Tín Đồ Ngày Xuân

Chương 38


Bạn đang đọc Tín Đồ Ngày Xuân FULL – Chương 38


Phiên Ngoại
Trước cửa Đại học Lâm có hai con sư tử đá, sư tử đá nguy nga cao lớn, bà vuốt ve cái chân bằng đá của sư tử, ngửa đầu nhìn nó một cái, trên mặt lộ ra nụ cười buồn buồn mất mát, nụ cười kia rất nhẹ, thậm chí mang theo chút khổ sở.
Ấn tượng sâu nhất của bà với Đại học Lâm đại khái chính là ảnh mẹ của cô mặc trang phục tốt nghiệp đứng chụp ảnh trước tòa sư tử đá này.
Trên ảnh chụp mẹ còn rất trẻ, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, vẻ kiêu ngạo trên mặt như khắc sâu vào trong xương cốt, bà ấy có một mái tóc dài mượt mà, hơi hơi xoăn nhẹ, làn da trắng như Kinh Trập vậy, sau lưng bà ấy là không trung xanh thẳm cùng với tòa sư tử bằng đá cao lớn này, còn bà ấy thì dựa lưng vào chân của sư tử đá.

Sau này bà cũng sẽ thường xuyên xem lại bức ảnh đó, mỗi lần xem bà đều nỉ non một câu:
“Mẹ cháu nói là Đại học lớn bằng cái thị trấn đấy cháu, thực sự sẽ rộng như vậy sao?”
Bà cũng không quan tâm là đại học Lâm rộng bao nhiêu, bà chỉ để tâm những lời mẹ cô từng nói.
“Bà, chúng ta vào trong xem đi.” Kinh Trập ôm lấy tay của bà.
Mặt trời chói chang, Kinh Trập cầm một cái ô nhỏ che trên đỉnh đầu của bà, bọn họ đi dọc theo con đường có cây xanh vào tuyến đường chính, sau đó ngồi lên chiếc xe giao thông công cộng màu xanh chạy trong trường.

Chiếc xe nhỏ màu xanh là xe ngắm cảnh, ánh mắt của bà vẫn luôn quan sát ở hai bên sườn, cũng không biết là bởi vì tò mò, hay là bà muốn tìm được chút bóng dáng quen thuộc ở nơi xa lạ này.
Bọn họ đi ngang qua các học viện, đi ngang qua các khu dạy học, ký túc xá và các tòa nhà lớn khác… Đi ngang qua hồ nhân tạo còn có cây cầu dài hình vòm bắc ngang qua mặt hồ, đi ngang qua quảng trường điêu khắc còn có vườn cây… Kinh Trập kiên nhẫn giảng giải cho bà.

Bọn họ đã tính đến đây một lần trước khai giảng, nhưng do mấy hôm nay cơ thể của bà không được khỏe lắm, cho nên cuối cùng đành từ bỏ.

Lúc nhập học thì vội vội vàng vàng, ngay cả Kinh Trập cũng chưa có thời gian tham quan hết nơi đây, thế nên đến tận bây giờ cô cũng chưa từng đưa bà đến thăm quan trường học một cách đúng nghĩa.
Vì vậy, nhân dịp Quốc Khánh mới đưa bà đến đây thăm quan.
Bà rất vui, tinh thần phấn chấn, còn thay một bộ quần áo mới, đeo cặp kính viễn thị mới nhất, ngay cả dây đeo kính cũng phải lựa chọn kỹ càng.
Khi bắt đầu xuất phát vào buổi sáng, Lâm Kiêu có gọi video đến khen bà nhiều đến mức làm cho bà bật cười không ngừng.
Nhưng mà hôm nay anh phải về nhà bà ngoại có việc, nên không thể tới đây cùng nhau.
Lúc ăn cơm vào giữa trưa, hai bà cháu đi đến khu nhà ăn thứ tư, nơi này gần với học viện Vật Lý nhất, có lẽ ngày xưa mẹ cũng đã từng tới đây ăn cơm.
Lúc Kinh Trập đi múc cơm thì bà ngồi chờ ở tại chỗ, lúc cô múc cơm xong trở về thì bà đang híp mắt ngủ gật.
Có lẽ là do quá mệt mỏi.
Kinh Trập thật cẩn thận đặt mâm đồ ăn xuống bàn, nhìn chằm chằm bà mình một hồi lâu.
Hôm nay bà đã gọi sai tên của cô tận hai lần.
Bà kêu cô là: Tiểu Thất.
Bà càng lúc càng lớn tuổi, thỉnh thoảng cũng sẽ gọi sai tên của cô, nhưng không có một lần nào mà làm cô cảm thấy buồn bã như lần này.
Không chờ Kinh Trập gọi dậy, bà đã tự mình tỉnh lại trước.

