Đọc truyện Tình Cuối – Chương 93
Hành động của Hứa Gia Nhạc khiến Phó Tiểu Vũ không khỏi ngẩn người. Y chần chừ một lúc lâu, nhưng cuối cùng cũng lẳng lặng ăn hết những con tôm mà Hứa Gia Nhạc đã bóc vỏ trước đó.
Phó Tiểu Vũ ăn rất chậm, chỉ cắn từng miếng từng miếng nhỏ, không biết là vì để ý đến thể diện hay là sợ ăn nhiều.
Hứa Gia Nhạc vẫn nói chuyện như thường, tay lại không nhàn rỗi. Thấy Phó Tiểu Vũ đã ăn xong, hắn tự nhiên tiếp tục bóc tôm, chỉ chốc lát sau trong đĩa đã đầy ắp một núi tôm nho nhỏ.
Nhưng Phó Tiểu Vũ đặt đũa xuống không ăn nữa, y quay đầu im lặng uống từng ngụm rượu, không chen lời vào. Trên người y là một chiếc áo lông màu trắng sữa, phần cổ là một vòng sọc dọc dần thay đổi màu xám, thiết kế này trông rất giống một chú mèo Ragdoll.
Hứa Gia Nhạc liếc mắt nhìn y một cái, cũng lười hỏi nhiều. Ban đầu vốn hắn không muốn chăm sóc Phó Tiểu Vũ, chỉ là thấy tay của Omega bị đâm một cái, tiếp tục bóc vỏ tôm sẽ bị đau nên mới thuận tay làm thay. Hiện giờ thấy Phó Tiểu Vũ không ăn nữa bèn dứt khoát không bóc, tự mình ăn.
Chủ đề câu chuyện vẫn xoay chung quanh vấn đề mang thai và chăm con, Hứa Gia Nhạc vừa ăn tôm vừa nói: “Văn Kha, hai người có kết hôn không? Thực ra thời gian tổ chức hôn lễ không quan trọng lắm, chờ ông sinh con xong khôi phục vóc dáng rồi chuẩn bị cũng được.”
Trên bàn ăn bỗng yên tĩnh hẳn, Hàn Giang Khuyết không nói chuyện, Văn Kha cũng bất giác hơi xấu hổ.
Khu vực có phần âm u mơ hồ giữa hai người đột nhiên bị đạp trúng, nhất thời không biết nên làm sao tiếp lời.
Nhưng Hứa Gia Nhạc lại rất nhạy cảm, bầu không khí vừa có biến hóa, hắn đã nhanh chóng nhận ra có gì đó không đúng, bèn lập tức đẩy kính mắt nhìn về phía Hàn Giang Khuyết: “Hàn Giang Khuyết, hỏi lâu thế mà hóa ra cậu vẫn là một ông bố chưa chính thức à?”
Ngữ khí của hắn mặc dù đang nói đùa, nhưng hiển nhiên câu nói này cũng có ý truy hỏi.
Văn Kha lập tức nở nụ cười cụng ly với Hứa Gia Nhạc, nói: “Chẳng phải bọn tôi đều là bố trẻ dự bị à, có nhiều thứ cần để học lắm.”
Anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh sau cơn xấu hổ khi nãy, giọng điệu cũng ôn hòa như bình thường.
Thấy Văn Kha nói thế, ánh mắt của Hứa Gia Nhạc không khỏi có chút phức tạp, nhưng hắn cũng phối hợp với anh mà giơ ly lên cụng một cái, uống nốt ngụm rượu đỏ còn lại và không nói thêm gì nữa.
“…” Hàn Giang Khuyết vẫn một mực im lặng cầm đũa, hắn hơi há miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
…
Sau bữa ăn, Phó Tiểu Vũ kéo Hàn Giang Khuyết vào phòng, bảo là có chút việc cần nói.
Văn Kha và Hứa Gia Nhạc kéo hai chiếc ghế ra sau cánh cửa ngoài ban công, đoạn ngắm cảnh tuyết rơi bên ngoài cách tầng thủy tinh…
Tòa nhà Thế Gia xây trên sườn núi, nên khi ngắm ở góc độ này có thể lờ mờ nhìn thấy pháo hoa thi thoảng lại nở rộ trong trời đêm ở trung tâm thành phố.
Cứ vào năm mới thành phố B sẽ bắn pháo hoa, đỏ, vàng, xanh lục hòa lẫn vào nhau trong bóng đêm, biến hóa đủ hình dạng, sau đó những mảnh vụn sáng lấp lánh rơi xuống… Tựa như sao sa.
Văn Kha còn nhớ bầu trời đêm ở thành phố nhỏ phương Bắc kia luôn có sao, cứ tối đến anh sẽ kéo chiếc màn cửa cũ rách ra, sau đó nằm trên giường nhìn lên bầu trời.
Khi đó học đến câu “Những vì sao lấp lánh lóe sáng”, dường như ngẩng đầu nhìn là có thể hiểu rõ nó có nghĩa gì.
