Bạn đang đọc Tìm Chồng: Chương 6
Nhiễm Phi Trạch không đáp lời
Anh ta nhướn mày xong thì nhìn Tô Tiểu Bồi, sau đó lại tiếp tục uống trà, tỏ vẻ không quan tâm.
Tô Tiểu Bồi cũng trầm tĩnh lại, không giải quyết vướng mắc, tiếp tục uống trà.
Lúc này bên ngoài có người kêu lên “Ông chủ Đường về rồi!”
Lại có người kêu “Ngô giáp trưởng đến rồi.”
Hóa ra đám người ưa chuyện tọc mạch kia vẫn chưa tản đi hết mà ngại ngần không dám vào nhà, chỉ đứng ở trước cửa xem xét tình hình. Thấy Đường Liên quay về, có người đã sớm đi báo cho hai cha con nhà họ Đường đang ở ngoài tiệm rồi.
Tiếng cửa căn phòng kẽo kẹt mở ra, Tô Tiểu Bồi liếc nhìn thấy một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi và một thiếu niên hơn mười tuổi bước vào, phía sau còn một ông lão râu bạc.
Mẹ của Đường Liên,Đường Lý thị nghe thấy vậy vội bước ra ngoài, mắt vẫn còn hồng hồng, muốn khóc lên một lần nữa. Bước ra nhìn thấy ngươi đàn ông kia bèn kêu lên “Quan nhân”, rồi lại chảy nước mắt.
Phụ thân của Đường Liên tên gọi Đường Trung, lúc này sắc mặt rất khó coi.
Con gái hai tháng trước bị sơn tặc bắt đi, ban đầu ông ta cũng lòng đau dạ xót nên báo quan cùng hàng xóm xung quanh đi tìm người. Nhưng càng về lâu về dài, con gái không thấy đâu mà lời ra tiếng vào cứ kéo đến ào ạt. Đường Trung ưa thể diện, chịu không nổi việc này. Mắt không thấy con gái đâu, lại đã lâu như vậy thì cho rằng lành ít dữ nhiều, đau đớn trong lòng mà xem như nó đã chết.
Hiện nay, lời đồn đãi đã bắt đầu bớt đi ít nhiều, ông ta mới cảm thấy dần thoải mái. Có đôi khi nghĩ đến chuyện của con gái, cho dù buồn bã nhưng ông cũng mong nó mau qua đi, đừng có ai nhắc đến nữa thì tốt. Không ngờ hôm nay ăn xong cơm trưa mới cùng con trai ra cửa hàng được chốc lát đã có người đến báo tin, nói Đường Liên trở về rồi.
Lòng Đường Trung lộp bộp, không phải là không vui, nhưng con gái đã không còn sự trong sạch sẽ khiến cho nhà họ Đường phải chịu lời đàm tiếu. Ông ta cũng không nói nhiều, khóa cửa hàng lại rồi mau chóng cùng con trai trở về nhà.
Đường Lý thị cùngvới Đường Trung ở một bên nói chuyện con gái quay trở lại.
Khi mấy người nàyvào cửa, Nhiễm Phi Trạch bèn đứng dậy. Tô Tiểu Bồi bèn học bộ dáng đấy, cũng mau chóng đứng lên. Nhưng chân cô thực sự là rất đau. Trước đấy đứng lên còn được, giờ ngồi xuống rồi chân bỗng cứng như đá, cô đứng lên mà đau đến độ “Á” lên một tiếng, suýt nữa thì ngã.
Nhiễm Phi Trạch đỡ tay cô, giúp cô đứng vững.
Đường Trung nghe Đường Lý thị nói lại mọi chuyện liền cùng Nhiễm Phi Trạch nói vài câu tạ ơn. Trước tiên là ôm quyền kêu một tiếng “Nhiễm huynh đệ”, cảm ơn, rồi sau đó giới thiệu thân phận. Nhiễm Phi Trạch cũng ôm quyền, đáp lại một lời “Ông chủ Đường”, rồi lại nói là tiện tay cứu người, không cần phải cảm ơn …mấy câu đó.
Sau đó lại ê ê a a nói chuyện gì gì đó. Tô Tiểu Bồi đứng bên nghe liền đoán phải chăng người cổ đại dành hết công sức vào việc nói mấy câu khách sáo lễ độ này rồi à?
Đang xuất thần, ĐườngTrung quay lại phía cô, ôm quyền hỏi “Vị này là ?”
Tô Tiểu Bồi lo lắng, học bộ dáng ôm quyền của Nhiễm Phi Trạch đáp “Ông chủ Đường”. Sau đó một phòng đầy người quay qua nhìn cô, Nhiễm Phi trạch lại không nhìn cô, cô lại liếc nhìn anh ta, thấy anh ta nhếch nhếch mép.
