Đọc truyện Tin Tức Tố Bị Giáo Thảo Chiếm Lĩnh – Chương 57
Một lát sau, liền có kỹ sư thiết kế đến, Lục Hành nói qua yêu cầu của mình cho người đó, buổi chiều nay sẽ lập tức có bản thiết kế cụ thể.
Vật dụng trong nhà đều chọn dùng thứ được làm từ nguyên liệu có lợi cho môi trường, chốt phương án xong, chỉ trong vòng hai ngày là có thể có được một ngôi nhà đầy đủ tiện nghi.
Vừa mới bàn xong, Lục Hành liền nhận được điện thoại của bệnh viện, Dương Thụ đã tỉnh.
Hai người vội vàng đến bệnh viện.
Dương Thụ đã được chuyển ra khỏi phòng ICU tới phòng bệnh VIP, Dương Niệm Thù đứng ở ngoài cửa, có chút chần chừ.
Từ tháng bảy đến tháng mười, đã ba tháng trôi qua, hi vọng càng ngày càng thấp, càng ngày càng xa vời, đã có lúc Dương Niệm Thù nghĩ, Dương Thụ mẹ cậu đã không còn khả năng cứu chữa.
Không ngờ được mẹ mình cũng sẽ có ngày tỉnh lại, Dương Niệm Thù cảm thấy rất biết ơn Lục Hành.
Bỗng nhiên nhớ tới một câu: “Ánh sáng ở cuối con đường.”
Phải đi một vòng thật lớn mới có thể gặp được Lục Hành, Lục Hành không chỉ cho cậu hy vọng, mà còn đem đến ánh sáng cho cậu, chiếu sáng con đường về sau.
“Làm sao vậy, mau vào với mẹ đi chứ.” Lục Hành thấy Dương Niệm Thù ngây người, khẽ nhéo má cậu một cái.
Dương Niệm Thù bắt lấy tay anh, đưa lên miệng hôn, nói,
“Ca ca, cảm ơn anh.”
Lục Hành cảm thấy lòng mình hơi nghẹn lại.
Lời cám ơn này rất chân thành, lại được nói ra với giọng điệu mềm mại đáng thương đó.
Hốc mắt Dương Niệm Thù hồng hồng, nước mắt lưng tròng.
Lục Hành biết đây là những giọt nước mắt vui mừng, nhưng anh không chịu nổi khi nhìn thấy bộ dạng đó của Dương Niệm Thù.
Nước mắt rơi lã chã của em ấy, tiếng kêu mềm mại của em ấy.
Từng chút, từng chút mà công kích lý trí của Lục Hành.
Anh ôm Dương Niệm Thù vào lòng, dùng đầu lưỡi liếm đi nước mắt trên khóe mắt cậu, “Lớn tồng ngồng rồi mà còn khóc nhè, coi xấu hổ chưa kìa.”
Dương Niệm Thù lập tức đỏ mặt.
Đang ở bệnh viện, nhân viên y tế đi tới đi lui trên hành lang, Dương Thụ còn nằm ở bên trong, cậu không dám,
“Muốn ca ca vào với em sao?” Lục Hành vỗ về Dương Niệm Thù, giống như đang nựng một con mèo, giúp nó bớt căng thẳng, trấn an nó lại.
“Dạ.” Dương Niệm Thù gật đầu.
Cậu vốn không có dự định sẽ để Dương Thụ biết quan hệ giữa cậu và Lục Hành.
Thật ra Dương Thụ là một người có tư tưởng rất tiến bộ, lúc trước còn hay nói giỡn, hói Dương Niệm Thù có để ý ai hay không, nếu có thì cứ mang về nhà ra mắt với mẹ.
Chỉ là giờ Dương Thụ bệnh nặng tới giờ mới tỉnh, Dương Niệm Thù sợ mẹ mình sẽ phải suy nghĩ nhiều.
Nhưng ngay khoảnh khắc này, cậu bỗng nhiên vô cùng muốn đưa Lục Hành đến trước mặt Dương Thụ.
Nói cho mẹ biết, đây là bạn trai của con.
Một người bạn trai đối xử với con còn tốt hơn cả những người được gọi là máu mủ ruột rà kia.
Lục Hành tốt như vậy, cậu không muốn yêu đương với anh mà phải lén lén lút lút.
Dương Niệm Thù nắm tay Lục Hành, đẩy cửa phòng bệnh ra.
Dương Thụ tuy đã tỉnh, nhưng vẫn còn rất yếu, trên tay cắm ống truyền dịch, đôi mắt nửa khép nửa mở..
