Tình Đầu Quan Trọng Nhất Thế Gian

Chương 25: Đâm Chồi


Bạn đang đọc Tình Đầu Quan Trọng Nhất Thế Gian FULL – Chương 25: Đâm Chồi


Bây giờ thời tiết đang trong mùa nóng nực, người trong hồ bơi cũng dần dần nhiều lên.

Dung Tự ngồi ở khu vực lặn ngâm chân, tích tắc sau đã có một đôi tay mềm mại bắt lấy cổ chân cô.

Trình Cẩm Chi chui ra từ đáy nước, nằm nhoài trên đùi Dung Tự.

“Tự Nhi, lớp 8 em định chọn hạng mục thể dục nào?”
“Em định chọn bơi lội và bóng rổ.”
“Hả? Nữ sinh bình thường đều chọn bóng chuyền mà nhỉ?” Trình Cẩm Chi nói, môn Trình Cẩm Chi chọn chính là bóng chuyền.

Bóng rổ và bóng đá là môn thường được nam sinh chọn, người chọn bóng rổ rất nhiều.
Cẩu Vũ cũng từ đáy nước lặn lên, nhỏ nổi trên mặt nước, dựng thẳng lỗ tai nghe đối thoại của Trình Cẩm Chi và Dung Tự.

Dung Tự lại dám chọn hai môn vận động kích thích chiều cao thế sao, không được, ngủ đúng giờ còn chưa đủ, nhỏ phải vận động nhiều hơn nữa mới được.

Cẩu Vũ lại lặng lẽ lặn xuống.
Được một lúc, Dung Tự cũng bị Cẩu Vũ kéo xuống khỏi bờ.

Lúc Dung Tự bị kéo xuống, Trình Cẩm Chi còn kẹp đầu Cẩu Vũ một cái, nghịch nhau đến vô cùng vui vẻ.

“Cẩu Vũ, cậu ấu trĩ quá đi.”
“Kỹ năng bơi của Dung Tự siêu tốt luôn.” Trình Cẩm Chi bảo: “Căn bản không sợ đứa như cậu đâu.”
~
Khi về phòng nghỉ, Dung Tự thấy Hạ Dữu ngồi trên băng ghế dài, còn cầm điện thoại không biết đang xem cái gì.
“Đàn chị, chị đang xem gì đó?” Dung Tự hỏi.
Mặt của Hạ Dữu vốn đang phấn khởi, vừa nghe Dung Tự nói chuyện đã thu điện thoại về.

“Không có gì, xem chút tiểu thuyết thôi.”
Lúc trước còn học tiểu học, bọn cô đã có lần chạm mặt Hạ Dữu ở tiệm sách.

Hạ Dữu nói nhỏ đang xem truyện tranh, sau đó bọn cô hỏi lại, Hạ Dữu lại nói nhỏ đang xem tiểu thuyết.

Bất luận là truyện tranh hay tiểu thuyết, đối với Dung Tự mà nói thì đều giống nhau.

Truyện tranh, tiểu thuyết, đều thuộc về loại thú vui giải trí.
“Tiểu thuyết có gì đáng xem đâu, chữ nhiều như vậy, xem đau đầu chết bà.” Cẩu Vũ lau tóc, rồi lấy quần áo để tắm rửa từ tủ mình ra.

“Mọi người còn bơi không?”
Hạ Dữu lắc lắc đầu.

“Không bơi nữa, ban tối mình còn phải đọc sách.”

“Vậy được rồi, mình đi tắm rửa đây.”
Thấy Cẩu Vũ đi tắm, Dung Tự cũng lấy quần áo để đi tắm rửa theo.

Lúc xong xuôi đi ra, Trình Cẩm Chi còn đang ở bên bồn rửa tay sấy tóc.

“Dung Tự, chị giúp em sấy tóc cho.”
Tay của Trình Cẩm Chi rất mềm mại, tuy rằng sấy có hơi bộp chộp.

Dung Tự nhìn tóc mình phất sang bên trái rồi lại phất sang bên phải, gò má cũng bị sấy đến mức đo đỏ theo.

~
Hai ngày mà Trình Cẩm Chi thi thể dục, do Dung Tự có tiết nên không thể ở bên Trình Cẩm Chi được.

