Tình Đầu Quan Trọng Nhất Thế Gian

Chương 24: Nảy Mầm


Bạn đang đọc Tình Đầu Quan Trọng Nhất Thế Gian FULL – Chương 24: Nảy Mầm


“Vậy cũng rất giỏi rồi.” Trình Cẩm Chi trợn tròn mắt, nàng đếm đếm đầu ngón tay.

“Khi đó em có bao lớn đâu, mới 6 tuổi mà thôi.”
“6 tuổi, đoán chừng Cẩu Vũ còn chưa đi đường vững nữa là.” Trình Cẩm Chi chỉ vào Cẩu Vũ cách đó không xa, Cẩu Vũ đang níu lan can, khom người từ từ trượt băng trong tình trạng lúc nào cũng sợ ngã sấp mặt.

Trình Cẩm Chi hẹn Hạ Dữu đi ra trượt băng, Cẩu Vũ cũng phải đi theo tham gia trò vui.

Cẩu Vũ vừa muốn chơi lại vừa sợ té, tập rất nhiều lần cuối cùng mới đứng vững được.
“Cần qua dìu không ạ?” Theo đầu ngón tay của Trình Cẩm Chi, Dung Tự cũng nhìn thấy Cẩu Vũ đang níu lan can từ từ trượt băng.
“Không cần phải để ý đến cậu ấy, một mình cậu ấy cũng đã vui rồi.” Trình Cẩm Chi cười cười kéo lại tay Dung Tự, hai người cứ tay trong tay như vậy lượn vòng trên sân trượt băng.

Lượn hai vòng, tứ chi của Dung Tự đã không còn cứng nhắc như trước.
“Dung Tự, em học nhanh quá.” Bấy giờ, Hạ Dữu cũng trượt sang đây.
Trình Cẩm Chi lắc tay Dung Tự một lúc.

“Dung Tự, Hạ Dữu là cao thủ trượt băng đó, em nhớ học hỏi chị ấy để biết nhiều cách trượt hơn.”
Dung Tự gật gật đầu, nhưng tay vẫn sít sao kéo chặt Trình Cẩm Chi.

Trượt băng xong, cả người cũng ra đầy mồ hôi.

Giờ đã qua hơn nửa học kỳ rồi, lúc ngồi xuống, Trình Cẩm Chi còn lấy sổ từ vựng Tiếng Anh mà nàng mang theo để xem.
Trình Cẩm Chi hiện tại lớp 9, sang năm đã phải lên cấp 3.

Thời gian hai cô cùng nhau đi học chỉ vẻn vẹn một năm.

Sau này cô lên cấp 3, thì Trình Cẩm Chi đã lớp 12 rồi.

Thời tiểu học, mỗi ngày ngóng trông trưởng thành, không ngờ khoảng thời gian ấy lại là thời gian dài nhất mà cô và Trình Cẩm Chi bên nhau.

Khi đó hai cô mỗi ngày cùng nhau đi học, mỗi ngày cùng nhau làm bài tập.

Dung Tự có chút hoài niệm thời thơ bé, tuy rằng bây giờ cô cũng chẳng lớn bao nhiêu.
“Cẩm Chi, suy xét chuyện trường cấp 3 chưa?” Xem sổ từ vựng trong tay Trình Cẩm Chi, Hạ Dữu tiện thể đề cập.
“Chưa.” Trình Cẩm Chi có phần uể oải.

Nhớ trước đó lúc nàng từ cấp 1 lên cấp 2, nàng còn nói phải cố gắng học tập cho giỏi, kết quả vừa lên cấp 2 đã không tự chủ tính ham chơi của mình.

Kỳ thi lên cấp 3 của họ là phải điền nguyện vọng trước rồi mới thi sau.

“Tự Nhi, chị thật hâm mộ em mới lớp 7 đó.”
“Lớp 7, mọi thứ đều vẫn còn kịp cả.” Trình Cẩm Chi nói.

Cẩu Vũ lại loạng choạng trượt tới.

“Trình Cẩm Chi, cậu lại mang theo sổ từ vựng nữa hả? Cậu cũng có coi đâu mà mang theo hoài làm gì.”
“Ai nói mình không xem.”
Cẩu Vũ cợt nhả ngồi ngay bên cạnh Trình Cẩm Chi.

“Ba mình đã tìm được trường cho mình rồi, cậu cứ vào chung trường cấp 3 với mình đi.”
“Không đâu, tớ muốn cùng trường cấp 3 với Dữu Tử cơ.” Trình Cẩm Chi nói.
Nhất định là Hạ Dữu sẽ thi trường trọng điểm mà thôi.

