Bạn đang đọc Tìm Chồng: Chương 7
Trên đường có vài người qua qua lại lại, ai cũng nhìn Tô Tiểu Bồi.
Tóc cô ngắn, lại mặc bộ nam trang rộng tuềnh toàng, quanh eo lại quấn loạn cái gì đó, chân không đi giày mà đùm một mớ vải dầy thô thiển, chiếc quần đang mặc cũng không biết làm từ chất liệu gì.
Nhiễm Phi Trạch biết những người này cũng giống như chàng, nhìn cô nương này mà không biết nàng ta đến từ đâu.
Nàng từ đâu đến? Từ khi phát hiện Đường Liên, chàng đã có đề phòng xung quanh nhưng không phát hiện ra sơn tặc. Thế nên chàng mới chọn nơi đó đốt lửa qua đêm. Nhưng đột nhiên nghe thấy có tiếng động trên cây, chàng nghĩ rằng có cao thủ trên cây nên lặng lẽ tiến đến gần. Nhưng qua quan sát thì lại là một cô nương kỳ quặc quái lạ chẳng có chút bản lĩnh nào. Cô nương ấy còn không mặc yếm, cho dù chỉ nhìn bằng ánh trăng chàng cũng có thể nhìn thấy quần áo mỏng manh của cô ấy để lộ những đường cong thiếu nữ.
Nàng ta cuối cùng là đến từ đâu chứ? Nàng làm sao đến gần được họ? Làm thế nào leo lên cây được?
Nhiễm Phi Trạch vừa muốn cười vừa muốn thở dài, chàng nhìn cô nương đó đứng còn không vững, thầm hiểu ngày hôm nay nàng ta bắt kịp tốc độ của mọi người cũng đã quá sức lắm rồi, sợ rằng giờ không thể nhấc nổi chân lên nữa.
Cứ với tình hình của cô nương này, để đến được miếu thờ kia e còn phải cần đến hai, ba giờ nữa. Chàng nhìn chân nàng ta, lại nghĩ đến cách nàng tính toán bánh bao lại chợt thấy mềm lòng. Giờ bắt nàng đi đoạn đường dài như vậy có lẽ là không đi nổi.
“ Năm lượng hai là khoảng hơn năm ngàn tiền đồng ” Chàng đáp
Năm ngàn tiền đồng.Tô Tiểu Bồi tính, bánh bao chay thì không tính nữa, đổi bánh có nhân đi. Năm đồng một cái bánh bao, năm ngàn đồng thì được một ngàn cái, mỗi bữa năm cái thì một ngày mười lăm cái, cũng được gần hai tháng.
Nếu chỉ ăn bánh bao không nhân rồi thêm cả chỗ ở rồi đồ dùng quần áo nữa thì năm lượng này liệu được hai tháng không?
“Cô nương” Nhiễm Phi Trạch lên tiếng. Nhìn nàng ta nhăn mày nghĩ ngợi, chàng bỗng thấy thật đáng thương.
“Tráng sĩ, chúng ta đi bắt cướp kiếm tiền đi.”
“Với tình cảnh hiện tại của cô nương, không bị người ta xem như trộm cướp đã là vạn phúc thì làm sao còn bắt được trộm.”
Tô Tiểu Bồi bĩu bĩu môi, nói “chúng ta” là chỉ khách sáo thôi, cô không có võ, chỉ biết được nhảy lên loạn xạ đâu thể bắt được cướp, huống hồ hiện giờ mệt đến chỉ còn một nửa phần hồn mà thôi. Cô chỉ khách sáo khách sáo thôi, thực lòng chính là muốn Nhiễm Phi Trạch dùng bản lĩnh của mình để kiếm lấy năm lượng bạc.
Đương nhiên rồi, điều kiện tiên quyết chính là bản lĩnh của anh ta
Cách anh ta mang nàng từ trên cây xuống rồi dùng quần áo quấn nàng liệu mấy ai có thể làm chứ? Cô tuy không có nhiều hiểu biết về lĩnh vực này nhưng trong lòng thà tin rằng anh ta có khả năng bắt được trộm cướp thì hơn.
“Cô nương, trước khi bàn đến chuyện bắt trộm cướp, cứ tìm một nơi nghỉ chân đã.”
“Nhưng mà năm ngàn đồng tiền….” Cô thật sự muốn khích lệ anh ta đi kiếm năm lượng hai đó mà.
“Cô nương có đi cùng ta không?” Nhiễm Phi Trạch không quá vui vẻ đáp.
Tô Tiểu Bồi nhìn biểu cảm của anh ta, thở dài đáp “Có mười lăm đồng vẫn hơn kẻ không có đồng nào.”
