Tín Đồ Ngày Xuân

Chương 39


Bạn đang đọc Tín Đồ Ngày Xuân FULL – Chương 39


Phiên Ngoại
Lâm Kiêu kéo vali hành lý đến chỗ Kinh Trập ở, lúc trước anh đã nói qua với bà là điều hòa trong ký túc xá của mình đã hỏng, nên anh tới chỗ này ở tạm hai ngày.
Anh cũng không nghĩ là có thể ở cùng một phòng với Kinh Trập, chỉ nghĩ là ngủ trên sô pha hoặc ngủ trong phòng đọc sách cũng được.

Căn nhà này có một phòng nhỏ dành làm phòng đọc sách, chỉ là không gian rất nhỏ, bên trong chỉ để được một chiếc giường xếp, ngay cả cửa sổ cũng không có.
Huống hồ anh cũng không chắc chắn liệu mình có thích ứng được hay không.
Có khi ở vài ngày đã không trụ nổi rồi!
Anh chỉ là muốn thử một lần, muốn cố gắng khiến hai người có một điểm cân bằng chung nào đó.
Khi không biết đi theo hướng nào thì cứ tiến về phía trước, bởi vì đơn giản chỉ có hai kết quả, hoặc là đi đúng hoặc là đi sai, nhưng nếu không bước đi thì vĩnh viễn ở trong một cục diện bế tắc.
Mọi việc không cần quá cưỡng cầu, nên để thuận theo tự nhiên.

Đây chính là câu nói mà Hình Mạn thường hay nói.
Đáng tiếc con người đều thích phân cao thấp với giới hạn của bản thân.
Lâm Kiêu lớn đến từng này cũng chưa từng phải chịu qua loại “khổ cực” này, đôi khi anh còn hoài nghi bản thân mình cuối cùng đã làm thế nào mới đi được đến bước này.
Nhưng thật ra anh cũng không oán giận gì cả, con người phải chịu trách nhiệm cho chính lựa chọn của mình.
Anh có thể lựa chọn người khác, có thể lựa chọn phương thức nhẹ nhàng hơn, nhưng đáng tiếc anh không làm được.
Muốn đạt được thứ gì đó thì ít nhất bản thân cũng phải bỏ ra một thứ gì đó.
Anh càng hiểu rõ hơn, nếu anh muốn có được Thẩm Kinh Trập, cái giá anh phải bỏ ra lại càng nhiều hơn.
Cho nên anh cũng không có gì để oán giận cả.
Lâm Kiêu kéo vali hành lý đi vào cũng đúng lúc bà đang đi ra.

Bà cười tủm tỉm kéo tay anh, hỏi anh có đói bụng không, có khát nước không.
Vốn dĩ anh còn cảm thấy mình đến quá đường đột như thế này sợ bà sẽ không vui, nhưng lúc này nhìn thấy sắc mặt vui vẻ của bà, anh mới thở phào nhẹ nhõm, ôm bả vai của bà, thân thiết nói: “Bà ơi, cháu không đói bụng nhưng cháu muốn ăn sủi cảo bà làm ạ.”
Bà vỗ vỗ cánh tay anh: “Vậy thì đơn giản lắm!”
Đối với người già, khi con cháu nói thích ăn đồ họ làm thì đó chính là điều khiến bọn họ thỏa mãn nhất.
Trông Lâm Kiêu thì có vẻ không đáng tin cậy cho lắm, nhưng thật ra anh lại là một người tỉ mỉ, tinh tế.
Tính tình bà hay sốt ruột, còn chưa đến buổi trưa, bà đã vội vã đi làm sủi cảo.

Kinh Trập giúp anh kéo vali hành lý vào phòng ngủ phụ trong phòng cô, Lâm Kiêu cũng đi qua.

Vừa bước vào phòng ngủ, Lâm Kiêu liền ôm lấy Kinh Trập từ phía sau, đầu gác lên hõm vai cô, nhỏ giọng nói: “Em kéo vào đây giúp anh là muốn để anh ngủ cùng em sao?”
Kinh Trập quay đầu nhìn anh, nghi hoặc hỏi: “Nếu không thì làm sao? Bà không thích ngủ cùng người khác.”
Mà trong nhà chỉ có hai gian phòng ngủ.
Cô cũng không muốn để cho anh ngủ trên sô pha, nếu thế thì cô cũng sẽ không bảo anh lại đây.
Anh từ nhỏ đến lớn đều được nuông chiều, cô cũng không muốn anh lại lần nữa phải chịu khổ vì cô.
Thậm chí Kinh Trập còn mua nệm mới, mua máy tạo độ ẩm, sau đó còn thay rèm cửa, nhìn lại vẫn thấy chưa đủ, cô lại đẩy tủ quần áo ra chỗ khác để dành nhiều khoảng không gian cho anh.
Mà tính tình anh thật sự rất kén chọn.
Lâm Kiêu cười cười: “Không phải… ý anh là, bà sẽ không tức giận chứ?”
Kinh Trập là bảo bối của bà, điều này ai cũng biết.
Kinh Trập lắc đầu: “Không đâu, em đã nói với bà rồi.”
Lâm Kiêu vẫn cảm thấy không thể tin tưởng được: “Thật sao?”
Kinh Trập cảm thấy anh thật ngốc, nhịn không được chọc anh một cái: “Em lừa anh làm gì.”
“Có phải anh được…” Được cho phép làm chuyện gì đó.
Kinh Trập che miệng anh lại: “Còn náo loạn nữa là cho anh ngủ trong WC đấy.”
Lâm Kiêu thấp giọng bật cười.
Lúc Kinh Trập nói chuyện này với bà là vào ban đêm, cô ngồi bên mép giường của bà, xoa hai tay vào nhau, nhỏ giọng thử thăm dò: “Bà ơi, Lâm Kiêu muốn tới nhà chúng ta sống, liệu bà có cảm thấy khó chịu không?”
Bà nửa mơ nửa tỉnh, mơ hồ nói: “Nghiêu Nghiêu muốn tới đây ở à?”
Kinh Trập “vâng” một tiếng, do dự giây lát rồi nói: “Anh ấy không quen ở ký túc xá, nên muốn đến đây ở với chúng ta.”
Thật ra Lâm Kiêu cũng không ở trong ký túc xá, mà anh đã thuê trọ ở ngoài, đây chỉ là cái cớ của anh mà thôi.
Bà mơ mơ màng màng ‘Ừm’ một tiếng, cũng không biết là đã ngủ hay chưa.

Kinh Trập nghe vậy thì mím môi, lầm bầu lầu bầu nói: “Bà ơi, cháu cảm thấy cháu đối xử với anh ấy không tốt.”
Bà mở to hai mắt: “Tại sao cháu lại nói như vậy?”
Kinh Trập cúi đầu, ngón tay vô thức xoắn lấy nhau: “Cháu không biết, dù sao cháu cũng cảm thấy không tốt.”
Bà yên lặng một lúc lâu, bỗng nhiên vỗ vỗ tay cô: “Bà biết, là bởi vì bà.”
Bà càng ngày càng lớn tuổi, Kinh Trập vẫn luôn lo lắng cho bà, hai bà cháu sống nương tựa vào nhau, ai cũng không thể dứt bỏ được người còn lại.
Bởi vì Kinh Trập đặt toàn tâm toàn ý vào bà nên đương nhiên sẽ không để ý nhiều đến Nghiêu Nghiêu.
Nhưng nếu đặt toàn tâm toàn ý vào Lâm Kiêu thì với tính tình này của Kinh Trập, chắc chắn cô sẽ áy náy bất an.

Kinh Trập còn nhỏ nên chưa thể xử lý những mối quan hệ rắc rối phức tạp một cách thỏa đáng, vì vậy chỉ biết tự trách mình.
Lúc Kinh Trập và Lâm Kiêu vừa mới yêu đương, cô đã từng do dự, bởi vì cô cảm thấy mình không có thời gian, cũng không rảnh rỗi, như thế rất không công bằng đối với Lâm Kiêu.
Cuối cùng vẫn là bà nói: “Cháu thử một lần xem, chưa thử làm sao biết như thế nào?”
Đời này bà gặp quá nhiều chuyện thế sự vô thường, bà biết rõ duyên phận giữa người với người nếu như quá hời hợt thì lúc quay đầu lại có hối hận cũng không kịp.

