Đọc truyện Tình Chấp – Chương 32: Sự tàn nhẫn thật sự
Tinh Nghiên tay chân
đều bị trói chặt ngồi trên nền gạch tựa lưng vào bức tường lạnh phía
sau. Không gian yên tĩnh không chút âm thanh, hai mắt bị bịt chặt nên
thính giác trở nên nhạy bén hơn, cô nghe tiếng bước chân rất nhẹ nhàng
đang bước về phía mình. Mảnh vải che mắt được kéo ra, tầm nhìn chưa kịp
thích nghi với ánh sáng mà trở nên mờ ảo rồi từ từ lại rõ ràng hơn.
Xung quanh là một không gian dơ bẩn, có lẽ đây là một nhà kho cách trung tâm thành phố khá xa, bốn vách được làm bằng gỗ, hoàn toàn không có một khe hở khiến cô không thể phân biệt được thời gian.
Tên lính canh
cửa kéo khăn che mắt của Tinh Nghiên xuống rồi bước đến một chiếc bàn có một cô gái đang ngồi báo cáo: “Cô chủ, nhiệm vụ hoàn thành!”
“Tốt lắm”- Cô gái đó mặc một bộ đồ hàng hiệu bó sát người, chiếc quần short
phô bày đôi chân dài, nói đúng hơn thì cũng có một chút nhan sắc. Cô ta
đưa tiền cho người tên đó rồi gã ta rời đi.
Bộ dáng kiêu kỳ huênh hoang nhìn Tinh Nghiên: “Mày là Tinh Nghiên phải không?”
“Dư thừa!”- Tinh Nghiên lạnh nhạt nhìn qua chỗ khác, đã cố tình bắt người lại còn hỏi người đó tên gì, thật phí lời.
“Mày có biết tao là ai không mà dám dùng thái độ đó nói chuyện?”- Cô gái kia đứng lên, vuốt tóc giới thiệu: “Tao là Daniel Kithy đại tiểu thư của
nghi trượng Daniel trong “Quách Diệp” thế nào, đã sợ chưa?”
“Nghi trượng Daniel? Hừ”- Tinh Nghiên cười lạnh một tiếng: “Hóa ra là Daniel tiểu thư vừa đi du học ở Malay về.”
Kithy nghe giọng điệu của Tinh Nghiên thì lầm tưởng là khen ngợi nên vẻ đắc
thắng càng nồng đậm: “Biết thì tốt, hôm nay tao muốn mày rời xa Thiên
Kỳ, mày làm được không?”
Hàng mày liễu khẽ nhíu lại rồi giãn ra,
Tinh Nghiên lạnh lùng nhìn Kithy: “Cô gái, cô thật gan dạ, đến cha của
cô khi đứng trước mặt tôi còn phải nể nang vài phần, cô lại ngang nhiên
dùng thái độ đó nói chuyện. Xem ra đây là khí chất của du học sinh
malay.”
Bốp! Một cái tát giáng xuống. Kithy giật mạnh tóc Tinh
Nghiên về phía mình, hung hăng nói: “Mày nghĩ được nằm lên giường của
lão đại thì bản thân đã là Quách Diệp phu nhân chắc? Lúc trước Thiên Kỳ
hằng đêm ân ái với tao, cho dù anh ấy có vợ nhưng vẫn luôn bên tao mỗi
đêm. Khó khăn lắm tao mời đợi con tiện nhân đó chết, mày đừng hòng hớt
tay trên của tao.”
Hai tai đã lùng bùng không thể nghe rõ, cái
gì? Lúc trước hằng đêm khi cô ngồi đợi hắn thì hắn lại cùng cô gái
này… mặc dù hắn luôn tổn thương cô nhưng lần này là nhục nhã… tuy
rằng cô bây giờ là một thân phận khác nhưng vẫn cảm giác bị sỉ nhục.
Quách Diệp Thiên Kỳ anh cư nhiên chà đạp lên tình yêu của tôi, anh là
ngươi không tim không phổi.
“Buông ra!”- Giọng nói Tinh Nghiên chợt lạnh lẽo hẳn đi, hai tay phía sau cố gắng tìm cách cởi trói.
Kithy không buông còn dùng sức mạnh hơn: “Mày nói, mày có rời xa Thiên Kỳ không?”
“Cô có tư cách gì nhận câu trả lời của tôi.”- Một tia khinh bỉ lóe lên trong ánh mắt Tinh Nghiên.
“Mày”- Kithy giơ tay giáng một bạt tay nữa xuống mặt cô, nhưng khi cự ly của
tay cô ta còn trên không trung đã nhanh chóng bị giữ chặt, một thứ gì đó nhanh đến mức cô ta không kịp nhìn xem là gì thì bụng đã truyền đến một cơn đau, nhanh chóng Kithy bị đạp té ra xa.
“Mày, sao có
thể…”- Kithy kinh hoảng nhìn Tinh Nghiên, cô thong thả đứng lên, cởi
trói chân tay cho mình, chậm rãi quăng mảnh thủy tinh xuống sàn, đi đến
chiếc ghế gần đó ngồi xuống, không nhanh không chậm nói: “Nể tình Nghi
trượng Daniel một lòng vì “Quách Diệp” tôi cho cô hai lựa chọn một, tôi
phế đi cánh tay cô vừa dùng để tát tôi. Hai, quỳ xuống xin lỗi tôi.”
