Đọc truyện Tình Cuối – Chương 92
“Gì cơ?” Văn Kha không khỏi ngẩn người: “Hỏi tôi ấy hả?”
Qua nhiều năm như vậy, lớp cũ của anh cũng từng tổ chức họp lớp mấy lần. Đương nhiên Trác Viễn đã đi, nhưng anh chưa từng tới một lần nào cả, thậm chí đến hỏi cũng không dám thốt nên lời.
Năm đó anh bị đuổi khỏi trường Bắc Tam vì gian lận, chuyện này đã trở thành nỗi nhục nhã, cũng là nỗi đau cả đời của Văn Kha.
Mấy năm qua, anh gần như dùng dao chặt phăng quá khứ làm học sinh giỏi của mình. Anh không còn liên lạc với bạn học cũ, cũng không liên lạc với thầy cô, giống như một gốc cỏ cô đơn phiêu bạt nơi thành phố B. Lúc này chợt nghe đến chuyện họp lớp, thậm chí Văn Kha còn cảm thấy mờ mịt như đã cách một thế hệ.
“Ừ.” Hứa Gia Nhạc nhún vai một cái: “Lớp trưởng Phạm nói với tôi đấy, lần này cậu ấy còn cố ý đến tìm tôi nhờ hỏi giúp xem ông với Hàn Giang Khuyết có đến không. Mấy năm nay hai người không xuất hiện, lớp trưởng Phạm bảo tôi nhắn lại rằng rất nhớ hai người. Chuyện trước kia không cần để ý nữa, mọi người ai cũng trưởng thành rồi, chỉ gặp mặt đơn giản không có gì đâu.”
“Lớp trưởng tổ chức à?” Văn Kha dừng một chút: “Vậy cậu ấy có biết… Chuyện tôi với Trác Viễn ly dị không?”
“Đương nhiên là biết.” Hứa Gia Nhạc nói: “Cậu ấy có số liên lạc của những bạn học ở thành phố B, nên lần này lúc hỏi tôi cậu ấy còn cố ý nói, buổi họp lớp này Trác Viễn không đến.”
“Này Hàn Tiểu Khuyết, trước đó em từng đi lần nào chưa?”
Văn Kha nhìn thoáng qua Hàn Giang Khuyết. Alpha vừa lái xe vừa nhíu mày, thấp giọng nói: “Em chưa từng đi.”
Hắn không nói thêm gì nữa, nhưng qua vẻ mặt có thể thấy hắn vốn chẳng có hứng thú gì với mấy chuyện ấy, điều này cũng không nằm ngoài ý muốn. Thế là Văn Kha quay đầu lại nhìn về phía Hứa Gia Nhạc: “Ông có đi không?”
“Đi chớ.” Hứa Gia Nhạc lười biếng nói: “Tôi thích mấy kiểu như họp lớp mà, nhân gian muôn màu, rất là thú vị. Vả lại đây là lần đầu tiên tôi ở lại Trung Quốc, Phạm Vũ đã mở lời rồi, tôi cũng chẳng tiện từ chối, nên nhất định phải đi. Còn ông đấy, mở công ty rồi, người ta cũng phát triển ở thành phố B, đương nhiên là muốn liên lạc với ông. Tôi thấy ông cũng không cần trốn tránh quá đâu.”
Văn Kha hiểu ý tứ của Hứa Gia Nhạc.
Hứa Gia Nhạc xuất thân không tầm thường, đã sớm được cha mình dẫn đi lánh đời. Hắn không thiếu tiền, có điều thuở thiếu thời có lẽ hắn có rất nhiều cô độc và không hiểu, chính vì những trải nghiệm như vậy đã tạo nên sự nhạy cảm và thông suốt với đạo lý đối nhân xử thế.
Cho nên trong cái thấu suốt ấy còn mang theo vẻ khôi hài dí dỏm, khiến người ta rất khó phân rõ đó là thiện ý hay khinh thường.
Chỉ có thể nói, trong mắt Hứa đại thiếu, tục nhân trên thế giới quá nhiều, mà trùng hợp là hắn lại rất thích quan sát tục nhân.
Có điều thật ra Văn Kha lại suy nghĩ khác với Hứa Gia Nhạc.
Anh và lớp trưởng Phạm Vũ có quan hệ không tệ. Phạm Vũ là một Beta có tính cách rất chững chạc già giặn. Hình như mẹ y là chủ nhiệm lớp bên cạnh, Phạm Vũ cũng liên tục làm lớp trưởng ba năm cấp ba.