Trình Cẩm Chi thi thể dục cũng khá, vì môn bơi hơi cừ nên nó giúp kéo điểm lên.

Thi thể dục xong, tiếp đó là đến thi tuyển sinh vào lớp 10.

Năm nay trường họ là địa điểm thi nên học sinh được nghỉ.

Một tháng cuối cùng, Trình Cẩm Chi rõ ràng khẩn trương.

Ban ngày đọc sách ban đêm đọc sách, cả lúc ăn cơm cũng khẩn trương.

Thật ra Trình ba đã tìm quan hệ xong cả rồi, khi muốn nói lại bị Trình mẹ ngăn lại.

Bà hiểu con gái mình mà, nếu biết có quan hệ rồi thì thi tuyển sinh chẳng còn là cái đinh gì trong mắt con bà nữa.

Hai ngày trước khi thi, Trình Cẩm Chi có hơi mày ủ mặt ê, nhưng ở trước mặt đám Hạ Dữu và Cẩu Vũ thì lại không thể hiện ra.

“Dung Tự, cả trường của Cẩu Vũ chị còn thi không nổi nữa.”
Trình Cẩm Chi vốn còn định thi vào trường trọng điểm.

Trường của Cẩu Vũ chọn là trường quý tộc mới mở được 2 năm.

Cẩu Vũ căn bản không cần lo lắng, vì họ hàng nhà nhỏ thuộc ban giám hiệu của trường học.

Hạ Dữu điền nguyện vọng cũng là điền trường của Cẩu Vũ vào, vì cô của nhỏ dạy học ở đó.
“Chị có thể thi đậu mà.” Dung Tự nói: “Trước đó chị đã thi đậu còn gì.”
“Thi lên cấp 2 lại không giống với thi lên cấp 3, khó hơn nhiều.” Trình Cẩm Chi nói: “Chị còn không dám nói với mẹ chị, chị sợ mẹ mắng chị ngày thường không cố gắng.”
“Không lẽ mới cấp 2 chị đã phải học lại rồi sao.” Trình Cẩm Chi nghĩ bậy nghĩ bạ rất nhiều.

Học lại cũng chẳng ngạc nhiên gì, họ đã từng thấy vài trường hợp học lại rồi, cơ mà bọn họ đều là học lại cấp 3 cơ.

“Không đâu mà.” Dung Tự vẫn rất có kiên trì, cô động viên nói: “Phải ôn chị cũng đã ôn hết rồi.”
“Nếu chị có thể thi đậu cấp 3, chị nhất định cố gắng học tập.” Mấy câu nếu này nếu nọ, không biết Trình Cẩm Chi đã nói bao nhiêu lần rồi.
Trình mẹ dường như muốn dạy dỗ một bài học nặng cho Trình Cẩm Chi để lên cấp 3 nàng học hành cho đàng hoàng.

Chờ Trình Cẩm Chi thi xong khóc hai ngày mới đem việc tìm quan hệ nói cho nàng nghe.

Nhớ khi đó nàng khóc đến ngu người, còn ôm Dung Tự cùng nhau khóc.

“Dung Tự, sau này em chỉ có thể đến trường dạy nghề thăm chị thôi.”
Trước khi thi, Trình Cẩm Chi đã nói với mẹ về chuyện học lại.

Mẹ từ chối nàng, đồng thời nói cho nàng biết, nếu như thi không đậu thì sẽ đưa nàng đến trường dạy nghề.

Trẻ tuổi nhỏ, còn không biết trường dạy nghề trường cấp 3 là thế nào, chỉ biết đấy là một chuyện rất khó chịu khi bạn cùng lứa đều đang học trường cấp 3, mà mỗi mình mình học trường dạy nghề.
Lúc mẹ nói có thể học trường cấp 3, Trình Cẩm Chi còn có hơi ngơ ngẩn.

Gương mặt xinh đẹp đã khóc đến sưng lên.

“Không phải trường dạy nghề sao?”
“Không phải, con có thể cùng Hạ Dữu Cẩu Vũ đi học cùng nhau.” Dù sao cũng là mẹ ruột, thấy con gái khóc thành như vậy cũng có chút không đành lòng.

Vốn đang định chờ có kết quả rồi mới nói chuyện trường cho nàng nghe, nhưng do Trình mẹ thấy dáng vẻ của con gái mình như thế, cũng đoán được là con gái thi ra sao, đoán chừng là con bé nhà bà trời sinh không hợp học hành rồi.

