Bạn đang đọc Tìm Chồng: Chương 28
Mười ngày, không ngắn cũng chẳng dài.
Tô Tiểu Bồi cũng biết, Nhiễm Phi Trạch là người lanh lợi tháo vát, anh ta không muốn quyết định nhanh như thế, muốn nghĩ kỹ lại mọi chuyện nên mới tìm một lý do thoái thác như vậy. Cho nên nói là chờ xem vận may, nhưng thực chất mọi chuyện đều nằm trong tay Nhiễm Phi Trạch cả. Với sự tôn dùng và tin tưởng Bạch Ngọc Lang dành cho anh ta, tiền nong đều là chuyện nhỏ. Đến cuối cùng, bọn họ có ích gì với vụ án hay không chẳng phải vẫn dựa vào một lời của Nhiễm Phi Trạch hay sao?
Tô Tiểu Bồi đã phân tích qua Nhiễm Phi Trạch này. Anh ta bụng dạ thâm sâu, không hề đơn giản như vẻ bề ngoài. Anh ta cũng rất tự tin nên có những chuyện dù biết dính vào càng thêm phiền phức nhưng vẫn cứ theo nguyên tắc của bản thân mà làm, ví như cứu một cô nương. Anh ta là người có kế hoạch, hoàn toàn không phải tùy tiện lưu lạc khắp nơi, anh ta biết mình muốn gì, có bao nhiêu thời gian, có bao nhiêu tiền. Năm đồng tiền kia nhìn tuy có hơi thảm thương nhưng Nhiễm Phi Trạch không vì thế mà khốn khó, anh ta rất biết cách làm việc để sống. Cái cảm giác bình thản chẳng lo ăn lo mặc của anh ta thậm chí còn khiến Tô Tiểu Bồi nghĩ rằng người này muốn có tiền cũng chẳng có gì khó.
Anh ta không kén chọn, rất lạc quan, ông chủ Tống lường gạt nhưng anh ta chẳng thèm tức giận, phóng khoáng bao dung, hơn nữa từ cách ăn nói và phản ứng có thể thấy anh ta là người có ăn có học; cô chưa bao giờ thấy anh ta sững sờ ngạc nhiên. Quan trọng nhất là anh ta rất lương thiện, tốt bụng nhưng cũng không cứng nhắc. Đối với cô thì anh ta là chỗ dựa tốt không còn gì để nói.
Thế nên mười ngày này, Tô Tiểu Bồi vẫn cố gắng nỗ lực để Nhiễm Phi Trạch có thêm lý do lưu cô lại.
Cô khuyến khích Nhiễm Phi Trạch chọn một nơi phù hợp nói chuyện với tiểu nhị trong quán rượu về những chủ đề thú vị và vô vị để thử nghiệm quan sát phản ứng thay đổi đồng tử của người này. Cô đợi cả nửa ngày, rõ ràng đã thấy Nhiễm Phi Trạch cùng người ta trò chuyện nhưng lại không thấy anh ta đến nói kết quả cho cô, cũng không biết anh ta đã nhìn ra mối quan hệ giữa tâm lý con người và đôi mắt chưa nữa. Sau đó anh ta lại vào hậu viện làm việc như thường, xem như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Tô Tiểu Bồi hơi lo lắng nên đi hỏi Nhiễm Phi Trạch, kết quả Nhiễm Phi Trạch nói ông chủ Tống bảo hôm nay giá thịt lợn lại tăng, tiểu nhị nói bị vợ mắng nhiếc, sớm hôm nay còn chưa được ăn gì, Tô Tiểu Bồi nhíu nhíu mày, mấy cái chuyện nhảm nhí này nói với cô làm gì. Nhiễm Phi Trạch còn chưa nói xong, đôi lông mày của Tiểu Bồi đã nhăn tít lại với nhau rồi.
