Tìm Chồng

Chương 27: Chương 2


Bạn đang đọc Tìm Chồng: Chương 27: Chương 2


Nhiễm Phi Trạch đang bình tĩnh cũng bị những lời này của Tô Tiểu Bồi làm cho xanh mặt.
“Cô nương!”
“Sao thế?”
Tô Tiểu Bồi học theo cách nói của anh ta, trong đầu còn đang mải suy nghĩ, cứ đi tìm như thế cũng không phải cách hay, nhỡ đâu lâu dài, nhiều miếu như thế làm sao cô đi từng nơi mà tìm được.
“Lời nói hành động nên cẩn trọng”
“Ta có mà.”
Tô Tiểu Bồi nghĩ kỹ rồi, nếu như tìm mà không gặp được cô sẽ để lại tin nhắn. Trình Giang Dực nhìn thấy sẽ đến tìm cô. Nhưng không có địa chỉ cố định anh ta biết tìm cô thế nào?
Tô Tiểu Bồi còn đang nghĩ ngợi, ngước mắt lên liền nhìn thấy Nhiễm Phi Trạch bực bội trừng cô.
Cô vội vã xua tay, rất vô tội nói “Ta có mà, ta nghe lời, lời nói và hành động đều rất cẩn trọng. Khi ở nha môn ta nói không được mấy câu, hơn cũng là tráng sĩ đã dạy ta cách nói chuyện.”
Không đợi Nhiễm Phi Trạch nói chuyện, cô lại vội đáp “Tráng sĩ, miếu hòa thượng gần đây nhất ở đâu?”
“Cô nương!” Nhiễm Phi Trạch quyết định nói cho rõ ràng “Chùa miếu tuy không ít, dâng hương lễ Phật cầu bữa cơm chay không khó, nhưng không lưu lại nữ tử….” Anh ta nói tới đây bèn hỏi lại “Ý cô nương là, người cô nương muốn tìm cũng giống cô nương, tứ cố vô thân, có lẽ đang ở trong chùa miếu ư?”
“Đúng” Tô Tiểu Bồi gật đầu “Nếu như đến miếu không thấy anh ta thì ta sẽ để lại lời nhắn. Tráng sĩ, huynh đi khắp bốn phương, nếu có người tìm huynh thì phải làm thế nào?”
Nhiễm Phi Trạch nhíu nhíu mày, đã hiểu ra ý của Tô Tiểu Bồi. “Nếu có chuyện gì cần thì sẽ lưu lại lời nhắn. Ta và giang hồ cũng có chút quen biết, tin tức sẽ được chuyển đến nơi liên hệ, họ cũng sẽ tự tới tìm ở những nơi ta đến.”
Quả nhiên Tô Tiểu Bồi tiếp lời “Tráng sĩ, nơi liên hệ của tráng sĩ có thể cho ta mượn không? Nếu ta không tìm được người sẽ lưu lại một tin nhắn, nếu như huynh ấy nhìn thấy được sẽ lại liên hệ với ta, cứ như vậy sẽ tìm ra ta”