Bà đã nhìn thấu rõ ràng, con người vốn dĩ khác nhau, nhưng nếu có thể ở bên nhau thì nên trân trọng nhau.
Bà cũng không phải cảm thấy bởi vì bà và Nghiêu Nghiêu có quan hệ tốt nên mới cổ vũ cho hai người, mà chỉ hy vọng Kinh Trập có thể dũng cảm yêu đương, dũng cảm tiếp xúc với thế giới này cho dù tốt hay xấu.
Bà sẽ già đi, rồi cũng phải rời khỏi, cả quãng đời còn lại của Kinh Trập còn quá dài, cô buộc phải tự mình đối mặt.
Kinh Trập có thể sẽ đi nhầm đường, có thể sẽ phải nuối tiếc, cuộc đời đâu có ai luôn thuận buồm xuôi gió chứ? Học đối mặt để giải quyết được những tình huống rủi ro, khó khăn có thể xảy ra trong cuộc sống còn hơn là trốn tránh một cách mù quáng.
Kinh Trập hung hăng lắc đầu: “Không phải đâu ạ.”
Bà lại vỗ vỗ tay cô: “Chuyện này không có gì là không thể nói cả.

Muội Muội, bà đã lớn bằng này tuổi, cũng sắp gần đất xa trời rồi, nhưng bà không hồ đồ.

Bây giờ cháu đã trưởng thành, bất kể chuyện gì cũng nên tự mình đưa ra quyết định.

Chuyện tình cảm của người trẻ tuổi các cháu, bà không hiểu, nhưng bà biết Nghiêu Nghiêu là đứa trẻ tốt.”
Kinh Trập tựa vào ngực bà, chảy nước mắt.
Cô cảm thấy bà cái gì cũng đều biết, nhưng cũng bởi vì như thế nên cô mới cảm thấy buồn.

Kinh Trập chuẩn bị giường xong, sau đó Lâm Kiêu bắt đầu ở chỗ này.
Hai người đều không thoải mái, mặc dù ngủ cạnh nhau nhưng Lâm Kiêu cũng sợ mình làm gì đó không đúng mực, dù sao bà vẫn còn đang ở đây, cho nên anh cố gắng quy củ nhất có thể.
Có một lần Lương Băng hỏi Kinh Trập: “Hai người ở chung sao?”
Kinh Trập quen biết Lương Băng trong đợt huấn luyện quân sự, tuy hai người không học cùng chuyên ngành nhưng sau đó vẫn thường xuyên liên lạc với nhau.
Kinh Trập gật đầu: “Ừm.”
Lương Băng do dự nói: “Như thế có quá sớm không! Tớ nói câu này nhưng cậu đừng tức giận nhé, tớ cảm thấy ở chung quá sớm sẽ hại thận vô cùng.”
Kinh Trập há miệng thở dốc, cũng không dám nói hai người chỉ là mối quan hệ đơn thuần bạn cùng phòng thôi, dù sao chuyện hai người ở chung, có thể trong mắt người khác chính là… cái kia.
Vì thế cô cũng cảm thấy không cần thiết phải giải thích, chỉ cười cười nói: “Không sao đâu, chuyện này tớ cũng đã từng nghĩ tới rồi, nhưng cảm giác vẫn khá tốt.”
Cô nói chuyện vẫn luôn ôn hòa và chắc chắn như thế, thật sự không giống như mọi chuyện vượt ngoài tầm khống chế, Lương Băng liền cảm thấy mình xen vào chuyện của người khác quá nhiều, nên cũng cười nói: “Vậy thì tốt rồi, đây cũng được coi là ‘vật hợp theo loài, người phân theo nhóm’ đấy! Nhưng mình cảm giác bạn trai của cậu cũng khá tốt.”
Kinh Trập gật đầu.
Lâm Kiêu quả thật rất tốt, tốt đến mức Kinh Trập không muốn bỏ lỡ anh.
Có đôi khi cô cảm thấy mình rất ích kỷ, rõ ràng biết mình không thể đáp lại tình yêu nhiều như anh, nhưng vẫn không nhịn được muốn anh ở bên cô.

Muốn nắm chặt tay anh, không muốn buông tay.
Cô cũng biết vì sao anh muốn ở cùng cô, cũng bởi vì sợ nếu xảy ra chuyện gì đó, hai người sẽ rất khó gặp được nhau.

Anh vẫn luôn đi tìm cô lúc có thời gian, nhưng nếu cứ một bên đơn phương mãi như thế thì có thể duy trì được bao lâu?
Kinh Trập cũng tự ý thức được điều này, nhưng cô lại bận rộn, nên thường xuyên làm mất lòng đôi bên, đôi khi cô còn suy nghĩ: Hay là chia tay đi!
Anh sẽ cảm thấy mệt mỏi phiền chán, sẽ phát hiện thời cấp ba rất nhỏ, còn thế giới ngoài kia thì vô cùng rộng lớn, sẽ có nhiều người tốt hơn cô.
Mà cô vừa nhỏ bé lại bình thường, chỉ trùng hợp xuất hiện trước mắt anh ở một thời điểm thích hợp.
Cô không có gì đặc biệt nổi bật, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị thay thế.
Nhưng anh không hề, anh vẫn luôn cố gắng tìm cách giải quyết, anh vẫn luôn thích cô như thế, cho nên Kinh Trập cũng nguyện ý cố gắng tới gần anh hơn.
Cô biết chuyện mình làm còn chưa đủ nhiều.
Ở cùng một chỗ cũng không có gì cả, cô đã ở cùng với anh lâu như vậy nên cũng biết anh là dạng người gì.
Cô đồng ý để anh tiến vào thế giới của mình, muốn anh cùng cô có tương lai, muốn hai người cùng nhau cố gắng.
Cô và anh sẽ càng ngày càng tốt hơn.
Chỉ cần anh không buông tay, cô cũng sẽ không.
Tần Tuyết đã từng hỏi cô là yêu đương với Lâm Kiêu có bị áp lực gì không, cô gật đầu, đương nhiên là có.
Nhưng từ trước đến nay cô không phải là người bởi vì áp lực mà rút lui.
Cả một đời rất dài, nhưng cũng rất ngắn ngủi, cô không ngại lớn mật hơn một chút, dũng cảm hơn một chút.
Chỉ cần Lâm Kiêu cảm thấy cô xứng với anh, cô sẽ cố gắng điều chỉnh nhịp độ của hai người.
Cô không hy vọng mình giống bố và mẹ cứ như vậy mà bỏ lỡ nhau một lần, cuối cùng biến thành vĩnh viễn không có cách nào để bù đắp những tiếc nuối.
Cô cảm thấy mình thật may mắn, ít nhất cô có thể vượt qua được những mặt tiêu cực tự ti khó khăn của bản thân.
So với sự sống và cái chết thì những cái này đều không tính là gì, cô vẫn còn trẻ, tương lai lại rất rộng mở, không phải sao?

Căn hộ này không có hệ thống sưởi ấm đồng bộ, trời rất lạnh mà máy sưởi có vẻ như không đủ để giữ ấm.

Kinh Trập rất sợ lạnh, ban đêm cô cuộn tròn trong chăn.

Hai người mỗi người đắp một cái chăn, lúc cô xoay người thì nhìn thấy cánh tay anh để ra ngoài, bèn giơ tay đắp chăn lại cho anh.

Chăn vừa đắp xong, anh lại duỗi tay ra ngoài, vì thế Kinh Trập cho rằng anh bị nóng.
Sau đó Kinh Trập vươn một chân ra lặng lẽ chui vào trong chăn của anh.
Lâm Kiêu đang mơ mơ màng màng ngủ, đột nhiên cảm thấy có gì đó lạnh lẽo chui vào trong chăn, giật mình mở bừng hai mắt nhìn cô.

Anh nhìn một hồi lâu mới định thần lại là có chuyện gì vừa xảy ra.

