Đọc truyện Tình Cuối – Chương 17
Văn Kha rời khỏi nhà rất dứt khoát, thậm chí còn vượt khỏi dự kiến của Trác Viễn.
Lúc ở công ty, gã nhận được một tin nhắn Văn Kha hỏi có về nhà không. Gã bèn trả lời “Không”, Văn Kha lại nhắn tiếp: “Được, thế tôi đến dọn đồ.”
Lúc này Trác Viễn mới nhận ra, hóa ra Văn Kha đang cố ý tìm thời gian mình không ở nhà.
Sau khi tan làm về nhà, Trác Viễn nhìn phòng khách tăm tối trống rỗng, nhất thời không biết làm sao.
Trong mấy năm cưới nhau, mãi đến tận bây giờ gã cũng không thấy mình quyến luyến căn nhà này là bao. Tính cách Văn Kha dịu dàng, sau khi sống cùng anh gã lại cảm thấy nhạt nhẽo vô vị. Nhưng khi Văn Kha ra đi rồi, gã lại bỗng không muốn.
Trong nhà còn rất nhiều đồ dùng và đồ trang trí xa xỉ, có một số là quà gã tặng cho Văn Kha. Nhưng anh không hề chạm đến chúng, chỉ mang đi mấy chậu hoa ngoài ban công, đấy là những chậu anh tự tay thêm vào.
Trong phòng chứa quần áo chỉ toàn là những bộ đồ may đo cao cấp và đồng hồ nổi tiếng của Trác Viễn. Văn Kha thường giúp gã bảo quản những món đồ quý giá và phức tạp này, chưa từng thuê ai. Nhưng quần áo của anh lại không để trong đó, anh có một chiếc tủ nho nhỏ đựng đồ của mình, bên trong là những bộ trang phục ngày thường rất thoải mái và dễ chịu, cũng có vài bộ đồ hàng hiệu, nhưng không quá đắt đỏ. Bây giờ đương nhiên chiếc tủ nhỏ kia đã trống rỗng. Trên tủ có đặt một chiếc hộp nhỏ, bên trong là nhẫn cưới năm đó hai người họ trao cho nhau, rõ ràng là Văn Kha không có ý định mang thứ này đi.
Kết hôn sáu năm, có đôi khi Trác Viễn cảm thấy Văn Kha tưởng chừng như dịu dàng thật ra cũng rất cố chấp.
Cho đến bây giờ gã không bạc đãi tiền nong đối với Văn Kha, nhưng dường như Văn Kha cũng chẳng tìm gã đòi hỏi thứ gì hết. Anh không thích hàng hiệu, cũng chẳng hưởng thụ quá mức. Năm thứ hai kết hôn, Trác Viễn muốn mua cho Văn Kha một chiếc Mercedes-benz SLK*, nhưng lại bị Văn Kha nghiêm túc từ chối, đổi thành một chiếc BMW 3 màu trắng khá bình thường.
*Mercedes Benz SLK là dòng xe thể thao mui trần cỡ nhỏ của Mercedes, nhỏ gọn và tinh tế. Giá của nó tầm hơn 3 tỉ VNĐ.
//
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
*BMW 3:
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Văn Kha tuy nghèo, nhưng cũng chẳng khăng khăng tằn tiện, càng chưa từng khiến Trác Viễn mất mặt khi đi ra ngoài. Anh chỉ duy trì một tiêu chuẩn sinh hoạt khoảng chừng trong giai cấp trung lưu, anh không thấy hứng thú với cuộc sống xa xỉ, cũng hoàn toàn không động lòng trước tiền tài nhà họ Trác, điều này khiến Trác Viễn vẫn luôn khó hiểu.
Trác Viễn mỏi mệt nhấn nhấn giữa hàng mày, gã đi đến phòng bếp mở tủ lạnh muốn mở một chai bia lạnh, nhưng cảnh tượng trong đó lại khiến gã khó chịu.
Tủ lạnh trống không, chỉ còn lại mấy chai soda và rượu gã hay uống được xếp gọn gàng, tầng dưới là phô mai và thịt xông khói nhập khẩu gã khoái khẩu… Tất cả đều là những thứ gã thích.
