Đọc truyện Tin Tức Tố Bị Giáo Thảo Chiếm Lĩnh – Chương 58
Mặt Dương Niệm Thù đã sớm bị nhuộm thành màu phấn hồng.
Độ nóng trên mặt là không thể làm ngơ, cậu cũng tự biết được mình đang có biểu tình gì.
Dương Niệm Thù bực, mình đã biến thành tên ngốc xít ngây ngô đơn thuần như thế này từ bao giờ vậy chứ, Lục Hành mới có vươn ra một ngón tay út thôi, đã khiến cậu đỏ như tôm luộc.
Còn Lục Hành, trừ bỏ ánh mắt kia, bộ dạng anh lại vô cùng đứng đắn, vẻ mặt thản nhiên, như đang làm một chuyện gì đó rất nghiêm trang.
Dương Niệm Thù có chút không phục, nhớ lúc trước mình còn đánh nhau với anh, đâu như bây giờ, sức phản kháng bằng 0.
Cậu nhéo ngón tay Lục Hành, chớp chớp mắt, cười tinh nghịch, “Ca ca, em cũng muốn cắn anh một miếng.”
Lục Hành cũng cười, vô cùng biết nghe lời mà đưa ngón áp út đến bên miệng Dương Niệm Thù.
Anh cười rất dịu dàng, nói, “Heo nhỏ, em nhớ cắn mạnh chút, để lại một dấu răng cho ca ca nhé.”
Dương Niệm Thù: “…….”
Dương Niệm Thù vẫn là không cắn xuống, khẽ hôn ngón áp út của anh, rồi đeo nhẫn vào ngón tay thon dài của người kia.
Lục Hành hoàn toàn không thèm để bụng chuyện Dương Niệm Thù lật lọng, ngược lại còn vô cùng vui mừng.
Anh chỉ huy Mã Cát cầm tấm hắt sáng*, sai khiến Bì Lương chụp ảnh.
*Tấm hắt sáng:
Bì Lương bĩu môi, không biết lấy từ đâu ra hai cái ghế kiểu Trung, ở giữa còn bày một cái bàn trà, muốn chia cách đôi uyên ương.
Bì Lương ôm camera, chỉ đạo hai người tạo dáng, “Cả hai ngồi trên ghế, chắp tay làm lễ đi.”
Dương Niệm Thù ngồi nghiêm chỉnh, mỉm cười chuẩn bị chụp hình.
Camera “Tách” một tiếng, Lục Hành chỉ huy, “Đưa đây, tôi nhìn xem coi thử chụp ra sao?”
“Như tiên giáng trần.” Bì Lương không có chút kiên nhẫn nào, “Ai mà chụp xong tấm nào cũng muốn coi tấm đó như anh thì chụp tới bao giờ mới xong chớ.”
Lục Hành liếc hắn một cái, không nói gì.
Bì Lương “xớ” một tiếng, đưa máy ảnh qua, “Làm sao, bộ không tin kĩ thuật của ông đây à?”
Lục Hành nhận xét, “Cũng được, chụp hai tấm đứng đắn là xong.”
“Ái chà, Hành ca, nghe cái giọng này, là anh muốn chụp ảnh không đứng đắn chứ gì? Em nói rồi đó nha, chỗ này là studio chụp ảnh lành mạnh đó.” Bì Lương cướp máy ảnh trở lại, chỉ trích Lục Hành, “Không phải là chỗ cho anh muốn làm gì thì làm đâu.”
Dương Niệm Thù: “…..”
Mình nên im miệng nhỉ.
Lục Hành liếc Bì Lương, hắn đành câm miệng.
Lục Hành hắng giọng, giải thích, “Ý của tôi là, chụp hai tấm trông đứng đắng nghiêm túc để cho người lớn xem, bọn tôi là người trẻ tuổi, muốn chụp concept khác.”
“Là sao ạ?” Dương Niệm Thù mở to hai mắt.
Cậu chưa bao giờ chụp ảnh kết hôn bao giờ, xem trên TV thì cũng chỉ là cảnh hai người sóng vai nhau, kiểu dáng thân mật chất chính là hôn môi.
“Tỷ như, anh hôn, em trốn.” Giọng điệu của Lục Hành rất đứng đắn, nhưng những lời anh nói ra lại không.