Anh buồn cười nhướng mày, sau đó xốc chăn lên vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, ý bảo: Em có thể lại đây ngủ.
Kinh Trập chỉ do dự hai giây, sau đó liền chui sang chăn anh.
Lâm Kiêu đắp kín chăn cho cô, xoa xoa tay cô, nhỏ giọng cười: “Em làm thế này chẳng phải là dê vào miệng cọp sao?”
Đều là con người hai mắt một mũi, nhưng đối với Lâm Kiêu cô không giống, cô xinh đẹp thanh thuần, dịu dàng mềm mại, người nhìn người mến.
Kinh Trập buồn bực ở trong lòng ngực anh, nhỏ giọng nói: “Anh đứng có làm loạn, phòng không có cách âm.”
Lâm Kiêu bĩu môi: “Em như này làm sao anh ngủ được!”
Kinh Trập suy nghĩ một lát, cầm lấy di động mở Chú Đại Bi cho anh nghe.
Lâm Kiêu khẽ gật đầu, lập tức cảm thấy linh hồn mình như được tinh lọc: “Em đúng là em gái tốt của anh.”
Kinh Trập cười đến run rẩy, tay chân cô đều bám vào người anh để sưởi ấm, một lát sau máu giống như bắt đầu được lưu thông, cô ngửa đầu hôn lên cằm anh.
Lâm Kiêu cảm thấy Kinh Trập thật quá đáng.

Mỗi lần cô chủ động, cho dù chỉ là chủ động một chút thôi cũng khiến anh nhịn không được muốn đòi càng nhiều hơn.Nhưng mỗi lần anh đều phải cố gắng kiềm chế.
Ai bảo anh thích cô.
Hơi thở của Lâm Kiêu hỗn loạn, anh tựa cằm vào trán cô thở dốc, nhịn không được hỏi một câu: “Chẳng lẽ em là Khương Thái Công chuyển thế sao?”
Sao lại thích câu cá như vậy.
Kinh Trập nghĩ một lúc mới hiểu được anh nói cái gì, cô híp mắt cười: “Nhưng vẫn có người nguyện ý cắn câu đấy, anh trai.

Như vậy chỉ có thể nói anh là con cá ngốc.”
“Đừng gọi anh là anh trai nữa.”
“Hả?”
“Anh có cảm giác tội lỗi.”
“… Chỉ là thói quen thôi.”
“Vậy cứ gọi là anh trai đi.” Lâm Kiêu gãi lòng bàn tay cô, cười cười có chút không đứng đắn.
Kinh Trập không gọi, còn hung hăng đá anh một cái, Lâm Kiêu thấy thế lại cười rộ lên.

Anh ôm cô, xoay người chuyển cô sang bên kia, hai tay ôm chặt đến mức khiến cô không thể động đậy được.
Hai người đùa giỡn đến hơn nửa đêm mới đi ngủ, đáng tiếc là cô ngủ được nhưng Lâm Kiêu lại mất ngủ.
Dạo gần đây anh thường mất ngủ như vậy, ví dụ như ngày đầu tiên dọn lại đây, anh vốn cho rằng chẳng qua chỉ ở chung với người kia thôi, đâu có làm cái gì? Nhưng bởi vì ‘không làm cái gì’ ngược lại mới tra tấn người.
Mỗi lần như vậy, Lâm Kiêu đều phải tự an ủi mình rằng, anh là một người bình thường, chỉ là một người bình thường.

Đến gần Tết Lâm Kiêu mới trở về nhà, thuận tiện đón Kinh Trập và bà đến nhà mình cùng ăn tết.

Vốn dĩ bà không muốn đi, Tết chính là thời điểm cả gia đình đoàn tụ, người ngoài xuất hiện làm gì! Đưa Kinh Trập đến ở nhà Lâm Chính Trạch cũng là bất đắc dĩ, bà cháu bà đã quấy rầy nhà người ta lâu như vậy, không thể tiếp tục quấy rầy nữa.
Huống hồ một bà già như bà, đến đó còn phải phiền người chăm sóc, như thế rất không ổn.
Lâm Kiêu dỗ rất lâu, nói vốn dĩ ngày Tết nhà anh cũng không đông người, bên nội cũng không còn người thân, quan hệ của mẹ anh và nhà bà ngoại vẫn luôn không tốt, bên nhà bà ngoại cũng không thân cận với họ hàng thân thiết, mỗi dịp Tết đến cả nhà quây quần bên nhau ăn một bữa cơm là đã tốt lắm rồi.
Hơn nữa bà cũng không phải người ngoài, Lâm Kiêu đã nói với Hình Mạn là: Sớm muộn gì cũng sẽ thành người một nhà.
Cuối cùng Lâm Kiêu nói, trong nhà còn có rất nhiều đặc sản khô trên núi mà lần trước bà gửi xuống, dì giúp việc không biết xử lý, lúc chế biến thành món ăn lại không thể ăn được.
Lúc đó bà mới có tinh thần hơn, thở ngắn than dài nói nhà bọn họ làm hỏng đống đồ khô đó, cuối cùng quyết định tự mình qua hỗ trợ.
Hình Mạn cảm thấy da mặt Lâm Kiêu càng ngày càng dày, chuyện con trai mình ở cùng Muội Muội một thời gian sau dì ấy mới biết được.

Hình Mạn cũng coi là một người mẹ có tư tưởng tân tiến, nhưng nghe xong vẫn cảm thấy da đầu tê dại, nửa đêm không ngủ được liền gọi điện cho Lâm Chính Trạch đang đi công tác: “Anh nói xem con trai anh sẽ không làm ra chuyện gì đấy chứ?”
Lý trí thì nói là bọn nhỏ cũng lớn rồi, nên học cách giải quyết mọi chuyện một cách đúng đắn nhất.

Nhưng về mặt tình cảm thì Hình Mạn vẫn không thể chấp nhận được, đại khái là cảm thấy hai đứa còn quá nhỏ, tương lai còn nhiều biến động khôn lường, nếu yêu đương sớm quá lại càng dễ dàng bị tổn thương.
Mà đối với Lâm Chính Trạch thì cả nhà Kinh Trập đều là một tồn tại đặc biệt.
Lâm Chính Trạch suýt chút nữa đã muốn cầm dây lưng đánh Lâm Kiêu, tuổi còn nhỏ không lo học hành cho giỏi, chưa gì đã bắt đầu động tâm tư bất chính.
Hình Mạn chỉ có thể cật lực can ngăn: “Bọn nhỏ cũng lớn rồi, anh bớt giận.

Em cảm thấy Nghiêu Nghiêu không phải là người không có chừng mực, chỉ là… chỉ là, ừm, để em nói chuyện với nó, anh cũng đừng làm bậy! Nếu ngày nào đó nó làm ra chuyện gì có lỗi với Kinh Trập, em sẽ thay anh đánh chết nó.”
Vì thế, đến Tết, Hình Mạn kéo Lâm Kiêu sang một bên, nghiêm mặt dạy dỗ con trai: “Con đã hai mươi tuổi rồi, mẹ cũng không quản con nữa, nhưng… nhưng phải có biện pháp bảo vệ, đừng để đến lúc xảy ra chuyện con chỉ biết nhận lỗi, cẩn thận không cái chân của con khó mà giữ được.”
Lâm Kiêu chỉ cảm thấy mình bị oan quá mức, anh cái gì cũng chưa làm mà.
Nhưng anh cũng không giải thích, dù sao hôm nay không có thì ngày mai cũng chưa chắc không có, vì thế anh cứ nhận trước: “Con biết rồi.”
Thậm chí còn cảm thấy vui mừng.
Kinh Trập ở phòng bên cạnh Lâm Kiêu, bà một mình ngủ trong một phòng khác, giấc ngủ của bà không sâu nên không thích lúc ngủ có người ở bên cạnh.
Ban đêm Lâm Kiêu đến gõ cửa phòng Kinh Trập, Kinh Trập vừa mở cửa phòng thì anh lập tức lách vào trong rồi đóng cửa lại.
Vốn dĩ Kinh Trập còn đang nghiêm túc, nhưng bị hành động của anh làm cho chột dạ, cô ngửa đầu nhìn anh, hỏi: “Anh… Anh làm gì đấy!”
Đang yên đang lành đóng cửa gấp như vậy chẳng khác gì làm chuyện xấu.

Lâm Kiêu giả bộ đáng thương, cúi đầu ai oán nói: “Anh quen ngủ cạnh em, nên giờ không ngủ được.”
Kinh Trập nghĩ đến chuyện chú Lâm và dì Hình Mạn đều đang ở nhà, bà cũng ở đây, còn có dì Tôn và một quản gia nữa…
Tuy lúc trước Lâm Kiêu ở nhà cô khá lâu, nhưng Kinh Trập vẫn cảm thấy như vậy không ổn.
Cô lạnh lùng lắc đầu: “Không ngủ được thì anh đếm sao đi.”
Lâm Kiêu lắc lắc tay cô: “Em tàn nhẫn với anh vậy sao?”
Kinh Trập gật đầu.
Lâm Kiêu khẽ cười, không giả bộ đáng thương nữa mà thay đổi phương án tấn công khác.