Nhưng những món ăn ưa thích của Văn Kha đã không còn, nào là những bát nước dùng, những hoa quả tươi ngon, còn một vài hộp hoa quả khô nho nhỏ chẳng thấy trong tủ nữa.
Văn Kha đã thật sự rời đi.
Chỉ có trong giây phút này, Trác Viễn mới thốt nhiên cảm nhận được chuyện này một cách vô cùng chân thực.
Gã cầm chai bia lạnh chán nản ngồi trên sô pha, đoạn gửi một tin nhắn cho Văn Kha: “Em đang ở đâu?”
“Thế Gia.” Văn Kha trả lời rất nhanh.
Lúc này Trác Viễn mới nhớ ra bên ngoài Văn Kha có nhà riêng của mình.
Mấy năm trước chẳng phải mẹ gã có ép Văn Kha đến phòng khám do một người bạn giới thiệu để mát xa tuyến thể cho dễ mang thai đấy sao, lần đó đã hành hạ Văn Kha đến mức phải vào bệnh viện cấp cứu.
Lần đó gã rất áy náy bèn muốn mua xe mới cho Văn Kha để bù đắp, nhưng anh không muốn. Gã cứ nằng nặc đòi cho anh thứ gì đó, thế là Văn Kha lấy tiền mua xe nói muốn làm chút chuyện cho mình.
Trác Viễn cũng chẳng quá để tâm, nghĩ nhiều lắm thì Văn Kha chỉ chơi tí cổ phiếu thôi. Hơn một năm sau, Văn Kha nói số tiền anh kiếm được đã dùng để mua một căn nhà nho nhỏ ở vườn hoa Thế Gia và đang cho thuê, tiền vốn trước đó có thể dần dần trả lại vào tài khoản gia đình.
Khi đó tình cảm giữa họ đã rất nhạt nhẽo, Trác Viễn không quá để tâm xem mỗi ngày Văn Kha đang làm gì, nhưng quả thực gã khá kinh ngạc về tốc độ hồi vốn của anh. Có điều thứ làm gã không vui hơn là Văn Kha tự mình đi mua nhà, thế là lập tức xụ mặt bảo anh không cần trả lại tiền, tự mình giữ đi.
Thế Gia là một tòa nhà tốt. Nhà đầu tư chỗ này rất có trách nhiệm, họ thực hiện nghiêm túc từ phương diện xanh hóa đến bảo trì hàng ngày. Hai năm qua xung quanh khu này xây thêm ga tàu điện ngầm, cửa hàng, rạp chiếu phim, nên giá nhà cũng tăng rất nhanh. Trước đó gã còn nghe Văn Kha nói phải tăng tiền thuê nhà nên khách trọ muốn đổi phòng, căn nhà đó vẫn còn trống. Không ngờ còn chưa cho người mới thuê, chính anh đã nhanh chóng dùng đến.
Bây giờ nghĩ lại, Văn Kha có nhà, có lẽ còn có năng lực kiếm tiền, không đến mức thiếu gã sẽ không sống nổi.
Vậy cũng tốt.
Đầu tiên Trác Viễn đã nghĩ vậy, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy hơi bực bội.
Văn Kha không phải là một Omega hoàn toàn yếu đuối vô dụng, chẳng hiểu tại sao điều này lại khiến gã cảm thấy rất không thoải mái.
….
Ngày hôm sau Trác Viễn chủ động hẹn Văn Kha gặp nhau ở một nhà hàng đồ Nhật để ký đơn ly hôn.
Sau khi ngồi xuống, Trác Viễn ngay lập tức đưa toàn bộ thỏa thuận mà luật sư nhà họ Trác đã sửa chữa cho Văn Kha, sau đó mở menu ra hững hờ nói: “Em cũng biết đấy, tài sản của nhà họ Trác và cả công ty được coi như là tài sản trước hôn nhân, điều này chúng ta đã ký thỏa thuận trước khi cưới rồi.”
“Tôi biết.”