Chết toi rồi, cách đáp lễ của cô chắc lại sai rồi. Trên tivi diễn thế nào nhỉ, hai tay chắp lại cúi xuống chào à? Đầu óc Tô Tiểu Bồi trống rỗng, dù sao cái từ “Thiếp” cô cũng không bật ra được khỏi miệng, nửa người cô cũng cúi không nổi, thế thì cứ mặc kệ đi, sai cho sai luôn, trên tivi chẳng phải nói nữ nhi giang hồ không quan tâm đến tiểu tiết sao.
Nhiễm Phi Trạch như thể đã xem trò hay no mắt mới giúp cô thoát nạn “Vị cô nương này cũng gặp nạn trên núi, nhưng trí nhớ có chút vấn đề, xin các vị đừng chê trách.”
Mọi người đều lộ ra vẻ đã hiểu chuyện, cho dù không thấy vui vẻ thoải mái cũng không nói ra, lại khách sáo một hồi. Tô Tiểu Bồi đã quen, nếu có thể không nói thì không nói, có thể không động thì không động, thận trọng từ lời ăn tiếng nói.
Đường Trung nói với nương tử chuẩn bị đồ ăn cho ân nhân, bản thân mang theo con trai cùng ông già kia đi vào gian trong. Tô Tiểu Bồi nhìn theo, đoán họ đi tìm Đường Liên nói chuyện. Cô đột nhiên thấy lo lắng, người sau khi bị giam giữ được cứu thoát thường nảy sinh một số tâm lý phản ứng và trạng thái tâm lý, cũng không biết Đường cô nương này sẽ như thế nào.
Cô nhỏ giọng hỏi Nhiễm Phi Trạch “Tráng sĩ, khi nãy bọn họ nói chuyện, huynh có nghe ra người già kia là ai không”
Nhiễm Phi Trạchnhìn nhìn cô, đáp “Là giáp trưởng”
“Giáp trưởng làcái gì?’’
“Mười hộ một giáp,mỗi giáp có một giáp trưởng. Mấy cái này cô nương cũng không nhớ sao?”
Mười hộ một giáp, giáp trưởng, Tô Tiểu Bồi suy xét chút ít, xem đây có phải là kiểu phân chia ngõ làng thôn xóm không. Khi này nghe thấy Đường Liên khóc lên một tiếng “Cha” , sau đó lại nghe thấy tiếng đàn ông nói chuyện, mơ hồ không rõ.
Đường Lý thị nghe lời Đường Trung đi làm cơm, khi này không có ai ở bên Đường Liên, Tô Tiểu Bồi thật có chút lo lắng.
Đợi một hồi, tiếng khóc bên trong đã dừng rồi, Đường Lý thị đưa ra hai bát mỳ, Nhiễm Phi Trạch lễ độ nói một tiếng cảm tạ. Tô Tiểu Bồi cũng học bộ dáng của anh ta, cảm ơn. Đường Lý thị lại vội vã mang một bát vào trong phòng, Đường Liên cũng giống như họ, chưa ăn cơm.
Tô Tiểu Bồi đói lắm rồi, cô một bên dỏng tai nghe ngóng chuyện trong phòng, một bên ăn lấy ăn để bát mỳ. Nhiễm Phi Trạch vẫn ăn với cái bộ dạng đó, thong thả lịch sự, nhã nhặn lễ độ.
Cử chỉ của anh ta cùng với thân hình và cái túi to đùng kia thật không phù hợp. Tô Tiểu Bồi vừa nghĩ vừa nhanh chóng ăn hết bát mỳ, đến nước canh cũng không bỏ phí.
Không lâu sau Đường Lý thụ ra ngoài, nhỏ giọng nói “Đa tạ ân công, trong nhà có chuyện, không tiện lưu ân công lại. Đón tiếp thiếu chu đáo, xin ân công đừng trách.”
Tô Tiểu Bồi thở dài, may mà cái mặt dày của cô phát huy đúng chỗ, không thì đến bữa cơm này cũng chẳng có mà ăn.
Nhiễm Phi Trạch vẫn khách khí như vậy đáp lễ, tạ ơn nhà họ Đường đã tiếp đãi rồi cáo từ. Tô Tiểu Bồi lo bị bỏ lại liền bám theo góc cái túi lớn của anh ta, cùng đi ra ngoài.
Hai người trước sau đi trên đường. Nhiễm Phi Trạch không nói chuyện, Tô Tiểu Bồi cũng lặng thinh. Chân đau sắp không chịu nổi nữa nhưng vẫn cố cắn răng nhịn theo bước chân của anh ta.