Anh đẩy cô vào trong phòng, ghé miệng vào sát lỗ tai cô, nhỏ giọng nói: “Xin em đấy, sáng sớm mai anh sẽ đi, thần không biết quỷ không hay, ai cũng không biết.”
Kinh Trập còn chưa mở miệng, anh lại cúi người hôn lên khóe môi cô: “Để anh trai làm ấm giường cho em.”
Kinh Trập bị anh làm cho ghê tởm, biết anh cố ý nhưng vẫn không nhịn được nổi một tầng da gà, cười cười đá anh một cái: “Anh phiền phức muốn chết.”
Lâm Kiêu nhìn thái độ của cô thì biết mình không bị đuổi nữa, bèn ôm cô lăn lên giường, cọ cọ cổ cô, lại cố ý làm loạn: “Lời em nói lúc tức giận anh không tin đâu.”
Náo loạn một lúc, hai người đều yên tĩnh lại, mắt to trừng mắt nhỏ, không khí trong phong đột nhiên trở nên quỷ dị.
Kinh Trập cố ra vẻ bình tĩnh xoay lưng lại: “Ngủ đi!”
Lâm Kiêu ôm cô từ sau lưng, đầu gác lên cổ cô, nhỏ giọng nói: “Anh tắm rửa sạch sẽ rồi.”
Kinh Trập giả bộ nghe không hiểu: “Ò.”
Qua một lát, Lâm Kiêu không thấy cô trả lời thì thở dài, sau đó cũng quay lưng, cố gắng làm cho tâm trạng bình tĩnh lại.
Anh nhắm mắt bắt đầu đếm sao: Một ngôi sao, hai ngôi sao,… một trăm Thẩm Kinh Trập…
Kinh Trập mở to mắt chớp chớp vài lần, tâm trạng giống như bị thứ cảm xúc gì đó công kích, trong lòng khó chịu vô cùng.

Cô đột nhiên xoay người qua ôm lấy anh, dưới ánh mắt ngạc nhiên của anh, cô che kín miệng anh lại, nói thầm bên tai anh: “Anh làm nhỏ tiếng một chút.”
Cái đuôi của Lâm Kiêu nháy mắt dựng thẳng lên trời, anh phải cố gắng nhẩm đi nhẩm lại mấy chữ này vài lần để xác nhận mình không hiểu lầm.

Anh nắm lấy cổ tay cô, kéo tay cô ra một chút, nhỏ giọng trêu chọc: “Nhưng mà nhà anh cách âm rất tốt.”
Kinh Trập không cảm xúc nhìn anh: “… Em hối hận rồi.”
Lâm Kiêu đâu dễ bỏ qua cho cô, anh kéo eo cô vào lòng: “Muộn rồi, con người của anh rất hiểu chuyện được tấc lại muốn tiến thêm một thước.”
Kinh Trập bĩu môi.
Lâm Kiêu giống như sợ cô hối hận, vội vàng kéo áo ngủ của cô ra rồi nhanh chóng cắn lên quai xanh cô để làm dấu, Kinh Trập đẩy đầu anh ra: “Anh là cún con hả?”
Anh lầm bầm một câu trong cổ họng: “Ừm.”
Kinh Trập cảm thấy rất nóng, cô đẩy chăn ra một chút.
Năm ngón tay anh đan xen vào năm ngón tay cô, cảm thấy không đủ lại nắm thật chặt, sau đó dường như không biết để chỗ nào nên anh kéo tay cô lên đỉnh đầu, rồi cúi đầu hôn cô.

Kinh Trập mở mắt nhìn anh, nhìn anh vụng về lại ấm áp.
Sau đó Kinh Trập chủ động hôn trả lại anh, khiến anh có chút sửng sốt, càng dán chặt vào cô hơn.

Anh giống như rất vui vẻ, sau đó Kinh Trập cũng cảm thấy vui vẻ.
Nhìn anh giống như là người hấp tấp nhưng thật ra lại rất kiên nhẫn.
Kinh Trập thậm chí cảm thấy mình còn lỗ mãng vội vàng hơn so với anh.
Không biết qua bao lâu, Kinh Trập cảm thấy rất lâu, lâu đến mức không phân biệt được cảnh trong mơ hay là hiện thực, là đời này hay là kiếp sau.
“Anh…”
“Hửm?”
“…Không có gì.”
Chỉ là muốn gọi anh một tiếng.

Ngày hôm sau, cả hai người không ai dậy nổi, lúc tỉnh dậy thì đã gần chín giờ, Kinh Trập vừa liếc nhìn đồng hồ thì có chút hoảng loạn, Lâm Kiêu còn ôm lấy cổ cô, ấn cô xuống không cho cô dậy.
Cuối cùng Kinh Trập phải đạp cho anh mấy cái.
Anh còn cười, nắm lấy cổ chân cô: “Em vội vàng như vậy làm gì, tết nhất chúng ta đều có thể ngủ nướng mà.”
Từ nhỏ đến lớn anh đều được nuôi trong tình trạng nửa nuôi nửa thả, bố mẹ anh gần như không quản lý giờ giấc học tập và nghỉ ngơi của anh.
Trước kia mỗi ngày anh ngủ nướng, dì Tôn lên gọi vài lần anh đều không dậy.
Cho dù anh ngủ ở chỗ này cũng sẽ không có người chú ý, kể cả có chú ý đến cũng không nói gì, nhiều lắm thì Hình Mạn sẽ lén dạy dỗ anh một trận mà thôi.
À… nhưng mà tốt nhất là đừng để bố anh bắt gặp.
Kinh Trập cũng cảm thấy ngủ nướng không có vấn đề gì, mà vấn đề không thể là hai người ở cùng nhau.
Tóm lại cô chính là đang chột dạ.
Lâm Kiêu chậm rì rì mặc áo ngủ vào, dù sao cũng là nhà mình, đối với Kinh Trập mà nói, cô sợ bố mẹ anh biết cũng là chuyện bình thường.
Nhưng anh cũng sợ cô tức giận, vì vậy anh vẫn nên trở về phòng.
Kinh Trập nằm trên giường ngây ngốc một lúc lâu, đầu óc ngưng trệ, gương mặt thẹn thùng.

Cô kéo chăn qua đỉnh đầu, yên tĩnh một lúc lâu, cảm thấy sắp khó thở mới kéo chăn xuống để lộ mặt ra.
Da cô rất trắng, lúc này sắc mặt ửng đỏ, dễ thương vô cùng.
Làm người khác rất muốn bắt nạt cô.
Lúc Lâm Kiêu thay quần áo, anh chống tay lên cửa tủ quần áo một hồi lâu, đầu óc đều là những hình ảnh không sạch sẽ.

Anh nhịn không được cười một tiếng, cúi đầu nhắn tin cho Kinh Trập: Có một thanh niên vừa mất trinh tiết, em phải có trách nhiệm với anh đấy.
Kinh Trập trả lời anh bằng ba dấu chấm thật dài.
Ôm Lấy Mùa Xuân: Anh quên hôn một cái.
Mùa Xuân: …
Ôm Lấy Mùa Xuân: Bỏ đi, sáng sớm khả năng tự chủ của anh cũng không được tốt.
Mùa Xuân: …
Ôm Lấy Mùa Xuân: Nào, ôm một cái.
Mùa xuân: Anh câm miệng lại!
Anh gửi cho cô một biểu tượng hai con gấu ôm nhau, Kinh Trập nhìn xong cả đầu óc đều là hình ảnh anh không mặc quần áo.
Người này da mặt thật dày, một chút ngượng ngùng cũng không có.
Nhìn thấy cô nhẫn nhịn và kiềm chế, anh còn véo cô một cái: “Không sao đâu, không cần kiềm chế, có âm thanh cũng không sao.”
Cô vẫn không làm thế được, cắn môi không để lọt một tiếng nào ra.
Anh liền cười cười, cọ cọ vào lỗ tai cô, nhỏ giọng nói: “Hay để anh kêu cho em nghe?”
Nhớ đến đây cô đột nhiên che lỗ tai lại, thả điện thoại xuống, đứng dậy đi tìm quần áo mặc.

