Đọc truyện Tình Cuối – Chương 104
Đối với Văn Kha, hoạt động tại đại học B vô cùng quan trọng.
LITE là một công ty nhỏ trong nước, dù lấy cái danh liên hợp phát hành với Lam Vũ cũng không nổi tiếng là bao. Vì vậy với app Tình cuối này, ra mắt chính là hết thảy.
Khoảng thời gian đó, trong đầu Văn Kha ngập tràn ra mắt, ra mắt, ra mắt.
Làm thế nào để thông qua các kênh truyền thông là phần khó khăn nhất. Về phương diện này, các công ty khởi nghiệp nhỏ gần như thiếu thốn nguồn lực đến mức gần như không thể tưởng tượng được. Họ không có mạng lưới thông tin, không có mạng giao thiệp, cũng không có kinh nghiệm, tất cả đều phải cố gắng rất nhiều.
Hơn nữa bây giờ bởi vì Hàn Giang Khuyết và Phó Tiểu Vũ đang bất đồng mà Phó Tiểu Vũ gần như không gia nhập vào những công việc liên quan đến Tình cuối.
Văn Kha biết cảm xúc của Phó Tiểu Vũ không tốt lắm, mặt khác cũng vì những chuyện lộn xộn này mà quan hệ của hai người cũng trở nên rất lúng túng, thành ra Văn Kha vẫn không tiện đi tìm Phó Tiểu Vũ nhờ giúp đỡ.
Tổ chức hoạt động ở trường đại học có ưu điểm là nó mang hàm nghĩa một tầng văn hóa giáo dục tự nhiên, tính thương nghiệp không quá sâu sắc, chính vì vậy những lo ngại về quan tâm của truyền thông cũng ít hơn một chút. Cộng thêm mấy năm qua chính phủ cực kỳ khích lệ quan hệ hữu nghị giữa các trường đại học cao đẳng vì tỉ lệ sinh nở, nên ít nhất chọn điểm này để quảng bá rất chính xác.
Đúng là lớp trưởng Phạm Vũ đã giới thiệu thầy Hà – thầy phụ trách phòng Công tác sinh viên của đại học B cho Văn Kha, nhưng thật ra ban đầu thầy Hà không hứng thú cho lắm, mãi đến khi Văn Kha nhắc tới việc app Tình cuối được đại học M nghiên cứu nền, lại thêm sắp đến ngày lễ Tình nhân 14 – 2, cuối cùng Văn Kha mới thuyết phục đại học B đồng ý tham gia thành công.
Bên tổ chức chính đã được xác định xong, việc liên lạc bên truyền thông cũng dần ổn thỏa.
Mặc dù Văn Kha là ông chủ, nhưng chỉ là ông chủ của một công ty nhỏ, tất cả mọi chuyện phải quan sát thật kỹ lưỡng đến từng chi tiết một. Anh biết rõ, chỉ cần hoạt động khởi động của Tình cuối có thể tạo được cảnh tượng cuốn hút mạnh mẽ, thì mượn độ thảo luận trên cộng đồng giới trẻ trong phạm vi lớn, về cơ bản đã tạo được đợt lưu lượng thứ nhất một cách vững chắc sau khi app thực sự ra mắt thị trường.
Ban ngày Văn Kha vẫn duy trì vẻ tỉnh táo và kiềm chế cao độ, mỗi ngày anh thức dậy đúng giờ, sau đó đến LITE làm việc, tới chiều sẽ thường xuyên ra ngoài thực hiện công tác mở rộng truyền thông. Đối với một Omega đang có bầu, thật sự rất hiếm thấy ai nỗ lực làm việc đến thế.
Nhưng chính Văn Kha biết, cho dù anh có cố gắng duy trì hoạt động thế giới bên ngoài như thường lệ đến cỡ nào, thì nội tâm của anh vẫn đang bị xé rách dữ dội mỗi giờ mỗi phút.
Thế giới tình cảm của anh đã trở nên hoang vu và cô độc, bởi vì vắng mặt Hàn Giang Khuyết.
Đêm trước khi bắt đầu hoạt động ở đại học B, Văn Kha do dự rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định đi gặp Phó Tiểu Vũ một lần.
Quen nhau đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên Văn Kha nhìn thấy nhà Phó Tiểu Vũ. Nhà y tọa lạc trong khu nhà giàu rất nổi tiếng ở phía Bắc thành phố, từng ngôi biệt thự mang phong cách châu u liền kề nhau. Nhà của Phó Tiểu Vũ nằm ngay ở phía bắc của khu biệt thự này.