“Hoặc là, em túm cổ áo của anh muốn cưỡng hôn, anh trốn.” Lục Hành ghé đến bên tai Dương Niệm Thù, cố ý hạ giọng, nói, “Hoặc là, anh không trốn.”
“Úi, tụi em cũng muốn mọi người chụp được đa dạng như vậy đó.” Bì Lương tán thành vô cùng nhiệt liệt, “Anh cứ nghĩ ra động tác đi, em sẽ chụp cho anh thích mê luôn.”
Hai phút sau, Bì Lương bị cho cút ra khỏi studio, còn bắt dọn theo cả đống bàn ghế kia đi ra ngoài.
Lục Hành nói, “Có người ngoài, Niệm Thù không được tự nhiên, biến đê.”
Bắt Bì Lương chỉnh giá ba chân cho ngay rồi, Lục Hành đuổi cổ cả Bì Nương tử và Mã Cát ra ngoài, không thèm ai giữ tấm hắt sáng nữa.
Bì Lương mắng một câu “Đánh chó cũng nể mặt chủ chứ”.
Mã Cát ôm tấm hắt sáng, khó hiểu, “Bì Ca, sao anh lại tự mắng mình là chó?”
Bì Lương đạp y, “Anh mày đang so sánh, so sánh!!”
Mã Cát lẩm bẩm: “Cũng làm gì có ai tự nhận mình là chó chứ.”
Bì Lương cạn lời, nhìn trời, cầm cuốn catalouge đập Mã Cát, “Bình thường đã bảo phải đọc nhiều sách, học tập nhiều vào! Không học giỏi thì sao chú mày làm chuyện lớn hả!”
Mã Cát cười, “Đời này của em không muốn làm chuyện lớn, chỉ muốn đi theo Bì ca làm nghề nhiếp ảnh.”
Bì Lương nghẹn, dỗi, vùng vằng chạy ra ban công hút thuốc.
Dương Niệm Thù đứng cạnh phông nền, nhìn Lục Hành điều chỉnh camera xong, nhanh chóng chạy tới bên cậu.
Lục Hành thiết lập hẹn giờ 10 giây, không biết lấy từ đâu ra một đóa hoa hồng, nhẹ nhàng gõ lên đầu Dương Niệm Thù.
Dương Niệm Thù không ngẩng đầu, chỉ dùng đôi mắt nhìn lên trên.
“Tách tách tách”, âm thanh chụp ảnh vang lên.
Lục Hành xem một chút, cảm thấy chưa ổn lắm, “Heo nhỏ, em tự nhiên một chút, còn hơi gượng.”
Lục Hành đưa hoa hồng cho Dương Niệm Thù, “Em cầm hoa đi, cứ tự do mà thể hiện.”
Dương Niệm Thù cầm hoa trong tay, không biết nên tạo dáng như thế nào.
Lục Hành set giờ cho camera, nhanh chóng chạy tới.
“Tách” —— Dương Niệm Thù ngây người, Lục Hành hôn mặt cậu “chụt” một cái.
“Tách” —— Dương Niệm Thù cầm hoa hồng, đánh vào đầu Lục Hành.
“Tách” —— Lục Hành kéo ống tay áo cậu, thò miệng qua.
Dương Niệm Thù nhét hoa hồng vào miệng anh, vẻ mặt đầy ghét bỏ, không cho anh tới gần.
“Tách” —— Lục Hành ngậm hoa hồng, kéo Dương Niệm Thù vào lòng, hôn mạnh một cái.
Chụp xong một cảnh, Lục Hành lấy máy ảnh ra xem, cảm thấy vô cùng hài lòng.
“Cứ thế mà triển đi.” Lục Hành cười tủm tỉm, “Heo nhỏ, em chủ động đi.”
Lục Hành nói xong, lại hẹn giờ, lại chạy qua.
Dương Niệm Thù có chút hoảng, bảo cậu chủ động, cậu phải làm như thế nào bây giờ?
Lục Hành đã chạy đến trước mặt, cậu luống cuống học động tác của anh lúc nãy, túm lấy cổ áo anh, nhón chân lên muốn hôn.
“Tách” —— Lục Hành nghiêng đầu nhìn về phía camera, để cho Dương Niệm Thù hôn vào má mình.
