Tìm Lại Niềm Tin

Chương 45


Bạn đang đọc Tìm Lại Niềm Tin – Chương 45


Kiều Thư gõ cửa phòng, giọng nói khàn khàn của ông Thái Hòa vang lên:
– Vào đi.
Kiều Thư mở cửa, lách người vào, rồi nhẹ giọng:
– Bố…
Ông Thái Hòa nhìn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, mang chút ngại ngùng của Kiều Thư, ông hơi sửng sốt một chút, nhưng rồi cũng nhanh chóng bình ổn lại, gấp tài liệu vào rồi hỏi:
– Con mới đến?
– Vâng, con mới đến, mang theo một đầu bếp đến nấu ăn cho bố.
Kiều Thư kéo chiếc ghế gỗ ra ngồi đối diện với ông Thái Hòa, nhìn thẳng vào tầm mắt ông mà không lảng tránh:
– Con mới ở mộ của mẹ về.
Thấy ông Thái Hòa hơi cúi đầu, Kiều Thư cũng im lặng…cô thật muốn hận người đàn ông này, nhưng đây lại là người mà mẹ cô cả đời muốn yêu thương, vậy thì thử hỏi cô làm cách nào mà hận cho nổi…hơn thế, ông cũng có lý do để tức giận với hai mẹ con cô…chuyện qua rồi, cứ để nó qua đi thôi…cô lại hòa hoãn lên tiếng:
– Hôm nào đó cả nhà mình cùng ra thăm mẹ nhé, con nghĩ mẹ sẽ rất vui khi thấy ba bố con mình.
Ông Thái Hòa ngạc nhiên nhìn lên Kiều Thư, run run hỏi:

– Con…con không giận bố sao?
– Sao lại giận bố cơ chứ? Mẹ yêu bố như vậy, giờ mẹ không còn nữa, con sẽ yêu thương bố thay mẹ… Cuộc đời, không dài mà cũng chẳng ngắn, ai biết được ngày mai mọi chuyện sẽ ra sao…con chỉ hi vọng chúng ta cùng nhau sống tốt hôm nay là được rồi. Con nghĩ đó cũng là nguyện vọng lớn nhất của mẹ. Bố sẽ cùng con thực hiện chứ?
Không cầm nổi nước mắt…một người đàn ông bao nhiêu năm chinh chiến ở thương trường, cũng bật khóc trong vòng tay của con trẻ, ông đè nén giọng nói nghẹn ngào mà thổn thức:
– Xin lỗi, thật xin lỗi con, bố sai rồi…
Kiều Thư từ khi nào đã đứng bên cạnh, ôm lấy thân hình già nua, suy sụp vì nghĩ ngợi, tự trách móc quá nhiều, cô xoa xoa tấm lưng gầy của ông mà nói:
– Không có gì, tất cả qua rồi,chúng ta là người một nhà mà.
Thái Khang đứng ngoài cửa, chỉ hé một khe nhỏ, đủ để nhìn vào và nghe thấy những gì diễn ra bên trong, vài giọt nước mắt cũng lặng lẽ vô thức trào ra…Thái Khang nhẹ tay đóng cửa lại, bỗng thấy một bàn tay rắn rỏi đặt lên vai mình từ phía sau, và giọng nói trầm ổn quen thuộc vang lên:
– Cô ấy đã thực sự trưởng thành, cậu cũng có thể yên tâm rồi.
Vội lau đi khuôn mặt mình, khi quay lại Thái Khang đã giữ sắc thái bình thường mà nói:
– Dù cảm ơn anh rất nhiều, nhưng tôi để ý thấy tay con bé có vật thể lạ…anh có cho rằng chúng ta nên đổi cách xưng hô hay không đây?
Sau đó Thái Khang lại đập tay mình lên vai Minh Tùng, cười cười rồi đi xuống phía dưới. Minh Tùng khẽ kéo đôi môi đỏ lên, tạo thành một đường cong hoàn hảo trên khuôn mặt, anh nói thầm:
– Có lẽ đúng là cần thay đổi thật.o_o.
Sau đó Minh Tùng giấu hai tay vào túi quần, lững thững theo Thái Khang xuống bếp, tập trung vào nhiệm vụ.
Khoảng hơn một tiếng sau, bốn người đã yên vị ngồi ở bàn ăn. Một bàn đầy thức đẹp mắt nóng hổi khiến tâm tình Kiều Thư vui vẻ hẳn lên, cô cười nói nhiều hơn, gắp đầy thức ăn vào bát ông Thái Hòa và Thái Khang…một cảm giác thật sự là gia đình tràn ngập trong lòng cô. Nhưng khi nhìn qua vẻ mặt tối sầm của Minh Tùng, cô lại nhoẻn miệng cười, tỏ ra hào phóng gắp cho anh một miếng sườn…khi ấy mới thấy Minh Tùng tươi tỉnh lên một chút. Ăn uống xong xuôi, mọi người cùng nhau ra phòng khách nói chuyện. Minh Tùng rót trà mời ông Thái Hòa và Thái Khang xong, ngồi đối diện hai người liền dõng dạc lên tiếng:
– Bác trai, hôm nay tới thăm bác, cũng là muốn xin phép bác, cho cháu và Kiều Thư qua lại với nhau.
Nhìn khuôn mặt kiên định của Minh Tùng, ông Thái Hòa tỏ ra vẻ hài lòng, Kiều Thư ngạc nhiên véo nhẹ vào cánh tay anh, còn Thái Khang thì khẽ hắng giọng. Minh Tùng tiếp tục trình bày:
– Cháu và Kiều Thư nói hiểu hết nhau thì không hẳn, nói thời gian bên nhau quá dài cũng không đúng…chỉ là đoạn tình cảm này, cháu muốn nghiêm túc phát triển.
– Gia đình cậu thì sao?
– Về phần gia đình cháu, đều hiểu tình cảm cháu giành cho Kiều Thư như thế nào. Nhân đây cháu cũng muốn xin phép bác, cho cháu đưa Kiều Thư qua pháp một thời gian, gặp ba mẹ cháu.
Ông Thái Hòa tinh ý nhìn sang gương mặt thanh tú đã nhiễm một tầng đỏ rực của Kiều Thư, đồng thời cũng thấy chiếc nhẫn lấp lánh bắt mắt trên ngón áp út của con gái mình. Ông cười nhẹ rồi nói:
– Trước giờ tôi chưa quan tâm con bé được nhiều, nếu cậu có thể đảm bảo không khiến nó chạy về ôm tôi khóc lóc kể lể, thì tôi có thể nghiêm túc suy nghĩ vấn đề của cậu.