Bà cố gắng mở to mắt ra, cười nói: “Trường này cũng thật là rộng.”
Kinh Trập lấy lại tinh thần, cũng cười cười: “Mới đi được bao nhiêu đâu bà, chúng ta còn chưa đi dạo được nửa khuôn viên nữa.”
Bà kinh ngạc há to miệng: “Vậy chẳng phải còn lớn hơn thị trấn sao?”
Kinh Trập lập tức cười rộ lên.
Buổi chiều hai bà cháu không tiếp tục đi dạo nữa, mà quay về nhà.
Kinh Trập thuê một gian phòng ở đối diện với trường học, từ tiểu khu đi bộ đến trường chỉ mất mười phút, Kinh Trập mua một chiếc xe điện loại second-hand, mỗi ngày đi tới đi lui giữa hai bên.
Mặc dù không giàu có, nhưng Kinh Trập vẫn mướn một người giúp việc.

Dì Tần hơn bốn mươi tuổi, dáng người mập mạp nhưng rất thích cười, dì ấy cũng là tình nguyện viên trong trung tâm phúc lợi nhi đồng ở gần đó, hiện tại mỗi ngày dì ấy đều mang bà đến trung tâm phúc lợi làm đồ ăn nhẹ cho các đứa trẻ mắc các bệnh bẩm sinh đặc thù.
Bà nội lấy danh nghĩa người quan tâm xã hội qua đó, dì Tần đứng ra làm người giới thiệu và bảo lãnh.
Bà nội thậm chí còn trồng rau trên bãi đất trống ở sân sau của trung tâm phúc lợi, bà rất là thích công việc này.
Kinh Trập cũng từng qua đó mấy lần, làng đại học ở vùng ngoại ô, Đại học Lâm càng ở ngoài ngoại thành, viện phúc lợi cách Đại học Lâm không xa, thật ra là ở bên cạnh thôn làng.
Buổi chiều hai bà cháu trở về nhà, Kinh Trập muốn bà ngủ một lát nhưng bà nhất quyết phải đi tưới nước cho rau củ quả của mình trồng.

Hơn nữa còn đuổi Kinh Trập đi: “Cháu lo chuyện của cháu, bà lo chuyện của bà, chúng ta không can thiệp vào chuyện của nhau.”
Kinh Trập khẽ cười, dặn dò dì Tần giúp mình chăm sóc bà.
Dì Tần lập tức đồng ý: “Cháu cứ yên tâm.”
Tinh thần của bà nội rất tốt, tuy rằng đã lớn tuổi nhưng đầu óc vẫn còn minh mẫn, tay chân còn linh hoạt, thật ra là cũng không cần cô lo lắng.
Nhưng Kinh Trập không yên tâm những lúc mình ở trường học mà bà ở nhà một mình hoặc là đi ra ngoài.
Lúc trước ở núi Lạc Âm thì xung quanh đều là người quen, hiện tại bà đi theo cô đến Nam Lâm rồi thì ngoài gia đình nhà chú Lâm ra bà không hề quen biết ai cả.
Buổi tối Kinh Trập có đi dạy thêm, nhưng lúc này còn sớm, cô ngẫm nghĩ một lát rồi quyết định đi đến biệt thự.
Căn hộ ở Nghiêm Sơn Kinh Trập đã trả lại cho chú và dì, biệt thự mà bọn họ ở hồi cấp ba cũng sắp không còn ai ở.
Dì Hình Mạn càng thích nơi phồn hoa náo nhiệt, con trai thi vào đại học rồi nên cũng không cần ở gần trường cấp ba nữa, dì ấy và dì Tưởng Khiết tìm một chỗ đình viện kiểu Trung Quốc ở trung tâm thành phố, sau đó chuẩn bị cùng nhau dọn qua đấy ở.
Vốn dĩ muốn bán đi ngôi biệt thự này, nhưng Lâm Kiêu bỏ phiếu chống, anh chỉ vào hoa viên nói: “Miếng đất này con đã hứa cho Kinh Trập rồi, hơn nữa bên này gần với Đại học Lâm, con vẫn có thể ở đây được.”
Hình Mạn nhớ tới việc anh dõng dạc nói với Kinh Trập: “Miếng đất này là anh để lại cho bà xã của anh.”
Nghe anh nói như vậy thì lập tức “Chậc chậc” hai tiếng, không thể tin được mà vươn tay xoa bóp mặt anh: “Còn sớm như vậy mà đã chuẩn bị sính lễ rồi cơ à? Da mặt con cũng dày quá ha!”
Lâm Kiêu gật đầu nói: “Con đã quyết là em ấy rồi.”
Hình Mạn bày ra tư thế của người trưởng thành, cười lạnh một tiếng: “Lời tạm biệt nói quá toàn vẹn, bất kể là làm chuyện gì cũng phải trừa vài con đường sống.