Hồi đó Văn Kha là lớp phó học tập, có rất nhiều chuyện cần phối hợp với Phạm Vũ. Sau này khi Văn Kha xảy ra chuyện, Phạm Vũ từng gửi cho anh rất nhiều tin nhắn hỏi thăm quan tâm đến tình huống của anh, về sau khi nhớ lại Văn Kha vẫn rất mực cảm kích.
Có điều lúc đó anh thực sự rất đau đớn, chỉ muốn che đi hết thảy ký ức về trường Bắc Tam, ngay cả quan tâm cũng không muốn tiếp nhận, nên mới không hề trả lời Phạm Vũ lấy một tin.
Sau đó khi nhớ lại chuyện này, anh cũng thường xuyên nuối tiếc.
Khác với Hàn Giang Khuyết chủ động chọn cô độc, từ trước đến giờ Văn Kha là người khá hòa hợp và thuận theo quy tắc xã hội. Anh khao khát được đón nhận, nên cũng sớm muốn cố gắng tổ chức quan hệ của mình với người xung quanh.
Nếu không vì năm lớp mười hai phát sinh nhiều biến cố lớn đến vậy, anh tuyệt đối sẽ không chọn cách rời khỏi vòng xã giao mà không nói lời nào.
“Để, để tôi nghĩ thêm đã.” Văn Kha do dự nói: “Cũng thương lượng với Hàn Tiểu Khuyết đã.”
“Ừ, không vội đâu, hai người cứ quyết định rồi hẵng nói cho tôi.”
….
Nồi lẩu của năm mới đương nhiên cần rất phong phú, nước dùng là lẩu uyên ương, một bên là mỡ bò ma lạt, một bên là nước dùng gà.
Hứa Gia Nhạc thích ăn hải sản, nên Văn Kha mua mấy ký tôm sú to cỡ bàn tay, sò đỏ Hokkigai tươi* và cả chân cua tuyết đã được chưng chín.
*Sò đỏ Hokkigai là một loại sò nổi tiếng và xa xỉ của Nhật Bản, thịt sò đỏ có vị ngọt sữa đậm đà, chắc và không dai, phần sữa tập trung nhiều ở phần chân ăn giòn đậm vị.
Thịt dê và thịt bò đều là thứ Hàn Giang Khuyết thích ăn, Văn Kha còn cố ý mua thêm chút lưỡi trâu và dạ dày dê, đương nhiên không thiếu ngô.
Đương nhiên Văn Kha cũng sớm hỏi xem Phó Tiểu Vũ thích ăn gì, nhưng Phó Tiểu Vũ chỉ trả lời rằng tối mình ăn không nhiều, không cần đặc biệt chuẩn bị gì cho mình cả.
Nên Văn Kha nghĩ một lúc, đoạn mua thêm mấy loại rau xanh và nấm kim châm, anh cứ cảm thấy Phó Tiểu Vũ hẳn sẽ thích.
Văn Kha mang thai, đương nhiên sẽ không động tay vào tiệc năm mới mà cười tít mắt chỉ huy hai Alpha làm việc.
Từ mua thức ăn đến rửa rau rồi bày bát đũa nồi niêu ra bàn, hiển nhiên Hứa Gia Nhạc thuần thục hơn Hàn Giang Khuyết. Không nói đến thái thịt rất gọn ghẽ, ngay cả nước chấm cũng là hắn pha chế.
“Hứa Gia Nhạc, ông với Phó Tiểu Vũ không sao chứ?”
Văn Kha ngồi bên bàn lột măng cụt ăn chợt nhớ đến chuyện này, bèn thừa dịp Hàn Giang Khuyết vào nhà vội vàng hỏi một câu.
“Chẳng qua là tuần trước cãi nhau mấy câu vì công việc thôi.” Hứa Gia Nhạc bình thản trả lời, dừng một chút lại nói đùa: “Sao thế, sếp lo lắng cấp dưới không hòa thuận hả? Không sao đâu, ông đừng lo, tôi giảng hòa với cậu ta là được mà.”
Đúng lúc nói, chuông cửa bỗng nhiên vang lên, hiển nhiên Phó Tiểu Vũ đã tới.
Phó Tiểu Vũ đến trễ nhất, vẫn mang một chai vang đỏ như trước. Y tự mình lái xe tới, bên ngoài tuyết vẫn đang rơi lạnh buốt, chỉ một đoạn đường ngắn ngủi từ bãi đỗ xe vào thang máy cũng cóng đến mức ngón tay và mặt cứ lạnh buốt.