Nhưng rồi anh ta lại chợt nói mình đã đặc biệt chú ý đến đôi mắt của họ. Tô Tiểu Bồi nín thở, nhìn mặt liền đoán được sự quan sát của anh ta đã có chuyển biến rồi, hơn nữa anh ta thấy việc này khá thú vị, nếu anh ta còn chối thì cô nhất định sẽ vạch trần anh ta.
Nhưng Nhiễm Phi Trạch nói đến đây liền ngừng, anh ta cứ nhìn chằm chằm vào Tiểu Bồi, sau đó cười ha ha.
Cô xanh mặt, cô biết là tại sao rồi
Quả nhiên anh ta vừa cười vừa nói “Cô nương, mắt của cô nương biến đổi hay thật”
Tô Tiểu Bồi điên mất, cô dạy anh ta lấy người khác làm thí nghiệm mà cuối cùng lại bị đùa bỡn. Cái anh tráng sĩ này vô vị hết chỗ nói
Tô Tiểu Bồi chẳng thèm che giấu cảm xúc của mình, cô biết thế càng hợp ý Nhiễm Phi Trạch, anh ta trêu đùa đương nhiên không hy vọng cô chẳng có phản ứng gì, cô mà tức anh ta lại càng vui.
Nhiễm Phi Trạch quả thật đang vui, mà Tô Tiểu Bồi thì đang muốn nịnh nọt anh ta nên không thể không làm như mình đang tức giận.
Tô Tiểu Bồi mỗi ngày vẫn ghi nhật ký, cô muốn ghi nhớ lại xem mình ở cái thế giới này đã bao lâu, cũng ghi lại sự việc xảy ra mỗi ngày. Mỗi khi cô bò ra giường viết chữ thì Nhiễm Phi Trạch lại trốn ở bên ngoài, Tô Tiểu Bồi cứ tự nhiên mà viết theo ý mình.
“Cô nương lần sau đừng như thế nữa.” Cái câu này anh ta cứ nói, cô thì cứ nghe, rồi vẫn như vậy.
Cô lại gặp La Bình thêm một lần nữa, cô ghi riêng một phần nhật ký về hắn. Tiểu Bồi nghĩ rằng một số thủ đoạn của anh ta là do người khác dạy cho, nhưng La Bình một lời cũng không hé. Hương quan cũng nói, nơi này trước nay trị an ổn định, có lẽ tên La Bình này đã từng gây ác ở nơi khác nên học được mấy điều nay. Nhưng ai mà biết được chứ?
La Bình bị quan huyện dẫn đi, huyện Thạch đầu ăn mừng hai ngày liền. Giết gà dán giấy đỏ, mọi người đều mong cần bình an.
Tô Tiểu Bồi cũng đến gặp Đường Liên hai lần, càng ngày cô ấy càng tốt hơn. Tô Tiểu Bồi cũng gặp mẫu thân của Đường Liên, con gái mất đi rồi lại gặp lại, lại bị bắt đi rồi lại trở về đã trở thành đả kích lớn nhất đối với một người mẹ. Nhưng giờ đây mọi người đã thay đổi cái nhìn về cô, ai ai cũng khen ngợi ca tụng. Ngày La Bình bị giải đi thi hành án, còn có người mang đồ ăn gà vịt đến tận nhà Đường Liên cảm ơn. Không khí nhà họ Đường cuối cùng cũng hòa hoãn trở lại. Đường Liên nói với Tô Tiểu Bồi rằng phụ thân cô ấy đã quyết định không gả cô đi nữa, ông ta sợ hàng xóm láng giềng nói gì không hay. Nhưng Đường Liên cũng tự biết, ít lâu nữa sẽ quay qua sống ở nhà dì cô ấy, bắt đầu một cuộc sống mới.
Đây cũng không phải chuyện gì không hay. So với việc tự thương hại mình, đổ lỗi cho người khác thì chẳng bằng hãy tự lo liệu cho chính mình. . Tô Tiểu Bồi khích lệ Đường Liên, tất cả những khó khăn không yên đều phải tự mình khắc phục. Cô dạy Đường Liên mấy cách tự điều chỉnh bản thân, Đường Liên rất cảm kích.