Khi Phó Tiểu Vũ ra mở cửa và thấy người đứng đó là Văn Kha, y khá bất ngờ.
Omega vốn lúc nào cũng khéo léo giỏi giang lại đang vận trên mình bộ đồ ngủ bông màu trắng, mặt mũi trắng bệch, nom sắc mặt tiều tụy mệt mỏi. Y không xịt nước hoa che pheromone như bình thường, bởi vậy mùi hương trên người lại ngọt đến lạ thường.
So với vẻ bề ngoài xa hoa của ngôi biệt thự, cách trang trí bên trong nhà lại cực kỳ đơn giản, đơn giản đến mức khá trống trải. Toàn bộ bài trí trong nhà đều dùng hai màu đen trắng lạnh lùng, thậm chí trong phòng khách còn có nguyên một mặt tường dùng để xử lý công việc. Phía trên đó dán chi chít những lịch trình, giấy nhớ, còn treo cả một chiếc bảng trắng để tiện tay ghi lại suy nghĩ.
Vừa bước vào, Văn Kha đã không nhịn được mà nghĩ, chỗ này quả thực khác biệt một trời một vực với ngôi nhà ở Thế Gia của anh – ngôi nhà được Hàn Giang Khuyết trang trí bằng những tấm thảm xù bông khắp nơi và những món đồ kỳ quái sặc sỡ sắc màu.
“Tiểu Vũ, cậu bị ốm hả?” Văn Kha lo lắng hỏi thăm.
“Không phải.”
Phó Tiểu Vũ rót cho Văn Kha một cốc nước chanh, sau đó mệt mỏi khịt mũi một cái: “Cổ họng hơi đau đau thôi. Sao vậy, có chuyện gì hả?”
Thực sự y không có hứng nói chuyện. Mấy ngày nay hoàn cảnh của y giống như chó cắn áo rách, rạn nứt với Hàn Giang Khuyết, đột nhiên thất nghiệp, ốm vặt, cộng thêm hai ngày nữa sẽ đến kỳ phát tình của y, dường như tất cả chuyện xui xẻo đều cùng ập đến một lúc.
Mấy năm qua kỳ phát tình của y lần này đến mãnh liệt hơn so với lần trước. Omega cấp A là người có khả năng mang thai ưu tú nhất, nên cũng có kỳ phát tình cuộn trào dữ dội nhất.
Tạo hóa ban cho họ pheromone ngọt ngào nhất, là vì muốn để họ cam tâm tình nguyện sinh đẻ đời sau xuất sắc nhất cho xã hội loài người. Bất cứ Omega cấp A trưởng thành nào dám chống lại phát tình là đang tranh đấu với bản tính.
Trong tủ lạnh của Phó Tiểu Vũ chất đầy thuốc ức chế tốt nhất. Mấy năm trước từ liều lượng mỗi ngày tiêm một mũi, y đã tăng lên một ngày ba mũi, nhưng ngay cả thế Phó Tiểu Vũ cũng không thể kiểm soát được cảm xúc bất an xôn xao của mình.
“Có.”
Văn Kha nghĩ một lúc, đoạn rút trong cặp ra một xấp tài liệu đưa cho Phó Tiểu Vũ: “Ngày mai là hoạt động thêm nhiệt cho Tình cuối do LITE và đại học B liên kết thực hiện, tôi, tôi nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn muốn đưa cách bố trí và thiết kế cho cậu xem thử một chút.”
“Tôi vẫn còn là cổ đông của LITE à?” Phó Tiểu Vũ nhếch môi, nụ cười của y có phần châm chọc: “Tôi cứ nghĩ công việc này của mình phải bị sa thải cùng lúc với IM cơ đấy.”
“…Không thể nào.” Văn Kha nhẹ nói: “Tiểu Vũ, cho đến giờ tôi chưa từng nghĩ như thế. Nếu không có cậu, tôi sẽ không thể khiến Tình cuối có được thành tựu hiện tại. Thực sự tôi không biết bây giờ cậu nhìn tôi thế nào, nhưng quả thật tôi không hề có địch ý với cậu…”
“Văn Kha, vừa xuất hiện anh đã là người thắng rồi.”
Phó Tiểu Vũ nhíu nhíu mày, y không che giấu được nỗi bực dọc trong mình, bèn gắt gỏng cắt lời Văn Kha: “Thế thì anh cần có địch ý gì cơ chứ?”