“Tách” —— Dương Niệm Thù giận dữ nhìn Lục Hành, mắt trừng to, lấy hoa hồng đánh anh, bực: Sao anh không trốn?
“Tách” —— Lục Hành bảo đảm, lần sau nhất định sẽ trốn, rủ rê Dương Niệm Thù làm lại một lần nữa.
“Tách” —— Dương Niệm Thù bĩu môi, hôn Lục Hành, Lục Hành ôm mặt cậu, hôn lại —— “Tách tách tách tách”.
Một bộ quần áo chụp được khoảng mấy chục, cần phải đổi đồ.
Lục Hành lựa trong gương một hồi, lấy ra một bộ đồ da rất phong cách, còn có cả dây xích, mũ, kính câm cùng còng tay theo chủ đề.
Dương Niệm Thù nhìn thoáng qua, chỉ vào dây xích nói, “Ca ca, anh kết hôn, chứ không phải đi hành hình.
Bộ đồ này không hợp chủ đề.”
Dây xích màu bạc thoạt nhìn có chút ghê rợn, không biết được làm từ vât liệu gì, cầm ở trong tay rất nhẹ.
Lục Hành năm dây xích, vô cùng nghiêm túc mà trả lời, “Anh cảm thấy rất hợp với chủ đề.”
Dương Niệm Thù: “…..”
“Tình yêu như một sợi dây xích, khóa chặt lấy cả hai người chúng ta,” Lục Hành cầm còng tay lên, “Heo nhỏ, em bị anh bắt được rồi!”
Dương Niệm Thù: “Sao anh diễn nhiều quá vậy?”
Lục Hành đưa quần áo cho Dương Niệm Thù, “Bị em lây bệnh đó.”
Lại sợ chọc giận vợ, bèn bổ sung một câu, “Anh đây là can tâm tình nguyện bị lây bệnh, là bệnh của vợ chồng.”
Dương Niệm Thù: “……”
Lục Hành kêu Bì Lương và Mã Cát vào, đổi phông nền thành sa mạc, nếu có thêm chiếc xe máy, chắc hẳn sẽ càng hợp với tình hình hơn.
Đổi xong rồi, hai người kia lại bị đuổi.
Bì Lương lại mắng một câu: “Tháo cối thì giết lừa*.”
*Tháo cối giết lừa: Tá ma sát lư (卸磨杀驴): Tá: tháo dỡ – ma: cối xay – sát: giết – lư: con lừa.
Sau khi xay xong thì giết chết lừa, ý chỉ những người qua cầu rút ván.
Mã Cát nhìn hắn, không dám hó hé.
Bì Lương đưa tay nhéo y, Mã Cát vừa trốn vừa kêu, “Bì Ca, em biết rồi, là so sánh, so sánh thôi.”
Đóng cửa lại, Lục Hành và Dương Niệm Thù thay quần áo.
Tuy trong phòng có điều hòa, nhưng mặc áo khoác da vẫn rất bí, Lục Hành đưa cho Dương Niệm Thù một cái thắt lưng da.
Dương Niệm Thù thay áo da quần da, mang kính râm, cầm dây xích, thoạt nhìn rất ngầu.
Lục Hành không khỏi huýt sao một cái, tán thưởng, “Đẹp trai!”
Lục Hành vẫn còn mặc Hán phục, ngẩn ngơ mà nhìn cậu chằm chằm.
Dương Niệm Thù: “Sao anh không thay đồ hả?”
Lục Hành: “Để anh chụp trước cho em vài tấm đã.”
Nói xong, Lục Hành gỡ camera đang đặt trên giá ba chân xuống, hướng ống kính về phía Dương Niệm Thù.
Dương Niệm Thù ngốc tại chỗ, không có Lục Hành, cậu không biết nên tạo dáng kiểu gì.
Lục Hành chụp mấy tấm, sau đó chỉ huy Dương Niệm Thù, “Em nhớ mấy nhân vật ngầu lòi trong TV hay không, cái kiểu mà không thèm quay đầu nhìn phía sau mình nổ tanh bành ấy.”
*:)) kiểu này nè
Dương Niệm Thù nghĩ ngợi, đó không phải là cậu năm cấp hai sao?