“Bên ngoài lạnh quá đi mất!” Vừa mở cửa ra Văn Kha đã đến đón đầu tiên, anh tiếp chai rượu vang trong tay Phó Tiểu Vũ, sau đó nói: “Cậu nhanh vào phòng đi, bên trong ấm lắm.”
Sắc mặt của Omega đang mang thai hồng hào, hình như bụng lớn hơn chút so với trước đó, nhưng tinh thần vẫn phấn chấn như cũ, cười rất vui vẻ.
Hương vị ma lạt mỡ bò nóng hôi hổi phả vào mặt, mặc dù rất cay và sặc mũi, nhưng trong thời tiết này lại khiến người ta cảm thấy quá đỗi náo nhiệt.
“Cũng tạm. Xin lỗi, tôi tới muộn.” Phó Tiểu Vũ cởi áo phao ra sau đó treo một bên rồi đi tới phòng khách, tiếp đấy thấp giọng gọi vọng một tiếng vào trong: “Hàn Giang Khuyết.”
Trong phòng rất ồn ào, Hứa Gia Nhạc và Hàn Giang Khuyết đang xem trực tiếp giải NBA trên màn ảnh rộng trong phòng khách.
“Cậu đến rồi hả, nhanh nhanh ngồi đi.” Hàn Giang Khuyết vội vàng quay đầu lại chào hỏi, đúng lúc này một hậu vệ trên TV ghi một cú ba điểm, bèn vội vã quay người xem đoạn phát lại, kế đó hào hứng hô to với Hứa Gia Nhạc.
“Tôi có chút chuyện muốn nói với cậu…” Câu nói của Phó Tiểu Vũ bị nhấn chìm trong âm thanh ồn ào của tiếng thuyết minh trên TV và tiếng nói chuyện của hai Alpha. Giọng của y càng lúc càng nhỏ, cuối cùng biến thành im lặng.
“Nào nào nào, nước sôi rồi nước sôi rồi.”
Văn Kha vừa mở vung nồi vừa nói: “Chúng ta cùng nhau nâng ly đi! Chúc mừng năm mới!”
Anh mang thai không thể uống rượu nên trong ly là nước chanh, còn ly của những người khác lại là rượu vang.
“Cạn ly–!”
“Chúc mừng năm mới, chúc sang năm càng lúc càng tốt. Chúc Văn Kha bình an sinh hạ bé cưng.”
Hàn Giang Khuyết và Hứa Gia Nhạc cũng đứng lên.
Nghe thấy Hứa Gia Nhạc nói thế, Hàn Giang Khuyết bật cười. Đôi mắt đen láy của hắn cong cong hiện lên dáng vẻ dịu dàng hiếm thấy, sau đó hắn cùng cười cụng ly với mọi người.
Ban đầu Phó Tiểu Vũ vừa ngồi xuống, nhất thời không khỏi hơi xấu hổ, nhưng vẫn lập tức đứng lên.
Có điều ngay cả lúc cụng ly cũng chậm hơn những người khác một nhịp, y đột nhiên cảm thấy mình hoàn toàn xa lạ.
Nước dùng màu đỏ nóng hổi đang sôi cuồn cuộn, hơi nóng hun mắt người đến mức đau nhức.
Phó Tiểu Vũ ngồi xuống lần nữa, lúc này Hàn Giang Khuyết mới nhớ ra gì đó, bèn ngồi cạnh y thấp giọng hỏi một câu: “Tiểu Vũ, vừa rồi cậu muốn nói gì với tôi thế.”
“… Ăn trước đi.” Phó Tiểu Vũ im lặng một chút rồi đáp: “Chờ lát nữa hẵng nói.”
Sắc mặt y có phần nghiêm trọng, nhưng hiển nhiên Hàn Giang Khuyết không quá để ý. Hắn chỉ đơn giản đáp một tiếng “Được” rồi lập tức dời lực chú ý đến bàn ăn, bắt đầu duỗi đũa nhúng thịt dê cho Văn Kha.
Sau khi ăn lẩu cay, mấy người tự nhiên bắt đầu trò chuyện nuôi trẻ.
Hứa Gia Nhạc vừa uống rượu vừa tố khổ: “Ông cứ nghĩ mang thai là đã vất vả lắm á, không phải đâu, quá trình sinh nở mới là khó chịu hơn. Mà chưa xong đâu nhé, chờ vài tháng sau khi sinh con, mấy người mới biết thế nào là địa ngục.”