Minh Tùng tự tin cười mà nói:
– Xin bác yên tâm, cháu không dám nói dùng tính mạng để yêu thương cô ấy, nhưng có thể cam đoan dùng tất cả trái tim để yêu cô ấy, tất cả sức lực để bảo vệ cô ấy.
Ông Thái Hòa nén cười, nhìn Minh Tùng rồi lại nhìn qua Thái Khang đang nhún nhún vai, sau đó lại nhìn Kiều Thư đang cúi gằm mặt mà nói:
– Khi nào đi thì nhớ báo, tôi sẽ cho người đưa ra sân bay.
– Bố…
Kiều Thư tỏ vẻ phản đối lên tiếng gọi. Ông Thái Hòa lại cười, đứng dậy nói tiếp:
– Cũng muộn rồi, mấy đứa ngồi chơi một lúc rồi tiễn khách. Phòng của Kiều Thư đã dọn sạch sẽ, cứ ở lại đây nghỉ ngơi. Còn Minh Tùng…mai có thể đến đây ăn cơm.
– Thế cháu cũng ở lại đây có được không ạ?
– Lung tung nhà em đâu nhiều phòng thế.
Kiều Thư phản bác lại thấy Thái Khang lên tiếng chống chế:
– Hình như phòng khách nhà mình cũng dọn dẹp cẩn thận rồi phải không bố?
Ông Thái Hòa nhíu mày, rồi thong thả nói:
– Nếu vậy Thái Khang sắp xếp nhé, thỉnh thoảng mới có khách ở lại, nhớ tiếp đãi cẩn thận.
Sau đó ông Thái Hòa chầm chậm đi lên phòng, để lại ba người trẻ tuổi:
– Cháu cảm ơn bác. (Minh Tùng vui vẻ lên tiếng)

– Con biết rồi thưa bố. (Thái Khang ngoan ngoãn tuân lệnh)
– Bố… (chỉ có Kiều Thư là hậm hực ở phía sau)
Vừa đi ông Thái Hòa vừa mỉm cười mãn nguyện…hương vị gia đình…ấm áp như thế này, ông đã bỏ qua biết bao nhiêu lâu??? Thật là hối hận mà, giá như bà còn sống…có phải cũng sẽ cảm thấy ấm áp, vui vẻ như tôi không…thật xin lỗi, đáng ra chúng ta đã có gia đình trọn vẹn…chỉ là…. Ông Thái Hòa thở dài, rồi vào phòng đóng cửa lại…tự nhủ… đi hết gần một đời người, sai lầm không biết kể sao cho hết, thật cảm ơn ông trời…còn cho tôi phúc phận như vậy…bà yên tâm, con gái chúng ta…tôi sẽ giao cho người thực sự yêu thương nó.
Thái Khang đưa Minh Tùng tới phòng cạnh phòng Kiều Thư rồi nháy nháy mắt:
– Nếu gọi tôi là anh, tôi sẽ đặc biệt chú ý…sao, có ổn không?
Minh Tùng không nghĩ quá 2 giây trực tiếp cung kính:
– Anh, hi vọng anh chiếu cố. Hôm nào có thời gian, chúng ta cùng nhau uống một ly gia tăng tình hữu nghị được không? Em mời…
Thái Khang ra vẻ rất đàn anh mà cười vang rồi vỗ vai Minh Tùng:
– Haha, tốt…biết nhún nhường như thế này, tôi rất thích. Tối nay ngủ ở đây, ngủ muộn muộn chút, phòng Kiều Thư ngay bên cạnh…vậy nhé.
Sau đó Thái Khang vui vẻ đi xuống nhà, còn Kiều Thư thì lườm nguýt:
– Anh bán cả em gái mình…
Thái Khang lại tiếp tục nhún nhún vai, tỏ vẻ không hiểu gì, sau đó vào phòng, im lặng đóng cửa. Phía sau cửa phòng Thái Khang thở dài một hơi… gia đình như thế này, mẹ thấy an lòng chứ? Minh Tùng là người có năng lực, cũng hiểu trước biết sau, con tin chắc đây là người đàn ông tốt, sẽ yêu thương bông hoa nhỏ nhắn của gia đình mình…phải không mẹ???


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.