Nhiễm Phi Trạch bỗng dừng lại, Tô Tiểu Bồi không để ý, suýt chút đâm sầm vào anh ta. Anh ta quay người lại, rút từ túi ra một túi tiền, đếm đếm, sau đó đưa tiền trong túi cho Tô Tiểu Bồi xem.
Khoảng mười đồng tiền, Tô Tiểu Bồi nhìn qua, không phân rõ được số lượng.
Nhiễm Phi Trạch không nói chuyện, mặt là vẻ cười mà như không. Tô Tiểu Bồi nhíu nhíu mày hỏi “Đây là tất cả tài sản của tráng sĩ à?”
Tài sản? Nhiễm Phi Trạch nhướn mày “Đây thực sự là tất cả số tiền mà ta có.” Anh ta chờ, chờ xem cô nương kỳ quái này còn nói được cái gì.
Tô Tiểu Bồi nhìn mấy đồng tiền đó hỏi “Tiền ở đây tính toán như thế nào?”
“Hả?” Cái này anh ta thực không hiểu.
“À.” Cái này giải thích làm sao đây. Tô Tiểu Bồi quay đầu, nhìn thấy hàng bán bánh bao bên kia bèn nói “Chính là, những đồng này mua được mấy cái bánh bao?”
Nhiễm Phi Trạch nhìn theo ánh mắt của cô, cười nói “Chưa mua ở nơi này. Nhưng nơi khác thì khoảng ba đồng được một bánh không nhân, năm đồng được một bánh có nhân.”
Tô Tiểu Bồi cẩn thận đếm lại mấy đồng tiền trên tay của Nhiễm Phi Trạch. Nếu tính rẻ ra, ba đồng một bánh không nhân, anh ta có mười lăm đồng thì sẽ mua được năm cái. Cô ăn ít đi một chút, một bữa một cái là được rồi; anh ta chịu khổ một tý, ăn hai cái là được rồi. Cứ như vậy cũng không đủ hai bữa.
Nhiễm Phi Trạch sắp cười không nổi rồi, chưa từng thấy ai đếm tiền như cô nương này. Nàng ta nên biết, chàng thực sự là không thể đèo bòng cô rồi chứ.
“Cô nương” Chàng kêu lên một tiếng, định nói với cô nương này rằng gần trấn Thạch Đầu có một ngôi miếu, nếu cô thật sự không biết nên đi đâu thì chàng sẽ dẫn nàng ta tới đó nương thân. Nhưng chàng chưa nói xong thì Tô Tiểu Bồi đã ngẩng đầu hỏi “Tráng sĩ định sẽ kiếm tiền thế nào?”
Nhiễm Phi Trạch câm nín.
Vị cô nương này tuổi tác không nhỏ, đầu tóc quần áo cổ quái kỳ quặc. Nói rằng mất trí nhớ nhưng những chuyện đời sống bình thường cũng không rõ ràng. Nhìn thì rõ ràng là người có học hành biết lễ độ nhưng lời nói thì thô lỗ thất lễ vô cùng. Nàng ta muốn bám chặt mình không buông. Chàng biết nàng ta không nói đùa, bộ mặt nghiêm túc kia một mực muốn đi theo này thực chàng chưa từng thấy bao giờ.
Làm thế nào để kiếm tiền à?
Nhiễm Phi Trạch cười cười “Ta không có sức khỏe, cũng không có kỹ nghệ gì, chỉ mong được ấm no chứ còn có thể tính toán được gì.”
Nàng ta nhất định nói mình không có cách gì, không có tiền cũng không có người thân, bởi chẳng còn nhớ gì nữa nên sẽ nhờ chàng lưu lại. Và chàng sẽ nói cho nàng ta một lần nữa, chàng không giúp nổi, chỉ có thể đưa nàng ta đến miếu thờ kia được thôi.
Nhưng kết quả Tô Tiểu Bồi lại nói “Ta cũng sẽ góp chút sức lực, khi tráng sĩ đi kiếm tiền, ta sẽ trông coi hành lý cho.”
Nhiễm Phi Trạch lại câm nín, trông hành lý mà cũng gọi là góp sức lực sao?
“Cô nương” Nhiễm Phi Trạch nhất định phải nói cho rõ ràng, ngẩng đầu lên thì thấy bên kia có hai người đang bước đến, miệng hô “Mau lên mau lên, bắt được tên trộm này sẽ được thưởng năm lương bạc hai đấy.”
Tô Tiểu Bồi hứng thú nên nói “Tráng sĩ, huynh có biết võ không?”
“Có”
“Bắt được trộm không?”
“Được”
“Năm lượng hai là bao nhiêu? Ý ta là, mua được bao nhiêu bánh bao chay?”
“….”