Nhiễm Phi Trạch không đáp lời, chỉ nhanh chân bước vào quán rượu.
TôTiểu Bồi đứng lại tại chỗ nghĩ ngợi, càng nghĩ càng thấy chuyện này khả thi hơn là đi từng miếu hòa thượng tìm.
Hơn nữa đừng nói đến Trình Giang Dực chẳng bao giờ bước chân vào miếu ni cô, cho dù tin tức có đến, cô ở bên ngoài gặp gỡ người nọ người kia, tin tức tìm người cũng nhanh nhạy hơn là cứ ru rú ở trong miếu. Nhưng Tiểu Bồi cũng biết, muốn được như thế trước tiên phải thuyết phục được Nhiễm Phi Trạch đã.
Tô Tiểu Bồi nghĩ ngợi mãi, nhanh chân theo Nhiễm Phi Trạch vào quán rượu.
Những vò rượu buổi sáng rửa sạch sẽ rồi vẫn còn được bày ở góc vườn, Tô Tiểu Bồi nhìn thấy bèn nhớ đến Trần cô nương buổi sáng, Tô Tiểu Bồi đột nhiên nghĩ ra một cách.
“Tráng sĩ”
Nhiễm Phi Trạch đang rót nước, nghe thấy tiếng gọi bèn quay đầu lại.
“Tráng sĩ, ta hiểu tráng sĩ hành tẩu bên ngoài, đưa ta đi cùng rất không tiện. Nhưng tráng sĩ xem đi, ta đúng thật là rất khó khăn. Người ta cần tìm rất quan trọng, tìm được huynh ấy rồi ta mới có thể về nhà. Tráng sĩ cũng biết tìm người đâu thể cứ ở lì một chỗ mà chờ đợi được, phải đi khắp nơi nghe ngóng xem thế nào. Nên nếu ta đến miếu ni cô, tuy có chỗ dung thân những chẳng còn hy vọng tìm được người nữa. Tráng sĩ, ta ở đây không có ai nương tựa, cũng không biết tin tưởng được ai. Đến đây may mà gặp được tráng sĩ, tráng sĩ tốt bụng mang ta theo, ta sẽ không gây phiền phức đâu. Ta ăn ít, không kén chọn, tuy rằng không biết làm việc, nhưng giặt quần áo gì đó cũng biết làm….”
Nói đến đây đã bị Nhiễm Phi Trạch ngắt lời “Cô nương giặt quần áo…. Không sạch lắm”
Tô Tiểu Bồi đứng họng luôn, đúng thật, bản thân mình mấy ngày qua chỉ làm được mỗi chuyện giặt quần áo, nhưng trước giờ cô vẫn sống với mày giặt và xà phòng bột, nay dùng tay vò quần áo thì làm sạch được như Nhiễm Phi Trạch mong muốn.
Tô Tiểu Bồi hắng hắng giọng, cô không có ngốc đến nỗi dùng khả năng làm việc nhà vụng về của cô ra để Nhiễm Phi Trạch thương hại, điều cô muốn nói còn ở sau kìa.
“Tráng sĩ, ta có khả năng thấu hiểu tâm lý, ta sẽ dạy tráng sĩ, để tráng sĩ đưa ta đi cùng, tráng sĩ thấy sao?”
Nhiễm Phi Trạch há há miệng, không nghĩ đến cô nương ấy còn chiêu này.
“Thấu hiểu tâm lý con người? Nghe qua cũng không tồi, cô nương nói thử xem”
Tô Tiểu Bồi hít một hơi, nói “Ví như Trần cô nương hôm nay đến đây, cô nương ấy thật lòng thích tráng sĩ”