Không phải mẹ đả kích con, cũng không phải mẹ có ý kiến gì với Kinh Trập, nhưng mẹ cần phải nói với con là hành động nhiều lên, đừng có vẽ bánh nướng lớn(*) ra cho người ta, hiện tại nói quyệt định là còn quá sớm.”
(*) Bánh nướng lớn: Chỉ những kế hoạch, ảo tưởng màu hường.
Lâm Kiêu nhướn mày, Hình Mạn lập tức cảm thấy anh lại đang có chủ ý gì xấu xa, cũng không biết nghĩ tới cái gì mà dì ấy dựng ngược mày liễu lên, chỉ vào anh, nói: “Con tiết chế lại một chút cho mẹ nghe chưa? Muội Muội vẫn còn nhỏ.”
Lâm Kiêu còn chưa kịp phản ứng thì Hình Mạn lại nói thêm câu: “Biệt thự có thể để lại cho con, nhưng không được kéo Muội Muội đến qua đêm ở đây, không được, con có nghe thấy không?”
Lâm Kiêu lẳng lặng liếc nhìn mẹ một cái: “… Con còn không nghĩ đến chuyện đó, nhưng hình như mẹ đang cật lực nhắc nhở chuyện đó với con thì phải.”
Hình Mạn lập tức đánh anh một cái: “Mẹ đang nói chuyện đứng đắn với con đấy.”
Lâm Kiêu khẽ cười hì hì, trong đầu nhịn không được lại hiện lên hình ảnh anh ôm Muội Muội ngủ.
Nhưng không hề nghĩ đến chuyện…sâu xa hơn.
Kinh Trập tới biệt thự là muốn chờ Lâm Kiêu trở về, thật ra là không có chuyện gì cả, nhưng vẫn muốn nhân cơ hội ở bên cạnh anh thêm chốc lát.
Ngoại trừ bà ra thì anh là người duy nhất mà vừa gặp đã khiến cô cảm nhận được niềm vui sướng từ tận đáy lòng.
Dì Tôn vẫn còn ở bên này, chỉ là hiện tại công việc của dì ấy từ một ngày phải lo ba bữa cơm biến thành cho chó ăn, dắt chó đi dạo, không chỉ có Đóa Đóa mà còn có cả con Yorkshire Nhị Mao của dì Hình Mạn.
Long của Nhị Mao rất dài, mỗi ngày dì Tôn đều bện bím tóc cho nó.
Lúc Kinh Trập trở về biệt thự thì Nhị Mao từ trong phòng phóng ra ngoài như điên, Kinh Trập ngồi xổm trên mặt đất chơi với nó, sau đó ôm nó về phòng.
Cô vào cửa nghe, nghe thấy tiếng bước chân từ phòng khách đi về bên này thì tưởng là dì Tôn, vừa định nói hôm nay dì tết tóc cho Nhị Mao kỳ quái quá, kết quả vừa ngước đầu lên thì nhìn thấy Lâm Kiêu trần trụi nửa người trên, chỉ mặc một cái quần vận động màu xám đi ra ngoài, trong tay cầm khăn long đang xoa tóc, anh thấy cô thì có chút bất ngờ mà nhướng mày: “Đây là anh đang nằm mơ sao Muội Muội yêu quý của anh? Anh vừa định gọi điện thoại cho em hỏi em đang làm gì thì em lập tức xuất hiện.”
Khóe miệng Kinh Trập khẽ run rẩy, bỏ Nhị Mao xuống, chỉ chỉ vào bím tóc của nó: “Đây là anh tết sao?”
Lâm Kiêu vừa tiến lại gần bên cô, vừa “ừm” một tiếng, sau đó nâng chân lên, dùng mũi chân véo cái bím tóc của Nhị Mao.

Nhị Mao nhe răng trợn mắt với anh, anh lập tức dùng chân đẩy nó ra, thẳng thừng giành lấy chỗ của nó, sau đó đi qua dắt tay của Kinh Trập.
Kinh Trập quay đầu lại, nhìn thấy nửa thân trên của anh, nhịn không được lại ngoảnh đầu đi, nói: “Sao anh không mặc quần áo vào?”
Anh vừa mới tắm xong, đang định mặc, nhưng anh rất thích dáng vẻ rõ ràng là thẹn thùng nhưng vẫn bày ra vẻ mặt không quan tâm thế sự này của cô, vì thế anh cũng bày ra vẻ mặt bình tĩnh mà nói: “Không phải anh đang mặc quần đây sao?”
Ý của câu này chính là, anh phải cởi cả quần nữa mới gọi là không mặc quần áo.

