Tình Cuối

Chương 103


Đọc truyện Tình Cuối – Chương 103

Khoảng nửa tiếng sau Phó Tiểu Vũ gọi điện thoại tới bảo Văn Kha và Hứa Gia Nhạc đến tầng cao nhất của cao ốc Twin Stars như thường lệ, họ sẽ gặp mặt nhau ở đó.

Vừa lái xe đến dưới lầu cao ốc, Hứa Gia Nhạc đã cảm thấy bầu không khí không thích hợp. Hắn chỉ chỉ ngoài cửa sổ xe, Văn Kha cũng nhìn sang.

Chỉ thấy mấy chiếc Audi đen nhánh đang đậu trên làn xe, rõ ràng mấy chiếc xe này là tác phong của người nhà họ Hàn. Trong đó chiếc chính giữa có sàn xe được hạ rất thấp, Văn Kha không hiểu rõ về xe lắm, nhưng cũng cảm thấy hình như nó đã được cải tiến gì đó.

Anh nhíu nhíu mày, nhưng không kịp suy nghĩ nhiều, chỉ vội vã đi cùng Hứa Gia Nhạc vào thang máy bí mật phía sau lên thẳng tầng cao nhất.

Lúc vừa tiến vào phòng họp, bên trong chỉ có mình Phó Tiểu Vũ.

Trên người y là chiếc áo len cổ rộng màu trà, y đang một mình đứng ngẩn người trước cửa sổ lớn sát đất, dù nghe thấy tiếng bước chân người đến cũng không quay đầu lại.

“Tiểu Vũ.”

Văn Kha nhẹ giọng nói: “Bọn tôi mới vừa từ câu lạc bộ LM qua, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Cuối cùng Phó Tiểu Vũ cũng quay người lại, nhưng giờ phút ấy ánh mắt y nhìn về phía Văn Kha lại hờ hững đến lạ.

Tim Văn Kha không khỏi run lên một cái, nhưng họ còn chưa lên tiếng, cửa phòng họp lại bị đẩy ra.

Hàn Giang Khuyết đi trước nhất. Sức khỏe của Alpha quá tốt, dù đang giữa mùa đông hắn cũng chỉ mặc bộ âu phục màu xám nhạt, chiếc áo khoác lông màu đen chỉ tùy ý khoác trên bả vai rộng. Đằng sau hắn là mấy Alpha xa lạ, trong đó hai người là vệ sĩ đương đi sau nửa mét, ngoài ra còn có người cầm cặp hồ sơ, dường như vừa nãy mới báo cáo gì đó với Hàn Giang Khuyết.

Hàn Giang Khuyết nhìn Văn Kha trong phòng họp, đôi mắt đen láy khẽ híp lại, dường như khá giật mình vì anh lại tới nhanh đến vậy.

Nhưng hắn không nói câu nào, chỉ phẩy tay một cái. Những người khác bèn im lặng lui ra, trước khi đó còn đóng cửa phòng họp lại.

Đây là lần đầu tiên Văn Kha ý thức rõ thân phận bí ẩn kia của Hàn Giang Khuyết.

Quần áo của hắn, dáng vẻ của hắn, đã quen với việc bị vây quanh, dáng vẻ bình thản ra lệnh. Lúc không ở cạnh anh, Hàn Giang Khuyết giống như trở về đàn sói trong tộc mình, tỏ rõ dáng vẻ vốn nên có của một nhân vật thuộc giai cấp khác.


So với cậu thiếu niên gầy gò yếu ớt của mười năm trước kia, hắn của bây giờ đã hoàn toàn khác biệt.

“LM không sao, đừng lo.”

Trước tiên Hàn Giang Khuyết nói với Văn Kha, hiển nhiên hắn hiểu rõ nỗi lo của Văn Kha, sau đó mới quay đầu lại nhìn về phía Phó Tiểu Vũ: “Tiểu Vũ, tôi có việc muốn nói với cậu.”

“Cậu muốn cách chức tôi đúng không?”

Phó Tiểu Vũ gằn từng chữ.

Vừa mở miệng y đã nói câu này, Văn Kha không khỏi hãi hùng khiếp vía nhìn về phía Hàn Giang Khuyết.

