Đọc truyện Tình Chấp – Chương 33: Xả súng (1)
“Sao cậu biết tôi ở đây?”- Tinh Nghiên phủi tay nhìn Kithy đang nằm dưới đất đang nửa tỉnh nửa mê.
“Có người báo tin cho tôi.”- Tuấn Kiệt vuốt ngực nhẹ nhõm.
Tinh Nghiên cười khinh thường: “Với thân thủ của cậu cũng dám một mình lại đây sao? Tôi không nghĩ cậu đần như thế.”
Tuấn Kiệt không hề tức giận mà còn vỗ mạnh tay một cái, tán thưởng: “Không
sai, người đẹp, tôi vốn dĩ không đần như vậy nên hôm nay đến cùng tôi
còn có một người, có biết là ai không?”
Tinh Nghiên đi đến bên bàn rót ít nước, cô không trả lời nên Tuấn Kiệt nói tiếp: “Là…”
Đoàng! Ngay lúc đó một âm thanh vang lớn ở bên ngoài ngắt ngang lời nói của
Tuấn Kiệt. Cả hai khẩn trương nhìn nhau rồi cùng chạy ra quan sát bên
ngoài, ở xung quanh chỗ này là một khu đất trống rất lớn, có một vài
khối đá cao được chất chồng lên nhau đặt xung quanh, khung cảnh hoang
vắng vô cùng.
“Có người tập kích!”- Tuấn Kiệt khều Tinh Nghiên rồi nói.
Cô nghiến răng trả lời: “Dư thừa, ai chẳng biết. Nhưng phát súng vừa rồi là muốn nhằm vào ai?”
Tuấn Kiệt mặc kệ câu hỏi của Tinh Nghiên. Anh hứng thú khoanh tay nhìn cô:
“Cô gái xinh đẹp, cô không sợ đạn bắn trúng mình sao? Cô rốt cuộc có
thân phận thế nào nhỉ? Tôi…”
Tuấn Kiệt chưa nói hết thì đột
nhiên cả người bị đẩy mạnh khiến anh ngã nhào sang một bên. Viên đạn
xuyên qua khe hỡ giữa hai người và ghim trên cây cột phía sau. Tinh
Nghiên cũng ngã qua một bên và từ từ đứng dậy.
Tuấn Kiệt kiêu lên ngạc nhiên rồi chạy đến dùng sức bóc viên đạn ra, làm bộ dáng nghiên
cứu: “Loại đạn này… tôi thấy hơi quen mắt.”
“Đường kính 32mm có thể xuyên qua 3 lớp áo chống đạn, độ sát thương khi trúng phải là 98
phần trăm, có điều… viên đạn này căn bản không nhằm vào chúng ta.”-
Tinh Nghiên đứng bên cạnh liếc qua viên đạn rồi nhìn cây cột sau đó quan sát xung quanh.
Tuấn Kiệt dường như lại bị đưa sang một loại
ngạc nhiên khác, thật không ngờ một cô gái lại chỉ đưa mắt liếc nhìn một cái là đã biết tính chất của vũ khí là gì. Thú vị, cô gái này rất thú
vị. Có điều anh không hiểu nên hỏi: “Rõ ràng là nhắm vào chúng ta mà,
nhắm chuẩn xác như vậy…”
“Thêm một lần đần.”- Tinh Nghiên liếc Tuấn Kiệt một cái rồi cẩn thận bước đi về phía khu đất trống.
Tuấn Kiệt gọi: “Rốt cuộc là vì sao?”
“Lo mà giữ mạng cho tốt, muốn bảo vệ thì đi khiên cái đống phế vật bên
trong về Daniel đi.” Tinh Nghiên nói, bóng dáng cô khuất dần sau màn
đêm.
Tuấn Kiệt gãi đầu, nở nụ cười ngại ngùng. Cô nói “lo mà giữ
mạng thật tốt” là đang lo lắng cho anh sao? Tuấn Kiệt nhìn viên đạn
trong tay, hàng mày chau lại, miệng lẩm bẩm: “32mm…”
Từng cơn
gió rét lạnh quét qua khiến làn da truyền đến một hồi tê dại, Tinh
Nghiên vừa đi vừa quan sát xung quanh, xét từ góc độ viên đạn khi nãy,
nếu muốn ghim chặt lên cây cột như vậy thì đối phương phải đứng một góc
song song với cây cột. Nhưng mà trong phạm vi xung quanh nhà kho hoàn
toàn là khu đất trống, không hề có vật che khuất, lại nói đến khi nãy cô nhìn lên vết xước trên cái cây đó rõ ràng là bị lệch một chút so với
góc độ bình thường nên chắc chắn người bắn đứng ở vị trí khu đất trống
nơi Tinh Nghiên đang đi, viên dặn vừa rồi là do bị lạc hướng. Tinh
Nghiên muốn biết ai là người dám xả súng ở xã hội pháp trị này.
Hương vị của máu xộc vào hơi thở, hương vị chết chóc đã lâu rồi cô không nếm
trải nhưng lại quen thuộc với Tinh Nghiên hơn bao giờ hết. Xác người,
từng bước đi qua những thi thể dưới đất, bọn họ nằm ngổn ngang, ánh mắt
Tinh Nghiên vẫn bình tĩnh nhìn họ, cô chậm rãi ngồi xuống bên cạnh thi
thể, xem vết thương do đạn bắn trên người gã ta, cùng một loại đạn gây
ra.
Xoạt, xoạt! Tiếng bước chân của rất nhiều người. Tinh Nghiên
quơ lấy khẩu súng trên người thi thể kia, cô cảnh giác nấp sau một khối
đá lớn.
Cạch! Tinh Nghiên lên đạn chuẩn bị phòng cho trường hộp
xấu nhất, đám người đó ngày càng đến gần chỗ cô. Tinh Nghiên không hề để ý ở gần đó cũng có một người.
Hắn đang ẩn mình ngay chỗ cô nấp.
Cảm nhận được một hơi thở quen thuộc đang áp sát mình, Tinh Nghiên quay lại nhưng không kịp, lồng ngực rắn chắc nào đó đã áp sát lưng cô, hắn rất
tự nhiên tựa vào lưng cô và nhìn ra bên ngoài. Hai tay Thiên Kỳ chống
lên khối đá lớn trước mặt Tinh Nghiên, đem cô hoàn toàn bao phủ.
“Anh…”- Sắc mặt Tinh Nghiên thoáng qua vẻ bối rối, cô không thể lớn tiếng nên chỉ nhã ra đúng một chữ.
Tinh Nghiên hơi nhích người ra một tí thì nghe tiếng Thiên Kỳ khe khẽ vang lên:
“Đứng yên.”
Trong màn đêm, gương mặt hắn không rõ biểu cảm lắm, Tinh Nghiên nhìn hắn thật lâu. Hắn đến đây làm gì? Vì cô sao?
“Bọn họ là ai? Sao lại muốn giết anh?”- Tinh Nghiên hỏi nhỏ.
Thiên Kỳ quan sát tình hình bên ngoài, không nhìn cô nói: “Người muốn giết
tôi rất nhiều, làm sao tôi biết họ là ai. Bây giờ, giết hết bọn chúng.”