Đọc truyện Tìm Lại Niềm Tin – Chương 46
Kiều Thư nặng nề đi lên phòng…vừa đi vừa than thở: thật đáng ghét, mới có một buổi mà mua chuộc hết cả nhà luôn, nếu ở luôn mấy hôm, chắc hai người đàn ông trong nhà này bán mình luôn dù không được giá quá…huhu…mẹ ơi, làm chủ cho con….
Vừa tới trước cửa phòng, ngẩng nhìn lên đã thấy Minh Tùng khoanh tay mang dáng vẻ chờ đợi đứng đó. Kiều Thư tỏ vẻ chán ghét mở cửa phòng bước vào. Nhưng khi vào đến phòng, nhìn cách bài trí trong phòng…vẫn nguyên vẹn như lúc cô ra đi. Một cảm giác thân thương trào lên khiến đôi mắt đen nhanh chóng ngập nước. Đã bao lâu rồi cô không bước vào căn phòng này…nguyên vẹn như vậy…mẹ…là mẹ luôn giữ lại một nơi cho con có phải không?
Kiều Thư chạm tay vào từng đồ vật tự thời còn đi học, chạm tay vào chiếc đèn ngủ thân quen, mở cánh cửa tủ ra là những bộ quần áo xưa kia cô đã mặc, nhưng bộ quần áo từ khi cô còn là một bé con, đến khi học cấp 1, cấp 2, cấp 3…được sắp xếp cẩn thận, treo móc theo thứ tự…cô yêu thương muốn ôm lấy tất cả nhưng kỉ niệm xưa cũ vào lòng…bỗng nấc lên một tiếng…mẹ, thật cảm ơn… Cô đã không biết mẹ yêu thương mình như vậy, nâng niu mình như vậy. Đã bỏ qua biết bao nhiêu rồi…tại sao bao nhiêu năm, từ khi ra ở riêng, không một lần nào quay về? Nếu trở lại sớm một chút, có phải đã hiểu lòng mẹ sớm một chút hay không??? Kiều Thư cúi đầu, từng giọt, từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống. Minh Tùng từ phía sau xoay người Kiều Thư lại, ôm lấy cô, cằm anh tựa lên đầu cô, ôn nhu mà nói:
– Anh thật ghen tỵ với em, có một người mẹ yêu thương em đến như vậy… Từ bây giờ phải sống thật tốt, vì mẹ sống thật tốt, thật vui vẻ, và thật yêu thương gia đình…em hiểu không??? Anh sẽ cùng em làm tất cả, được chứ.
Kiều Thư vẫn nấc lên trong lòng Minh Tùng, vô thức gật đầu… Đúng thế, cô phải sống tốt gấp đôi, gấp ba…phải sống cả phần của mẹ nữa….
Một lúc sau Kiều Thư đã ngồi ở giường bình tĩnh lại, Minh Tùng đưa cho cô ly nước. Nhấp một ngụm Kiều Thư liền nói:
– Cũng đã gần chục năm em không bước vào căn phòng này rồi… Anh biết không, chiếc bàn này là Thái Khang và em tranh nhau chọn đấy. Nhưng vì em đanh đá hơn nên Thái Khang cũng đành chịu, nhường cho em. Đèn ngủ kia là Andy tặng em khi sinh nhật năm học lớp 8. Mấy con búp bê Nga kia là khi hai đứa trốn nhà đi du lịch đã mua về làm kỉ niệm.
Minh Tùng cùng ngồi trên giường với cô để cô dựa vào, vuốt nhẹ mái tóc cô mà nói:
– Bức ảnh kia là năm em học lớp mấy?
Minh Tùng chỉ vào một tấm hình treo trên tường, khi cô và Andy khoác trên người bộ đồ tú tài, đầu đội mũ tú tài, ôm lấy nhau, cười tươi tỉnh mà chụp. Cô nói:
– Năm tốt nghiệp cấp hai, khi ấy mới 15, 16 tuổi, nhìn trẻ nhỉ, không giống bây giờ.