Cô cắn răng, quyết định đêm nay nếu anh lại sang đây, cô nhất định sẽ quăng anh ra ngoài.
Lúc hai người xuống ăn cơm sáng, Kinh Trập bởi vì chột dạ nên chỉ vùi đầu vào ăn sáng, một câu cũng không nói.
Lâm Kiêu ngáp từng cái một.
Người khác đều đã ăn sáng xong, thậm chí Lâm Chính Trạch và bà còn đang đi dạo, bởi vậy nên Lâm Kiêu tránh được một kiếp nạn.

Hình Mạn đến bàn ăn ngồi cùng bọn họ, lúc này đột nhiên nghiêng đầu nhìn con trai mình một cái rồi hỏi: “Tối qua ngủ không ngon à?”
Lâm Kiêu vô thức trả lời: “Vâng, tại em ấy cứ xoay người…”
Đoán chừng là không thoải mái, thế nên anh giúp cô xoa bắp đùi một lúc.
Nhưng cô thẹn thùng không cho.

Kinh Trập thiếu chút nữa bị sặc cháo.
Hình Mạn càng hận không thể đá chết thằng nhãi ranh này.
Lâm Kiêu cuối cùng cũng phản ứng lại, lại còn ra vẻ nghiêm túc nói: “Cách một bức tường con cũng nghe thấy được, làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến giấc ngủ của con.”
Nói xong còn tự mình cười cười, gắp một miếng bánh quẩy để vào bát của Hình Mạn: “Nghỉ lễ con chơi game một chút cũng không được sao?”
Hình Mạn sớm đã nhìn thấu, hung hăng liếc con trai mình một cái, chuyển sang đề tài khác: “Bao giờ con đi thực tập?”
Lâm Kiêu nghĩ ngợi: “Có thể là nghỉ hè!”
Anh thật sự không nghĩ tới, Hình Mạn hỏi cái này là chuẩn bị lễ đính hôn cho anh và Kinh Trập.
Hai người đều chưa đến tuổi kết hôn theo quy định của pháp luật, chờ hai người tốt nghiệp thì Hình Mạn cảm thấy lâu quá, không biết phải làm thế nào, nói thế nào thì nói trong lòng Hình Mạn vẫn cảm thấy không yên tâm.
Có lẽ do Kinh Trập quá đơn thuần, có lẽ do Lâm Kiêu nhìn không đáng tin cậy cho lắm, cũng có lẽ do bà đã lớn tuổi rồi, không thể chịu nổi bất cứ biến cố nào nữa…
Tóm lại Hình Mạn cảm thấy chuyện này cần phải có một bước tiến thích hợp.
Hình Mạn nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng chỉ nghĩ ra biện pháp này.
Dì ấy đầu tiên là bàn bạc với Lâm Chính Trạch, Lâm Chính Trạch suy nghĩ một lát cũng cảm thấy thích hợp.

Đính hôn cho bọn trẻ trước, ít nhất cũng khiến cho bà an tâm phần nào, mà người làm bố mẹ như bọn họ cũng nên tỏ rõ thái độ.
Ngay từ đầu Lâm Chính Trạch đã cảnh cáo Lâm Kiêu, Kinh Trập là tồn tại tương đối đặc thù, nhưng Lâm Kiêu vẫn manh động như thế, cho dù là đã suy nghĩ cặn kẽ hay là do xúc động mà làm ra thì anh cũng phải gánh vác trách nhiệm này.
Sau đó Hình Mạn mới nói chuyện này với bà, bà cũng không chú trọng đến vấn đề này lắm, nhưng cũng không từ chối.
Kinh Trập được người ta yêu thích và coi trọng, trong lòng bà cũng rất vui.
Hơn nữa bà cảm thấy mình đã lớn tuổi rồi, hôm nay cởi giày nhưng không chắc ngày mai có thể mang vào nữa không, cũng không biết mình có thể tận mắt chứng kiến Kinh Trập kết hôn hay không.

Nếu có thể nhìn thấy Kinh Trập đính hôn cũng là chuyện tốt rồi.
Lâm Kiêu và Kinh Trập là hai người biết cuối cùng.
Tết Âm Lịch còn chưa tới nhưng hương vị tết đã ngập tràn khắp nơi.
Nam Lâm cấm bắn pháo hoa nhưng năm nay khắp nơi giăng các loại đèn, các loại sản phẩm công nghệ cao, ngược lại vô cùng lộng lẫy, rực rỡ đủ màu sắc.
Hình Mạn định ngày là tuần sau làm.
Làm luôn đầu năm cũng coi như là một niềm vui lớn.
Lâm Kiêu tuy hơi kinh ngạc nhưng vẫn vui vẻ đồng ý.
Kinh Trập thì hơi do dự, cô nói với Lâm Kiêu, việc này cũng không cần thiết lắm!
Quá lãng phí!
Thật ra cô cũng biết ý tứ của dì Hình Mạn, từ trước tới nay chú Lâm đều luôn tôn kính bà, cũng rất quan tâm đến cô, lúc đưa cô đến Nam Lâm chắc chắn không nghĩ tới rằng con trai mình sẽ có quan hệ với cô.
Mấy năm nay bọn họ vẫn luôn lo lắng Lâm Kiêu sẽ làm ra chuyện gì thương tổn đến cô, nên thường xuyên cảnh cáo Lâm Kiêu.
Kinh Trập cũng nhìn ra được, tình cảm vốn dĩ cần phải có thiên thời địa lợi nhân hòa, thậm chí một ngày nào đó trong tương lai Lâm Kiêu không thích cô nữa mà thích người khác, cho dù lúc đó cô sẽ rất đau lòng, nhưng chắc hẳn cũng không trách anh.
Có thể đi cùng nhau từ lúc còn đang học trên ghế nhà trường đến lúc đầu bạc là một điều không dễ dàng.
Dì Hình Mạn chuẩn bị chuyện này, đơn giản chỉ là muốn công bố mối quan hệ của hai người cho bạn bè người thân biết.
Hy vọng dựa vào chuyện này có thể khiến cho bà và Kinh Trập an tâm hơn một chút, cũng là một cách trói buộc Lâm Kiêu.
Nhưng cô không hy vọng anh phải gánh áp lực tâm lý nặng nề.
Tình cảm đáng lẽ nên thoải mái vui vẻ, nếu hai người ở bên nhau mà phải chịu áp lực tâm lý lớn như thế thì cũng không còn gì vui vẻ, miễn cưỡng ở bên nhau sẽ không hạnh phúc.
Cô cảm thấy việc này là không cần thiết.
Lâm Kiêu nghe cô nói xong, ngược lại phụng phịu nói: “Em không yêu anh.”
Kinh Trập cảm thấy anh giống như một đứa trẻ học tiểu học, thở dài lắc đầu: “Em không có.”
Lâm Kiêu ôm eo cô: “Anh vui vẻ để em giam cầm không được sao? Hay là ngoài miệng em nói suy nghĩ cho anh, nhưng thực ra em đang lén di tình biệt luyến….” Anh thuần thục chuyển sang một ý hiểu khác.
Kinh Trập véo anh một cái: “Em không có.”
Lâm Kiêu: “Vậy tại sao em không cứng rắn với anh một chút?”
Yêu anh, chiếm hữu anh, không phải anh thì không thể được.
Cuối cùng Kinh Trập ôm mặt anh, ánh mắt sâu xa: “Em còn chưa gặp qua ai dám đưa ra loại yêu cầu này.”
Anh còn rất kiêu ngạo: “Anh đâu có giống những người khác.”
Kinh Trập cười cười, cô nắm lấy tay anh, nghiêm túc nói: “Đây là do anh chọn đấy nhé.

Con người em thật ra rất hẹp hòi, về sau nếu anh không thích em nữa, em sẽ…”
Lâm Kiêu cúi đầu nhìn cô: “Em sẽ làm gì?”
Kinh Trập cầm một quả táo trong đĩa, dùng sức một chút, tay không bẻ quả táo thành hai nửa, sau đó bẻ hai nửa thành bốn nửa, rồi bỏ hạt, nhét một miếng vào miệng anh: “Vậy kết cục của anh sẽ như quả táo này.”
Lâm Kiêu cong eo cười nửa ngày: “Được.”