Kinh Trập có chút thẹn thùng, nghiêng đầu về một bên, lại vừa lúc nhìn thấy Nhị Mao, Nhị Mao nhảy tới nhảy lui, tức giận đến mức tự xoay vòng vòng tại chỗ.
Cô nhịn không được nói một câu: “Cuối cùng thì em cũng biết tại sao trước kia Nhị Mao chỉ hay cắn dép lê của anh.”
Vì anh còn thiếu đòn hơn cả chó.
Hôm nay dì Tôn không ở đây, cả ngôi nhà to như vậy chỉ có hai người và hai con chó.
Thật ra Kinh Trập rất quen thuộc với nơi này, mặc dù một mình ở với anh cũng không cảm thấy thẹn thùng, nhưng bởi vì nửa người trên anh trần trụi nên mới cảm thấy xấu hổ và lúng túng.
Ánh mắt cô nhìn chó, nhìn cửa nhà, nhìn ra ngoài phía cửa sổ nhưng không hề quay lại nhìn anh.
Lâm Kiêu vẫn chưa hiểu vì chuyện gì, chỉ cảm thấy mình bị cô bơ đẹp, vì thế anh cũng không vội vàng mặc áo vào mà ngồi tại chỗ lẳng lặng quan sát cô, cuối cùng cũng không nhịn được dịch lại gần cô tìm chút cảm giác tồn tại.

Kinh Trập đang thất thần, đột nhiên cảm thấy bên cạnh có hơi thở, vừa quay đầu lại liền theo phản xạ có điều kiện lui về sau, nhưng lại bị Lâm Kiêu vươn tay kéo trở về, anh có chút ai oán mà ôm lấy cổ cô: “Hôm nay em bị làm sao vậy? Anh chọc em tức giận ở đâu hả? Bởi vì anh đá Nhị Mao hay là anh tết bím tóc cho nó quá xấu?”
Kinh Trập nuốt nuốt nước miếng, cuối cùng qua giọng nói của anh mới sức nhớ bọn họ đang là người yêu của nhau, vì thế cô giơ tay chạm vào ngực anh, thành khẩn nói: “Anh mặc áo vào đi! Em luôn có ảo giác là chúng ta đang làm chuyện gì đó không đứng đắn.”
Có lẽ là do dáng người của anh khá tốt, vai rộng eo thon, cơ bắp gãi đúng chỗ ngứa, thậm chí anh còn có cơ bụng và cơ ngực, thoạt nhìn có chút… thơm ngon lẳng lơ.
Lâm Kiêu sửng sốt, bỗng nhiên nhích tới chống trán lên trán cô, sau đó cười rộ lên.

Anh còn tưởng là cô chỉ thẹn thùng chút thôi, ai ngờ lâu như vậy rồi mà vẫn còn xấu hổ vì chuyện này.

Sau khi cười thỏa thuê, ánh mắt của hai người vô tình chạm nhau, sau đó lại là một sự yên lặng kỳ quái.
Trầm mặc khoảng một lúc, Lâm Kiêu bỗng nghiêng đầu hôn cô.
Đồng hồ tí tách vang lên, tiếng tim đập như trống đánh va vào màng nhĩ.
Kinh Trập theo bản năng ngửa đầu, anh lại được đằng chân lân đằng đầu mà xâm nhập sâu hơn, mút đầu lưỡi của cô, tinh tế kéo dài nụ hôn này.
Kinh Trập có chút thở không nổi, giơ tay muốn nắm lấy quần áo của anh, nhưng chỉ đụng được vai lưng trần trụi, lông mi cô run run, ánh mắt nhìn anh mang theo vài phần lên án.
Lâm Kiêu cuối cùng còn cắn nhẹ môi cô, trong mắt đong đầy ý cười: “Loại chuyện không đứng đắn này hả? Hay là…” Anh giơ tay ôm lấy eo của cô, chăm chú nhìn vào đôi mắt cô.
Ánh mắt anh mãnh liệt đến nỗi làm Kinh Trập có chút không chống đỡ được.
Kinh Trập đột nhiên giơ tay bụm miệng anh lại, nhíu mày, có chút sốt ruột mà mắng anh: “Không cho nói.”
Lâm Kiêu nhướng mày, cũng cảm thấy mình có chút đắc ý vênh váo, vì thế anh nhấc tay đầu hàng: “Anh không nói nữa, hôn thêm một lát nữa nhé?”
Kinh Trập không hé răng, anh lại thả tay xuống véo véo mặt cô: “Hửm? Hửm hửm?”
Kinh Trập bị anh làm phiền một lát, nhịn không được bật cười: “Anh phiền phức quá đi!”