Nhiễm Phi Trạch nhẹ cười “Điều này không cần cô nương nói, ta cũng có thể nhìn ra chân tướng”
Tô Tiểu Bồi gật đầu “Cái này cũng không sai, tráng sĩ thấy được. Dựa vào biểu cảm, giọng điệu, dáng vẻ đều rất rõ ràng. Tráng sĩ lại là người rất giỏi quan sát và phán đoán người khác, điều này chẳng khó khăn gì.”
Nhiễm Phi Trạch lại cười “Nên cô nương sẽ đổi một trường hợp khó hơn sao?”
“Không đổi, chúng ta cứ nói Trần cô nương. Tráng sĩ nghĩ xem, nếu nàng ta vờ như vậy thì sao? Giả như cô nương ấy đến đây có mục đích, vờ như có tình cảm với tráng sĩ. Biểu cảm hôm nay của nàng ta, cách nói chuyện, trạng thái đều không khó giả vờ. Nếu tráng sĩ có lòng đi vờ như có tình cảm với ai khác cũng không khó.”
Nhiễm Phi Trạch nghĩ nghĩ rồi nhệch khóe miệng “Cũng đúng”
Anh ta thật không khách khí, đến cái câu “Sao ta có thể làm việc như thế” cũng ngại chẳng buồn nói ra.
Tô Tiểu Bồi cũng nhếch mép, nói tiếp “Nên, nếu cứ dựa vào cảm giác để phán đoán như tráng sĩ thì không thể đúng trăm phần trăm được.”
“Ý cô nương là, không thể nắm chắc mười phần”
“Thế cô nương phán đoán ra sao?”
“Nhìn vào ánh mắt của nàng ấy” Tô Tiểu Bồi chỉ vào mắt mình “Vòng tròn ở trong mắt này gọi là nhãn cầu. Độ to nhỏ của nó dựa theo ánh sáng mạnh yếu của môi trường xung quanh. Khi xung quanh rất sáng, đồng tử sẽ nhỏ lại, xung quanh tối đi thì đồng tử sẽ lớn hơn. Sự thay đổi này do tự nhiên mà có, con người không thể khống chế được. Tráng sĩ hiểu ý ta nói không? Đồng tử lớn nhỏ chúng ta không khống chế được, nó không thể ngụy trang, Khi người ta thấy thứ đồ mình thích, yêu quý hay có hứng thú thì đồng tử sẽ lớn hơn, Nếu là thứ ta ghét, căm hận, bài xích thì đồng tử sẽ nhỏ lại.”
Nhiễm Phi Trạch không nói gì, chỉ nhìn Tô Tiểu Bồi.
“Hôm nay Trần cô nương có biểu cảm như vậy với Tráng sĩ rồi lại nói chuyện với ta, đồng tử mắt có sự thay đổi về độ lớn. Nàng ấy với tráng sĩ là thật lòng yêu thích. Nhìn mắt của cô nương ấy cũng thấy được không phải là vờ thích thú. Nếu có người vờ như chẳng có hứng thú gì, đồng tử đôi mắt sẽ lớn hơn, tráng sĩ nhìn mà biết được người đó đang giả vờ.”
Nhiễm Phi Trạch nghĩ rồi nói “Cô nương nói rõ ràng có lý, chỉ là khi Trần cô nương ở đây ta không có lưu ý, bây giờ cũng không thấy được, làm sao xác định được thật giả thế nào?”
“Nãy giờ tráng sĩ cùng ta nói chuyện, cũng không thay đổi vị trí, xung quanh ánh sáng không hề biến đổi nên độ lớn đồng tử mắt của tráng sĩ đã chứng tỏ một trạng thái tâm lý trong sạch đơn thuần. Ta đã nói muốn tìm người, bản thân lại không nơi nương tựa, đồng tử đôi mắt của tráng sĩ không hề thay đổi, nhưng khi ta nói mình biết đọc tâm lý của người khác, nói từ ánh mắt có thể đọc thấy nhiều điều thì đồng tử của tráng sĩ liền lớn lên, huynh có hứng thú với vấn đề này, ta nói có đúng không?” Tô Tiểu Bồi nhếch nhếch mép “Tráng sĩ, ban nãy ta đã nói mình có thể hiểu tâm lý con người không hề có ý phô trương thanh thế.”

Nhiễm Phi Trạch ha ha cười, lại nói “Ta đúng là có hứng thú với chuyện ban nãy, nhưng ta lại không tự nhìn được vào mắt mình, sao biết được cô nương nói thật hay giả?”
Tô Tiểu Bồi hơi nhíu mày, biết là Nhiễm Phi Trạch cố tình bới lông tìm vết, nhưng cô không dễ dàng bị túm gáy thế đâu.
“Tráng sĩ ban nãy cười, có phải là tâm tình không tồi?”
“Đúng thế” Nhiễm Phi Trạch hai tay ôm vai, nhìn dáng vẻ rất nhẹ nhàng thoải mái.
“Vậy ta thử, rất nhanh sẽ làm tráng sĩ bực mình, thế nào?”
Nhiễm Phi Trạch cười “Cô nương định làm thế nào cho ta thấy phiền?”
“Không đánh không mắng” Tô Tiểu Bồi khoanh tay, tự tin đầy mình.
Nhiễm Phi Trạch ha ha cười : “Vậy cô nương thử xem”
“Tráng sĩ làm theo ta nói đi” Tô Tiểu Bồi khoát khoát tay “Mời tráng sĩ đứng lên”
Nhiễm Phi Trạch làm theo.
“Tráng sĩ nắm chặt tay lại, dùng lực. Được, nhìn góc bên kia, đúng, góc đó. Dùng lực nhếch khóe miệng, nhíu mày, rất tốt. Giữ như thế, tập trung tinh thần, ta sẽ đếm đến mười.”
NhiễmPhi Trạch không biết làm sao, cứ như thế làm theo.
Tô Tiểu Bồi đếm “Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín, mười.”
Mười tiếng đếm xong, cô chỉ ngón tay đeo nhẫn ra
“Tráng sĩ, huynh đã phát bực chưa?”
Nhiễm Phi Trạch thở phào, thả lỏng người quay lại, nhìn Tô Tiểu Bồi, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên.
“Không có chuyện gì làm cho huynh bực mình nhưng huynh vẫn thấy tức đúng không?” Tô Tiểu Bồi cười mỉm “Tráng sĩ, huynh tin ta rồi chứ?”