Thấy Dương Niệm Thù tiến vào, cô bỗng nhiên trở nên tình táo, miễn cưỡng mở mắt ra, hé miệng như muốn nói gì đó, cuối cùng lại thở dài, không phát ra nổi dù chỉ là một âm thanh.
“Mẹ, mẹ ngủ đi, không cần phải quan tâm đến bọn con.” Dương Niệm Thù nắm tay Lục Hành, đẩy anh đến trước mặt Dương Thụ.
Lần đầu tiên Lục Hành cảm thấy khẩn trương, còn khẩn trương hơn cả lúc hôn môi với Dương Niệm Thù, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi.
Anh biết Dương Thụ quan trọng đến cỡ nào đối với Dương Niệm Thù, lúc này cậu lại đưa anh đến trước mặt Dương Niệm Thù.
Đây là ra mắt mẹ vợ sao?
“Mẹ, đây là Lục Hành, bạn học của con, là anh ấy đã giúp con liên hệ với bệnh viện.” Dương Niệm Thù nói, “Giờ chúng ta đang ở trong bệnh viện hàng đầu thành phố, con cũng đang đi học ở đây, mẹ cố gắng dưỡng bệnh, con vẫn đang sống rất tốt.”
Dương Thụ tuy rằng đang bệnh, nhưng cũng không tới nỗi hồ đồ, ánh mắt cô dừng trên bàn tay đang nắm chặt của hai người, khóe miệng khẽ cong lên, gật đầu.
Dương Niệm Thù kể hết chuyện xảy ra trong vòng ba tháng vừa qua, chỉ là không nhắc đến chuyện của nhà họ Lưu.
Dương Thụ mới vừa tỉnh, người đến thăm bệnh không được phép ở lại lâu, Dương Niệm Thù và Lục Hành ngồi ở đây được một lát đã bị nhân viên y tế mời đi ra ngoài.
“Coi như là anh ra mắt nhà vợ thành công rồi nhỉ?” Ra khỏi phòng bệnh, Lục Hành khôi phục sự tự nhiên vốn có.
“Lúc nãy em đã nói rõ rồi, anh là bạn học.”
“Bạn học mà nắm tay sao.” Lục Hành giơ tay lên, mười ngón tay của cả hai đan chặt vào nhau, không có lấy một chút kẽ hở, thân mật vô cùng.
“Mẹ thấy rồi nhỉ?”
“Ừm.” Dương Niệm Thù gật đầu, sợ Lục Hành hiểu sai, “Mẹ của em rất thoáng, chờ tình hình sức khỏe của mẹ ổn định lại một chút, em sẽ nói kĩ hơn với bà.”
“Ừm.” Lục Hành dùng cái tay kia sờ đầu cậu, xoa xoa, lặp lại thêm một lần nữa, “Nghe em.”
– ————–
Nếu bạn không đọc bộ truyện này trên địa chỉ .w/a/t/t//p/a/d.com/user/_Pieeeeee___, bạn đang đọc lậu.
———–
Họ hàng trong nhà sẽ đến nhà mới của hai người làm khách, cả hai cần phải chuẩn bị một bộ ảnh cưới.
Lục Hành mang Dương Niệm Thù đi chụp ảnh.
Chỗ chụp ảnh là chỗ mà Dương Niệm Thù cũng biết, stuido Giai Lệ.
Bì Lương đã chờ ngoài cửa từ sớm, thấy hai người bước vào, vô cùng kích động, “Hành ca, em biết hôm nay anh đến, hôm nay chỗ này chỉ đón mỗi anh thôi, anh muốn chụp ảnh nude cũng được!! Ha ha ha!!”
Dương Niệm Thù: “……”
Cảm giác không được uy tín cho lắm.
Mã Cát cũng có mặt, lấy một cuốn catalouge ra đưa cho Dương Niệm Thù, “Nhìn thử đi, hai người muốn chụp phong cách nào?”
Dương Niệm Thù lật ra xem, thấy bên trong toàn là mẫu ảnh cá nhân, còn toàn là nữ sinh.
Cậu lật cho tới trang cuối vẫn không thấy có mẫu cho nam.
Bì Lương đẩy cái rương tới, nhanh nhẹn lấy ra mấy bộ trang phục, “Hành ca, thật trùng hợp, em cũng đang muốn chụp ảnh nam, anh đã đưa người mẫu đến giúp em rồi, mấy bộ đồ này chưa có ai mặc đâu, anh chụp cho em một bộ nhiều nhiều ảnh vào nhé.”
