Tiểu Yêu Tinh Sao Em Có Thể Mê Người Đến Thế

Chương 53: Trên Mặt Anh Không Có Dây Thần Kinh Xấu Hổ


Bạn đang đọc Tiểu Yêu Tinh Sao Em Có Thể Mê Người Đến Thế – Chương 53: Trên Mặt Anh Không Có Dây Thần Kinh Xấu Hổ


Lúc bấy giờ, Hàn Giai Tuệ mới cảm nhận được cơn đau sau lưng truyền tới.

Chắc lúc va đập vào mép bàn đã vô tình bị mảnh ly vỡ cứa qua.
Phong Thừa Vũ đặt cô ngồi lên giường, để cô gục đầu trên vai.

Hai tay anh vụng về túm gọn những lọn tóc của cô lên cao, không để chúng loà xoà chạm vào vết thương.

Thấy anh lóng ngóng không biết làm sao với nắm tóc trong lòng bàn tay, chỉ đành giữ lấy chúng trên đỉnh đầu, Hàn Giai Tuệ không nhịn được cười
“Không ngờ, người xuất chúng như Tổng giám đốc Phong cũng có một số việc không thể giải quyết được.

Chi bằng cứ để em tự làm”
Nói rồi cô quả quyết giơ hay tay lên định vơ mớ tóc của mình lại, nhưng liền bị anh mắng
“Đừng cử động sẽ ảnh hưởng đến vết thương.

Em ngồi yên đi, bác sỹ sắp đến rồi”
Đúng lúc đó, cửa phòng được mở ra, một người phụ nữ khoác áo blouse trắng tinh bước vào.


Xem ra Lục Nghị làm việc không tệ.

Vết thương của Hàn Giai Tuệ không quá nghiêm trọng nhưng vị trí lại có phần hơi tế nhị, ở dưới lưng.
Bác sỹ mở hộp dụng cụ, lấy ra một cây kéo, nhìn bộ váy trắng tinh tế đính kết kim tuyến trên người cô mà không khỏi cảm thán
“Chiếc váy đẹp quá.

Phải cắt đi thì thật là đáng tiếc.

Nhưng vết thương này của cô…”
Hàn Giai Tuệ chưa kịp trả lời, người đàn ông bên cạnh đã nhanh nhẹn thay cô quyết định
“Không sao, sơ cứu vết thương là quan trọng nhất.

Sau này chỉ cần em thích, kiểu dáng nào cũng có thể đặt may cho em”
“Không cần đâu”
Hàn Giai Tuệ xua tay, cô cũng đâu phải thiếu đồ để mặc.
Bác sỹ đưa một đường kéo, chiếc váy lập tức rời khỏi người cô, để lộ ra tấm lưng trần trắng như sứ.

Hàn Giai Tuệ có chút ngại ngùng, mỗi lần phơi da lộ thịt trước mặt anh đều khiến cô không khỏi xấu hổ, hơn nữa bây giờ còn có sự chứng kiến của người khác.

Cô rụt tay khỏi bàn tay to lớn của anh, nói khẽ
“Em đang trong tình trạng lộ liễu thế này, đàn ông ở lại thật không tiện, có phải anh nên ra ngoài rồi không?”
Đáp lại cô, Phong Thừa Vũ thản nhiên đến không ngờ
“Khắp người còn có chỗ nào chưa từng nhìn thấy nữa, mà giờ em còn ngại nhìn thấy lưng”
Tại sao thốt ra câu đó mà mặt mũi anh có thể lạnh tanh, biểu cảm trên khuôn mặt không chút thay đổi thế chứ? Hay trên mặt anh không có dây thần kinh xấu hổ?
Miếng bông thấm đẫm thuốc sát trùng chạm vào vết thương, xót như sát muối, Hàn Giai Tuệ đau đến run người.

