Tình Cuối

Chương 16


Đọc truyện Tình Cuối – Chương 16

Trác Viễn nhìn chằm chằm vào Hàn Giang Khuyết, mắt gã hơi nheo, trong đầu lại nhanh chóng tính toán.

Ba năm cấp ba hai người vẫn luôn học cùng một lớp. Gã còn nhớ năm lớp mười Hàn Giang Khuyết đã vào đội tuyển bóng rổ trường, nên cơ hội cho hai người họ tranh đấu rất ít.

Hàn Giang Khuyết dựa vào chiều cao hơn một mét bảy mà trở thành hậu vệ át chủ bài trong đội tuyển trường, có thể chơi linh hoạt cả hai vị trí hậu vệ dẫn bóng* và hậu vệ ghi điểm*.

*Hậu vệ dẫn bóng (Point Guard) là vị trí dẫn dắt các đợt tấn công của toàn đội, người chơi vị trí này trên sân thường được coi là “nhạc trưởng” của đội bóng.

*Hậu vệ ghi điểm (Shooting Guard) có nhiệm vụ chính là thực hiện những pha ném rổ, đặc biệt là từ khoảng cách 3 điểm. (Theo wikipedia)

Khi ấy so với nhóm Alpha Hàn Giang Khuyết khá thấp, nhưng yếu tố thực sự giúp hắn có thể tiến vào đội tuyển trường chính là tốc độ. Không chỉ là tốc độ chạy bộ, mà còn cả tốc độ tổ chức tấn công, tốc độ phá vỡ tuyến phòng thủ của đối phương, và cả tốc độ điều chỉnh ném bóng vào rổ.

Hắn quá nhanh, nhanh đến mức toàn diện trên mọi mặt.

Đến nay Trác Viễn vẫn còn nhớ nỗi sợ hãi khi đối mặt với Hàn Giang Khuyết dưới cây bóng rổ, dù số lần đó không nhiều. Chơi phòng thủ trước mặt Hàn Giang Khuyết rất khủng khiếp, vì không biết lúc nào hắn sẽ chuyền bóng, lúc nào sẽ ném rổ, hay chỉ loáng một cái đã đột phá chặn đường xông đến trước rổ.

Mà khi Trác Viễn quay đầu lại chỉ có thể tuyệt vọng nhìn thấy vạt áo Hàn Giang Khuyết bay phấp phới trong gió. Có một dạo, cảm giác thất bại này đã khiến gã gần như mất tự tin với bóng rổ.

Nhưng đã mười năm rồi, ít nhất Trác Viễn biết mình vẫn thường xuyên chơi bóng vì yêu đương, còn Hàn Giang Khuyết gã cảm thấy sẽ không giống mình, huống chi…

Gã đảo mắt xuống, liếc qua chiếc áo sơ mi thẳng thớm và quần tây của Hàn Giang Khuyết, sau đó tế nhị dừng lại trên đôi giày Oxford màu nâu tinh tế của hắn.

Giày có ảnh hưởng rất lớn đến tốc độ.

Nếu như trong tình huống bình thường, cho dù nhìn thấy những thứ này Trác Viễn cũng tuyệt đối không đồng ý chơi bóng với Hàn Giang Khuyết, nhưng giờ lại có một thứ khác biệt – Tưởng Nam Phi đang ở đây.

Không có một Alpha nào lại muốn để lộ vẻ sợ hãi trước mặt Omega của mình cả. Trác Viễn cảm thấy mình có thể đánh cược một lần, cược Hàn Giang Khuyết đã đánh giá thấp gã.

“Sao hôm nay lại đột nhiên muốn chơi bóng thế Hàn Giang Khuyết?” Trác Viễn cười cười: “Không đến mức muốn dùng pheromone đè ép bạn học cũ này đấy chứ?”

Gã đang dùng lời nói để ép Hàn Giang Khuyết, dù sao một khi pheromone cấp S muốn cố ý tạo áp lực, gã tuyệt đối sẽ không thể chống cự dễ dàng được.

“Không.” Hàn Giang Khuyết nói.

“Thế thì chơi tí vậy, mười điểm nhé.” Trác Viễn nhún nhún vai. Theo quy củ hồi họ học cấp ba, mỗi cú vào rổ là một điểm, cú ném ba điểm* được tính hai điểm.

*Là một trong những kỹ thuật ném bóng rổ tại chỗ hay được sử dụng trong thi đấu. Khi bạn đứng ngoài khu vực 3 điểm (cách rổ 6,25m theo kích thước sân bóng rổ tiêu chuẩn) thực hiện thành công cú ném thì đội của bạn sẽ ghi được 3 điểm.