Tất cả những chuyện này Nhiễm Phi Trạch đều thấy nhưng không nói gì. Tô Tiểu Bồi thầm phục cái người này rồi, đúng thật là trấn định không ai bằng.
Nên để anh ta chú ý, tò mò, cô lại bày ra một mánh mới.
Hôm đó thời tiết khá tốt, bầu trời xanh như ngọc bích, ánh nắng rực rỡ. Nơi trấn nhỏ phía nam này thời tiết tháng ba vô cùng ấm áp. Nhiễm Phi Trạch đi đưa hàng cho ông chủ Tống, lúc quay về cả người đầy mồ hôi. Tô Tiểu Bồi hăng hái mang đến một chiếc khăn cho anh ta lau mồ hôi, nói mấy câu linh tinh về thời tiết, cái gì mà thời tiết thật đẹp, rồi lại nói đến cửa hàng bên cạnh làm ăn thật tốt, hỏi Nhiễm Phi Trạch đã ghé qua chưa, nói đông nói tây rồi cuối cùng nói với Nhiễm Phi Trạch “Nóng thế này, tráng sĩ uống đi.”
“Ta đòi ông chủ Tống một ấm nước, đã làm mát rồi, tráng sĩ mau uống đi”
Nhiễm Phi Trạch không biết cô định bày trò gì, nhưng nước thì cần phải uống. Chàng hắng giọng, cầm lấy cốc.
Chiếc cốc vẫn như cũ được đặt ở trên khung cửa sổ, khác biệt là lần này lại ba cái cốc với màu sắc khác nhau. Một cái màu xanh, một cái màu đỏ, một cái màu đen. Trước đây chưa từng thấy chiếc cốc sứ nào như vậy. Nhiễm Phi Trạch ngẩn ra, cầm lấy chiếc màu xanh.
Dưới cốc là một tấm giấy, Nhiễm Phi Trạch động lông mày, quay lại nhìn Tô Tiểu Bồi. Tô Tiểu Bồi cười cười.
Nhiễm Phi Trạch mở tờ giấy ra, bên trên xiêu xiêu vẹo vẹo mấy chữ: Ta biết huynh sẽ lấy cái này mà.
Nhiễm Phi Trạch kinh ngạc nhíu mày, quay lại nhìn Tiểu Bồi, cô vẫn cười cười. Nhiễm Phi Trạch bỏ hai chiếc cốc kia ra, mở giấy lên nhìn. Bên trong đều viết: ” Ta biết huynh sẽ không lấy cái này đâu mà.”
Nhiễm Phi Trạch thật sự ngạc nhiên, nhìn tờ giấy một hồi lâu, lại xem cái cốc. Tô Tiểu Bồi có chút đắc ý, ngẩng cao đầu.
Nhiễm Phi Trạch quay đầu nói “Chữ của cô nương xấu thật”
Tô Tiểu Bồi nhăn mặt: “Này!”
Đáng ghét thật đấy!
Mà còn có đáng ghét hơn nữa cơ.
“Này là ý gì?” Anh ta tự nhiên hỏi?
Lại còn giả vờ! Tô Tiểu Bồi bĩu môi “Vô nghĩa, là ta kêu thế thôi.”
Mắt Nhiễm Phi Trạch ẩn ý cười “Vì sao lại kêu?”
“Tráng sĩ rõ ràng hiếu kỳ muốn chết, tại sao lại cố tình chê chữ của ta, ta không vui”
Nhiễm Phi Trạch lại cười “Hiếu kỳ là thật, chữ xấu cũng là thật”
Tô Tiểu Bồi không nói gì.
Nhiễm Phi Trạch nắm tay lại để lên môi hắng hắng hai tiếng rồi quang minh chính đại vờ hỏi “Được, vậy cô nương nói đi, cô nương sao lại đoán ta sẽ cầm chiếc cốc này?”