Trời mưa, Kinh Trập và Lâm Kiêu bị nhốt trong tiệm cà phê.
Tới gần cuối kỳ, các chương trình học đều đã kết thúc, thư viện và phòng học đều kín người hết chỗ.
Mỗi ngày ngoài việc đi đến thư viện và phòng học để chiếm chỗ ngồi ra thì cũng chỉ có thể tự đi tìm nơi yên tĩnh để ôn tập.
Có một số người ôm sách ngồi bên hồ, có một số người dứt khoát ngồi trên quảng trường, thậm chí có người chỗ nào náo nhiệt thì mò đến chỗ đấy, đại khái là muốn tìm kiếm một cảnh giới ‘thanh tịnh giữa sự ồn ào’.
Kinh Trập sợ ồn ào nhưng lại không muốn về nhà ôn tập, vì như thế sẽ dễ dàng mất tập trung, cho nên cô ở lại quán cà phê Hòn Đảo Nhỏ, Lâm Kiêu cũng hay lại đây ngồi với cô.
Đó là một quán cà phê trong vườn trường, tọa lạc ở giữa hồ, có hai cây cầu nhỏ hẹp nối giữa quán và bờ.
Ngày hè có mưa to liên tiếp làm cho nước trong hồ dâng lên gần bằng với bờ, hôm nay mới miễn cưỡng ráo được nửa ngày, nhưng lúc này lại có mưa to.
Quán cà phê là hạng mục start-up của một đàn chị trong trường, có trường học nâng đỡ nên được phân cho ở đây.

Gần đây cửa hàng không có kinh doanh, mà nghỉ để điều chỉnh lại.

Cửa đóng chặt nhưng Kinh Trập có chìa khóa, đàn chị nói cô có thể đến đây để ôn tập.
Lâm Kiêu cũng theo cô tới đây, hai người ngồi trên ban công gần bờ hồ, mặt quay ra hướng hồ nước mà ôn tập, cách khoảng một bước nữa chính là màn mưa, nước mưa không ngừng bắn vào trong một ít, Kinh Trập hơi dịch sách vào trong, cũng mặc kệ mình có bị ướt hay không.
Lâm Kiêu đọc sách vài lần nhưng vẫn thất thần, lúc nào quay sang nhìn Thẩm kinh Trập đều thấy cô đang yên lặng xem sách, vì thế anh không khỏi thở dài một hơi, ép mình tập trung hơn một chút.
Vốn tưởng rằng thi đại học xong thì mọi chuyện sẽ thuận lợi, nhưng tới lúc này anh lại không nhịn được mà cảm thán, thích một học bá, có khả năng vĩnh viễn anh cũng không thể dừng lại bước chân, chỉ cần hơi lơ là một chút thôi sẽ bị bước chân của cô bỏ rơi.
Đây là học kỳ thứ nhất của năm ba, Kinh Trập đã quyết định tiếp tục học lên thạc sĩ.
Lâm Kiêu thì không định học tiếp, khả năng là nhân lúc nghỉ hè anh sẽ về công ty của đồng chí Lâm để thực tập, sau đó vào thẳng Lâm thị để làm việc.
Anh không hề có tinh thần phản nghịch, cũng hoàn toàn không có ý tưởng thoát ly khỏi ô dù của cha mẹ, anh vẫn rất thích việc dựa lưng vào đại thụ kiếm ăn hưởng phúc.
Có đôi khi người khác cũng hỏi anh có áp lực không, anh nói đương nhiên là có, nhưng không có cách nào tốt hơn.
Ai bảo anh thích cô làm gì.
Từ nhỏ đến lớn anh không phải là kiểu người chịu được khổ cực, chịu được mệt mỏi, anh tôn thờ quan niệm ‘trên đời không có việc gì khó, chỉ cần ta từ bỏ’, nhưng có tòa núi cao là cô thì anh thật sự muốn cố gắng bò lên xem thử.
Trong tiệm cà phê không có một bóng người, mặt hồ bị nước mưa rơi xuống tạo thành từng vòng gợn sóng, kiến trúc thiết kế của tiệm cà phê xây theo hình tròn, chỗ hai người ngồi có mặt quay về phía hồ, có cây cối xung quanh hồ che lấp, bất kể là từ ngoài nhìn vào hay từ phía nào đi chăng nữa thì đây cũng là điểm mù.