Bấy giờ Hạ Dữu cười cười, cúi đầu như đang nghĩ gì đó.

~
Đến giờ buổi tối cần đi ngủ, Trình Cẩm Chi vẫn ngồi ở đầu giường xem sách giáo khoa.

Thi tuyển sinh ngoài các môn Lý Hóa Thể dục ra thì các môn còn lại điểm tối đa đều là 150 điểm.

Hóa học điểm tối đa là 60, vật lý điểm tối đa là 90, còn thể dục là 30 điểm, thi trước khoảng một tháng so với kỳ thi tuyển sinh vào lớp 10.

Thể dục thi ba hạng, bơi lội chạy bộ 2 chọn 1, thể thao trên đệm hoặc xà đơn xà kép 3 chọn 1, bóng rổ bóng đá bóng chuyền 3 chọn 1.

Những hạng mục thể dục này lớp 7 giáo viên đã dạy, sang lớp 8 thì để học sinh tự mình chọn môn.

Môn Trình Cẩm Chi chọn chính là bơi lội, chẳng trách bây giờ Trình Cẩm Chi cao như vậy.

Dung Tự cả kỳ nghỉ hè cũng đã cao lên, nhưng ở trước mặt Trình Cẩm Chi cũng cần phải thoáng ngẩng đầu.

Thật ra ở bên cạnh Trình Cẩm Chi, Dung Tự đối với chiều cao của mình cũng không bắt ép gì nữa.

Lùn có cái tốt của lùn, đó là Trình Cẩm Chi thường xuyên vò đầu cô.

Rất nhanh, Trình Cẩm Chi đã chui vào ổ chăn.

Sau khi hòa hảo, quan hệ của hai người đã tốt hơn một chút, bây giờ đã bắt đầu cùng ngủ chung.
“Chị không đọc thêm một lúc nữa sao?” Dung Tự hỏi.
“Không được.” Trình Cẩm Chi bảo: “Mẹ kêu bọn mình đi ngủ sớm chút, nói em bây giờ đang trong giai đoạn cao lớn.”
“Em đang cao đấy thôi.”
“Thật ra cao thêm cũng tốt…” Trình Cẩm Chi có chút ngượng ngùng.

“Ừm…”
“Làm sao đó?”
“Không có gì, chúng ta ngủ đi.”

Dung Tự nghe lời liền nghiêng người sang, Trình Cẩm Chi kề sát người vào sau lưng cô.

“Em không hôn chị nữa, hồi trước em còn hay vùi trong lòng chị ngủ nữa mà.”
Lỗ tai Dung Tự có hơi đỏ, không đơn thuần là vì lời nói của Trình Cẩm Chi mà còn là…!cô có thể cảm nhận được xúc cảm mềm mại sau lưng mình.

Trình Cẩm Chi không mặc áo lót, nơi đó…!hình như lớn hơn rất nhiều, còn có chút mềm mại.
“Ưm…”
Chờ Dung Tự xoay người, Trình Cẩm Chi mới tiếp tục mở miệng.

“Tự Nhi…”
“Hửm?”
“Ban đêm em có cảm thấy cái gì lạ hay không, ưm…”
Dung Tự ngẩng đầu lên, nhìn Trình Cẩm Chi đang e thẹn.
“Ban đêm chị…!hình như…!ưm…!hay cần kẹp chăn.”
“Kẹp chăn?”
“Chính là thế này.” Trình Cẩm Chi đưa đôi chân thon dài lên kẹp lấy cẳng chân của Dung Tự, hai chân mảnh khảnh của hai người đan chéo vào nhau.

Dung Tự có hơi hiểu, có hơi không hiểu.

Trình Cẩm Chi không cử động thêm bước nữa, nàng cúi đầu kề ngay bên tai Dung Tự.

“Ừm…!thật ra còn muốn lên trên chút nữa.

Chính là…!chỗ ấy có hơi…!ngứa, phải kẹp chăn.”
Trình Cẩm Chi, phảng phất là một hàng xe lửa vô cùng dài, ở trong đầu Dung Tự ầm ầm chạy qua.

Cô cũng không biết tại sao, nghe Trình Cẩm Chi nói, chỗ ấy cũng co lại theo, là phản ứng vô cùng xa lạ lại ngượng ngùng.

Da thịt cẳng chân mà Dung Tự đang để trần cũng có chút nóng lên.