– Rất xinh…
Minh Tùng nhìn cô bé có đôi mắt đen biết nói đang lấp lánh, làn da mịn màng, chiếc mũi nhỏ nhắn kiêu hãnh, đôi môi tinh tế cười tươi tắn, chiếc cằm vline như nhân vật hoạt hình anh ưa thích mà say đắm cười… Mái tóc Kiều Thư lúc đó ngắn đến vai, nhưng có thể nhìn ra rất mượt mà, anh lại tiếp tục vuốt mái tóc cô mà nói:
– Em còn nhớ hôm dự tiệc Tùng-Hải, lần đầu tiên em gặp Minh Hải không? Hôm đó em cặp tóc cuốn lên, anh đã khôn biết là tóc em dài như vậy rồi, cho đến khi Minh Hải với tay gỡ bỏ chiếc cặp lấp lánh, tóc em vô tình xõa tung ra, khiến anh ngây ngẩn nhìn em…quả thật lúc ấy anh nghĩ… em có thể đi quảng cáo cho hãng dầu gội ấy chứ…
Đang nghiêm túc bỗng nhiễn Minh Tùng bông đùa khiến Kiều Thư bật cười thoải mái:
– Qua lời nói của anh, em sẽ suy nghĩ thêm về ý tưởng đó.
Minh Tùng liền với tay lại chỗ áo khoác trên ghế, lấy ra chiếc cặp tóc lấp lánh hình trái tim khi đó, khiến Kiều Thư ngỡ ngàng nhìn không chớp mắt:
– Không phải khi nào anh cũng mang theo đấy chứ?
– Nếu anh nói đúng vậy thì em có tin không?
– Anh…
– Anh đã phải mua lại chiếc cặp đặc biệt này với một giá mà em không tưởng tượng nổi đâu, phải trao đổi bằng cả tự do ấy chứ…haizzz…nhưng anh lại cho rằng rất đáng giá.o_o.
Kiều Thư không nói thêm được tiếng nào, chỉ nhìn thẳng vào vẻ mặt nghiêm túc nhưng ánh mắt đầy sự mềm mại của Minh Tùng mà cảm động…. Đột nhiên chuông điện thoại của Minh Tùng vang lên, nhìn lướt qua màn hình, anh khẽ cười và ấn nút nghe, nhưng lại tiện thể ấn luôn nút loa ngoài:
– Alo.
– Lô cái gì? Con tìm được cô gái ấy rồi mà không đưa về gặp mẹ hả?
Kiều Thư hốt hoảng mím chặt môi, còn Minh Tùng lại cười rất vui vẻ nắm lấy tay cô mà nói:
– Mẹ vội vàng cái gì? Sớm muộn gì cũng gặp thôi mà?
– Sao lại không vội vàng??? Hay là…con còn chưa thuyết phục được người ta vậy? Đừng nói với mẹ là năng lực có hạn nhé…
Kiều Thư không nhịn được bỗng nhiên phì cười ra một tiếng, đầu dây bên kia lại hỏi:
– Con đang ở cùng ai à?
Làm Kiều Thư hết hồn, lấy tay che miệng mình lại, hai mắt vô tội nhìn lên Minh Tùng. Anh ôn nhu xoa đầu cô rồi hướng điện thoại nói:
– Không có gì, mẹ cứ bình tĩnh ngồi đó đợi con, sớm thôi, con sẽ đưa cô ấy về gặp mẹ.
– Nhớ nhé, nhanh nhanh lên, mẹ muốn tận mắt gặp cô gái khiến con thất điên bát đảo đấy.
– Mẹ….
Minh Tùng kéo dài giọng của mình ra, đầu dây bên kia lại một trận cười sảng khoái:
– Thôi không đùa con nữa, mau thu xếp rồi về đi, một mình Minh Hải không cáng đáng nổi nhiều việc vậy đâu. Con cũng bỏ bê 2 năm trời rồi, không nên vô trách nhiệm như vậy.
– Mẹ…vậy mẹ có thể nói cho con biết ba mẹ đang ở đâu hay không?
– À…chuyện này…
– Không phải đang nghỉ ở Bali hay sao??? Vậy mẹ nói ai vô trách nhiệm hơn ai?
– À…
– Trong khi con trai út đang bận bịu với công việc kinh doanh, con trai cả đang thực hiện nhiệm vụ lớn lao là hỏi vợ…mà hai người bỏ đi du lịch…vậy ai mới vô trách nhiệm đây???
– À…sóng hơi kém…alo…thôi hôm khác mẹ lại gọi nhé…nhớ nhanh đưa người về nhé..alo…alo….
Sau đó là một tràng tút…tút…tút….dài thật dài cho đến khi Minh Tùng hài lòng tắt điện thoại, nhìn sang thì đã thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Kiều THư…
– Sao…sao vậy???
– Đang hỏi vợ???
– À…thì anh tiện miệng nói vậy thôi mà, không có gì.
– Anh cứ cẩn thận, đừng thấy em không nói gì mà làm càn.
– Anh biết rồi, nhưng mà…nếu anh cầu hôn em, thì em cũng nên nhận lời chứ???
Kiều Thư nhìn vào ngũ quan tinh tế của Minh Tùng đang bày ra vẻ mặt nũng nịu, cô nén cười mà nói:
– Em có lý do để đồng ý hả?