Văn Kha ngơ ngác, mặc dù câu nói này rất thẳng thắn, nhưng lại sắc bén lạ kỳ.
Bình thường Phó Tiểu Vũ luôn luôn tỉnh táo và chuyên nghiệp, đây là lần đầu tiên kể từ khi quen nhau lâu đến thế Phó Tiểu Vũ biểu hiện cảm xúc cá nhân kiểu này trước mặt anh.
“Lúc học đại học tôi đã thích Hàn Giang Khuyết, năm hai tôi tỏ tình với cậu ấy, nhưng cậu ấy thẳng thừng từ chối tôi. Đó là lần đầu tiên tôi tỏ tình với người khác, khi ấy tôi cảm thấy rất mất mặt. Nhưng dần dần về sau cậu ấy không để trong lòng, tôi cũng giả vờ như không có chuyện này. Chúng tôi vẫn là bạn bè thân nhất, tôi cũng luôn đi bên cạnh Hàn Giang Khuyết, cùng cậu ấy sáng lập IM. Mấy năm qua chúng tôi không nhắc đến chuyện yêu đương, nhưng có đôi khi quan hệ của chúng tôi thân thiết đến nỗi khiến tôi không nhịn được mà cảm thấy có lẽ qua mấy năm nữa, tôi vẫn sẽ có hi vọng. Nhưng anh đã trở về, Văn Kha ạ.”
Phó Tiểu Vũ siết chặt tập tài liệu, đoạn nhìn chăm chú vào Văn Kha trong bóng đêm.
Trong khoảnh khắc đó, y không kiềm nổi mà nhớ lại cái đêm sinh nhật thứ 25 của mình. Trong sàn nhảy cuồng nhiệt, Văn Kha hung hãn kéo Hàn Giang Khuyết ôm vào lòng ngay trước mặt y, công khai tuyên bố chủ quyền tuyệt đối.
Y kinh ngạc đứng trong sàn nhảy, thậm chí có một lúc không biết nên phản ứng thế nào.
Không phải là y không thể từ bỏ tình cảm đã sớm ảm đạm, mà là từ đầu đến cuối y không cách nào khiến cảm giác thất bại biến mất.
Trong đêm đó, đoạn tình cảm bất lực âm ỉ vắt ngang từ tuổi trưởng thành đến nay của y giống như một cái bạt tai lanh lảnh tập hợp tất cả những nghi ngờ về bản thân qua nhiều năm, để rồi rốt cuộc cũng vả vào mặt y thật mạnh.
Văn Kha đánh bại y một cách dễ như trở bàn tay.
Có lẽ thậm chí điều này không thể gọi là đánh bại, mà chẳng qua chỉ là lúc đi ngang qua, Văn Kha nghiền nát y dễ dàng như không có việc gì.
Cuối cùng Phó Tiểu Vũ hít sâu một hơi, gằn từng chữ: “Văn Kha, anh quay về, hết thảy đã kết thúc rồi. Anh thực sự không phải là kiểu Omega ăn hại như tôi tưởng tượng. Anh rất thông minh, rất nỗ lực. Từ góc độ cá nhân, quả thực tôi không hề ghét anh, mà thực ra thứ tôi ghét chính là sự tồn tại của anh. Thế giới của Hàn Giang Khuyết rất nhỏ, chỉ một mình anh đã chiếm cứ toàn bộ. Cậu ấy không cần bạn bè, không cần tiền tài sự nghiệp, thậm chí không cần yêu thích nữa. Dù anh có muốn hay không, thì sự tồn tại của anh đều đã thay đổi hướng đi cuộc sống của mọi người xung quanh. Cho nên đương nhiên anh không có địch ý với tôi, mà là tôi có địch ý với anh.”
“Tôi…”
Dường như Phó Tiểu Vũ đã đột ngột xé toạc một lớp giấy dán cửa sổ. Văn Kha vô thức có phần mất mát, nhưng cùng với đó, giây kế tiếp anh lại không nhịn được mà cảm thấy trút được gánh nặng.
Đương nhiên anh có thể cảm nhận được từ trước đến nay Phó Tiểu Vũ vẫn luôn cố gắng giữ khoảng cách với mình. Cho dù những lời nói lúc này có khó nghe cỡ nào, đối với quan hệ của hai người, có thể nói ra sẽ lại càng giống một loại tiến bộ hơn.