Lễ đính hôn được tổ chức trong biệt thự, chỉ có hai ngày trang trí nên hơi vội, nhưng Hình Mạn am hiểu nhất là tổ chức những buổi lễ như thế này, lại có dì Tưởng Khiết hỗ trợ nên tất cả vẫn rất mỹ mãn.
Ngày đó có rất nhiều người đến.
Kinh Trập và Lâm Kiêu ở trên lầu.

Dì Hình Mạn chuẩn bị cho Kinh Trập một bộ lễ phục bằng lụa màu hồng nhạt, được đính rất nhiều hạt kim cương nhỏ, thiết kế không quá phức tạp, cũng không mức trang trọng, nhưng ngược lại rất xinh đẹp.
Đây là lần đầu tiên cô mặc loại quần áo này, thiết kế ôm ngực làm cô phải thường xuyên giơ tay che ngực, vòng cổ là quà đính hôn mà chị Mộc Tinh tặng, mặt dây chuyền là hình cây nấm nhỏ, được thiết từ bộ sưu tập kim cương hồng của chị ấy.
Đoán chừng là do thấy cô thường xuyên đeo một chiếc vòng cổ hình cây nấm.
Hoặc cũng có thể là Trần Mộc Dương nói với chị ấy.
Kinh Trập cảm thấy mình giống như một đứa trẻ lấy trộm quần áo của người lớn để mặc, toàn thân chỗ nào cũng không được tự nhiên.
Còn Lâm Kiêu thì ngược lại, đây không phải lần đầu tiên anh mặc lễ phục, từ nhỏ đến lớn anh đã tham gia nhiều bữa tiệc kiểu như vậy, cho nên đối với lần này anh hoàn toàn không cảm thấy quá lo lắng.
Chỉ là anh đoán được Kinh Trập chắc chắn sẽ không được tự nhiên, anh thay xong quần áo bèn đi tìm cô, nhân viên trang điểm vừa trang điểm cho cô xong, trái phải đứng quan sát, mỗi người một câu khen cô thật xinh đẹp.
Kinh Trập thật thà chất phác ngồi tại chỗ không nói lời nào.
Tin nhắn trên di động nhảy liên tục, không chỉ có bạn bè thân thích của chú Lâm và dì Hình Mạn mà còn có bạn học cấp ba và Đại học của cô và Lâm Kiêu.
Trần Mộc Dương và Giang Dương khẳng định là sẽ tới, nhưng Kinh Trập không ngờ Tần Tuyết và Đào Tinh Tinh cũng tới, còn có Châu Tầm Nguyệt và Châu Bất Ngôn.
Các bạn học lớp 4 cũng tới không ít, dù Kinh Trập không nói chuyện nhiều nhưng tất cả đều quen biết.
Bọn họ cũng mời cả bạn cùng phòng và một vài người bạn ở đại học.
Lương Băng cũng tới, cô ấy còn dẫn theo các bạn cùng phòng đến, lúc này nhắn tin cho cô nói đã đến, sau đó khen một câu lễ đính hôn thật long trọng.
Ở Nam Lâm không có phong tục này, lễ đính hôn chỉ có thân thích hai bên và một vài người bạn có mặt, rất ít khi tổ chức ở nhà như thế này.
Phô trương không khác gì hôn lễ.
Thời tiết tháng Hai vẫn còn rất lạnh, ngoài trời còn có tuyết bay lất phất, biệt thự được trang trí bằng rất nhiều hoa tươi, mỗi chỗ đều được bố trí tinh xảo thích hợp, nhìn qua cũng biết là người chủ trì rất coi trọng buổi lễ này.
Kinh Trập đột nhiên cảm thấy khẩn trương, giống như một khắc kia cô mới ý thức được chênh lệch về vật chất giữa hai người quá lớn.
Cô không biết chờ lát nữa khi mình xuất hiện ở dưới lầu, những người khác có thế cảm thấy Lâm Kiêu làm như vậy là không đáng giá hay không.
Lúc Lâm Kiêu đi vào, anh bưng một đĩa đồ ăn, phất phất tay với nhân viên trang điểm và trợ lý, ý bảo bọn họ có thể đi nghỉ ngơi.
Chờ bọn họ ra ngoài đóng cửa, sau đó anh mới đi qua, đặt đĩa đồ ăn lên bàn, rồi cúi người ngắm nhìn cô: “Muội Muội của chúng ta thật xinh đẹp.”
Kinh Trập vô thức giơ tay che ngực lại, thật ra bên trong có dán băng dán sẽ không rơi được, nhưng cô vẫn che ngực theo thói quen.
Lâm Kiêu cầm lấy tay cô kéo ra: “Em che trước mặt anh làm gì.”
Anh cúi xuống hôn lên xương quai xanh của cô, như kiểu cố ý khiêu khích.
Kinh Trập khẽ há hốc, cuối cùng nhụt chí nói: “Lâm Kiêu, em thật sự không được tự nhiên.”
Lâm Kiêu hơi khựng lại, sau đó giang hai cánh tay ra: “Nào, ôm anh một cái.”
Kinh Trập ôm eo anh, ghé đầu tựa vào người anh một lát mới yên tâm được: “Em vẫn cảm thấy lát nữa đi ra em sẽ rất xấu hổ.”
Lâm Kiêu có thể cảm nhận được cô đang rất khẩn trương, anh vỗ vỗ bả vai cô: “Sẽ không đâu, mà có xấu hổ cũng chẳng sao cả, còn anh ở đây mà! Còn có bố mẹ, dì Tưởng và mấy người Trần Mộc Dương nữa.

Em thả lỏng ra một chút, cứ coi mọi người tới nhà chơi thôi.”
Tai Kinh Trập dán vào ngực anh, có lẽ nghe thấy nhịp tim của anh nên cô cảm thấy an tâm hơn một chút, thế là cô càng dán sát vào người anh hơn, nhỏ giọng nói: “Em cảm thấy em sẽ làm anh mất mặt.”
Lâm Kiêu thở dài: “Em suy nghĩ linh tinh gì thế?”
Kinh Trập cuối cùng cũng nói trắng ra: “Em cảm thấy em không theo kịp bước chân anh.”
Anh từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, trước khi gặp cô anh là một đại thiếu gia, có rất nhiều chuyện không phải anh nói là không để bụng thì có thể không tồn tại.
Trong tình cảm chỉ cần có một tỳ vết thì sẽ tạo ra ảnh hưởng rất lớn trong cuộc sống, cô không xác định được hai người có thể bước đến bước nào, càng không xác định được hai người đính hôn sớm như vậy là đúng hay sai.
Lâm Kiêu bế cô lên, ôm cô đi từ bên này sang bên kia, nói: “Có cái gì mà không theo kịp.

Em có thể chạy hai bước, anh cũng có thể đứng lại đợi em, nếu thật sự không được nữa thì anh sẽ ôm em lên!”
Anh cúi đầu, nhướng mày nói: “Chân anh dài cũng không thể trách anh được!”
Anh cố ý giả ngu.
Kinh Trập bị anh làm cho buồn cười, cô đẩy anh ra một chút: “Sao anh lại phiền như vậy chứ.”
Chóp mũi Lâm Kiêu cọ cọ chóp mũi cô, nghiêng đầu muốn hôn cô, Kinh Trập vội đẩy anh ra: “Không được, anh ăn phải son môi thì không tốt.”
Lâm Kiêu bĩu môi, lại cúi đầu hôn xương quai xanh cô, cắn nhẹ một chút cho hả giận, vòng tay ôm lấy eo cô: “Đêm nay ở lại đây đi! Đêm động phòng hoa chúc.”
Kinh Trập lắc đầu: “Không được.”
Phòng ngủ trên lầu vẫn giống như trước kia, phòng cô vẫn giữ nguyên, phòng anh cũng vậy.
Lâm Kiêu lại liên tục có ý đồ sang phòng cô ngủ.
Kinh Trập không cho.
Cũng không phải gì ghê gớm, chỉ là cô cảm thấy thẹn thùng, còn anh thì chẳng biết xấu hổ là gì, một hai đòi ngủ trong phòng cô chỉ đơn giản là muốn cảm thụ cảm giác được xâm chiếm lãnh địa.
Lâm Kiêu lại tiếp tục bế cô lên, đi từ bên này đến bên kia, đặt cô lên chiếc ghế lúc nãy cô ngồi, lấy một miếng đồ ăn nhét vào miệng cô.