Đến buổi chiều, lúc Lâm Kiêu quay đầu nhìn lại mới phát hiện không biết từ khi nào cửa đã bị khóa lại, vì thế anh chọc chọc Kinh Trập: “Em khóa trái cửa rồi à?”
Bởi vì anh nhớ rõ là cô không có, cho nên hỏi câu này chỉ để xác nhận lại mà thôi.
Kinh Trập lắc đầu: “Không có.”
Trước khi cửa tiệm bắt đầu ngừng kinh doanh thì vốn dĩ Kinh Trập làm thêm ở chỗ này.

Cô chỉ nhận một công việc gia sư ở ngoài trường, chủ yếu là cuối tuần mới đi.

Ngày thường cũng không làm thêm công việc gì khác.

Quán cà phê là công việc ngoài giờ rảnh rỗi, mỗi tháng chỉ nhận được mấy trăm đồng nhưng công việc rất nhẹ nhàng, thời gian làm lại không dài, đối với cô mà nói thì mấy trăm đồng cũng đủ để cô ăn cơm rồi.
Làm việc lâu rồi thì cô cũng từ từ quen thân với đàn chị, đối phương rất thích cô, thỉnh thoảng buổi tối có đồ ngọt dư lại đều bảo cô gói một ít đưa về chia cho các bạn cùng phòng.
Bởi vì Kinh Trập còn muốn chăm sóc bà nên không thường xuyên ở chung với bạn cùng phòng, nhưng rất nhiều chuyện cô lại cần bạn cùng phòng hỗ trợ, cho nên đàn chị bày cho cô cách để có quan hệ tốt với bạn cùng phòng.
Cô vẫn là dáng vẻ cũ, đi đến đâu cũng khiến người ta rất thích.
Cho nên Kinh Trập mới có được chìa khóa của nơi này, nhưng hôm nay vốn dĩ nơi này phải đóng cửa.
Lâm Kiêu che cái trán: “Xong rồi, ông cụ sẽ không cho rằng nơi này quên khóa cửa mà tiện tay khóa lại đấy chứ?”
Ông cụ là nhân viên quét tước vệ sinh, ông ấy cũng không phụ trách quán cà phê, nhưng cái cầu nối bên ngoài quán là chỗ ông ấy phụ trách.

Ông cụ rất nhiệt tình, thường xuyên thu dọn rác rưởi trong quán giúp tiệm cà phê, quán cũng thường xuyên cho ông ấy bánh ngọt và bánh kem không bán hết.
Kinh Trập nhăn mày lại: “Để em đi xem.”
Thật sự là bị khóa rồi, bên ngoài bị khóa lại bằng xích sắt, đứng ở bên trong thì cơ bản không thể nào mở ra được.
Nếu là bình thường thì có thể trèo cửa sổ, nhưng hiện tại nước đang dâng lên, vừa trèo xuống thì không chừng sẽ rớt xuống hồ.
Kinh Trập nói: “Nếu không thì chờ một lát vậy, chờ ông cụ tới, hoặc là có bạn học nào đó đi ngang qua thì gọi bọn họ lại đây nhờ mở cửa.”
Lâm Kiêu gật đầu nói: “Được.”
Bên ngoài mưa to không ngớt, Kinh Trập cũng không không dám gọi người lại đây hỗ trợ, đây là thời điểm mọi người tập trung ôn tập.
Nhưng thật ra Lâm Kiêu biết bạn cùng phòng mình ở gần đây, nhưng anh không muốn gọi.
Anh cảm thấy đợi như vậy cũng khá tốt.
Bên ngoài trời tối sầm lại, âm thanh của nước mưa truyền vào trong tai, bên trong cửa tiệm chỉ bật một bóng đèn treo ở trên đỉnh đầu của hai người, lúc Lâm Kiêu ngủ rồi còn mơ một giấc mơ, mơ thấy hai người lạc vào một hòn đảo không người, bọn họ nằm xuống dưới đất, ôm nhau mà ngủ.
Lúc tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm nghiêng trên sô pha, Kinh Trập dịch lại ngồi bên cạnh anh, gác đầu anh lên trên đùi cô, trong tay cô còn đang cầm sách, tập trung học.
Lâm Kiêu ngửa đầu nhìn cô một lát, nhịn không được nhăn mày lại, anh không vội vàng ngồi dậy mà là chỉ im lặng nhìn cô.