“Mày, mày nghĩ mày là ai? Tao giết chết mày.”- Kithy bổ nhào về phía Tinh
Nghiên. Cô nhanh chóng bắt lấy tay cô ta, một đòn bẽ ngược lại về phía
sau, chỉ nghe một tiếng “rắc” và tiếng la thảm thiết của Kithy, ngay sau đó Tinh Nghiên xoay người, ấn Kithy vào tường, tay cô thuận lợi bẽ cỗ
cô ta, ánh mắt cực kỳ sắc lạnh: “Thứ vô dụng như cô, đủ tư cách ở bên
Thiên Kỳ sao?”
Kithy chỉ ú ớ la lên, cổ bị bóp chặt, tay lại như tàn phế không chút cảm giác.
Dường như Tinh Nghiên không có ý định buông tha cho cô ta, cứ nghĩ đến kiếp
trước hai người họ đã lén lút với nhau là tâm trí Tinh Nghiên trở nên
cực kỳ tức giận, lực đạo ở tay ngày càng tăng, ánh mắt cũng lãnh khốc
chưa từng có.
“Tha… mạng.”- Kithy khó khăn vang xin, nhìn vào
mắt của Tinh Nghiên cô ta biết cô gái này bây giờ muốn giết mình, Kithy
nhận ra người này khi động thủ cũng tàn nhẫn không thua gì Quách Diệp
Thiên Kỳ.
Đúng vậy, đây chính là Tinh Nghiên của Tinh Bang gia
tộc, cô tuyệt đối sẽ không tha thứ cho bất kì ai tổn hại mình, cô chính
là muốn giết cô ta.
Ngay lúc Kithy chỉ còn nửa mạng sống, cánh
tay Tinh Nghiên đột nhiên bị hất mạnh, cô lui ra sau vài bước khó hiểu
nhìn người to gan dám cản cô. Tuấn Kiệt nhìn cô với ánh mắt không thể
tin được, vừa rồi anh vốn định đứng bên ngoài xem cô dạy dỗ Kithy nhưng
không ngờ, Tinh Nghiên lại muốn giết người, đến khi anh cảm nhận được
ánh mắt chết chóc của cô thì mới hốt hoảng chạy vào ngăn cản.
“Cô rốt cuộc là ai? Một người bình thường tuyệt đối sẽ không có ý định giết người. Cô rốt cuộc là ai?”- Tuấn Kiệt nghi vấn, anh đứng che trước
Kithy.
Tinh Nghiên nhìn Tuấn Kiệt: “Tôi chỉ là một người phụ nữ,
ai chạm đến cực hạn của tôi, người đó phải trả giá. Tôi nói trước, cực
hạn của tôi không mấy bền vững, nên cậu tránh ra.”
“Kithy dẫu gì cũng là con của nghi trượng, giết cô ta sẽ tạo nên sóng gió.”- Tuấn Kiệt khuyên bảo.
Tinh Nghiên nhếch môi, ánh mắt lạnh thấu xương của cô nhìn anh khiến Tuấn
Kiệt bất giác rùng mình. Cô nhẹ nhàng nói ra hai chữ: “Cho nên?”
“Cho nên cô không thể giết Kithy, người làm hại cô tôi sẽ không tha cho họ
nhưng không phải trừng phạt bằng cách này.”- Tuấn Kiệt khảng khái nói.
Tinh Nghiên nhướng mày, ánh mắt cũng dịu lại hơn một tí, sắc mặt vẫn không thay đổi nhìn anh: “Đồ đần.”
Tuấn Kiệt không hiểu ý của cô, định hỏi thì một vật lạnh lẽo kê sát vào cổ
anh, Tuấn Kiệt cứng đơ người, Kithy trừng mắt hăm dọa Tinh Nghiên: “Để
tao rời khỏi đây, nếu không tao giết thằng này.”
“Kithy, cô có lầm không? Tôi đang bảo vệ cô đó.”- Tuấn Kiệt thật sự nghi ngờ có phải thần kinh cô ta có vấn đề hay không.
Tinh Nghiên thong thả ngồi xuống, cô bình tĩnh cứ như cục diện bây giờ hoàn toàn do cô điều khiển vậy.
“Cô nghĩ cậu ta có giá trị lợi dụng?”- Tinh Nghiên hỏi.
“Tôi…”- Kithy thoáng chần chừ, bàn tay cầm dao thoáng nới lỏng ra, Tinh Nghiên
nhanh chóng bổ nhào tới giữ chặt lấy tay cô ta, Kithy đau đớn ngất đi.
Cô cứu Tuấn Kiệt vì câu nói khi nãy anh nói: người làm hại cô anh sẽ
không tha cho họ.
Tinh Nghiên cũng không hiểu vì sao mà mình lại
không có ác cảm với Tuấn Kiệt, ít ra cảm giác anh chàng này mang lại
không nặng nề như Thiên Kỳ cũng không khó xử như Quốc Hưng.