“Cô nương nói rất đúng”
Mười lăm đồng bạc đã làm cô khuỵu gối cong lưng, thật thảm hết chỗ nói rồi.
Nghĩ lại lúc ban đầu ở thế giới bình thường kia, là một phần tử học thức đầy mình, một chuyên gia tài năng, không dám nói đến thân phận địa vị cao sang gì nhưng người phải cầu cạnh cô cung không ít. Mọi người đều phải khách khi với cô và nguồn thu nhập cũng không hề thấp.
Giờ thì hay rồi,vì mười lăm đông bạc, năm cái bánh bao chay mà thế đấy.
Tô Tiểu Bồi không còn cách nào khác đành đi theo Nhiễm Phi Trạch. Anh ta đi vào một quán rượu để Tô Tiểu Bồi đứng ngoài, đi vào rồi đi ra, nói với cô rằng “Ở đây không nhận làm công ngắn hạn, chúng ta đi tìm nơi khác vậy.”
Tô Tiểu Bồi gật gật đầu, lê đôi chân tàn đi theo bước anh ta. Đừng nói tìm nơi khác, tìm N nơi khác cũng không thể phản đối. Hỏi ba nơi liền đều không được gì, Tô Tiểu Bồi vô cùng thất vọng. Chân cô sắp gẫy rồi, sắp bước không nổi nữa rồi, liệu có phải đêm nay được cùng anh tráng sĩ nghèo này lưu lạc đầu đường xó chợ rồi không?
Chuẩn bị cho tìnhhuống xấu nhất, Nhiễm Phi Trạch bước vào một quán rượu khác. Ông chủ cùng chàng nói vài câu, rồi lại nhìn đôi chân không giày của Tô Tiểu Bồi ở bên ngoài, nghĩ ngợi một hồi rồi gật gật đầu
Tô Tiểu Bồi giật mình, nhưng cũng không dám hy vọng quá nhiều. Cô đợi, cô chờ… Đợi đến khi Nhiễm Phi Trạch nói xong quay trở lại, nói “Người làm tạp vụ ở đây phải lúc chân bị thương không làm việc được nên thiếu người. Nhưng ở đây cũng không có nhiều phòng trống, chỉ có một gian chứa củi là còn dư, cô nương có bằng lòng không?”
Tô Tiểu Bồi gật gật:“Tráng sĩ đi đâu thì ta đi đó.”
Nhiễm Phi Trạch nhíu nhíu mày. Cô nương này cũng thật lớn gan hào sảng, mà người thẳng thắn lớn gan hào sảng như vậy, chàng chưa thấy bao giờ.
Cứ như vậy, Nhiễm Phi Trạch cùng Tô Tiểu Bồi ở lại gian chứa củi phía sau.
Gian chứa củi đó không lớn, cũng không thể gọi là sạch sẽ. Nhưng bên trong không có củi mà chỉ để một vài thứ đồ đạc lặt vặt. Chủ quán rượuhọ Tống, ông ta nói một hồi về việc làm ăn của quán rượu, lại nói mình tốt bụng mới giữ hai người lại, nói tiếp nơi đây cũng chẳng phải cần người làm tạp vụ, căn phòng này cũng không tồi, nếu để chứa củi thì hơi bị lãng phí nên dựng một cái lán để củi ở đằng sau, còn phòng này để cho khách thuê, chuẩn bị để mấy người muốn ở mà không có tiền. Tuy thế vẫn chưa chuẩn bị xong.Hôm nay hai người họ chỉ cần một chỗ trú chân, vừa hay có chỗ này. Ông ta nói lát nữa sẽ đưa giường tới để Nhiễm Phi Trạch tự lắp.
Ông chủ họ Tống đónói chuyện không ngừng nghỉ nhìn vào mắt Tô Tiểu Bồi. Tô Tiểu Bồi trốn sau cái túi to đùng của Nhiễm Phi Trạch, vừa nghe vừa thận trọng xem xét dáng vẻ của ông ta.
Khi ông chủ Tống nói xong, lại bảo với Nhiễm Phi Trạch tạp vụ của ông ta đã hai ngày nay không đi làm rồi, củi còn chưa chẻ, ông ta nói đợi Nhiễm Phi Trạch sắp xếp xong thì mau đi làm, ông ta có việc cần dùng đến củi.
Nhiễm Phi Trạch đồng ý, ông chủ Tống lại liếc Tô Tiểu Bồi rồi đi ra ngoài.
Nhiễm Phi Trạch đợi ông ta đi khỏi bèn nói với Tô Tiểu Bồi “Không có gì đáng ngại đâu, ông ta nhìn chỉ vì tò mò thôi, cách phục trang của cô nương cũng hơi có chút cổ quái.”