Anh nhớ tới khoảng thời gian lúc anh đang học cấp Ba, anh cùng cô đi đến núi Lạc Âm, hai người ngồi trên xe, lần đó anh cũng vô tình mà nằm ở trên đùi cô ngủ thiếp đi, hình như cũng mơ thấy một giấc mộng.
Hoảng hốt cảm thấy như hai người đã dây dưa với nhau lâu tận nửa đời người.
Rõ ràng là cảnh tượng không giống nhau, nhưng lại phảng phất như ký ức chồng chéo lên nhau.
Lâm Kiêu đột nhiên giơ tay ôm lấy eo cô, chôn mặt ở trên bụng cô.
Trên người cô có mùi hoa cam nhàn nhạt giống như trước đây.
Kinh Trập đã sớm cảm nhận được anh tỉnh lại, chỉ là cô cũng không để ý tới anh, bị hành động bất thình lình của anh làm cho cả người cứng đờ, tay cô để ở trên đầu anh, cúi đầu hỏi: “Anh làm gì thế?”
Lúc này Lâm Kiêu mới thong thả đứng lên, nhích tới hôn lên khóe môi cô: “Muội Muội, chúng ta thương lượng chuyện này đi.”
Kinh Trập: “Hửm?”
Lâm Kiêu đằng hắng cổ họng: “Anh cảm thấy em chăm sóc bà một mình quá mệt mỏi.”
Kinh Trập vẫn chưa hiểu gì, khẽ lắc đầu: “Không mệt, còn có dì Tần giúp em mà.”
Lâm Kiêu khẽ nhíu mày, cảm thấy người như cô gây mất hứng cực kỳ: “Em mệt, cho nên để anh dọn qua đấy giúp em chăm sóc bà đi! Con người của anh không có nhiều ưu điểm, nhưng rất tôn trọng người già và yêu thương trẻ em.”
Biểu cảm trên mặt anh nghiêm túc, quan sát phản ứng của cô.
Kinh Trập: “…”
Vốn dĩ cô định nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà bật cười, khẽ chọc vào người anh: “Hai phòng ngủ một phòng khách, anh dọn qua đấy thì làm sao mà ở?”
Lâm Kiêu bĩu môi: “Chẳng lẽ anh vẫn chưa có tư cách được ngủ chung với em sao?”
Anh không quen sống trong kí túc xá, đã muốn dọn ra ngoài từ lâu rồi, nhưng sở dĩ anh vẫn chậm chạp không muốn dọn ra ngoài, có lẽ là đang đợi ngày hôm nay.
Ngủ chung giường.
Kinh Trập lại im lặng lần nữa, thật lâu sau mới nói: “Nhà cũ, phòng không có cách âm.”
Lâm Kiêu sửng sốt một lát, sau đó mới giống như bắt được nhược điểm gì đó của cô, nhướng mày nhích lại gần cô, hài hước nói: “Em đang suy nghĩ gì thế? Bà vẫn đang ở nhà thì anh có thể làm gì em? Đồng chí Kinh Trập, tư tưởng của đồng chí không được thuần khiết lắm nha.”
Kinh Trập: “…”

Cuối cùng cô cũng không nhịn được nữa, bụm kín miệng anh lại, không biết trong đầu nhớ tới gì đó mà vành tai đỏ hồng.
“Vậy anh ngủ ngoài sô pha đi!” Kinh Trập tức giận nói.
Nhưng mà Lâm Kiêu lại vui vẻ: “Cho nên anh có thể dọn qua đấy đúng không?”
Tới chạng vạng mưa mới ngừng lại, ông cụ vẫn không thấy đến, cũng không có người đi ngang qua nơi này, cuối cùng Lâm Kiêu đành gọi bạn cùng phòng của mình lại đây mở cửa giúp bọn họ.
Có ba người cùng tới, bọn họ không thường gặp Kinh Trập, lúc nào cũng la hét bảo Lâm Kiêu mang theo bạn gái đi ăn bữa cơm, đáng tiếc bởi vì Kinh Trập rất bận, luôn không trùng thời gian rảnh, vì thế hôm nay đúng là vừa vặn.
Đang kỳ kiểm tra nên tranh thủ chút thời gian.
Mấy người đó thỉnh thoảng lại liếc nhìn Kinh Trập, dáng vẻ cảm thấy rất mới lạ.
Mời khách thì tất nhiên là không thể ăn cơm ở nhà ăn, mấy người đi ra ngoài trường, ăn uống nói chuyện xong thì cũng đã hơn 10 giờ.
Ai cũng không chú ý là đã trễ như thế này rồi.
11 giờ là giờ cấm đi lại ban đêm, nhưng trời đang mưa nên trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó chắc chắn không thể về kịp.
Tới gần kỳ thi cuối kỳ, thời gian này vốn dĩ Kinh Trập sẽ trở về ở trong ký túc xá, nhưng hôm nay hiển nhiên là không được.
Cuối cùng mấy người bạn cùng phòng của Lâm Kiêu quyết định là thuê phòng để ôn tập.
Vì thế Lâm Kiêu nghiêng đầu hỏi Kinh Trập: “Nếu không thì chúng ta cũng…”
Kinh Trập gật đầu, cũng chỉ có thể như vậy thôi.
Bọn họ vào một khách sạn thoạt nhìn có thể miễn cưỡng ở lại, thuê một gian phòng có hai giường.