Cô nghiêm mặt, trừng mắt nhìn về phía người đàn ông đang đứng cạnh giường, anh vẫn chìa bàn tay ra, để khi thấy đau cô có thể tùy ý xiết chặt.
Căn phòng yên tĩnh bỗng chốc vang lên một tiếng quát lớn
“Phong Thừa Vũ, anh lập tức ra ngoài ngay cho em”
Bị cô mắng, anh ỉu xìu nhét một cái gối vào tầm tay cô
“Để tay cho em nắm mà em còn không biết ý tốt này, phải cho em chịu đau một chút em mới vừa lòng”
Ý tốt?

Không cần.
Cô thà chịu một chút nỗi đau thể xác, còn hơn bị anh đứng đây giở thói lưu manh.
Bóng đen nhanh chóng sải bước về phía cửa, chỉ để lại một câu
“Bác sỹ, nhẹ tay một chút”
**************************
Bên ngoài, vợ chồng Chủ tịch Hàn đi đi lại lại, nét mặt trầm tư.

Không ngờ trong bữa tiệc sinh nhật của ông lại xảy ra sự cố nghiêm trọng như vậy.
“Phải điều tra rõ sự việc lần này là vô tình hay cố ý.

Nếu thực sự do có người nhúng tay vào, tuyệt đối Hàn Gia Viễn này sẽ không để yên”
Cả đời ông mắt không nhìn công danh, tai không nghe thế sự, ảm đạm nhìn đời suy chuyển, không màng thế cục.

Hàn Gia Viễn chính là như thế, cuộc sống của ông chỉ cầu bình đạm, tránh xa hơn thua.

Tuyệt đối chưa từng đắc tội với người ngoài, ai lại có thể làm ra chuyện này chứ?
Hàn phu nhân sốt ruột
“Chỉ mong con bé không việc gì”
**************************
Cửa phòng bật mở, Phong Thừa Vũ mặt không cảm xúc đứng ở đó, giọng nói trong vắt ẩn chứa hơi lạnh thấu xương, ánh mắt thâm trầm nhàn nhạt nhìn ra ngoài.
“Tốt nhất ông nên cầu mong chuyện lần này là do vô tình mà chập điện.


Bằng không, hậu quả thế nào, chắc ông cũng lường trước được”
Lưu Kình, chủ khách sạn Nhật Lệ, biết Phong tổng là không nói lời thừa thãi với mình.

Nếu thực sự lộ ra điều gì, ông chắc cũng chẳng còn đường mà làm ăn ở cái Lục thành này.
Ai mà ngờ được, lại chạm đến nhân vật tai to mặt lớn lừng lẫy thương trường như Phong Thừa Vũ chứ.

Đời này của ông ta coi như tiêu rồi, đống tiền vừa nhận được, liệu còn có ích gì?
Cả cái Lục thành này có ai là không biết người nắm trong tay quyền lực, thế lực, tài lực như Phong Thừa Vũ thì không một ai dám xem thường.
Dù ông ta vẫn đang cố giấu nỗi sợ hãi vào bên trong, nhưng hai lòng bàn tay đã đẫm mồ hôi từ bao giờ.
Hàn phu nhân không để ý đến mấy chuyện bên ngoài kia, bà chỉ đang lo lắng cho cô gái vẫn còn ở trong phòng.

Quả quyết mở cửa bước vào.
Trong phòng, bác sỹ cúi đầu chăm chú sát trùng từng vết thương
“Cô cố chịu đau một chút, tôi phải sát trùng vết thương thật kỹ, sau này liền lại mới không để lại sẹo”
“Cảm ơn bác sỹ”
Mỗi một động tác của bác sỹ, Hàn Giai Tuệ lại nhăn mặt vì đau, hai tay vô thức siết chặt, mảnh gối trong tay không biết từ khi nào đã bị vò đến nhăn nhúm.
“Cũng may, vừa nãy, cô đuổi cậu ấy ra ngoài, chứ cánh tay săn chắc như huấn luyện viên thể hình ấy của cậu ta mà bị cô giày vò như cái gối này, thì thật là đáng tiếc”..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.