Dường như Hàn Giang Khuyết lười muốn nói thêm gì với Trác Viễn, hắn hất tay ném quả bóng rổ đánh “Bịch” về phía Tưởng Nam Phi đang đứng nhìn bên cạnh: “Cậu phát bóng đi.”

Tưởng Nam Phi hoảng hốt ôm chặt quả bóng vào ngực, Hàn Giang Khuyết dùng lực không mạnh, không khiến cậu ta bị thương. Sau một lúc ngẩn người, cậu ta mới phản ứng lại rồi chạy đến đứng giữa Trác Viễn và Hàn Giang Khuyết. Mùi sữa thơm trên người Omega dường như nồng hơn một chút. Tưởng Nam Phi rất xinh đẹp, khi khuôn mặt ưng ửng đỏ lại muôn phần đẹp hơn. Cậu ta mở to mắt nhìn về phía Trác Viễn, sau đó lại nhìn Hàn Giang Khuyết: “Thế, thế tôi phát bóng nhé?”

“Ừm.” Hàn Giang Khuyết gật nhẹ.

“Ba, hai…”

Theo âm thanh đếm ngược của Tưởng Nam Phi, Trác Viễn cúi thấp người xuống chuẩn bị bật nhảy, gã chăm chú nhìn vào Hàn Giang Khuyết không rời mắt.

Phát bóng đầu tiên này, nhất định gã phải có.

“Một!”

Tưởng Nam Phi đếm đến một, sau đó phát bóng lên.

Gần như không đợi được âm thanh đếm ngược đến một kia, Trác Viễn đã dồn lực lên gót chân đoạn bật nhảy thật cao. Trong giây phút năm ngón tay chạm phải quả bóng, gã không khỏi mừng thầm…

Gã cướp được rồi!

Trác Viễn ra trận thắng lợi, gã hưng phấn ôm quả bóng chạy nhanh về phía vòng rổ, cảm thấy mình nhanh như gió như chớp.

Gã thuận lợi chạy thẳng đến dưới rổ, nhưng khi vừa bật người lên muốn úp bóng chỉ chợt cảm thấy một luồng áp lực cực lớn đập vào mặt.

Gã quay người lại mới ngạc nhiên phát hiện dù nhảy chậm hơn gã một bước, nhưng tố chất sức khỏe của Alpha cấp S thực sự quá mạnh. Tuy có tăng tốc vội vàng như vậy, chiều cao hơn Trác Viễn nửa cái đầu của Hàn Giang Khuyết lại khiến hắn lên sau mà đến trước.

Cơ thể hai người kề cận cùng một chỗ, bàn tay đánh giáp lá cà ngay trên vòng rổ!

Trác Viễn mở to mắt, trong một khoảnh khắc bàn tay gã đã đè lấy quả bóng, khiến gã cho rằng một giây sau mình sẽ đạt được điểm đầu tiên. Nhưng ngay sau đó, gã trơ mắt nhìn năm ngón tay thon dài của Hàn Giang Khuyết xòe rộng chặn kín trên vòng rổ tựa như một phòng tuyến không thể phá vỡ.

Một tiếng “Bốp” thật to vang lên…

Quả bóng của Trác Viễn đã nằm ngay trên vòng rổ, thế mà chỉ trong nháy mắt đã bị Hàn Giang Khuyết vỗ mạnh ra ngoài!

Bề ngoài thô ráp của quả bóng ma sát kịch liệt với lòng bàn tay Trác Viễn, thậm chí sinh ra cảm giác đau rát dữ dội.

Trác Viễn nghiêng ngả chạm đất, gã nhìn quả bóng màu cam rơi ra ngoài sân, nhất thời khá hoảng hốt.


“Nhớ lấy, tôi chỉ cho anh tấn công lần này.” Hàn Giang Khuyết chầm chậm chạy đến nhặt quả bóng rổ, sau đó ném cho Tưởng Nam Phi, lạnh lùng nói: “Phát tiếp đi.”

Lần này hắn khom người nhìn chằm chằm vào Trác Viễn, không nói câu nào. Dường như có một ngọn lửa nóng hừng hực đang bùng cháy trong đôi mắt đen láy đó.

Trong khoảnh khắc ấy, Trác Viễn bỗng thấy run sợ…

Gã đột nhiên nhận ra phát bóng hồi nãy là Hàn Giang Khuyết nhường cho mình.

Tưởng Nam Phi lại tung bóng, Trác Viễn vừa nhảy lên đã thấy quả bóng trên đỉnh đầu mình bị Hàn Giang Khuyết vọt tới cản lại.

Hắn quá nhanh.