Kinh Trập tức giận kéo cổ áo anh: “Anh làm gì mà cứ khiêng em đi tới đi lui vậy, cho rằng sức lực mình lớn sao!”

Lâm Kiêu ừm một tiếng: “Anh muốn khiêng thì khiêng thôi, em đánh anh làm gì!”
Kinh Trập tức giận nhưng không phát giận nổi, cuối cùng thì bật cười, đấm nhẹ một cái vào ngực anh, thỏa mãn anh.
Lâm Kiêu giả bộ ôm ngực, làm như bị đau: “Không được, em đánh anh đến nội thương như vậy, không có một trăm cái hôn thì việc này không xong đâu.”
Kinh Trập hôn một cái lên mặt anh, in một dấu son môi lên mặt anh, cảm thấy rất thú vị lại ghé đến hôn mấy cái, in lên mặt anh một đống bông hoa đỏ tươi rồi cuối cùng mới hôn miệng anh.
Lúc Hình Mạn dẫn Tưởng Khiết đi vào, dì ấy chỉ gõ cửa để nhắc nhở, sau đó trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Lâm Kiêu ra vẻ bình tĩnh nhìn ra cửa, nhưng cái tay túm chặt váy Kinh Trập đã bán đứng nội tâm xấu hổ và khẩn trương lúc này của anh.
Trần Mộc Dương và Tần Thâm cũng tới, hai người đã lâu không trở về nên cũng không thường xuyên gặp Lâm Kiêu và Kinh Trập, quà thì đã đưa cho dì Hình Mạn từ trước, lúc này qua đây lại gấp không chờ nổi muốn đi lên xem.
Trần Mộc Tinh rất thích cô em gái này, biết được cô sắp trở thành vợ của Lâm Kiêu thì chị ấy còn vui vẻ hơn khi bản thân kết hôn.
Chị ấy thức thâu đêm thiết kế dây chuyền, còn đem viên kim cương màu hồng mình trân quý nhất ra sử dụng.
Lúc này cũng muốn lên xem hiệu quả thiết kế của mình.
Trần Mộc Dương thi đậu một trường đại học ở phía Nam, bình thường không có nhiều thời gian trở về Nam Lâm, lần này quay về hơi muộn, trong nhà lại gặp chuyện bận bịu, đã lâu rồi cậu ta không gặp thiếu gia, lại thấy mẹ mình và Trần Tiểu Hồng đi lên thì cũng đi theo lên.
Cậu ta vừa lên tới thì gặp Giang Dương đang đi lên.
Giang Dương đi lên, bố mẹ cậu ta cũng nói đi lên xem cô dâu tương lai.
Tóm lại lúc này ở trước cửa chính là, nguyên một đám người đều trợn mắt há mồm nhìn mặt Lâm Kiêu nở hoa, trong nhất thời không biết nên cảm thán Lâm Kiêu này quá kiêu ngạo, hay là nên cảm thán Kinh Trập không ngờ lại hoang dã như vậy.
Trần Mộc Dương cười đầu tiên, cậu ta thật sự không nhịn được, thiếu gia cũng quá buồn cười rồi.
Đây là tình huống quỷ dị gì vậy, cậu ta còn cảm thấy xấu hổ thay cho thiếu gia.
Thật sự là vừa ngại ngùng vừa buồn cười.
“Ha ha ha ha ha” Trần Mộc Dương bám vai Giang Dương, tiếng cười càng lúc càng lớn: “Ha ha ha!”
Ngưỡng cười của Giang Dương khá cao, nhưng tiếng cười của Trần Tiểu Cẩu như có ma tính, cậu ta cũng không nhịn được nhún vai cười rộ lên.
Cuối cùng mấy người lớn cũng nhịn không được đều bật cười.
Hình Mạn nâng tay lên lại hạ xuống, cũng không biết phải nói gì, hơn nửa ngày mới sắp xếp được ngôn ngữ: “À thì… Chúng ta nên đi ra ngoài trước thôi! Tôi sợ nếu chúng ta đi vào, con trai tôi ngay cả suy nghĩ nhảy lầu cũng có.”
Trần Mộc Tinh xoay người dựng ngón trỏ lên với Kinh Trập: “Muội muội, rất có tính nghệ thuật đấy.”
Trần Tiểu Cẩu cũng nhân cơ hội chỉ chỉ thiếu gia: “Thiếu gia, dáng vẻ của cậu lúc nào cũng khiến người khác …lóa mắt nhỉ.”
Lâm Kiêu híp mắt nhìn cậu ta: “Cút.”
Trần Mộc Dương và Giang Dương lại ha ha cười rồi đi ra ngoài.
Dì Tưởng Khiết còn rất có tâm đóng cửa giúp hai người.
Mọi người đi xong, Kinh Trập mới chui vào lòng anh, vẻ mặt đau khổ nói: “Em biết ngay là em sẽ làm anh xấu hổ mà.

Mất mặt quá, em không muốn xuống lầu nữa.”
Vẻ mặt cô sống không còn gì luyến tiếc.
Lâm Kiêu đã bình tĩnh lại, chút xấu hổ ít ỏi cũng biến mất, xoay đầu ngắm nhìn mình trong gương, còn cố ý chọc giận cô, tấm tắc khen hai câu: “Thật là háo sắc! Nếu không em cũng hôn cả bên này đi.”
Anh đưa mặt bên kia qua.
Đổi lại là một cái tát của Kinh Trập, cô không dùng lực nhưng vẫn bang một tiếng vang lên.
Lâm Kiêu cũng không thèm để ý, quay đầu đón lấy tay cô đặt lên môi hôn.
Anh cười nói: “Mọi người nhìn cái này sẽ không ai cảm thấy anh bắt nạt em nữa, rõ ràng là em bắt nạt anh, anh chỉ là một con cừu non tay trói gà không chặt để mặc cho em xâu xé.”
Kinh Trập bị anh bắt được tay, lại nghe anh nói vậy thì cũng không còn cảm thấy khó chịu nữa, lúc này chọc chọc mặt anh: “Da mặt anh dày thật đấy.”
Lâm Kiêu “Ừm” một tiếng: “Da mặt anh còn có thể dày hơn nữa.” Anh liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, ám chỉ: “Nếu em muốn thì lúc này anh có thể cởi sạch sẽ, cần anh thì cứ tới lấy.”
Kinh Trập che miệng anh lại, gần như nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Em không muốn.”
Lâm Kiêu thấp giọng cười rộ lên.
Lễ đính hôn chính thức bắt đầu, Lâm Kiêu nắm tay cô đi xuống.
Cô khẩn trương đến mức da đầu tê dại, chỉ nhớ rõ có rất nhiều người, nhiều đến mức cô không thể phân biệt được ai với ai, nên đành phải giữ nụ cười trên môi, mỗi một bước đi đều cẩn thận, sợ té ngã.
Kinh Trập và Lâm Kiêu cắt bánh kem đính hôn xong thì có không ít người tiến lên chúc phúc bọn họ, sau đó chúc mừng chú Lâm, dì Hình Mạn và bà.
Hôm nay bà vui vẻ hơn mọi ngày, chỉ là tuổi đã lớn càng dễ mệt mỏi nên tiết mục vừa kết thúc, bà đã được đưa vào nghỉ ngơi.
Dì Hình Mạn dẫn theo Kinh Trập đi một vòng quanh phòng khách, liên tục giới thiệu những thân thích họ hàng nhà họ Lâm để cho cô quen biết.
Thấy dì Hình Mạn săn sóc Kinh Trập rất cẩn thận tỉ mỉ, cho nên người khác đối xử với Kinh Trập cũng nhiệt tình hơn.
Lâm Kiêu lôi kéo cô nhập hội với đám bạn cấp ba để ôn chuyện, trên đường đi nghiêng đầu kề tai nói nhỏ với cô: “Em đừng căng thẳng quá, cũng không được coi nhẹ mình.

Nói đến cùng bọn họ đều là người ngoài, người đính hôn với em là anh, về sau người mà em thường xuyên giao tiếp cũng là bố mẹ anh, chỉ cần thái độ của anh và bố mẹ anh là được, những người khác em chỉ cần khách khách khí khí thôi.