“Không phải là đoán”
“Có lẽ ta sẽ lấy cái khác”
“Không đâu”
“Sao cô nương biết được”
“Tráng sĩ còn chưa đồng ý để ta lại, ta không nói được” Tô Tiểu Bồi bày ra bộ mặt thẳng tưng nói.
Nhiễm Phi Trạch cười cười, rót nước uống rồi nói “Tính ra cũng chỉ còn hai ngày nhỉ.”
Tô Tiểu Bồi bĩu bĩu môi, không đáp lại. Cô cũng biết là còn hai ngày nữa nên mới gấp.
“Không biết hai ngày này Bạch huynh đệ có đưa tin gì đến không” Nhiễm Phi Trạch giống như đang tự nói với mình. Tô Tiểu Bồi rầu rầu, cái anh tráng sĩ này đang bày trò với cô hay sao ấy, người gì mà ưa đùa thế. Cô thấy có vẻ anh ta sẽ giữ mình lại, nhưng anh ta lại không nói gì. Cô cũng không nắm chắc, không thể yên tâm. Không đúng, nên nói là không nắm chắc mười phần.
Tô Tiểu Bồi thở dài, cô nên nghĩ một trò gì đó hợp với khẩu vị của anh ta, chắc chắn anh ta sẽ đồng ý
Nhưng chưa đợi Tô Tiểu Bồi đổi chiêu mới, mọi việc đã có biến chuyển.
Ngày thứ hai, Lưu hướng đến quán rượu, vui mừng ra mặt. Anh ta lớn tiếng nói, Bạch Ngọc Lang ở kia đã tìm ra nhà nghi phạm, tìm ra thân phận của hắn. Người này có tên là Mã Chinh Viễn, vốn họ Ngô nhưng thời nhỏ mất cha, mẫu thân tái giá nên đổi họ. Kế phụ của hắn có cuộc sống không mấy dư giả nên đã chịu không ít tủi nhục. Hơn nữa, con gái của kế phụ ăn, cũng là em gái trên danh nghĩa của hắn một năm trước đã xuất gia. Chuyện này ồn ào lớn, Mã Chinh Viễn này đã đến miếu ni cô làm ầm ĩ mấy lần, cuối cùng đành rời nhà ra đi, không có tin tức gì, người nhà họ Mã thấy chuyện này không có gì hay ho nên không nhận Mã Chinh Viễn là người nhà nữa, già trẻ lớn bé trong nhà đều kín miệng, không ai kiếm tìm, coi như người này đã chết.
Tô Tiểu Bồi nghe thế liền thấy vui chết đi được, suýt chút nữa thì ôm vai Nhiễm Phi Trạch nhảy tưng tưng, chẳng qua dưới ánh mắt của Nhiễm Phi Trạch và Lưu Hướng thì đành nghĩ lại cái gì mà nam nữ thu thụ bất thân “Cô nương lần sau đừng như thế nữa” cái câu này đột ngột nhảy ra. Cô ôm tay, nhịn lại, tâm tình tốt hơn bao giờ hết.
“Vậy có phải có đầu mối về tội phạm rồi” Tô Tiểu Bồi hỏi, nghĩ đến năm lượng bạc đã ở trong tay, nghĩ đến đã có lý do đi cùng Nhiễm Phi Trạch liền cười sáng lạng.
“Tần bộ đầu đưa tin này đến, tất đã có bố trí”
“Tốt, tốt” Tô Tiểu Bồi gật gật đầu, nhịn không được hỏi “Lưu đại nhân, vậy khi nào mới nhận được năm lượng kia?”
Lời này nói ra liền thấy Nhiễm Phi Trạch thầm cười. Cô trừng anh ta, mặt dầy thì đã làm sao, tiền là chuyện sống còn, đương nhiên phải hỏi rồi.
Lưu Hướng nói “Lão lục và tần bộ đầu không nói chuyện tiền bạc, nhưng Tần bộ đầu có lệnh mời Nhiễm tráng sĩ và cô nương đi đến huyện Ninh An một chuyến”