Đôi mắt đen lay láy của Alpha nhìn Phó Tiểu Vũ chăm chú, hắn im lặng một lát sau đó bình tĩnh nói: “Tôi sẽ thu lại vị trí CEO của cậu, chuyện gần đây của IM cậu cũng không cần nhúng tay.”

Sắc mặt Phó Tiểu Vũ đột nhiên trắng bệch.

Omega luôn luôn cao ngạo bị cách chức trước mặt mọi người, dĩ nhiên là một đả kích trước nay chưa từng có. Phó Tiểu Vũ khẽ nghiêng ngả, nhưng y lập tức dùng sức đỡ lấy cạnh bàn, cố gắng để mình đứng vững.

Hứa Gia Nhạc không khỏi nhíu nhíu mày, ánh mắt lướt qua Hàn Giang Khuyết, sau đó chuyển sang người Phó Tiểu Vũ.

“Vì tôi không giấu giếm nhà họ Hàn giúp cậu?”

Cho dù trong hoàn cảnh lúng túng cỡ này, Phó Tiểu Vũ vẫn cố gắng ưỡn ngực nhìn thẳng Hàn Giang Khuyết: “Hàn Giang Khuyết, bất luận là công hay tư, tôi không hề làm sai. Về công tôi không cần nhiều lời, về tư… Chẳng lẽ cậu không rõ tôi thật sự lo lắng cho cậu? Nhà họ Trác có bối cảnh ở thành phố B, nói điều tra câu lạc bộ là tra ngay, mà đấy mới chỉ là cảnh cáo thôi. Cậu muốn liều chết với những kẻ già đời đấy phải cần bố trí và chuẩn bị bao nhiêu? Phải cần đa mưu túc trí đến cỡ nào mới được?”

Nói đến chỗ này hiển nhiên Phó Tiểu Vũ đã không kìm chế được mình, ngón tay đặt trên mặt bàn trắng bệch vì dùng sức: “Hàn Giang Khuyết, cậu thật sự không rõ tôi đang lo lắng gì sao? Cậu cảm thấy mình có năng lực sắp xếp thế ư? Trí nhớ của cậu….”

“Phó Tiểu Vũ!”

Hàn Giang Khuyết bỗng cao giọng, nhưng âm điệu lại trầm và nguy hiểm như mãnh thú: “Đừng nói nữa.”


Phó Tiểu Vũ bình tĩnh lại vì Hàn Giang Khuyết nổi giận, y hít sâu một hơi rồi nghiêng đầu sang chỗ khác không nói thêm gì nữa, bầu không khí lâm vào xấu hổ.

Trong lòng Văn Kha rối tung, anh muốn nói chuyện, nhưng cảm thấy lúc hai người kia đang cãi vã, nếu anh mở miệng khuyên Hàn Giang Khuyết từ bỏ báo thù hay khuyên Phó Tiểu Vũ lùi một bước đều vô cùng không thích hợp.

“Tiểu Vũ, đúng là sau khi cậu nói với người nhà tôi, bên tôi đã phải chịu rất nhiều cản trở, nhưng đây không phải là lý do tôi cách chức cậu. Rất nhiều chuyện chúng ta đã cãi nhau một lần, không nói nữa.”

Hàn Giang Khuyết nhìn Phó Tiểu Vũ, ánh mắt của hắn từ căng thẳng dần trở nên nhuốm phần mỏi mệt. Hắn nhìn qua Văn Kha, lại nhìn về phía Phó Tiểu Vũ, cuối cùng chầm chậm nói: “Tiểu Vũ, bốn năm trước tôi cũng đã từng cho cậu lùi về sau. Lần đó là vì cậu bị lừa thực hiện một thương vụ mua bán và sáp nhập, mấy tháng tiếp đấy tập đoàn IM liên tục đứng trước thua lỗ lớn. Khi đó chúng ta mới tốt nghiệp chưa được bao lâu, đều rất hoảng sợ. Lần đó tôi vội vã cách chức cậu là vì không muốn cậu bị nhà họ Hàn trách cứ.”