Dương Niệm Thù đi đến trước rương đồ kia, nhìn lướt qua, bên trong có rất nhiều đồ nam, Hán phục, áo kiểu Tôn Trung Sơn, quân phục,…!còn có cả áo blouse trắng cùng cả đồ y tá, nhìn là thấy đây không phải dành cho mục đích đứng đắn gì rồi.
Lục Hành lựa hai bộ Hán phục, quơ quơ trước mặt Dương Niệm Thù một chút, nói, “Bộ này có vẻ hợp.”
“Thế bộ này nhé?” Bì Lương hỏi.
“Hmm,” Lục Hành suy nghĩ một chút, “Tất cả đi.”
“Thế còn chấp nhận được.” Bì Lương ngậm thuốc lá, phì phò.
“Hành ca, chụp chủ đề gì vậy, để em dựng background.” Mã Cát mở cửa phòng chụp ra.
“Kết hôn.” Lục Hành nói rất tự nhiên.
Trước khi anh tới, chỉ đơn giản thông báo rằng mình muốn chụp ảnh, còn chụp cái gì, anh không nói rõ.
Lúc vừa mới vào trong, anh đã thấy không thích ánh mắt của Bì Lương lúc nhìn Dương Niệm Thù.
Tuy rằng anh biết Bì Lương không có ý gì, chỉ là đơn thuần cảm thấy Dương Niệm Thù rất đẹp, muốn lừa cậu đi làm mẫu ảnh cho hắn mà thôi.
Nhưng vẫn có cảm giác bất an khi vợ yêu mình cưng như trứng hứng như hoa lại bị người khác mơ ước.
Dương Niệm Thù đang xem quần áo trong rương, bỗng nhiên bị Lục Hành nắm tay.
Để tiện cho mọi người xem được rõ, anh cố ý giơ đôi tay đang nắm chặt của cả hai lên, lặp lại thêm một lần, “Kết hôn.”
Bì Lương cùng Mã Cát nhìn qua, ánh mắt toàn là muốn hóng chuyện.
Bì Lương tắt thuốc, nói một câu vô cùng sâu xa, “Lần trước tới thì vẫn còn là bạn học Dương, hôm nay lại thành chị dâu rồi sao?”
Dương Niệm Thù vốn không thân thiết với Bì Lương và Mã Cát, chuyện mình yêu đương lại bị vạch trần trước mặt hai người kia, có chút bối rối.
Cậu theo bản năng mà muốn rút tay ra, mặt cũng dần ửng đỏ, cúi đầu, ngượng ngùng.
Bàn tay của Lục Hành rất lớn, Dương Niệm Thù không những không thoát ra được, mà còn bị anh ôm vai, bị kéo vào trong lồng ngực của người kia.
“Nhìn đủ chưa, Mã Cát đi chuẩn bị background đi, Lão Bì lấy camera ra cho anh.” Lục Hành vươn tay, che mặt Dương Niệm Thù lại, không cho hai tên kia nhìn nữa.
“Móa, Hành ca, anh đúng là keo cmn kiệt mà.” Bì Lương bị hành động nhanh gọn của Lục Hành làm cho hết hồn, người ta chỉ nhìn thôi cũng không cho, anh em với nhau cả, thế mà lại dám xem mình như đạo tặc hái hoa vậy.
“Không cho bọn em xem, sau này đi trên đường lỡ gặp cũng không nhớ nổi mặt chị dâu đâu nha.” Mã Cát đi vòng ra sau nhìn Dương Niệm Thù, “Anh cũng biết mắt em kém rồi, lỡ em làm chị dâu bị thương thì không hay lắm đâu.”
“Cút đê.” Lục Hành bọc lấy Dương Niệm Thù, “Ánh mắt của các cậu quá thô bỉ.”
“Thôi được rồi, ông đây không xem nữa được chưa?” Bì Lương nói, “Khi nào mời khách? Để ông đây còn đến chúc mừng.”
“Mấy hôm nữa, anh sẽ gọi điện thoại cho các cậu.” Lục Hành đáp, “Chụp xong các cậu nhớ biên tập cho anh một đoạn video ngắn, ngày làm tiệc còn có cái mà chiếu.”
“Móa, kết hôn thật sao?” Bì Lương đi lấy camera, mỗi bước chân đều lưu luyến không rời.
Lục Hành kéo Dương Niệm Thù vào phòng thay Hán phục.
Mã Cát xách theo một rương trang điểm, muốn make up cho hai người.