Ngày có kết quả, cũng không khiến “hai người già” trong nhà kinh hỉ gì, quả nhiên con gái thi rất tệ.

Nghỉ hè sau kỳ thi tuyển sinh, Trình gia mang theo Trình Cẩm Chi đi ra ngoài du lịch.

Lần du lịch này kéo dài gần nửa tháng.
Hiện tại Dung Tự đã lớn chút, cô bị thím sắp xếp đến nhà máy để làm công trong kỳ nghỉ hè.

“Mày lớn thế rồi, nên phụ mẹ mày giảm bớt gánh nặng đi.”
Dung Tự không hề muốn đến nhà máy, nhưng hết cách, cô không đến thì lại phải xem sắc mặt của thím mà sống, thím sẽ cố tình đóng cửa đến mức rất dội, cũng sẽ cố tình không làm cơm.

Đây là lần đầu tiên Dung Tự làm công ở ngoài, công việc ở nhà máy thật sự rất khổ cực.

Thím nói chỉ cần ngồi một chỗ là đã có tiền rồi.

Xác thực chỉ cần ngồi một chỗ, nhưng tay thì không thể dừng lại, phải làm phụ tùng từ 5 giờ sáng đến 5 giờ chiều.


Cô không nói với mẹ, nói với mẹ cũng chỉ khiến mẹ lo lắng mà thôi.

Khi ăn nhờ ở đậu nhà người ta, có thông minh cỡ nào thì cuối cùng cũng phải chịu quản chế bởi người khác mà thôi.

Cách trước đây cô dùng để ứng đối thím vẫn có hiệu nghiệm, nhưng thực tế mà nói, thím là người vừa nhìn thấy lợi ích là sẽ không biết thỏa mãn.

Cũng may là bây giờ đang nghỉ hè, có đến nhà máy làm công thì cũng sẽ không xung đột với kết quả học tập của cô.
~
“Gần đây đang bận học tập sao? Còn không gọi điện thoại cho mẹ nữa.” Mẹ nói.
“Vâng, mẹ, con sắp vào lớp 8 rồi.” Thời điểm bạn cùng lứa có điện thoại, cô không có.

Thời điểm bạn cùng lứa có smartphone, cô vẫn chẳng có thứ gì.
Dung Tự không định nói cho mẹ.

Mẹ đã khổ cực lắm rồi.

Mẹ đưa cô đến nơi này, cũng bởi vì nhà học khu [1] và hộ khẩu của thím.

Bây giờ thím càng ngày càng lười, bà ta đã rất lâu không có công tác.

Thím xem mẹ con cô là cây rụng tiền, mặc dù mẹ con cô cũng chẳng có tiền gì, nhưng đủ để khiến bà ta ăn uống thỏa thuê giả bộ xa xỉ rồi.
Ngày Trình Cẩm Chi trở về, Dung Tự cũng không biết.

Là Trình Cẩm Chi tìm tới, tay nàng còn cầm quà mang từ nơi khác về, nó được đóng hộp rất đẹp đẽ.

Trình Cẩm Chi ăn mặc cũng rất đẹp, một mình nàng ôm hộp quà đẹp đẽ trơ trọi đứng ở phòng bảo vệ của nhà máy.
“Chị về rồi à.” Trình Cẩm Chi ở bên ngoài du lịch gần nửa tháng, lại đến nhà bà nội chơi một tháng, dĩ nhiên không biết chuyện Dung Tự làm việc trong nhà máy.

Mặt Dung Tự mệt mỏi, cô kéo kéo đồ lao động không vừa người.
“Chị…!mang quà cho em.” Thấy dáng vẻ của Dung Tự, Trình Cẩm Chi không kịp phản ứng lại.
Trình Cẩm Chi đưa hộp quà tới, lúc Dung Tự đưa tay nhận, cô mới phát hiện dầu máy dính giữa kẽ tay mình, đoán chừng trên người cô cũng dính đầy dầu máy.

Máy móc hỏng, vì người cô nhỏ nên các bác gái bảo cô chui vào dưới để đập đập máy móc.

Dung Tự sợ làm bẩn quà của Trình Cẩm Chi nên nhanh chóng rút tay về.

