Tự Nhi, chị đoán chị không bạo được nữa.”
“Chị bây giờ mới 21.”
“A.” Trình Cẩm Chi bưng kín một bên tai.

“Chị cư nhiên đã 21 rồi.”
“Trời ạ, lớn như vậy, không nghe chị không nghe.” Trình Cẩm Chi nói.
21 tuổi, quả thực là tuổi tác không dám tưởng tượng.

Giới giải trí bây giờ, một lớp lại một lớp, nàng ở độ tuổi này, nên hồng, hầu như đều có khuynh hướng hồng rồi.

Tỷ như Nam Tuyền.
Dung Tự cười cười, vuốt lỗ tai Trình Cẩm Chi.

“Nếu như chị cảm thấy mờ mịt, vậy thì tiến tổ đi.

Tìm chút chuyện làm, sẽ không mờ mịt nữa.”
“Cũng đúng.” Trình Cẩm Chi ôm gáy Dung Tự.

“Tự Nhi, nếu như chị cái gì cũng làm không được, em còn cần chị sao?”
Dung Tự nghĩ nghĩ.
“Em đang nghĩ gì?”
“Chị có làm tốt chuyện gì rồi sao?” Dung Tự cười nói.
“Hừ.

Chị không để ý em nữa, em giống mẹ chị.”
“Đừng.

Em nói đùa.”
“Hừ.” Trình Cẩm Chi nói không để ý tới liền không để ý rồi, cũng không gối lên đùi Dung Tự.

Thân thể nghiêng sang chỗ khác.
“Cẩm Chi.” Dung Tự buông xuống sách, nhỏ giọng.
Thanh âm Dung Tự phi thường dễ nghe, đặc biệt thời điểm hiện tại.

Trình Cẩm Chi không phải thật tức giận, rõ ràng là muốn Dung Tự dỗ nàng.
“Nếu như chị không đóng kịch tốt, mở không được cửa hàng trực tuyến, vậy thì……” Dung Tự dán vào lưng Trình Cẩm Chi, mười ngón tương khấu cùng Trình Cẩm Chi.

“Gả cho em.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.