– Vậy em có lý do gì để từ chối?
– Ừm…xem nào, em còn muốn tự do vài năm nữa, chưa chơi thoải mái.
– Lấy anh rồi, em lại càng thoải mái mà đi chơi.
– Em chưa muốn bị hôn nhân ràng buộc.
– Yên tâm, anh không khi nào ràng buộc em, em muốn như thế nào anh đều chiều theo ý em hết.
– Nhưng anh quá đẹp trai.
– Thì sao???
– Thì sẽ rất nhiều cô nàng theo đuổi.
– Em yên tâm…anh sẽ học theo nam nhân vật chính trong truyện Vợ ơi, chào em, anh sẽ đề cao tinh thần…người đàn ông tốt là người tự giác đá văng người phụ nữ thứ ba, tránh cho người phụ nữ của mình phiền lòng. Mà anh đảm bảo, Minh Tùng anh là người đàn ông tốt điển hình. Em cứ yên tâm.
– Khó tin quá nhỉ…
– Em yên tâm, anh nói được làm được. Đảm bảo luôn.
– Nhưng mà em vẫn phân vân…anh…thật sự không có thích đàn ông, phải không???
– Em…muốn thử?
– Này..này…làm cái gì thế, đây là nhà em đấy nhé, đừng có để em gọi bố với Thái Khang.
– Bố ngủ rồi, Thái Khang đồng ý đi uống rượu với anh rồi, hơn nữa cách âm khá tốt anh thử rồi…nên em kêu cũng chưa chắc có ai nghe thấy đâu.
– Anh..anh..anh..
– Anh yêu em…
Nói rồi Minh Tùng khẽ đặt một nụ hôn lên trán cô. Nhìn thẳng vào khuôn mặt ửng hồng của cô mà tiếp:
– Tin tưởng anh…ở bên anh nhé. Ba ngày nữa cùng anh về Pháp được không?
– Nhưng em muốn sống ở đây, không sống ở đó đâu.
– Được, chỉ cần em đồng ý, muốn sống ở đâu, chúng ta liền sống ở đó…
– Vậy…để em xem xét đã…
– Còn xem xét gì nữa…
– Á…buông em ra…buồn..haha..buông em ra…Minh Tùng…haha…
– Có cần xem xét nữa không???
– Haha..được được…haha…không xem xét nữa…được…haha…
– Vậy có phải nhanh không nào.
Minh Tùng hài lòng buông Kiều Thư đang thở hổn hển ra, nhìn ánh mắt ướt nước của cô, vì cười quá nhiều khuôn mặt lại càng thêm hồng nhuận, đôi môi anh đào hấp dẫn đến kiều mị, khiến Minh Tùng không cầm lòng được, liền đặt một nụ hôn lên môi Kiều Thư, trong lúc cô chưa có hoàn hồn lại, nhẹ buông cô ra, anh mê hoặc hỏi:
– Em yêu anh chứ???
Đôi mắt Kiều Thư mơ màng sau nụ hôn dụ dỗ, cô vô thức gật đầu theo quán tính, khiến Minh Tùng hài lòng ôm chặt lấy cô thầm thì:
– Anh cũng yêu em, Thư…mãi bên cạnh anh có được không?
Không nghe Kiều Thư trả lời, chỉ thấy cô ngại ngùng ôm chặt lấy thân hình anh, vùi đầu thật sâu vào khuôn ngực rộng lớn ấy. Minh Tùng mang theo nụ cười hài lòng, siết chặt vòng ôm hơn nữa, như muốn đem người con gái nhỏ bé trong lòng mình bây giờ, ngay lập tức khảm vào da thịt mình, mãi mãi không tách rời…
Thật may, đi một vòng lớn, cuối cùng cũng có thể quay trở lại, cũng có thể bên cạnh nhau như lúc này…
Bỗng Kiều Thư nhẹ nhàng nói trong ngực Minh Tùng, vừa đủ để anh có thể nghe thấy:
– Tùng….em tin tưởng anh.
Một câu này cũng đã nói lên tất cả. Minh Tùng biết, mất đi điều gì không quan trọng, chỉ cần có được niềm tin của Kiều Thư là anh có tất cả. Anh ôm thật chặt như không muốn rời cô ra một khắc nào mà thầm thì:
– Cảm ơn em…Kiều Thư!
Cảm ơn em đã cho anh cơ hội , cảm ơn em chấp nhận tin tưởng anh, cảm ơn em đã bên anh, cảm ơn em đã yêu anh…cảm ơn em!!!
HẾT