“Không, ông ấy coi thường, khinh bỉ ta, nói rằng ta có ác tâm.”
Nhiễm Phi Trạchkhông ngờ Tô Tiểu Bồi nói như vậy, ngẩn ra. Tô Tiểu Bồi không muốn nói đến cái này, hiện giờ cô còn việc gấp rút hơn.
“Tráng sĩ, xin hỏi nhà xí ở đâu?”
Nhiễm Phi Trạch tiếp tục ngẩn ra, chàng lớn như vậy rồi lần đầu tiên có người hỏi chàng nhà xí ở đâu. Chàng hắng giọng, quay đầu nhìn xung quanh rồi nói “Ở phía Đông Nam”
“Đông Nam là phía nào?” Cô rất gấp rồi đấy.
Nhiễm Phi Trạch chỉ về một phía. Tô Tiểu Bồi muốn nhanh chóng bước đi nhưng chân đã sắp rời ra rồi, thực sự càng đi càng đau. Chắc sẽ không đến mức tàn phế chứ.
Nhiễm Phi Trạch nhịn không nổi nữa, dìu Tô Tiểu Bồi đến tận cửa nhà xí, lại đừng đấy đợi.
Tô Tiểu Bồi chưa từng thấy một nhà xí nào bẩn như vậy bao giờ, buồn nôn chết đi được. Nhưng cô đâu còn cách nào khác, chân đau đến sắp ngã rồi, cắn răng giải quyết nhanh gọn rồi ra bên ngoài mới dám hít thở.
Nhiễm Phi Trạch thấy biểu cảm của cô thì cảm thấy kỳ quặc. Tô Tiểu Bồi hiểu, nhưng lại vờ như không thấy. Cái chuyện xuyên không kiểu này chính là để luyện cho da mặt thêm dày mà.
Nửa ngày sau đó,Tô Tiểu Bồi chẳng đi đâu, không làm gì. Nhiễm Phi Trạch lắp giường, đặt trên đất. Chiếc giường này không có chân, chỉ có mỗi tấm gỗ thôi mới đúng. Anh ta còn kiếm đc một cái ghế để Tô Tiểu Bồi ngồi. Tô Tiểu Bồi ngồi xuống, chân đau đến mức không thể đứng lên được nữa nên cô cứ ngồi như vậy nhìn Nhiễm Phi Trạch làm việc.
Nhiễm Phi Trạch rất tháo vát, anh ta bổ củi xong thì khắp vườn đã chất đầy củi. Cái rìu nặng trịch đấy vào tay anh ta cứ như thể không khí. Bộp một tiếc rồi vút trong không khí đã bổ cây củi làm đôi.
Buổi trưa ông chủ Tống đến muốn xem Nhiễm Phi Trạch làm ăn thế nào. Khi ông ta nhìn thấy đống củi xếp trên giá bèn ngốc ra. Tô Tiẻu Bồi nghĩ chắc ông ta không ngờ có người bổ củi nhẹ nhàng như cắt đậu phụ như vậy.
Nhiễm Phi Trạch bổ củi xong thì mang nước đến trong viện tắm rửa qua loa sau đó nói Tô Tiểu Bồi đi cùng mình một lát.
“Đi đâu?” Tô Tiểu Bồi có chút lo âu với đôi chân sắp tàn phế của mình.
“Đi xem làm sao kiếm được năm lượng bạc kia.”
Mắt Tô Tiểu Bồi sáng lên “Đúng, đúng, đi kiếm năm lượng bạc kia”
“Hơi bị ít, không bõ công.” Nhiễm Phi Trạch lại muốn bỏ cuộc.
Tô Tiểu Bồi không còn lời nào để nói, năm lạng bạc mà còn chê ít, có cái đạo lý này không?
“Năm lượng bạc là ít đôi với việc bắt trộm thưởng bạc. Không phải tên trộm nhỏ, chỉ muốn lấy tin báo đổi thưởng. Để ta xem xem, trước tiên cứ kiếm chỗ cho cô nương thay rửa y phục”
“Được, được” Tô Tiểu Bồi không có ý kiến, cô không có ý kiến với bất kỳ việc gì.
Nhiễm Phi Trạch để cô ở lại, không mang chiếc túi lớn đi khiến Tô Tiểu Bồi an tâm hơn một chút. Cô khẽ động đậy đôi chân đau nhức, nên trừ việc ngồi đấy thì không làm được gì khác, chỉ biết ngồi và nhìn cái túi lớn đến phát ngốc, đợi Nhiễm Phi Trạch quay lại.
Đợi một hồi lâu, anh ta cũng quay lại, mang theo một cái bọc nhỏ, có cả tấm trải giường. Tô Tiểu Bồi ngạc nhiên “Huynh đi đâu mà kiếm được cái này”
“Không cướp không trộm” Nhiễm Phi Trạch để đồ xuống.