Còn trong lòng bọn họ nghĩ thế nào cũng không liên quan gì đến em, em không cần phải để ý.”
Kinh Trập gật đầu nắm chặt tay anh, thật ra cô cũng không phải là người hay suy nghĩ lung tung, chẳng qua do lo lắng chuyện đính hôn, lúc này cũng sắp kết thúc buổi lễ nên cô thả lỏng người, cười nói: “Anh anh thật tốt.”
Trước kia cô nói câu này đơn giản chỉ là xuất phát từ nội tâm, bây giờ cô nói câu này đơn giản chỉ là chế nhạo anh.
Lâm Kiêu bĩu môi: “Em học càng ngày càng tệ.”
Kinh Trập cười khẽ một tiếng, nhỏ giọng nói: “Em có quà muốn tặng cho anh.”
Lâm Kiêu nhướng mày, hứng thú hỏi: “Quà gì thế?”
Kinh Trập lắc đầu: “Không nói trước cho anh biết.”
Lâm Kiêu hừ một tiếng: “Như vậy sẽ làm anh tò mò đấy, thật quá đáng.”
Vì thế quá trình ôn chuyện mặc kệ ôn chuyện, chúc mừng mặc kệ chúc mừng, đầu óc Lâm Kiêu đã không ở chỗ này nữa, lúc này anh chỉ muốn biết Kinh Trập sẽ tặng quà gì cho mình.
Quà đính hôn?
Chẳng lẽ là bản thân cô?
Như vậy thì quá tốt.
Nhưng hẳn không phải là cô đâu, vậy thì là cái gì?
Lấy tính cách tiết kiệm của cô thì chắc hẳn không quá quý giá, nhưng đồ cô tặng chắc chắn rất đặc biệt.
Cho nên rốt cuộc là cái gì?
Kinh Trập đứng nói chuyện với Tần Tuyết và Đào Tinh Tinh, hai người bọn họ đã lâu không gặp cô, kích động lôi kéo đánh giá cô từ trên xuống dưới rồi lại quay đầu nhìn Lâm Kiêu một cái.

Lâm Kiêu mặc tây trang, vai rộng eo thon nhìn giống một cái giá áo, từ lúc dậy thì đến bây giờ mặt cũng không thay đổi gì, thậm chí là sự ngây ngô của thiếu niên đã giảm bớt, hiện tại nhìn đẹp trai khí chất hơn.
“Đúng là một đôi trai tài gái sắc, trời sinh một cặp!” Tần Tuyết che ngực, khoa trương cảm thán.
Đào Tinh Tinh còn đẩy Kinh Trập đến đứng bên cạnh Lâm Kiêu để thưởng thức dáng vẻ hai người lúc đứng cạnh nhau, sau đó liếc nhìn Tần Tuyết, không biết hai người trao đổi cái gì mà cả hai đều rất kích động.
Tần Tuyết thấy Kinh Trập hoang mang thì cười nói: “Cậu không hiểu đâu, trên đời này không có thứ gì có thể khiến tớ thỏa mãn bằng CP tớ vẫn luôn đẩy thuyền đến được với nhau.”
Kinh Trập đúng là không hiểu, cô nhìn Lâm Kiêu đến thất thần, lại chọc anh một chút, nhỏ giọng hỏi: “Anh mệt rồi sao?”
Lâm Kiêu thuận tay nắm lấy tay cô, lắc đầu: “Không có, anh đang suy nghĩ không biết món quà em tặng anh là gì thôi.” Anh ghé tai lại gần: “Xin em đấy, đừng giày vò anh nữa, nói nhỏ cho anh biết đi.”
Kinh Trập buồn cười đẩy anh ra, ý bảo ở đây đang nhiều người lắm đấy! Sau đó nhỏ giọng nói với anh: “Quà gì mà anh chưa từng thấy qua chứ, không cần phải tò mò như vậy chứ?”
Lâm Kiêu: “Nhưng quà em tặng không giống.”
Nhưng Kinh Trập không nói cho anh biết.

Mấy bạn học cấp ba lại nhắc đến chuyện năm Mười Hai, học kỳ hai năm đó Lâm Kiêu và Kinh Trập bởi vì bị chú Lâm bắt gặp mà buộc phải hạ hỏa.

Thật ra có nhiều người không thể thích ứng, mọi người cũng không phải là quá chú ý đến hai người bọn họ, nhưng ai cũng hiếu kỳ là quan hệ của hai người tốt đến mức nào.

Thời điểm năm cuối cấp ba, ngay cả khối lớp Mười và khối lớp Mười Một đều nghe thấy, chứ đừng nói là các lớp cùng khối khác.
Các bạn học lớp 1 lại càng biết rõ mối quan hệ của hai người không bình thường chút nào.
Cho nên đột nhiên hai người này không ai để ý tới ai thì vô cùng quỷ dị.

Thế cho nên, kể cả một người không muốn tám chuyện của người khác cũng nhịn không được để ý nhiều hơn một chút.
Hai người này cũng không phải cả đời cũng không qua lại với nhau, nhưng tình cảm của bọn họ đột nhiên như ẩn như hiện, làm mọi người nhìn không ra.
Châu Tầm Nguyệt cười nói: “Cậu không biết đâu, đến giai đoạn hai người các cậu nói một câu cũng có thể cãi nhau, bọn tớ còn tranh luận xem rốt cuộc hai người có phải chia tay rồi hay không.”
Các bạn học hận không thể học phân tích từng biểu cảm một, nghiên cứu từng hành động một.
Cũng có thể do áp lực học tập của mọi người quá lớn, cho nên càng dễ để ý đến những việc nhỏ không liên quan đến mình, coi như để giải trí.
Kinh Trập nghe xong thì cảm thấy ngạc nhiên, chuyện này đúng là cô không biết.
Chu Tầm Nguyệt thấy cô kinh ngạc thì nhịn không được cười: “Còn có một việc có lẽ cậu đã quên rồi, có thời điểm hai người các cậu vài ngày cũng không để ý đến nhau, bọn tớ có gửi vào trong diễn đàn các lớp video bài “Phong cư trú đích nhai đạo” phiên bản cậu và lớp trưởng hợp tấu trong buổi tiệc tối hôm đó, có rất nhiều người bàn luận.”
Cái này Kinh Trập cũng không nhớ rõ, nhưng hình như cô cũng từng nghe qua, song lại không nghĩ tới là nói cô và Lâm Kiêu.
Nhớ lại xong, Lâm Kiêu nắm lấy tay Kinh Trập, giải đáp tất tần tật các nghi vấn của mọi người từ trước đến nay, tự phơi bày chuyện cameras, lại tự lật thuyền trong nhà mình, nói chung cũng rất đáng thương, một đám người thật sự không nghĩ tới chuyện này, tất cả đều ha ha cười rộ lên.
Bầu không khí vô cùng vui vẻ.
Sau khi lễ đính hôn kết thúc, mọi người tản ra, Lâm Kiêu lấy cớ quá mệt mỏi lôi kéo Kinh Trập lên lầu đi ngủ, vừa đóng cửa lại liền ôm lấy Kinh Trập, bả vai rũ xuống, đem tất cả uất ức mấy năm qua lên án cô: “Lúc đó anh rất thảm, em không biết em đã tra tấn anh nhiều đến mức nào đâu.”
Anh cúi đầu, giống như tất cả cảm giác khổ sở mà vốn anh gần quên hết lúc này lại bị các bạn học mỗi người một câu gợi nhớ lại.
Tất cả cảm xúc khi đó giống như lại tuôn trào, ngực vô cùng đau nhức.
Kinh Trập ôm mặt anh, hôn lên môi anh, nhỏ giọng nói: “Vậy giờ đến lượt em thích anh.”
Lâm Kiêu lại lắc đầu: “Vậy đâu có được, cứ để anh tự sắp xếp lại thì anh mới không đau khổ nữa.”
Kinh Trập ‘à’ một tiếng, chậm rì rì nói: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Lâm Kiêu không nói gì, Kinh Trập cầm một món đồ vật đặt vào lòng bàn tay anh: “Cái này bồi thường cho anh, được không?”
Trong lòng bàn tay là một miếng bùa bằng gỗ.
Bên trên khắc: Phụng hoàng vu phi, hòa minh thương thương.
Cầu nhân duyên, cầu chuyện tốt lành, ngụ ý bên nhau đến đầu bạc răng long..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.