Văn Kha gật nhẹ, anh lật từng trang tài liệu một, rất chi là cẩn thận, giống như không muốn để lọt bất cứ điều khoản hay hạng mục nào.
“Nghiêm túc thế cơ, em có hiểu không đấy?”
Trác Viễn nhìn cần cổ thon dài của Văn Kha, chẳng hiểu sao gã lại đột nhiên thấy phiền não, không nhịn được giễu cợt: “Văn Kha, anh đã coi thường em rồi…”
Văn Kha hơi nghi hoặc: “Gì cơ?”
Trác Viễn cười lạnh một tiếng: “Trong thỏa thuận trước khi cưới đề cập đến cách bù đắp trong trường hợp có bất kỳ lỗi lầm nào trong hôn nhân, đấy là sẽ chia đôi tài sản chung của anh và em. Đúng là anh đã ngoại tình, nên cũng bảo luật sư làm đúng như điều khoản đề ra, thêm cho em 30%. Sao, không ít đúng không? Em không tin được anh à?”
“Không thành vấn đề.” Văn Kha nói, nhưng cũng rất kiên trì: “Nhưng tôi vẫn phải xem hết tài liệu.”
“Con mẹ nó anh đâu có nói đến tài liệu tài liếc gì.” Trác Viễn nóng nảy ném menu lên bàn đánh bộp: “Anh đang hỏi có phải em không tin anh nên mới bảo Hàn Giang Khuyết đến đòi tiền không?”
“Trác Viễn,” Văn Kha lần nữa ngẩng đầu lên, vẻ mặt gần như đang cố nhẫn nhịn: “Anh đang nói gì thế?”
Rồi anh lập tức phản ứng lại, lo lắng hỏi thêm một câu: “Hàn Giang Khuyết đi tìm anh ư? Lúc nào?”
Trác Viễn nhìn chằm chằm vào Văn Kha, khuôn mặt ấy gã đã sớm nhìn chán rồi, chỉ là bây giờ dưới ánh đèn người ấy lại không quá mức buồn thương gã như gã tưởng tượng.
Mặc dù đã 28 tuổi, nhưng người ấy vẫn sở hữu một làn da trắng nõn mịn màng khôn kể. Khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ lớn bằng bàn tay, càng tôn lên vẻ rực rỡ của nốt ruồi lệ màu đỏ bên khóe mắt.
Đúng là Văn Kha có gầy đi, cũng tiều tụy hơn. Nhưng anh không đến mức sụp đổ, thậm chí nét mặt còn điềm tĩnh chói mắt.
Điều này khiến Trác Viễn cảm thấy phẫn nộ thái quá, gã hỏi với giọng điệu gần như ác ý: “Văn Kha, Hàn Giang Khuyết đã chơi em rồi à? Cậu ta bảo em đề phòng anh đúng không?”
Văn Kha hoàn toàn sửng sốt.
Thực ra ban đầu anh không muốn đối mặt với Trác Viễn, nhưng không thể thoát được chuyện cần giải quyết. Trước khi đến, anh đã củng cố tâm lý cho mình rất nhiều, nhưng đến giờ phút này anh vẫn hơi ngơ ngác. Alpha đã từng chung giường chung gối lại để lộ vẻ mặt xấu xí ghê tởm đến thế, khiến anh thấy quá đỗi bất ngờ, nhưng hình như cũng đã từng quen thuộc…
Dường như tự trong đáy lòng, anh đã từng lờ mờ thấy một mặt đê tiện của Trác Viễn.
Nhưng biết và cảm nhận là hai chuyện hoàn toàn khác biệt.
Đây chính là điều khó chịu lớn nhất của một Omega bị ký hiệu. Dù lúc tỉnh táo đại não có thể láng máng biết Alpha không đủ tốt, nhưng sự phản ứng và ỷ lại pheromone vẫn bá đạo chi phối cảm nhận của người đó.
Tất cả mối quan hệ xã hội của một người cuối cùng sẽ dẫn đến việc tự xây dựng chính tính cách của bản thân họ.
Thích hạng người gì cũng đại diện cho chính mình, phản chiếu con người mình.