Cảm giác bị đè ép thời trung học lại lần nữa chiếm cứ người Trác Viễn.

“Bịch, bịch, bịch…”

Hàn Giang Khuyết đập bóng liên tục xuống đất. Tốc độ dẫn bóng của hắn lại rất chậm, giống như đang gắng sức chờ Trác Viễn đuổi theo.

Trác Viễn luống cuống chạy theo, sau đó đứng chỗ phòng thủ giang hai tay vung vẩy lên xuống hòng ngăn động tác úp rổ của Hàn Giang Khuyết.

Hàn Giang Khuyết nhìn chằm chằm Trác Viễn. Hắn chẳng hề quanh co hay làm động tác giả, chỉ liên tục đập bóng.

Trác Viễn muốn cướp bóng nhưng không thành công. Một giây sau, Hàn Giang Khuyết xoay người che bóng, vừa nhìn thấy động tác này, Trác Viễn vô thức nghiêng người tới muốn giơ tay cướp lấy.

Mà đúng lúc này, Hàn Giang Khuyết bỗng khom thấp người. Hắn dồn trọng tâm xuống dưới, kế đó vừa đập bóng vừa đột ngột huých về phía sau…

Cắt bóng từ bên lưng!

Trác Viễn vừa bị va một cú như vậy, gã chỉ cảm thấy ngực mình như bị một chiếc xe tăng nghiến qua, bụng dạ sôi trào chỉ muốn nôn.

Gã lảo đảo lui về sau một bước, nhưng chỉ một bước lui như vậy đã không thể cứu vãn được nữa.

Gã lùi một bước, Hàn Giang Khuyết lại đập bóng tiến tới đánh “Bịch”.


Liên tiếp ba lần cắt bóng khiến Trác Viễn chỉ thấy mình đang đối đầu với một con quái vật có thể lực hoàn toàn không giống con người. Ngực gã bị tông mạnh ba cú liên tiếp khiến gã chẳng duy trì được cân bằng và trọng tâm, kế đó yếu ớt ngã phịch xuống đất, mặt mũi tái nhợt.

Trác Viễn nhìn thấy rõ khóe miệng Hàn Giang Khuyết khẽ cong lên đầy khinh thường, sau đó hắn vượt qua người gã rồi bật nhảy thật cao, đoạn dùng hai tay úp mạnh quả bóng vào rổ!

Lúc này Trác Viễn mới nhận ra, Hàn Giang Khuyết vốn không chơi tốc độ với mình. Trí nhớ của gã vẫn luôn dừng lại ở thời cấp ba, khi đó Hàn Giang Khuyết là một hậu vệ di chuyển cực nhanh, nhưng dáng vẻ mạnh mẽ ở dưới rổ ngày hôm nay rõ ràng là lối đánh trung phong!*

*Là chiến thuật dựa vào vai trò chủ đạo của trung phong – người đứng ở vị trí quay lưng về phía rổ, mặt quay về đồng đội của mình để có khả năng nhận bóng trong bất cứ thời gian nào. Trung phong không chỉ phối hợp với tiền phong và hậu vệ mà còn sử dụng cả cản người lẫn di động cản người, tham gia tấn công và cướp bóng.

Da đầu gã tê rần, gã chỉ biết trơ mắt nhìn dáng người cao mét chín của Hàn Giang Khuyết. Lúc này Trác Viễn mới nhận ra, cơ thể cao to của Hàn Giang Khuyết bây giờ vốn đã đủ đè ép mình dưới rổ rồi.

Nỗi kiêng dè và tâm lý sợ hãi quen thuộc đến từ thời niên thiếu lại lần nữa bao phủ lấy Trác Viễn, hắn vô cùng hối hận vì quyết định vừa rồi.

“Tiếp nào.” Hàn Giang Khuyết đứng trước mặt gã gằn từng chữ một.

Trác Viễn chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng. Gã không muốn tiếp chiến nữa, nhưng nhất thời chẳng còn cách thoát thân, chỉ đành mờ mịt đứng lên, tâm trạng cũng suy sút hơn hẳn so với khi nãy.

Gã đoán không sai, Hàn Giang Khuyết vốn không tính ném bóng ở cự ly xa, mà chủ ý ngay từ đầu của hắn là cứng rắn đối kháng với gã ngay ở khu vực dưới rổ chật chội này. Nhưng gã đâu dám đối đầu với Hàn Giang Khuyết, ngay cả chạy cũng ỉu xìu, thậm chí còn không dám đến gần Hàn Giang Khuyết khi ở dưới rổ.

Gã trơ mắt nhìn Hàn Giang Khuyết úp bóng vào rổ từng lần từng lần một.