Y không dám nhìn chằm chằm Dương Niệm Thù, khẽ liếc một cái rồi lại nhìn qua Lục Hành, nhỏ giọng nói thầm, “Hóa ra chị dâu make up sẵn rồi.”
“Không cần đâu, còn nữa, Niệm Thù cũng không có make up.” Lục Hành đẩy Mã Cát, “Niệm Thù nhà anh đây đẹp từ trong trứng.”
Bì Lương vừa mới đi vào, nghe được câu đó, lúc này mới nhận ra người đàn ông lúc nào cũng lạnh lùng ít nói như Lục Hành giờ cũng biết cợt nhả rồi cơ đấy, còn biết nịnh vợ.
Thế nhưng hắn cũng không dám nhiều chuyện, yên lặng giúp Mã Cát chuẩn bị phông nền.
Dương Niệm Thù kéo Lục Hành qua soi gương.
Dương Niệm Thù đang mặc một bộ Hán phục màu xanh nhạt có thêu hoa văn màu đỏ, cùng một bộ với Lục Hành.
Hai người đều đẹp, không make up lại càng làm lộ vẻ tự nhiên.
Lục Hành nhìn gương, khóe môi cong cong, “Chúng ta đều đẹp, đúng là quá xứng đôi!”
Dương Niệm Thù quay đầu, khẽ nhìn Bì Lương và Mã Cát ở phía sau, liếc anh một cái, “Anh biết xấu hổ một chút có được không, đang có người khác ở đây đó.”
“Niệm Thù, thế ý của em là, nếu không có ai thì muốn nói gì cũng được đúng không?”
Lục Hành giống như một cao thủ tán O thân kinh bách chiến, chỉ cần đôi ba câu đã có thể khiến cho Dương Niệm Thù mặt đỏ tai hồng, “Niệm Thù, anh chỉ nói ra sự thật thôi.”
Nói xong, còn xoa xoa má Dương Niệm Thù, “Được luôn, khỏi cần đánh má hồng.”
“Anh đứng đắn một chút có được không hả?” Dương Niệm Thù thấy thẹn hết chỗ nói.
“Ừm, đứng đắn.” Lục Hành nói, tiến lên một bước, gần sát Dương Niệm Thù, đưa tay mò vào cổ của cậu.
Dương Niệm Thù ngây ra một lúc, cố nhịn không đẩy anh ra.
Lục Hành kéo sợi dây trên cổ cậu ra, bên trên còn có một chiếc nhẫn.
Không biết là vô tình hay là cố ý, ngón út của anh cọ vào xương quai xanh của cậu, mang đến một trận tê dại trên làn da trơn bóng.
Dương Niệm Thù muốn né, mới phát hiện ra sợi dây trên cổ đã bị lấy ra, không bỏ chạy được.
“Đừng sợ, anh lấy nhẫn thôi.” Lục Hành cơ hồ ôm lấy Dương Niệm Thù, đôi tay vòng đến sau cổ cậu, tháo sợi dây ra.
Sợi tơ đỏ bị tháo ra, bị Lục Hành cầm ở trong tay.
Lục Hành gỡ nhẫn ra, nâng ngón áp út của Dương Niệm Thù lên, nhẹ nhàng đeo nhẫn vào cho cậu.
Dương Niệm Thù trốn về phía sau.
Lục Hành giữ chặt cậu, ngăn không cho cậu lui lại, “Đừng nhúc nhích, để anh đeo nhẫn cho em.”
Động tác của anh vừa thành kính lại vừa cẩn thận, từ đầu ngón tay cho đến cuối ngón, nhẹ nhàng xoa nắn ngón áp út của cậu, mới trịnh trọng đeo nhẫn vào.
Vừa đeo vừa vỗ về cậu, “Đừng khẩn trương, em thích không?”
Lúc chiếc nhẫn màu bạc được đẩy đến khớp ngón, không vào được nữa.
Lục Hành cúi đầu, ngậm lấy khớp xương, chiếc nhẫn liền thuận lợi trượt vào trong.
Giúp Dương Niệm Thù đeo nhẫn xong rồi, Lục Hành lại ra chiếc nhẫn của mình, bỏ vào tay của Dương Niệm Thù, trước khi rời đi, còn dùng đầu ngón tay xoa xoa lòng bàn tay của cậu.
Âm thanh trầm thấp của anh giống như một hợp âm trong một bản nhạc, vang lên bên tai cậu, “Heo nhỏ, đeo vào cho anh đi.”.