“A…!Không.”
Dung Tự có phần lắp ba lắp bắp, chân cô bị hai chân Trình Cẩm Chi kẹp lấy, thậm chí sắp sửa dịch lên trên.

Trình Cẩm Chi nói chỗ ấy ngứa.

Có lẽ là không muốn để cho Trình Cẩm Chi phát hiện gương mặt đỏ bừng của mình, hoặc có lẽ là khiến mình…!dời đi sự chú ý, Dung Tự nói: “Vậy chị Hạ Dữu và Cẩu Vũ…”
“Chị ngại hỏi.”
Vậy sao chị hỏi em? Dung Tự ngẩng đầu lên, mặc dù ngăn cách bởi đêm khuya, cô cũng có thể cảm nhận được con mắt sáng lấp lánh của Trình Cẩm Chi.

Trình Cẩm Chi đưa tay sờ soạng tóc cô một lúc.


“Chúng mình không giống, chúng mình từ nhỏ đã ở cùng nhau.

Chúng mình ngủ chung, còn tắm chung nữa.”
Đích xác không giống với đám chị Hạ Dữu, Trình Cẩm Chi không cùng đám chị Hạ Dữu tắm chung bao giờ.
“Dung Tự, em nói xem chị có bị bệnh hay không?” Trình Cẩm Chi nói: “Em sẽ có cảm giác này sao?”
“Em…” Nếu không phải là vấn đề như thế, tức khắc Dung Tự sẽ đáp có ngay.

Cô không muốn khiến Trình Cẩm Chi cho rằng mình “có bệnh”, mặc dù là loại “bệnh” này, cô cũng hi vọng mình có thể “bị” giống Trình Cẩm Chi.

Nhưng ở tình huống như vậy, Dung Tự có phần thẹn thùng kỳ lạ.

Cô còn không biết mình đang thẹn thùng vì điều gì.
Trung Quốc luôn luôn truyền thống, dù cho có là ở một thành phố phát triển, thì trường học nơi đây ở phương diện giáo dục ý thức & giới tính vẫn có chút thiếu sót.

Rất nhiều nam sinh nữ sinh, đặc biệt là nữ sinh, ở thời kỳ trưởng thành luôn cảm thấy xấu hổ, lại càng thêm ngượng với “hành động hòa giải” thêm một bước nữa của mình.

(Editor: ví dụ như TTC lấy chăn kẹp vào *** thì gọi là một “hành động hòa giải” để hòa hoãn cơn ngứa, ý thế đó~)
“Đám chị Hạ Dữu cũng có thôi.” Xin lỗi đàn chị Hạ Dữu, em chỉ là muốn động viên chị em mà thôi.

Dung Tự lắp bắp nói thêm: “Sau này em cũng sẽ có.”
Từ khi Trình Cẩm Chi có kinh lần đầu, sau lúc cô bị máu của Trình Cẩm Chi dọa đến ngơ ngẩn, cô bèn bắt đầu tìm xem quá trình trưởng thành của con gái.

Bấy giờ cô có phần không nhớ rõ lắm, hình như trong sách có lần nhắc đến chuyện này rồi.

Dung Tự xem loại sách đó lại chẳng phải vì mình là con gái, mà là vì Trình Cẩm Chi là con gái.

Dù sao thì thứ có liên quan đến Trình Cẩm Chi, cô đều muốn đọc hiểu rành rọt cả.
Dường như Trình Cẩm Chi đã được Dung Tự vỗ về an tâm, nàng lại vui vẻ ôm lấy Dung Tự.

“Chị còn tưởng rằng mình khác người chứ.”
“Ừm…!chị…” Chị đừng ôm em chặt quá.

Em…!cảm giác mình cũng bắt đầu “nhiễm bệnh” rồi.

Dung Tự không giống lúc thường sẽ ôm lại cổ Trình Cẩm Chi, lần này cô hơi bất động.

~
Học kỳ sau của Dung Tự cũng là lúc học nghiệp của Trình Cẩm Chi nặng hơn, nàng đã bắt đầu bận rộn học hành rồi.
“Dung Tự, cậu là kẻ theo đuôi của Trình Cẩm Chi à?” Thấy Dung Tự lại muốn sang khối lớp 9, Tư Đồ hô một câu.

Tư Đồ bây giờ cùng lớp với cô, tiểu học cậu ta cũng nhận được tư cách lên lớp thẳng.

Tư Đồ tuy rằng hay nghịch ngợm gây sự, nhưng thành tích học tập lại khá tốt, có lẽ là vì nhà cậu ta mời rất nhiều gia sư về dạy.