Năm cậu học cấp hai còn dám lên núi đánh hổ, tuy rằng vẫn chưa gặp hổ bao giờ.
Dương Niệm Thù ngậm gọng kính trong miệng, đeo sợi xích trên cổ, cười lưu manh.
Cậu đang mặc áo da, lộ cánh tay ra bên ngoài, làn da trắn nõn đến lóa mắt.
Áo có hơi ngắn một chút, lộ ra một nửa đoạn eo, có thể nhìn thấy được đường con của thân thể.
Dương Niệm Thù tuy gầy, nhưng không yếu, thuộc loại người mặc quần áo sẽ trông nhỏ con, nhưng cởi ra lại đầy đủ da thịt.
Bộ quần áo này giống như là đặt may riêng cho cậu, bộc lộ hết toàn bộ ưu điểm trên cơ thể của thiếu niên.
Còn có chút gợi cảm trá hình.
Lục Hành chỉ huy cậu đổi dáng, chụp đến khi vừa lòng rồi mới buông camera, lằng nhà lằng nhằng rồi mới chịu đi thay quần áo.
Lục Hành mặc đồ da cũng rất đẹp, thân hình vạm vỡ cao lớn, chính là một cái móc treo đồ di động*.
*Lời khen cho những người có body đẹp.
Lục Hành lúc nào cũng nghiêm mặt, bình thường ít nói ít cười, là một ủy viên gương mẫu của ban giám thị.
Mặc đồ da vào, vẻ nghiêm túc lạnh nhạt thường ngày đã không còn, thoạt nhìn rất giống mấy nhân vật phản diện mưu mô quỷ kế đầy đầu.
Hai người đùa giỡn một lát, chụp hai bộ, Lục Hành lại bắt đầu lên kế hoạch tạo dáng cho shoot ảnh tiếp theo.
Lục Hành: “Chờ lát nữa em đá anh một cái, anh sẽ giả vờ ngã trên mặt đất, em lại dẫm anh, mạnh một chút, cầm dây xích trói anh.”
Dương Niệm Thù: “…….”
Hình như có hơi quá một chút.
Nhưng mà cũng thú vị phết.
Chỉnh camera xong, hai người đứng đối diện nhau, Dương Niệm Thù làm bộ đá một đá, Lục Hành lui ra phía sau, té ngã trên đất.
Dương Niệm Thù đang chuẩn bị dẫm lên, nhưng sực nhớ Lục Hành vẫn chưa nói dẫm nơi nào, có hơi do dự.
Là dẫm vào đầu, vào ngực, hay là dẫm vào bụng?
Dương Niệm Thù quan sát một chút, phát hiện Lục Hành có gì đó là lạ.
Áo da quần da rất bó sát, Dương Niệm Thù nhỏ gầy, mặc rất vừa vặn, nhưng khi làm ra động tác nào hơi mạnh, sẽ cảm thấy hơi căng cứng, đặc biệt là chỗ quần.
Lục Hành cũng có chỗ căng cứng.
Dương Niệm Thù nâng chân lên, dừng giữa không trung.
Bị chòng ghẹo biết bấy lâu nay, hôm nay ông đây đã có thể trả thù rồi.
Cậu khẽ liếc chỗ phồng lên của anh, cười mờ ám: “Ca ca, anh có đam mê thầm kín gì đúng không?”
Nói xong, giả vờ như vô tình, dẫm xuống chỗ đang căng phồng kia, còn nghiền nghiền.
Hô hấp của Lục Hành cứng lại, bắt lấy cẳng chân chân, kéo cả người cậu xuống.
Dương Niệm Thù mất cân bằng, bổ nhào vào người Lục Hành.
Vốn Lục Hành còn tính mình sẽ cố nhẫn nhịn, nhưng vợ bé nhỏ lại chủ động nói ra như thế, bố ai mà nhịn được.
Anh siết lấy Dương Niệm Thù đang nằm trong lòng mình, đè ép cuống họng uy hiếp cậu, hoàn toàn vào vai một kẻ xấu, “Ấy chết, ham muốn hư hỏng của ca ca bị phát hiện rồi, làm sao giờ nhỉ?”
Dương Niệm Thù đưa tay che mắt, “Em không thấy gì cả.”
Lục Hành cười “hung tợn”: “Muộn rồi.”.