“Lần này cũng thế, tôi đang ở trong thời điểm đặc biệt, cậu ngồi ở vị trí này sẽ gặp phải rất nhiều chuyện phiền phức. Về sau tôi nghĩ, thực ra lần này cậu không dối gạt người nhà tôi cũng hay, ít nhất cha vẫn còn tin cậu. Nên tôi nhân tiện rút cậu ra, như vậy chờ sau khi tôi xử lý xong hết thảy, dù có còn quản lý IM nữa hay không, cậu vẫn sẽ là lựa chọn tối ưu của nhà họ Hàn.”

“Tôi biết, bên cạnh tôi ai cũng thông minh, duy chỉ mình tôi là không. Nên các người không cần hiểu cho quyết định của tôi, tôi cũng không giải thích nữa.”

Lúc nói mình “Không thông minh”, vẻ mặt của Hàn Giang Khuyết rất bình tĩnh.

Nhưng lòng Văn Kha thốt nhiên thấy vô cùng khó chịu. Hàn Giang Khuyết rất ít khi nói một đoạn dài thế này, càng sẽ rất ít khi cứng rắn và quyết tuyệt đến thế.

Dáng vẻ của chàng Alpha cao lớn thích vùi trong bả vai anh làm nũng trước đó dường như đã bắt đầu mờ đi, trong một nháy mắt nào đó mà anh không biết, Hàn Giang Khuyết đã thay đổi.

Hình như đã lớn lên, mà cũng giống như… Đã xa xôi hơn.

“Tuần sau tôi bận rộn nhiều việc, kế đó còn phải đi nơi khác một chuyến, nên đã sớm điều vài người trong nhà tới.”

Hàn Giang Khuyết quay đầu lại nhìn về phía Văn Kha, ánh mắt hắn không dừng lại trên người anh quá nhiều, chỉ thoáng lướt qua rồi tiếp tục nói: “Tiểu Kha, chờ lát nữa anh hãy ngồi xe trong nhà em để về. Tài xế là quân nhân xuất ngũ, khoảng thời gian này chỉ cần ra ngoài là anh hãy gọi điện cho anh ta đến đón mình. Và Tiểu Vũ cũng thế.”

“Tôi không cần.”


Phó Tiểu Vũ nhẹ nhàng khịt mũi một cái, đoạn đứng dậy cầm chiếc áo khoác trên ghế dựa, đi thẳng ra ngoài: “Tôi đã không còn là người của tập đoàn IM nữa, không cần bảo vệ đặc thù.”

Hàn Giang Khuyết nhíu nhíu mày, nhưng cũng không nhiều lời thêm. Hắn đứng dậy khỏi ghế, dáng vẻ như muốn lập tức rời đi.

Rốt cuộc Văn Kha không kìm được nữa, anh đuổi theo nắm chặt tay Hàn Giang Khuyết giữ lại, nhưng ngón tay lại đang run lẩy bẩy.

“Anh đừng sợ.”

Hàn Giang Khuyết quay người lại, hắn chần chừ một chút, cuối cùng vụng về xoa xoa mặt Văn Kha, thấp giọng nói: “Không sao đâu, chỉ là em không ở bên cạnh anh được, nên phải cẩn thận một chút.”

“Vậy thì hãy ở bên anh đi, Hàn Giang Khuyết.”

Văn Kha không khống chế được mình, run rẩy nói. Họ mới chiến tranh lạnh chưa được hai ngày, nhưng anh đã không chịu nổi nữa rồi.

“Tiểu Kha….”

Hàn Giang Khuyết rũ mắt xuống, hắn không nhìn Văn Kha: “Trước khi chưa giải quyết được Trác Viễn, em không thể ở bên anh được.”

“Vẫn chưa nói ra, em còn có thể lừa dối mình và nhẫn nhịn kiềm chế, nhưng sau khi nói ra với anh, rốt cuộc em không thể làm được nữa. Khi nhìn thấy anh em sẽ nghĩ đến Trác Viễn, lúc ôm anh cũng thế… Và cả lúc hôn anh cũng vậy. Có một cái gai đã cắm chặt vào tim em, thực sự em không chịu đựng nổi nữa. Tiểu Kha, anh đã chọn hắn một lần, vậy thế giới này còn điều gì có thể cam đoan với em rằng anh sẽ vĩnh viễn không bỏ em? Em thật sự không thể chịu đựng thêm một lần mười năm nữa. Còn chưa giải quyết được Trác Viễn, mãi mãi em sẽ không có cảm giác an toàn, đây là biện pháp duy nhất mà em có thể nghĩ ra.”