“Nghe chút nào.” Văn Kha cười tít mắt trêu chọc: “Ông chú trung niên nói chuyện nuôi con, một bên nước mắt một bên nước mũi.”
“Ông chú cái con khỉ.” Hứa Gia Nhạc nói: “Nghe tôi đi, chờ đến khi bé con vừa ra đời, dù có thuê người trông con ông cũng chẳng thể nào ngủ ngon được đâu. Mấy tháng đó tôi chẳng ngủ được một giấc trọn vẹn, toàn bộ thời gian đều vỡ tung, muốn làm gì, muốn đọc sách một lát cũng là mộng tưởng hão huyền. Con vừa khóc thì Cận Sở cũng không chịu được, ngủ không ngon, nên dỗ con ngủ xong tôi lại phải dỗ em ấy ngủ. Trời ơi là trời, giờ nghĩ lại tôi không biết khi đó mình chịu đựng ra làm sao nữa… Hàn Giang Khuyết, cậu cứ chờ đấy, kiểu gì cũng có lúc cậu phải khóc thảm thôi.”
“Tôi chẳng sợ điều này.”
Hàn Giang Khuyết nói. Hắn dừng một chút rồi thấp giọng hỏi: “Tôi chỉ sợ… Lúc sinh Tiểu Kha sẽ đau. Hứa Gia Nhạc, có phải Omega sẽ rất đau không?”
“Đương nhiên rồi, Văn Kha lại còn mang thai đôi nữa chứ, càng khó sinh hơn.” Hứa Gia Nhạc hít vào một hơi: “Vả lại không chỉ đau vào lúc sinh đâu, sinh xong cũng khổ lắm. Lúc phía dưới khôi phục sẽ đau, Omega nam rất ít người có thể cho bú, nhưng dù có thể hay không thì bị căng sữa cũng sẽ vô cùng đau đớn, ăn không ngon ngủ không yên. Khi đó mỗi ngày Cận Sở đau đến phát khóc, haizzz, thật là…”
“Ông đừng dọa em ấy nữa.” Văn Kha dùng đũa gõ bát một cái.
“Tôi không dọa cậu ta.” Vẻ mặt Hứa Gia Nhạc có phần nghiêm túc: “Là đang phòng hờ cho Hàn Giang Khuyết. Ai cũng biết nhất định Omega phải sinh con, nhìn lắm thành quen, vậy là bình thường hóa nỗi vất vả ấy. Cho nên có quá ít Alpha có thể thực sự hiểu được nỗi gian khổ của sinh nở. Tôi chuyên nghiên cứu về AO, đã từng gặp rất nhiều Omega từng sinh đẻ, gần như tất cả mọi người đều cảm thấy sau khi sinh đã lâm vào trạng thái không được yêu thương, cô đơn và buồn bã trong một thời gian rất dài. Nhưng dù đã hiểu rõ như vậy, lúc Cận Sở sinh tôi vẫn cảm thấy mình làm chưa đủ, nên mới sớm nói với Hàn Giang Khuyết. Tôi muốn cậu ta hiểu được, và làm càng nhiều càng tốt, đây là trách nhiệm của Alpha.”
Hàn Giang Khuyết cũng phụ họa một tiếng: “Hứa Gia Nhạc, anh nói nhiều nhiều cho tôi một chút, tôi sẽ nhớ rõ.”
Đây là lần đầu tiên hắn ngoan ngoãn nghe lời như vậy trước mặt Hứa Gia Nhạc.
“Shhh…”
Đúng lúc này Phó Tiểu Vũ bỗng thấp giọng kêu lên một tiếng, nhưng vì âm thanh quá nhỏ nên gần như không ai nghe được, ngoại trừ Hứa Gia Nhạc ngồi bên cạnh y.
Hứa Gia Nhạc quay đầu lại thấy Phó Tiểu Vũ bỗng đặt con tôm sú đã bóc được một nửa vào đĩa.
Omega cúi đầu bóp mạnh lấy ngón tay, trên đầu ngón tay trắng ngần chảy ra mấy giọt máu.
Hắn lập tức hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, bèn lẳng lặng tự nhiên đổi đĩa mình với đĩa của Phó Tiểu Vũ, là chiếc đĩa có đặt mấy con tôm đã lột xong của chính hắn.
Sau đó Hứa Gia Nhạc vừa nói chuyện với Văn Kha và Hàn Giang Khuyết, vừa tiếp tục bình thản lột con tôm đâm vào tay Phó Tiểu Vũ kia.
__________________
Người post: Yến Nhi