“Cô nương làm thế nào vậy?”
“Nếu tráng sĩ đồng ý giữ ta lại, giúp ta tìm người thì ta sẽ nói cho tráng sĩ.”
Nhiễm Phi Trạch khẽ nhíu mày, thật ra chàng rất hiếu kỳ với chuyện này. Nhưng đưa một cô nương đi cùng cũng không phải chuyện đơn giản.
“Tráng sĩ, tuy rằng chân tay ta vụng về nhưng ta cũng có thể học. Ta có thể giúp tráng sĩ nấu cơm giặt đồ xách hành lý. Bạch bộ khoái điều tra án chắc cũng chẳng lâu nữa sẽ có tin tức. Nếu may mắn chúng ta có thể bắt được tội phạm, Nếu thế ta sẽ có năm lượng hai, ta có thể tự lo phí sinh hoạt ình. Tìm được người ta sẽ quay về ngay, nhất định không gây thêm phiền phức cho tráng sĩ nữa.”
Nhiễm Phi Trạch vẫn chưa đáp lời, Tô Tiểu Bồi lại nói “Ta đi đường có lẽ sẽ chậm, nhưng đi nhiều rồi sẽ nhanh. Ta sẽ không cản chân tráng sĩ đâu” Lời này tuy rằng có chút giả, đưa cô đi ngang bằng ngáng chân, nhưng Tô Tiểu Bồi mặt dày vờ như không biết
“Năm lượng hai?” Nhiễm Phi Trạch mở miệng, hóa ra lại nói cái này.
“Ấy, nói thế sai sao” Tô Tiểu Bồi nhíu mày “Đó là …. Hơn hai lượng…”
Nhiễm Phi Trạch cười..
“Dù sao ta sẽ học để kiếm một ít, không khiến tráng sĩ phải phiền đâu.”
“Nếu Bạch lão lục không có tin tức gì thì sao?” Nhiễm Phi Trạch đưa ra một vấn đề khó “Ta có thể đợi, nhưng cũng không thể đợi mãi. Nếu như không có tin gì thì cũng phải đi chứ. Hoặc là nếu như cậu ấy bắt được tội phạm mà không cần cô nương giúp đỡ vậy năm lượng tiền đó cũng đâu có phần của cô nương, Vậy cô nương định làm thế nào?”
Tô Tiểu Bồi im lặng, thở dài “Nếu tráng sĩ muốn giữ ta lại, chút tiền đó nhất định có cách kiếm được. Nếu ta không làm được, tráng sĩ dạy ta là được.” Nói trắng ra như vậy rồi, Nhiễm Phi Trạch mà đồng ý thì mọi chuyện đâu thành vấn đề; nếu anh ta không chịu thì cái gì cũng là chuyện lớn.
Nhiễm Phi Trạch sờ sờ cằm “Cô nương à, cô nương thật làm khó ta. Cái tài năng của cô nương ta rất muốn học. Nhưng đưa cô nương đi cùng thì thật phiền.”
TôTiểu Bồi nhíu nhíu khóe miệng, đầy hy vọng.
“Thế này đi, chuyện này cứ để ông Trời quyết định, Chúng ta cứ đợi mười ngày nữa, mười ngày sau nếu Bạch huynh đệ không có tin tức gì, ta sẽ đi. Nếu Bạch huynh đệ quay lại rồi, có thể kiếm được tiền thật thì ta sẽ đưa cô nương đi cùng, còn không…. Chuyện này cứ tính như vậy đi, cũng là năm ăn năm thua, công bằng.”
Cũng là phải đợi chờ số phận, nếu tên kia bị người khác bắt mất thì bọn họ ai đi đường nấy. Nếu như cậu ta bắt được, thì anh ta sẽ đưa cô đi cùng.
Tô Tiểu Bồi biết không còn cách nào khác nên đành gật đầu đồng ý.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.