“Tiểu Vũ, cậu sai rồi.” Văn Kha nghiêm túc nói: “Hàn Giang Khuyết cần cậu. Nhất định tôi phải thay em ấy nói chuyện này cho cậu – Đúng, thế giới của em ấy rất nhỏ, nên em ấy có rất ít bạn bè. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cậu vẫn là người quan trọng nhất trong đó. Em ấy sẽ đau khổ rất lâu vì cãi nhau với cậu, sẽ lo lắng khi cậu uống say, sẽ muốn bảo vệ cậu, những tình cảm này đều là thật. Mà về phần tôi, dù cậu có tin hay không, nhưng tôi hoàn toàn không nghĩ đến việc lay chuyển tình bạn giữa hai người. Giống như không ai có thể chen chân vào tình yêu của tôi và Hàn Giang Khuyết, thì cũng chẳng ai xen vào tình bạn giữa hai người, ngay cả tôi cũng không thể.”
“Thực ra tôi cũng biết có lẽ sẽ không thể nào làm bạn với cậu được.” Văn Kha thấp giọng thở dài, anh dừng lại một chốc rồi mới nói tiếp: “Nhưng tôi vẫn hi vọng cậu… Cậu có thể cảm nhận được thành ý của tôi. Tôi thích làm việc với cậu, Tiểu Vũ à. Không chỉ thích mà thôi, tôi càng ao ước cậu, khâm phục cậu. Cậu bảo tôi là người thắng, nhưng trong công việc, rõ ràng tôi luôn ngước nhìn cậu đấy.”
“….”
Phó Tiểu Vũ im lặng nhìn về phía Văn Kha, môi y hơi nhúc nhích, cuối cùng khẽ hỏi: “Thật ư?”
Văn Kha chỉ chỉ vào tập tài liệu trong tay Phó Tiểu Vũ, lúng túng cúi đầu nói: “Khoảng thời gian này tôi vẫn luôn nghĩ, trước đây cậu giúp tôi như vậy, dạy tôi nhiều đến thế, có phải là vì mối quan hệ với Hàn Giang Khuyết không… Vì dù sao cậu cũng coi như đang làm việc cho em ấy. Nên khi chuẩn bị toàn bộ hoạt động, tôi thật sự không tiện đi tìm cậu. Mãi đến khi làm gần ổn rồi, tôi mới nghĩ rốt cuộc cũng có thể cho cậu xem. Thực ra rất nhiều ý tưởng trong này đều là do trước đây cậu dạy tôi.”
Phó Tiểu Vũ đứng tại chỗ im lặng thật lâu, tựa như đang âm thầm suy tư gì đó. Nhưng cuối cùng y vẫn không kìm được mà cúi đầu mở tài liệu ra, nhanh chóng liếc qua.
“Kết nối truyền thông thế nào?”
Vừa thấy kế hoạch thiết kế bên trong, Phó Tiểu Vũ đã nhanh chóng tiến vào trạng thái lúc làm việc, nghiêm túc hỏi.
“Tôi và hai đồng nghiệp phòng Marketing lập một tổ làm việc nhỏ, sau đó liệt kê bên truyền thông xã hội* vào một bảng Excel, bên truyền thông truyền thống vào một bảng Excel khác. Sau đó cứ thế đi gặp mặt thảo luận với từng bên một.”
*Truyền thông xã hội, hay tiếng Anh là Social Media là các ứng dụng hoặc chương trình như các trang chia sẻ thông tin, blog, mạng xã hội,,, mà người dùng sử dụng để tạo dựng, chia sẻ, thu nhận và bàn luận về tất cả các nội dung thông qua internet. Ví dụ như Facebook, Instagram, Weibo,… được gọi là social media.
Truyền thông truyền thống chỉ những phương tiện truyền thông trong suốt nhiều thế kỷ qua như báo chí, truyền hình, phát thanh,…
“Có thể đổ tiền vào truyền thông xã hội, nhưng không dễ bàn luận với bên truyền thông truyền thống đâu.” Phó Tiểu Vũ nói một cách sắc bén.
“Đúng, nhưng bản thân hệ thống ghép đôi không dựa vào pheromone của app Tình cuối đã mang trong mình tính chủ đề, cộng thêm sắp đến lễ Tình nhân, có thể hưởng ké một chút nhiệt độ. Cho nên vẫn có ba tờ báo và hai đài truyền hình sẽ đến vào ngày mai.”
“Vậy cũng được.” Phó Tiểu Vũ lại hỏi: “Còn bên trường đại học kia có tài nguyên gì có thể sử dụng được không?”