Mới đầu cô vừa vào tiểu học, Tư Đồ hay dùng Tiếng Anh để chế giễu cô.

Dung Tự hiểu được mang máng ý, thế nhưng cô không thể bắn trả lại, so với giáo dục song ngữ của bạn cùng lớp đã được bắt đầu từ hồi nhà trẻ, Tiếng Anh của cô thuộc về phạm trù “vừa mở miệng đã làm người khác quỵ”.
Dung Tự không đếm xỉa tới Tư Đồ, Tư Đồ lại làm cái mặt quỷ về hướng Dung Tự.


“Đồ theo đuôi.”
Người ta đều hay nói quan hệ của cô và Tư Đồ tốt, cô lại cảm thấy chẳng tốt đẹp gì.

Tiểu học, Tư Đồ đã cầm đầu bắt nạt cô.

Lúc trước trường học phát động quyên tiền cho cô, Tư Đồ quyên góp rất nhiều, Dung Tự còn tưởng rằng cậu ta là người tốt.

Kết quả ngày hôm sau, Tư Đồ liền giật dây hoa buộc tóc của cô xuống.

“Thời đại nào còn dùng dây này để buộc tóc nữa trời.”
Tư Đồ không trả dây buộc hoa lại cho cô mà vênh váo thắt vào trên cổ tay.

Cũng may là có đàn chị Hạ Dữu dẫn cô đi mua một ít dây cao su khác.

Dây buộc hoa là mẹ cô cho cô, cô cảm thấy rất đẹp đẽ, nhưng buộc vào trên tóc thì chỉ khiến đại vương Tư Đồ giật xuống mà thôi.

Thế nhưng Dung Tự lại không hận Tư Đồ, tuy Tư Đồ bắt nạt cô, nhưng cũng là ở ngoài sáng, trong lớp có rất nhiều người đều trong tối mà cười nhạo cô quê mùa.
“Dung Tự, ở đây.” Trình Cẩm Chi ở trên hành lang đọc sách, thấy Dung Tự tới vội vàng lắc lắc tay.

“Tới đây.”
Dung Tự vừa chạy tới đã bị Trình Cẩm Chi ôm lên.

“Tự Nhi, em nặng rồi.”
“Là cao lên.” Đàn chị Hạ Dữu ở bên cạnh phổ cập kiến thức cho Trình Cẩm Chi.
Trình Cẩm Chi liếc mắt nhìn Cẩu Vũ bên cạnh, Cẩu Vũ ăn mặc đồng phục cẩu thả, người cũng là xiêu xiêu vẹo vẹo mà dựa vào trên lan can.

“Cẩu Vũ, hình như cậu còn lùn hơn Dung Tự rồi.”
Trình Cẩm Chi vừa nói như thế, Hạ Dữu cũng nhìn sang.

“Cẩu Vũ, cậu còn không cao bằng Dung Tự kìa.”
“Do mình không đứng thẳng thôi nha.”
“Vậy hai người so thử đi?”
“Mình hổng có thèm so đâu.” Cẩu Vũ chột dạ.

Chờ lúc Dung Tự và Trình Cẩm Chi nói chuyện, Cẩu Vũ lại lén lút nhìn Dung Tự một chút.

Mới một học kỳ, sao Dung Tự có thể cao lên nhiều như vậy? Không được, nhỏ không thể lùn hơn Dung Tự được.
~
“Cục cưng, con không chơi game nữa sao?” Đến 9 giờ, Cẩu mẹ quay đầu liền thấy Cẩu Vũ đã thay sang đồ ngủ lông thú.
Cẩu Vũ lấy mũ áo lông thú xuống, đưa bàn tay lên, từ chối đầy nghiêm nghị.

“Không, mẹ, con muốn đi ngủ.”
~
Yu Bi: Cẩu Vũ moe ghê, điển hình như câu chúng ta đều có một đứa bạn ngu ngu nhưng lại rất nhiệt tình =)))
À sau này Cẩm Chi sẽ vào giới giải trí mọi người ạ, còn trình để làm diễn viên ca sĩ thì nói sau đi, không khả quan lắm với IQ của bả đâu hen~ Mà bả là dâm dâm cô nương đó mấy mẹ ui đừng bị lừa, cái đám đó ngoài Cẩu Vũ ra thì ai cũng rất không trong sáng =))))
Tự nhiên ngồi ngẫm lại thấy đời sao bèo bạc, tớ ghét bọn trẻ con lắm thế nhưng lại đi edit bộ này(ミ ̄ー ̄ミ)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.