Bạn đang đọc Tiểu Yêu Tinh Sao Em Có Thể Mê Người Đến Thế – Chương 121: Gọi Tên Anh Ngọt Như Vậy Lần
Tựa game Hàn Giai Tuệ chơi thuộc thể loại nhập vai chiến đấu.
Nhân vật của cô là một nữ tướng quân thời cổ đại.
Kiểu nữ tử tự do phóng khoáng, cưỡi bạch mã vai đeo cung ấy rất hợp gu của cô.
Hàn Giai Tuệ chơi một lúc, chiếm được cả mấy thành trì, còn xây dựng được một quân doanh khá lớn.
Cánh cửa phòng mở ra, Hàn Giai Tuệ chỉ ngẩng đầu lên nhìn một cái rồi lại tiếp tục tập trung vào màn hình.
Cô còn đang dở trận.
Phong Thừa Vũ lại gần, mắt tròn mắt dẹt.
Trong trí nhớ của anh, trước khi anh rời đi, cô gái này vẫn đóng bộ quần jeans áo phông, chỉn chu năng động.
Dáng vẻ thanh nhã, vô cùng xinh đẹp.
Còn cô bây giờ, vẫn rất xinh đẹp, nhưng mái tóc buộc cao đuôi ngựa gọn gàng đã được tùy tiện búi vội lên kiểu củ tỏi, hai bên tóc mai thả buông vài lọn.
Bộ quần áo phông dáng thể thao hơi rộng với thân người mảnh mai, nhìn qua đã biết là của ai.
Cô thoải mái gác cả hai chân lên ghế, tay lướt trên bàn phím lạch cạch liên tục, đôi mắt tròn mở to lia theo từng chuyển động của nhân vật kỹ sảo đẹp mắt trên màn hình.
Trên bàn, gói bánh bị ăn gần hết, vài miếng vụn bánh vương trên bàn, anh hỏi cô
“Em cũng thích ăn bánh quế à?”
Hàn Giai Tuệ không để ý, nhân vật trong game của cô sắp bị tướng địch giết rồi, vô thức đáp lại
“Không thích lắm, tại vừa nãy em hơi đói”
Phong Thừa Vũ nhìn cô, trông qua thì ánh mắt có vài phần bất lực.
Nhưng nếu để mà so sánh thì anh vẫn thích bộ dạng thoải mái tùy hứng này của cô hơn.
Có chút ngọt ngào, có chút đáng yêu.
Từ lúc nào, Hàn Giai Tuệ lại thấy có chút ngứa ngáy, cảm giác có người cứ chằm chằm nhìn mình, chẳng dễ chịu chút nào, ánh mắt như có mũi kim, thi thoảng châm chích vào da thịt.
Cô ngẩng lên, bắt gặp anh vẫn cứ nhìn cô từ bao giờ, rồi lại nhìn lại mình.
Có gì lạ? Vải jeans thô cứng nên cô muốn thay bộ đồ thoải mái hơn thôi mà.
Cũng đâu phải lần đầu cô mượn tạm quần áo của anh.
Hàn Giai Tuệ dùng tay trái quấn lấy cánh tay Phong Thừa Vũ đang chống trên mặt bàn, tùy ý dựa đầu vào đó.
“Em mượn tạm quần áo của anh, không sao chứ?”
“Không sao”
Phong Thừa Vũ tự dối, miệng nói không sao nhưng bên dưới rõ ràng đang phản kháng dữ dội.
Chiếc áo rộng cổ vì cử động tay của Hàn Giai Tuệ mà bị trượt xuống vai.
Nhìn từ góc độ trên cao xuống như này, có thể thấy một vùng da thịt trắng muốt ngọc ngà.
Anh cúi xuống, ghé vào vai cô mà hôn mạnh một cái, để lại một dấu vết đỏ đỏ hồng hồng, giống như đoá hồng nhung đặt giữa nền tuyết trắng.
Hàn Giai Tuệ vừa buông tay, Phong Thừa Vũ liền nhấc cô đặt lên bàn làm việc.
Ngay lập tức phủ lên đôi môi mọng một nụ hôn, từng chút, từng chút tiến sâu vào bên trong chiếm lĩnh hương vị ngọt ngào.
Chiếc áo vén lên cao, lộ ra bụng phẳng eo thon.
Phía trên cao nữa là cặp bánh bao mềm mịn mê người giấu trong chiếc nội y màu đen huyền bí.
Phong Thừa Vũ kéo cao chiếc áo phông rộng chui qua đầu, tiếp theo chỉ dùng một động tác đã có thể cởi bỏ hết những thứ vướng víu.
Cả thân hình nõn nà hiện ra trước mắt, khiến động tác trở nên khẩn trương bất ngờ.
Anh một lần nữa bằng đầu lưỡi khôn khéo công kích cô đến tột cùng.
Hai tay nhào nặn bánh bao đủ mọi hình dạng.
Hàn Giai Tuệ bị cuốn lấy không ngừng thì ngả người về sau né tránh.
Nhưng bị mất đà phải chống hay tay ra sau để giữ thăng bằng, vô tình dâng cao thứ đẫy đà kia hơn, thành ra lại có người được thuận tiện.
Làm cô mới một chút như vậy đã không thể điều chỉnh được nhịp thở.
Một hồi xoa nắn nghịch ngợm thoả thích, Phong Thừa Vũ bấy giờ mới dịu dàng nâng hai bàn chân nhỏ nhắn đặt lên bàn.
Ở tư thế này, nơi thầm kín của cô bị phơi bày hoàn toàn trước mắt anh.
Hàn Giai Tuệ xấu hổ đến đỏ mặt, vừa ngại ngùng vừa mong ngóng.
Anh đặt một ngón tay ngay lối vào, cô liền xua tay phản đối
“Anh…!đừng”
Phong Thừa Vũ cười tà mị, ghé sát vành tai cô, cắn nhẹ
“Em sẽ thích mà”
Hàn Giai Tuệ run lên, lắc đầu nguầy nguậy, sắc mặt chuyển đỏ, bộ dạng đáng thương vô cùng.
Ấy thế mà khổ nhục kế bất thành.
“Vốn định tha cho em rồi, nhưng nhìn dáng vẻ xấu hổ này của em lại nhịn không được”
Ngón tay từ từ tiến vào bên trong, mang theo khoái cảm truyền khắp từng thớ da tấc thịt.
Khuôn miệng nhỏ bất giác bật lên những tiếng “Ưm…!a” khe khẽ.
“Thừa Vũ…!Em…”
Cô gọi tên anh trong vô thức, thần trí đã bị khoái lạc lấn át.
Hai tay giữ chặt lấy cánh tay anh.
Anh nghe cô gọi tên thì dùng ánh mắt chất chứa lửa tình nhìn lên, vẫn là giọng nói trầm khàn vì nhiễm dục vọng.
“Gọi tên anh ngọt như vậy lần nữa đi”
Phong Thừa Vũ rút tay ra, thay vào đó là hung vật nóng hổi kề sát miệng huyệt.
Chỉ chờ cô thỏ thẻ gọi tên anh, liền đẩy vào trong.
Hàn Giai Tuệ ngồi trên bàn làm việc của anh, Phong Thừa Vũ đứng đằng trước, mỗi cú đẩy hông có thể tiến vào sâu tận cùng, khiến cho cả hai chìm sâu trong đê mê hoan ái.
Hàn Giai Tuệ mơ màng cắn vào cổ anh một cái
“Đáng ghét!”.