“Có.” Văn Kha giống như một cậu học sinh xuất sắc đã chuẩn bị chu đáo, anh trả lời rất nhanh: “Các diễn đàn lớn của trường đại học, và cả những app lịch dạy học của trường do các sinh viên sử dụng, chúng tôi đều chạy quảng cáo tuyên truyền.”
Có thể nói, chỉ cần là cách có khả năng dùng được, đều bị Văn Kha khai thác.
Ngay cả Phó Tiểu Vũ cũng không khỏi kinh ngạc nhíu mày khi nghe xong, cuối cùng y gật gật đầu một cách hiếm thấy. Phó Tiểu Vũ gấp tập tài liệu lại, đoạn trả cho Văn Kha rồi nói rất đơn giản: “Rất tốt, trước đó tôi vẫn luôn nói, tính chủ đề của app xã giao cực kỳ quan trọng, thậm chí còn quan trọng hơn cả việc mua số lượng người dùng download. Những sắp xếp mà anh làm bây giờ, nếu là tôi cũng không thể làm tốt hơn được nữa.”
Khi nhận được tán thành của Phó Tiểu Vũ, sắc mặt Văn Kha trở nên rạng rỡ. Anh nghiêm túc nói: “Tiểu Vũ, tôi thật sự muốn chứng minh với cậu rằng mình có thể làm một cộng sự xứng đáng. Dù không có áp lực tình cảm mà Hàn Giang Khuyết giao cho cậu, tôi cũng hy vọng chúng ta có thể tiếp tục hợp tác. Đây là mục đích tối nay tôi tới, mong cậu có thể suy nghĩ một chút.”
Nói đoạn anh nhận lấy cặp hồ sơ rồi đứng lên sửa sang lại áo khoác trên người mình. Nhưng trước khi đi, rốt cuộc anh không kìm lòng được nữa mà nhìn Phó Tiểu Vũ rồi chân thành nói một cách nhẹ nhàng: “Ngày mai… Nếu sức khỏe của cậu vẫn ổn, thì hãy cân nhắc đến đại học B nhìn một chút nhé?”
Phó Tiểu Vũ từ chối đưa ra câu trả lời, có điều khi tiễn Văn Kha đến cửa phòng, y bỗng thấp giọng nói: “Văn Kha, lúc bên truyền thông viết bài, có điểm nhập giá trị là rất quan trọng. Anh có thể tự mình cung cấp cho họ một điểm nhập như vậy…”
“Cái gì cơ?” Văn Kha không phản ứng kịp.
“Anh là một Omega đang mang thai, là một Omega đã ly dị phải trải qua rất nhiều trắc trở thất bại.” Phó Tiểu Vũ bình tĩnh nói: “Một Omega như vậy không chỉ thành công khởi nghiệp, mà còn chọn cách đặc biệt để giúp mọi người tìm được con đường tình yêu, chỉ riêng điểm này đã đủ thu hút ánh nhìn rồi, đừng lãng phí tin tức giá trị trên người mình.”
“Văn Kha, anh phải rạng ngời tự tin, anh phải vô cùng thành công, anh phải lợi dụng ưu thế giới tính của mình, để phần bụng đã lớn của mình ưỡn cao, để cho mình trở thành một phần lóe sáng của cái tên app này. Hãy cho họ cây bút, cho họ một câu chuyện để viết. Hãy để họ thích anh, như vậy nhất định họ sẽ thích sản phẩm này, hiểu chưa?”
Văn Kha nhìn Phó Tiểu Vũ, không thể không ngừng thở một chốc.
Trong nháy mắt đó, anh chợt nhớ đến những kiến trúc ở khu Bắc thành phố, nhớ đến cao ốc Twin Stars và văn phòng chia sẻ, đến khách sạn Al, câu lạc bộ LM, đủ sản nghiệp và kiến trúc đủ loại đủ kiểu dáng, nhưng lại hòa hợp thành một chỉnh thể hoàn mỹ, cùng mở ra giá trị quan tiên phong.
You Only Live Once.
Phó Tiểu Vũ không chỉ khai phá một toà nhà mà thôi, y đang dùng một thứ giá trị quan khiến người ta hướng tới, một khái niệm cuộc sống lý tưởng hóa để chinh phục mảnh đất này.
Có thể cộng tác với một thiên tài cỡ này thật sự là một vinh hạnh.
Từ tận sâu trong đáy lòng, Văn Kha đã nghĩ như vậy.
“Ngày mai tôi sẽ cố hết sức tham gia.”
Trước khi tạm biệt, cuối cùng Phó Tiểu Vũ cũng nói với Văn Kha như vậy.
______________________
Người post: Yến Nhi