Cho nên là một Omega sẽ gần như không thể nảy sinh ác cảm tột độ với người duy nhất có thể khiến mình phát tình, bởi vì vậy sẽ dẫn đến việc triệt để phủ định bản thân.
Nhưng đây là lần đầu tiên Văn Kha hoàn toàn cảm nhận được sự căm ghét của mình dành cho Trác Viễn. Sau khi bị bóc ký hiệu, anh bỗng không còn thấy pheromone của Trác Viễn làm mình phải đắm chìm trong đó, không còn cảm thấy ỷ lại Trác Viễn nữa.
Anh nhìn khuôn mặt quen thuộc của gã đàn ông ngồi đối diện, chỉ cảm thấy kinh ngạc không thôi: Tại sao trước đây anh chưa từng cảm thấy Trác Viễn lại dung tục và tồi tệ đến thế cơ chứ.
Bây giờ, thậm chí ngay cả việc nhìn Trác Viễn thêm một lần anh cũng chẳng muốn.
“Trác Viễn, tôi không bảo Hàn Giang Khuyết đến tìm anh, chuyện của tôi tôi có thể tự xử lý. Còn nữa…” Văn Kha lạnh lùng nói: “Không tin anh thì lạ lắm à? Lúc anh đã ngoại tình, thì đừng hi vọng tôi lại tiếp tục tin tưởng anh nữa. Tài liệu liên quan đến việc ly hôn rất quan trọng, tôi phải kiểm tra cẩn thận, mong anh chín chắn hơn chút, đừng giục tôi.”
Thế mà anh lại bình tĩnh đến lạ.
Sự bình tĩnh này nhất thời khiến Trác Viễn ngây người và không tiện mở miệng nói thêm gì nữa.
Văn Kha lập tức cúi đầu xuống chậm rãi xem tài liệu, nội dung bên trong giống y như những gì anh đoán.
Thực ra việc chia tài sản này chẳng xi nhê gì với nhà họ Trác, không đến nỗi phải động tay động chân vào đây. Trước khi cưới, nhà họ Trác đã sớm chuẩn bị thỏa thuận trước hôn nhân. Đương nhiên điều này cũng là bình thường, kiểu gia tộc tích lũy của cải và tài sản tư như họ đã quen với việc xử lý những chuyện này, sẽ không thể để con trai mình thiệt hại vì một cuộc hôn nhân thất bại.
Năm đó vốn không tồn tại lựa chọn ký hay không ký cho anh, giây phút bước vào cuộc hôn nhân với Trác Viễn, vận mệnh đã được đặt sẵn.
Hơn ba triệu nhân dân tệ, mười năm.
Đương nhiên không đáng.
Nhưng dù có lấy thêm gấp ba, gấp mười lần số tiền đó cũng vẫn chẳng đáng.
Thanh xuân của anh, cuộc đời của anh lẽ ra không phải thế này.
Văn Kha lấy bút ra ký tên mình vào cuối trang giấy…
Trong khoảnh khắc đó, anh bỗng có cảm giác lệ nóng doanh tròng, nhưng tận sâu trong đáy lòng đang xôn xao lại là nỗi bình tĩnh khó tả.
Hết thảy đã kết thúc rồi.
Anh đã ly hôn.
Lúc bị ký hiệu, anh đã từng tưởng rằng ly hôn là tai họa, là đau đớn, khi đó nỗi ỷ lại trên sinh lý và tâm lý gần như khiến anh không thể tưởng tượng được nỗi đau đớn khi bị vứt bỏ.
Nhưng hóa ra lại chẳng ghê gớm là bao.
Anh cúi đầu nhìn hai chữ “Văn Kha” gọn gàng trên trang giấy, kế đó hít một hơi thật sâu và thở ra thật dài.
Đúng là bóc tách ký hiệu khiến anh phải nếm trải đau đớn trong mấy hôm nay, nhưng Văn Kha cũng đột nhiên nhận ra rằng…
Hóa ra, phẫu thuật bóc ký hiệu cũng thực sự giải phóng chính bản thân anh.
__________________________
Người post: Yến Nhi