Tô Tiểu Bồi đang muốn hỏi năm lượng hai bạc ra làm sao rồi, thì anh ta để đồ xuống xong lại ra ngoài, lần này là đi lấy bữa tối. Ông chủ Tống này cho bọn họ ở đấy nhưng không cho tiền, chỉ cho ăn ở.
Tô Tiểu Bồi rất biết điều, có cơm ăn liền ăn rất mau, không quan tâm đến đồ ngon hay không, không kén chọn. Hai người ăn xong thì cuối cùng cô cũng tìm được cơ hội “Năm lượng hai bạc kia thế nào rồi?”
Nhiễm Phi Trạch cười“Cô nương nói chuyện thế này không được đâu, vẫn nên nhanh chóng sửa đổi đi, thiếu đầu thiếu đuôi, nói thế sẽ dọa người khác sợ đấy.”
“Sẽ sửa, sẽ sửa. Cứ nói chuyện năm lượng hai bạc đi” Tô Tiểu Bồi đau đầu, cách nói và khẩu âm đâu phải nói sửa là sửa được, kiếm tiền giờ mới là chuyện quan trọng chứ.
Nhiễm Phi Trạch rút ra một tờ cáo thị đưa cho Tô Tiểu Bồi “Tên cướp này rất khó bắt, quan phủ cũng không dám hy vọng dân chúng có thể bắt được nên chỉ cần báo tin là được.”
Anh ta nói được một nửa liền dừng lại, hỏi “Cô nương biết chữ chứ?”
Tô Tiểu Bồi cầm lấy tờ cáo thị, nghiến răng thốt lên hai từ “ biết chữ ”.
Khi thông cáo mở ra, đơ luôn.
Cổ văn à?
Chữ thì cô biết, hay đúng hơn là, phần lớn cô biết, chỉ là cách viết có chút kỳ quái nên có một vài chữ cô không hoàn toàn chắc chắn. Cáo thị này câu nọ nối câu kia liền liền không dứt, nho nhã nối tiếp lịch sự.
Học hơn hai mươi năm sách vở, thành tích xuất sắc, học lực cao, tiếng Anh tiếng Pháp lưu loát làu làu nhưng cô không nghĩ đến có ngày mình sẽ phải đối mặt với văn cổ.
Cô cố gắng suy nghĩ, thấy bên trên viết về vụ án của một tên hái hoa tặc đã cả gan giết hại rất nhiều cô nương, giờ hắn tới trấn Thạch Đầu, bất cứ ai nếu báo tin để quan phủ bắt được tên này thì sẽ được thưởng năm lượng hai.
Trên cáo thị miêu tả lại đặc điểm của kẻ phạm tội, còn có tranh vẽ nữa. Tô Tiểu Bồi đọc thấy mệt quá nên thẳng thắn hỏi luôn Nhiễm Phi Trạch xem có phải cái ý này không.
Nhiễm Phi Trạch xoa xoa cằm đáp “Tuy không phải toàn bộ ý đó nhưng cũng là vậy. Xem ra cô nương tuy biết chữ, đã từng đọc sách nhưng sao nói chuyện lại như vậy?”
Tô Tiểu Bồi không quan tâm đến lời anh ta nói, lại hỏi “Kẻ này gây án có quy luật gì không? Người bị hại thuộc kiểu gì? Hình dáng của hắn làm thế nào mà được ghi lại? Có nhân chứng à? Không thì sao lại xác định là do một người làm? Thủ đoạn gây án của hắn là thế nào? Có địa điểm gây án đặc trưng không? Gây án liên tiếp nhất định có đặc điểm chung nào đó, đúng không?”
Cằm của Nhiễm Phi Trạch suýt rơi xuống đất. Cô nương này ở đây chui ra vậy? Những cô nương nhà bình thường gặp chuyện kiểu này đã bị dọa cho chết khiếp rồi, cô nương ấy lại còn hỏi chuyện. Từ ngữ dùng thì cổ quái nhưng hầu hết chàng nghe còn hiểu được, hơn nữa hầu hết là những điều chàng biết. Chỉ là quá nhiều chi tiết trên cáo thị này không đề cập dến, người bình thường cũng không đề cập tới, họ chỉ quan tâm đến đặc điểm tội phạm và hình dáng để báo tin là đủ rồi.
Tô Tiểu Bồi đứng một bên nghĩ ngợi “Gây hàng loạt án phạm như thế này đâu dễ bắt, mà lại thưởng có năm lượng hai, có phải hơi bị ít không?”
Xong, nàng ta lại bắt đầu kiểu tính toán quy tiền ra bánh bao rồi.