Cú nào cũng là slam dunk*.

*Hay còn gọi là úp rổ, là một kiểu ném trong đó người chơi sẽ phải bật nhảy đủ cao để úp bóng vào rổ bằng một hoặc hai tay.

Không ném vào rổ, không lên rổ*, chẳng có gì cả, chỉ từng cú từng cú slam dunk mãnh liệt.

*Lên rổ hay còn gọi là layup, là một kỹ thuật được thực hiện bằng cách bật nhảy lên từ dưới mặt đất rồi sử dụng một tay để đưa bóng vào rổ và ghi điểm.

Đến hai phút cuối cùng, Trác Viễn đã gần như từ bỏ.

Gã u ám đứng một bên sân bóng nhìn Hàn Giang Khuyết dẫn bóng đến ngoài vạch ba điểm, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên dễ dàng ghi một cú ba điểm từ khoảng cách xa.

Vòng rổ vang lên một tiếng “Bụp” nhỏ, giống như dấu chấm hết cho cuộc đấu nghiền ép đơn phương này.

Đây chính là sỉ nhục không hề che giấu, là từng cú tát vang dội lên mặt gã!

Tưởng Nam Phi đứng sau lưng Trác Viễn, nhưng tầm mắt lại dính chặt lấy Hàn Giang Khuyết, dường như đang suy nghĩ gì đó.

“Hàn Giang Khuyết, cậu vẫn xúc động hiếu chiến như trước đấy nhỉ, chẳng hề thay đổi một chút nào.” Trác Viễn cười khẩy, nói: “Là vì Văn Kha nên cậu mới tới tìm tôi gây sự đúng không? Cậu không thấy mình rất ngây thơ ư? Cậu thích Văn Kha đến thế, vậy sao không nghĩ đến năm ấy vì gì mà em ấy không cần cậu cơ chứ?”

Nói đến đây, nụ cười trên môi gã lại sâu hơn một chút, đoạn gã chậm rãi nói: “Bởi vì cậu không có đầu óc chứ sao. Hàn Giang Khuyết, cậu không có đầu óc, lại chỉ biết đánh nhau, dù có biết chơi bóng rổ đi chăng nữa cũng chỉ là một kẻ vô dụng.”

Hàn Giang Khuyết không bị chọc giận.


Trải qua một phen đối đầu trên sân bóng, ấy thế mà trên người hắn gần như không vướng một giọt mồ hôi nào, nom vẫn sạch sẽ gọn gàng như lúc mới đến. Hắn cúi đầu cài lại cúc cổ tay áo sơ mi, nói: “Trác Viễn, tôi tới là để nhắc anh hai chuyện – Thứ nhất, anh là kẻ ngoại tình trong khi vẫn còn có gia đình, là bên sai trong lần ly hôn này. Những thứ cần phải đưa cho Văn Kha, chẳng được thiếu một ly.”

“Ồ, đến đòi tiền thật à? Văn Kha bảo cậu đến?” Trác Viễn nheo nheo mắt. Có lẽ vì nhắc đến tiền nên gã cũng mạnh mẽ tự tin hẳn: “Ly hôn giữa tôi và em ấy là hòa bình và hai bên đều đồng thuận, cậu không đến đâu. Tiền nên cho tôi sẽ cho, chẳng vấn đề gì cả.”

“Ly hôn hòa bình? Trác Viễn, Alpha ngoại tình khi đang có gia đình là hành vi hèn hạ nhất. Trong hôn nhân AO, số lượng Omega đề xuất ly hôn chỉ bằng 1/3 so với số Alpha, anh biết rõ sau khi bị ký hiệu một Omega ỷ lại Alpha của mình đến nhường nào, họ khó có thể chọn cách rời đi trái với thiên tính bẩm sinh. Nên Văn Kha chọn ở bên anh chính là lựa chọn cả đời, thế mà ngay cả vậy anh cũng chẳng biết quý trọng.”

“Nhưng chán rồi thì biết làm sao.” Trác Viễn biếng nhác nói: “Với lại không phải cậu thích em ấy sao, đấy cậu xem, thế này chẳng phải rất tốt à…. Hàn Giang Khuyết, người mà tôi không cần nữa lại có thể cho cậu, khéo làm sao. Lẽ ra cậu nên vui vẻ chứ, tự dưng hôm nay lại nổi cơn thịnh nộ lớn thế để làm gì?”

Hàn Giang Khuyết ngẩng phắt đầu lên, rốt cuộc trong ánh mắt của hắn cũng lộ ra vẻ căm ghét không hề che giấu: “Văn Kha không phải là tài sản của anh, mà ban đầu anh cũng chẳng xứng với anh ấy.”