Cô cúi thấp đầu, không dám nhìn Trình Cẩm Chi nữa.

“Chị về nhà đi, ở đây đâu đâu cũng có tro và dầu máy…”
Dung Tự vẫn chưa nói xong, Trình Cẩm Chi đã đưa tay lau tro trên mặt Dung Tự.

Lúc tới Dung Tự đã rửa mặt rồi, tiếc là không có gương nên tro vẫn còn dính trên mặt khá nhiều, có lẽ do cô quá gấp để được gặp Trình Cẩm Chi.

Cô đã có một kỳ nghỉ hè không được gặp Trình Cẩm Chi rồi.

Nghe chú bảo vệ thông báo, cô gần như là chạy tới.
“Thím em đáng ghét quá đi.” Trình Cẩm Chi một hồi lâu không lên tiếng, khi nàng mở lời lại, Dung Tự đưa mí mắt lên, vành mắt Trình Cẩm Chi có chút đỏ ửng.


“Nhất định là bả bắt em vào nhà máy.

Em mới bây lớn thôi mà bả đã để em làm chuyện như vậy.”
“Chúng ta về thôi, mặc kệ bả đi.” Trình Cẩm Chi nói.
“Công việc hôm nay em vẫn chưa làm xong.” Dung Tự có hơi khó xử.
“Vậy chị ở cùng em.”
“Nơi này nhiều tro lắm, sẽ làm bẩn quần áo chị đấy.”
“Không sợ.”
Khi Trình mẹ tìm tới đây lại chỉ thấy hai đứa nhỏ xám xịt tro bụi.

Quần áo của Trình Cẩm Chi dính rất nhiều tro.

Dựa theo ngày thường, Trình mẹ sẽ giáo huấn Trình Cẩm Chi rằng: “Con vừa mới lăn lộn trên đất đó hả?”
Vậy mà hôm nay, Trình mẹ không hề nói gì, chỉ báo một tiếng với quản đốc nhà máy rồi dắt hai đứa nhỏ về.

Hôm nay Dung Tự chẳng làm được bao nhiêu phụ tùng, khi cô tắm rửa sạch sẽ đi ra, trên mặt còn có chút ủ rũ.

Thím chắc lại mắng cô thôi, cô có phần không muốn trở về.

Trình mẹ xoa đầu Dung Tự một lúc, hình như biết hiện tại Dung Tự đang suy nghĩ gì.

“Tự Nhi, hôm nay con ở nhà dì ngủ đi, chỗ thím để dì nói cho.”
~
Hôm nay ngủ, Trình Cẩm Chi ấy vậy mà có khí phách của chị lớn, vừa lên giường đã ôm Dung Tự vào lòng, không giống thường ngày, thỉnh thoảng còn phải vùi vào trong lòng Dung Tự mà ngủ.

Trình Cẩm Chi xoa xoa đầu Dung Tự.

“Sớm biết thế chị đã dẫn em cùng đi du lịch rồi.”
Dung Tự nháy mắt một cái.

Chị trở về là em rất vui rồi.

“Chị chơi có vui không?”
Trình Cẩm Chi kể rất nhiều chuyện, nhìn con mắt sáng lấp lánh của Dung Tự, nàng khẽ hôn vào mặt Dung Tự một cái.

“Sau này, chị sẽ dẫn em đi cùng.”
Bây giờ các cô đã không giống như khi bé, khi bé Trình Cẩm Chi rất thích hở tí là hôn cô.

Chờ Trình Cẩm Chi ngủ, Dung Tự còn sờ sờ má mình một lúc.

Một loại cảm xúc nào đó trong lòng, hình như đã đâm chồi ra.

Thật ra đã đâm chồi từ lâu lắm rồi.
~
*Chú thích:
[1] học khu: Học khu hay khu học chính (tiếng Anh: school district) là một hình thức của khu dành cho mục đích đặc biệt (special-purpose district) phục vụ điều hành các trường trung học và tiểu học công cộng địa phương, ở đây thì nhà bà thím Dung Tự nằm trong khu tuyển sinh của trường.
Lời editor: Hê hê tuy hôm qua mình có post chương thay vì không, nhưng đã lỡ hứa hôm nay 2 chương rùi thì phải post 2 chương thui, các bạn đọc xong ngủ ngon nhé =))


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.