Không phải Hàn Giang Khuyết không lý trí, trong lòng hắn biết rõ lựa chọn của mình.

Không có đường dương quang, chỉ có cầu độc mộc.

“Anh…” Lông mi Văn Kha run rẩy, đôi môi cũng run run: “Anh thật sự sẽ không rời đi nữa.”

Trong nháy mắt thốt nên lời, anh bỗng ý thức được, hóa ra trong tình cảm của họ, những hẹn thề bằng lời nói đã trở nên phai nhạt đến thế.

“Anh muốn cho em cảm giác an toàn, Hàn Tiểu Khuyết,” Văn Kha nắm chặt tay Hàn Giang Khuyết: “Anh thật sự rất muốn, liệu em có thể nói cho anh… Nói cho anh.”

Anh thật sự ngơ ngác nên mới hỏi như thế, nhưng thực ra đáp án vốn đã rất rõ ràng.

“Tiểu Kha, anh…”


Hàn Giang Khuyết hít sâu một hơi, hắn nhìn Văn Kha bằng ánh mắt đong đầy bi ai, đoạn khàn giọng nói: “Em không muốn uy hiếp anh. Anh biết đấy, em vĩnh viễn, em mãi mãi không lấy chuyện đó ra uy hiếp anh. Hãy để chính em giải quyết chuyện này đi, Tiểu Kha, hãy để chính em nhổ cái gai đó ra, sau đó sẽ trở về yêu thương anh một cách trọn vẹn.”

Nói xong, hắn bỗng giật tay khỏi tay Văn Kha, quay đầu rời đi phòng họp.

Văn Kha ngơ ngác đứng tại chỗ, trong nháy mắt đó, anh đã hiểu rõ ý của Hàn Giang Khuyết –

Là ký hiệu.

Nếu như trên thế giới này có một thứ có thể đảm bảo, thì đó chính là ký hiệu.

Đó là toàn bộ lòng trung thành mà một Omega có thể dâng lên cho Alpha.

….

Mấy ngày kế tiếp, có một chiếc Toyota bình thường từng đi theo chiếc Audi cải tiến của Văn Kha mấy vòng ở xa xa, nhưng từ đầu đến cuối đều không tìm được bất cứ cơ hội nào, còn suýt nữa bị phát hiện.

Hàn Giang Khuyết không nói rõ cho Văn Kha biết, dù ở nhà họ Hàn, vệ sĩ đẳng cấp đó chỉ đi theo Hàn Chiến và ba người anh của hắn.

Hắn là vua quyền anh, cho đến bây giờ không để tâm lắm đến khâu vệ sĩ, cho nên kỳ thật hắn chỉ tạm thời gọi mấy vệ sĩ và chiếc xe tốn rất nhiều tiền cải tiến từ nhà họ Hàn.

Nói như lời của Trác Viễn thì, vệ sĩ kia đi theo Văn Kha sát sao như một con chó, ánh mắt lại sắc bén như chim ưng, đến mức gã gần như muốn từ bỏ kế hoạch của mình.

Mãi đến về sau có một lần, Trác Viễn bỗng nhìn thấy tin tức liên quan đến công ty Văn Kha trên báo –

LITE sẽ tổ chức hoạt động tuyên truyền cho Tình cuối ở hội trường lớn đại học B vào cuối tuần, chào đón các bạn sinh viên ở trường đại học khác cùng đến tham dự buổi ra mắt trước nay chưa từng có này.

Trác Viễn bỗng nhận ra, rốt cuộc cơ hội của gã đã đến rồi.

Sân trường đại học rộn ràng người tới lui, hội trường náo nhiệt, là thời điểm dễ dàng mượn gió bẻ măng.

______________________

Người post: Yến Nhi


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.