Nhưng về sau khi ở trong thành phố B vừa ồn ã vừa náo nhiệt, anh rất ít khi có thể nhìn thấy sao.
“Hứa Gia Nhạc, có phải ở thành phố lớn rất khó thấy sao không?”
Văn Kha đột nhiên hỏi.
“Ừm, vì ô nhiễm ánh sáng mà.”
“Vậy hả…” Văn Kha lẩm bẩm lặp lại, lập tức thở dài: “May mà chúng ta còn có pháo hoa để ngắm.”
Nói xong câu đó, chẳng hiểu sao chính anh lại cảm thấy suy sụp.
Có lẽ đấy chính là tâm tình của người trưởng thành, bầu trời sao ngẩng đầu lên là có thể thấy của thuở niên thiếu đã không tồn tại nữa, nhưng anh sẽ không còn vì chuyện này mà cảm thấy quá đỗi bi thương…
So sánh với những thành quả trong cuộc sống bận rộn, đây là một chuyện rất nhỏ và không có ý nghĩa.
Nhưng đột nhiên nhận ra mình “Không thèm để ý nữa”, khiến anh cảm thấy rất buồn.
Thời gian qua anh đã tiến bước rất nhanh, có đôi khi còn khó nhận ra được thay đổi của mình.
Đêm qua sau khi thân mật với Hàn Giang Khuyết, đôi bên tựa sát bên nhau cùng nằm trên giường, thật ấm áp biết bao. Alpha của anh ôm anh, nũng nịu hỏi anh có muốn cùng đọc “Tiếu ngạo giang hồ” như trước đây không.
Văn Kha lại nhớ đến tiến độ dự án Tình cuối mình vừa xem trước khi ngủ, nên tự nhiên nói: “Trước kia hai ta cùng đọc nhiều lần lắm, cốt truyện cũng thuộc làu rồi, không đọc nữa đâu.”
Thế là Hàn Giang Khuyết cũng không khăng khăng đòi hỏi nữa.
Rõ ràng là một chuyện rất nhỏ, hiện giờ chợt nhớ đến khiến anh chẳng hiểu sao lại cảm thấy thật hối hận.
Khi chuyển đến Thế Gia, Hàn Giang Khuyết đã mang cả bốn cuốn “Tiếu ngạo giang hồ” đến. Mười năm, có lẽ đây là bộ sách mà hắn thích nhất. Văn Kha còn nhớ hồi cấp ba, hai người họ cùng ngồi bên nhau đọc Tiếu ngạo giang hồ. Lúc anh đã đọc hết một trang, Hàn Giang Khuyết vẫn đang chậm rãi đọc đến dòng thứ năm. Anh bèn yên lặng ngồi chờ, vừa chờ vừa lặng lẽ ngắm nhìn sườn mặt đẹp đẽ của cậu thiếu niên Alpha.
Trí nhớ của Hàn Giang Khuyết kém, thường cứ hôm sau hắn bỗng nhiên lại bắt đầu nghi ngờ cốt truyện, sau đó hỏi anh hết lần này đến lần khác.
“Văn Kha, Điền Bá Quang có phải là người xấu không?”
“Văn Kha, Mạc Đại là ai nhỉ? Hằng Sơn Tam Định là ba định nào thế?”
“Văn Kha, tiểu sư muội… Thật sự không thích Lệnh Hồ Xung hả?”
Câu hỏi cuối cùng vẫn là câu hỏi mà Hàn Giang Khuyết thích nhất. Đây là chuyện mà hắn để ý nhất trong cả bộ Tiếu ngạo giang hồ, và dường như cũng là vấn đề mà từ đầu đến cuối hắn chưa từng hiểu rõ.
*Tiếu ngạo giang hồ là một cuốn tiểu thuyết võ hiệp của nhà văn Kim Dung.
Điền Bá Quang là một hái hoa tặc, nhưng sau đã thay đổi nhờ Lệnh Hồ Xung. Dù không phải là một quân tử, nhưng Điền Bá Quang lại là một người biết giữ lời hứa và trọng tình bạn.
Mạc Đại là chưởng môn phái Hành Sơn, một trong 5 phái trực thuộc Ngũ nhạc kiếm phái.
Phái Hằng Sơn là kiếm phái sáng lập bởi các ni cô, khởi đầu là Hiểu Phong sư thái, đời đời đệ tử đều là nữ giới. Tam Định của Hằng Sơn là ba vị sư thái đứng đầu phái Hằng Sơn, pháp hiệu đều bắt đầu bằng chữ Định: Định Tĩnh là chưởng môn, Định Nhàn là sư tỷ và Định Dật là sư muội. Tam Định này tạo thành ba cột trụ cho phái Hằng Sơn.
Tiểu sư muội ở đây là Nhạc Linh San, con gái của Nhạc Bất Quần, sư muội của Lệnh Hồ Xung. Ban đầu cô có tình cảm với Lệnh Hồ Xung, nhưng sau lại thích Lâm Bình Chi.
Thời điểm ấy Văn Kha chưa bao giờ mất kiên nhẫn.