Trác Viễn cười, gã tiến lên trước hai bước, nhưng vẫn duy trì khoảng cách nhất định với Hàn Giang Khuyết: “Hàn Giang Khuyết, tôi có thể sở hữu được em ấy là vì tôi có thủ đoạn… Thế giới này là thế đấy, người có thủ đoạn sẽ là người chiến thắng cuối cùng. Văn Kha cũng thế mà những thứ khác cũng thế, tôi luôn luôn là người thắng, cậu hiểu chưa?”

“Thật sao?” Vẻ mặt của Hàn Giang Khuyết vô cùng bình tĩnh, nhưng lại đột ngột hỏi: “Mười năm trước, anh chưa từng xem báo cáo kiểm tra sức khỏe của Văn Kha ư Trác Viễn?”

“Xem rồi…” Trác Viễn vừa mở miệng, ngay lập tức biến sắc ngừng lại: “Năm đó rất nhiều người đã thấy, mà đã lâu vậy rồi nên tôi cũng chẳng nhớ mình có xem hay chưa.”

Hàn Giang Khuyết bỗng túm chặt lấy cổ áo thun chơi bóng rổ của Trác Viễn. Sức của hắn rất mạnh, gần như nhấc bổng Trác Viễn lên không: “Mày chưa từng xem?”

Sắc mặt Trác Viễn lập tức trắng bệch, gã khàn khàn nói: “Đ*t mẹ mày muốn làm gì? Chuyện mười năm trước đ*t con mẹ ai mà nhớ rõ chứ, mày còn muốn đánh tao hả?”

“Trác Viễn, tao biết mày còn nhớ rõ. Nhưng không nói cũng chẳng sao, nãy tao có nói đến đây là vì hai chuyện, giờ tao nói chuyện thứ hai.” Đôi mắt tựa của con sói hung ác nhìn chằm chằm Trác Viễn: “Sau khi làm xong thủ tục ly hôn chuyện giữa mày và Văn Kha đã kết thúc. Nhưng giữa tao và mày, chúng ta còn lâu mới kết thúc, hiểu chưa?”

Hắn còn chưa dứt lời đã nhấn mạnh người Trác Viễn lên lan can vòng rổ. Cổ Trác Viễn va phải cây cột bằng sắt, cũng may gã không phải Omega nên chỉ đau đớn rên lên một tiếng, đoạn thở hổn hển mắng: “Đ*t con mẹ mày Hàn Giang Khuyết, một thằng đĩ trong câu lạc bộ bán thân mà cũng dám uy hiếp tao? Ai cho mày lá gan đó?”

Hàn Giang Khuyết không để ý đến gã. Trước khi đi, hắn lạnh lùng nhìn thoáng qua Tưởng Nam Phi đang kinh hãi đứng một bên: “Diễn viên nhỏ ngoại tình với mày đây đúng không? Trác Viễn, tốt nhất mày nên bảo vệ cậu ta cho tốt, để sau này lộ scandal nào thì không hay đâu.”

Nói xong hắn chui vào xe thể thao màu đen, động cơ brừm rú lên, sau đó nhanh chóng vọt đi.

Tưởng Nam Phi ngơ ngác nhìn về phía Hàn Giang Khuyết lái xe rời đi, hồi lâu không mở miệng.

Phần gáy Trác Viễn vẫn còn đau nhức, gã che cổ gắng đứng thẳng dậy. Có lẽ gã nghĩ Tưởng Nam Phi đang sợ, bèn cố nén đau ôm Omega của mình nhẹ nhàng an ủi: “Không sao đâu, chỉ là một thằng đĩ bán thân thôi, em đừng sợ.”

“Nhưng, nhưng anh cũng phải cẩn thận một chút.” Tưởng Nam Phi vùi mặt vào ngực Trác Viễn, cậu ta vừa nói vừa quay đầu nhìn về phía Hàn Giang Khuyết biến mất, sau đó nhẹ nhàng nói một cách sâu xa: “Anh xem xe hắn ta lái kìa. Nó đâu giống xe mà một kẻ bán thân có thể lái chứ?”

Trác Viễn nổi điên mắng một câu: “Thằng đó là Alpha cấp S, nói không chừng lại câu được một Omega quyền thế nào đó.”

Nói xong gã đạp mạnh lên quả bóng rổ trên mặt đất, sau đó cũng biết Tưởng Nam Phi nói có lý, bèn hơi kiêng dè nói: “Nhưng đúng là cũng nên điều tra một chút.”

____________________

Người post: Yến Nhi


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.