Đây cũng là đề nghị của Kinh Trập.

Bởi vì thuê hai gian phòng thật sự quá lãng phí, mà có lẽ cô cũng tin tưởng anh một cách kỳ lạ.
Lúc nằm xuống đi ngủ, Lâm Kiêu tâm viên ý mãn(*).

Kinh Trập đi tắm trước, lúc ra tới thì đã ăn mặc chỉnh tề, còn lúc anh đi tắm thì anh lại cố ý chỉ bọc một cái áo ngủ rồi ra ngoài.
(*) Tâm viên ý mãn: Ý bảo thỏa mãn, hài lòng.
Đáng tiếc là không có người thưởng thức hormone của anh, người nào đó nằm ở trên giường đang hết sức tập trung đọc sách.
Ngay cả khi Lâm Kiêu bò lên trên giường của cô mà cô cũng không hề hay biết.

Anh ôm lấy cô từ phía sau, nghiêng đầu hôn lên tai cô: “Ở chỗ này mà em cũng học được sao?”
Kinh Trập sớm đã quen việc anh thích động tay động chân, song vẫn bị hành động bất thình lình của anh làm cho giật mình, nhưng cô vẫn bình tĩnh xoay người, nhàn nhạt nhìn anh: “Anh, em muốn giành hết tất cả các học bổng có thể.”
Ý tứ là: Anh không được quấy rầy em trong lúc này.
Lâm Kiêu thuận thế nằm ngã xuống trước mặt cô, biểu cảm buồn bã ngước mặt lên nhìn cô: “Ò, anh biết rồi.”
Tuy rằng biết cô nói rất đúng, nhưng anh vẫn cảm thấy có chút thất bại.
Kinh Trập đột nhiên cảm thấy, hình như mình có chút quá đáng.

Cô mím môi, suy tư một lát rồi cúi người mổ nhẹ lên môi anh: “Chờ thi xong đi! Thi xong là trường cho nghỉ hè rồi! Khi đấy làm gì cũng được.”
Lâm Kiêu nhấc mí mắt nhìn cô, lại cảm thấy có chút buồn cười: “Sao anh cứ cảm thấy em đang vẽ cái bánh nướng lớn cho anh vậy nhỉ?”
Kinh Trập gối đầu trên ngực anh, nhìn anh rồi đột nhiên cười cười: “Anh trưởng thành rồi, không dễ bị lừa nữa.”
Lâm Kiêu gật đầu, cầm lấy tay cô để lên môi hôn nhẹ mấy cái, biểu cảm thậm chí mang theo chút kiêu ngạo vì được thừa nhận trí thông minh của mình: “Chứ sao, gần mực thì đen mà, đúng không… cô giáo Thẩm?”
Anh giương mắt nhìn thẳng vào cô.
Kinh Trập cảm thấy mỗi lần anh kêu cô giáo Thẩm đều lộ ra một cảm giác anh là học sinh hư.
Hơn nữa ánh mắt của anh luôn dễ dàng khiến cho người ta phải nghĩ nhiều.
Kinh Trập che đôi mắt của anh lại, sau đó mới hôn lên hầu kết của anh.
“Đừng nhìn em nữa, em cũng không giỏi kiềm chế đâu.”
Lâm Kiêu còn chưa kịp nhướng mày thì lại nghe Kinh Trập nói tiếp: “Cái này gọi là lạt mềm buộc chặt.”
Lâm Kiêu bĩu môi: “Anh mà tin em nữa thì anh là con chó.”
Anh bò dậy trở về giường của mình.
Kinh Trập cuối cùng cũng có thể nằm bò xuống đọc sách tiếp, chờ đến khi Lâm Kiêu nhàm chán đến mức ngủ gục, cô mới khép cuốn sách giáo khoa lại, sau đó tắt đèn bàn, rồi nói một câu: “Thực ra chiêu này gọi là ‘thả con tép, bắt con tôm’.”
Lâm Kiêu trở mình đưa lưng về phía cô, kêu rên một tiếng: “Anh mà để ý đến em nữa thì anh là con chó.”
Kinh Trập nhịn không được cười, sau đó xoay người xuống giường, đá dép lê dùng một lần của khách sạn sang một bên rồi nhảy lên giường anh, xốc chăn lên chui vào ổ chăn của anh, mò mẫm được bàn tay anh sau đó nắm lấy: “Thật sự không để ý đến em nữa sao?”
Lâm Kiêu lập tức xoay người ôm lấy cô: “Được rồi, anh là chó con.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.