Anh giúp Hàn Giang Khuyết nhớ rõ quan hệ phức tạp của những nhân vật kia, cùng hắn suy nghĩ những vấn đề kỳ quặc hết lần này đến lần khác. Câu chuyện giang hồ cũ xưa ấy, dường như với anh, mỗi một ngọn núi, mỗi một nhánh sông đều rất quen thuộc.
Chuyện Hàn Giang Khuyết quên, anh sẽ giúp người ấy tìm về từng lần từng lần một.
Nhưng mà bây giờ anh lại có thể bình thản nói với Hàn Giang Khuyết: Đọc thuộc cả rồi, không xem nữa.
Trong nháy mắt đó, Văn Kha bỗng nhớ đến một câu không biết từng đọc ở đâu:
Giang hồ không giống lúc ta tới, mà ta không còn là ta của lúc đến nữa.
Ta không còn là ta của lúc đến.
….
Hai người đều ít nhiều có tâm sự, nên ai cũng yên lặng. Văn Kha ôm lấy chén giữ ấm nghe tiếng ồn ào mơ hồ bên ngoài, một lát sau mới nhẹ giọng nói: “Hứa Gia Nhạc, ông đừng quá lo lắng cho tôi.”
“Lúc nãy tôi cũng không nói thêm.” Hứa Gia Nhạc nhìn lên bầu trời, sau đó nói: “Nhưng Văn Kha à, tôi thực sự không hiểu – Tại sao hai người lại không kết hôn? Vừa rồi khi ăn cơm và nhắc đến chuyện này, cậu ta không nói thêm gì nữa. Cậu ta không nhắc đến, ông cũng im lặng luôn?”
“Tôi biết…” Văn Kha trả lời: “Trước đó nữa, tôi có từng nhắc sơ qua với em ấy, chỉ muốn gặp người nhà thôi, nhưng em ấy lại chuyển chủ đề câu chuyện. Tôi, tôi có thể cảm nhận được ít nhiều gì em ấy cũng hơi né tránh chuyện này.”
“Nói thật, tôi cảm thấy đây không phải là trạng thái của một Alpha bình thường.”
Hứa Gia Nhạc nói thẳng, không hề khách khí.
“Tôi biết ông đứng ở vị trí của tôi mà lo lắng cho tôi.”
Nói đến đây Văn Kha dừng một chút, cuối cùng nhìn lên bầu trời rồi nói: “Nhưng mà Hứa Gia Nhạc này, tôi… Tôi cũng không cho em ấy ký hiệu mình. Hồi trước vì chuyện này mà chúng tôi đã cãi nhau một trận, Hàn Giang Khuyết muốn chính thức ký hiệu tôi, nhưng tôi lại từ chối.”
Hứa Gia Nhạc hít một hơi. Hắn ngồi ngay ngắn lại há miệng muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
“Tôi không biết nên nói với ông thế nào, nhưng có đôi khi tôi sẽ không nhịn được mà nghĩ, chính tôi cũng chẳng giao phó hết thảy cho em ấy, vậy em ấy, nếu em ấy muốn giữ lại với tôi cũng hoàn toàn hợp lý.”
Văn Kha thì thào.
“Ý ông là…” Hứa Gia Nhạc trầm giọng nói: “Ông cảm thấy Hàn Giang Khuyết cố ý không nhắc đến chuyện kết hôn coi như là để trả thù chuyện ông không để cậu ta dấu hiệu mình à?”
“Không phải là trả thù.” Văn Kha lắc đầu: “Hàn Giang Khuyết sẽ không nghĩ như vậy. Nhưng có lẽ…”
“Có lẽ em ấy giận tôi.”
Anh không biết nói thế nào, chỉ có thể thở dài thườn thượt một hơi.
Đương nhiên anh đã nhắc đến chuyện gặp người nhà Hàn Giang Khuyết một lần, nhưng khi bị chuyển chủ đề, cảm giác ấy khiến anh rất tổn thương. Có điều chuyện dấu hiệu khiến anh thực sự không thể nào thẳng thắn yêu cầu Hàn Giang Khuyết, bởi vì chính anh cũng không chấp thuận điều Hàn Giang Khuyết muốn.
Anh đã mang thai mấy tháng, bụng cũng lớn đến ngần này, thế mà ngay cả người thân của Alpha mình cũng chưa từng thấy. Chỉ cần tưởng tượng chuyện này thôi cũng cảm thấy rất xót xa, vậy mà hết lần này đến lần khác anh lại khó mở miệng với bất cứ ai.
“Tôi nghĩ…”
Văn Kha gục đầu xuống nhỏ giọng nói: “Chỉ muốn dốc hết sức đối xử thật tốt với em ấy. Trừ chuyện ký hiệu, tôi có thể cho em ấy bất cứ điều gì, chờ em ấy dần dần yên tâm rồi, tin tưởng tôi rồi… Em ấy, em ấy có thể nói với tôi. Cho nên tôi không ép Hàn Giang Khuyết, ông cũng đừng nhắc đến chuyện này nữa, Hứa Gia Nhạc, được không?”
______________________
Người post: Yến Nhi