Tiểu Yêu Tinh Sao Em Có Thể Mê Người Đến Thế

Chương 120: Ngồi Trên Ghế Sao Thích Bằng


Bạn đang đọc Tiểu Yêu Tinh Sao Em Có Thể Mê Người Đến Thế – Chương 120: Ngồi Trên Ghế Sao Thích Bằng


Ăn uống xong, hai người lên xe quay lại công ty Phong thị ở Thành phố A, nghe nói nửa giờ sau Phong Thừa Vũ phải giải quyết công việc quan trọng gì đó.

Xe dừng ở một góc khuất bên hông một tòa nhà sừng sững, tựa không thấy nóc.

Trong xe, cô gái xinh đẹp đưa tay khéo léo giúp người đàn ông cài lại mấy cái cúc áo, còn dịu dàng vuốt lại thật phẳng vài nếp nhăn vừa mới xuất hiện trên chiếc sơ mi thiết kế riêng cao cấp.

Cô vòng tay ra sau, đặt ngay ngắn chiếc cà vạt dưới cổ áo vừa được dựng đứng lên, vụng về thắt lại.

Thật ra, Hàn Giai Tuệ cũng chưa từng làm việc này trước đó, cho nên nhìn thành quả của mình lại có chút tự hào.

Cô nghiêng đầu nhìn ngắm, ra vẻ hài lòng, giống như thể không có sự chỉnh trang của cô thì vẻ đẹp động lòng người này sẽ không tồn tại vậy.

Mặc dù Hàn Giai Tuệ biết rằng dáng vẻ tùy tiện, đầu bù tóc rối khi nãy ở tiệm mỳ, hay nhan sắc chỉn chu, chỉnh tề như lúc này đều là nét cuốn hút chết người không thể phủ nhận.

Mỗi lúc một vẻ, nhưng kiểu gì cũng khiến người ta phải mê mệt.

Không phải sao, ngay lúc này cô cũng đang thực sự rất đắm đuối rồi đây.

Hàn Giai Tuệ cười ngốc, liền bị Phong Thừa Vũ hôn chụt một cái lên môi
“Cảm ơn vợ”
Còn đang giật mình chưa biết phải phản ứng lại thế nào, tay cô đã nằm gọn trong lòng bàn tay to lớn của anh
“Lên phòng đợi anh nhé”
Phòng mà Phong Thừa Vũ nói đến dĩ nhiên là phòng làm việc riêng của Tổng giám đốc Phong thị.

Anh vẫn nhớ lời hẹn tối cùng cô dạo phố mua đồ, nên mới bảo cô lên phòng đợi anh.

Hàn Giai Tuệ về nhà cũng không có việc gì, vả lại cô nghĩ mình cũng muốn thăm dò một chút.
Nhân viên ở đại sảnh đang làm việc thì thấy bóng dáng hiên ngang bước vào, liền cúi đầu chào.

Lúc ngẩng lên lại bắt gặp một người phụ nữ nữa.

Ai nấy đều hiện ra mặt một biểu cảm khó tả.

Để mà nói thì Tổng giám đốc đến Công ty con Thành phố A không nhiều lắm, nhưng mà từ lúc vào làm, họ chưa bao giờ thấy Phong tổng đi gần phụ nữ như vậy.

Trong đầu thầm đoán già đoán non.
Người phụ nữ đi cùng, không mặc đồ công sở sành điệu, nhưng khí thế thì lại có phần lấn át thân vest đen bên cạnh.

Cô đi ngang hàng với Phong Thừa Vũ, trong khi trước giờ, kể cả đối tác quan trọng hay nhân sự cấp cao đều đi sau anh một bước.

Mọi người đoán vị này hẳn phải là một nhân vật quyền lực, đối tác chiến lược quan trọng chẳng hạn.
Hai người bước đến thang máy, khi cánh cửa mở ra, Phong Thừa Vũ lại nhường cô vào trước, sau đó mới bước theo.

Cánh cửa khép lại, cả đại sảnh lao đao, ai cũng hiếu kỳ phỏng đoán không biết là thân phận thế nào mới có thể khiến một người cực đỉnh lãnh đạm như Tổng giám đốc của họ chùn chân như vậy.
*************************
Phong Thừa Vũ lấy một ít tài liệu trên bàn, đứng đó xem qua một lượt đoán chừng sắp rời khỏi.

Trong khi ấy, có người hào hứng ngồi vào chiếc ghế lớn.


Đúng là da cao cấp có khác, chạm lưng vào liền truyền tới cảm giác mát rượi, êm ái làm sao.

Vừa lái xe một lúc lâu như thế, lưng lúc này thực sự rất mỏi rồi.

Hàn Giai Tuệ nhún nhún vài cái, tựa hẳn người lên ghế, vẻ mặt ra chiều hưởng thụ lắm.
“Chiếc ghế này mới êm làm sao.

Thích quá đi”.

Đam Mỹ Hiện Đại
Còn đang nhắm mắt tận hưởng chút cảm giác sung sướng ở vị trí của Tổng giám đốc Phong thị, thì Hàn Giai Tuệ thấy mình được bế bổng lên xoay một vòng.

Đến khi định hình được đã thấy mình đang ngồi gọn trên đùi anh.
“Ngồi trên ghế sao thích bằng ngồi trong lòng anh, phải không vợ?”
Giọng nói kề cà đem theo hơi thở nóng ấm kề sát bên cạnh, phả vào vành tai, nơi có mấy điểm mẫn cảm con gái.

Hàn Giai Tuệ như vừa bị chích điện, khẽ run nhẹ một cái.

Cô hơi né tránh ánh mắt tựa suối chảy nước trôi của anh, vô thức gật đầu cái rụp.
Phong Thừa Vũ ở tư thế này, chỉ cần hơi cúi xuống đã có thể tìm tới đôi môi xinh đẹp kia.

Bờ môi ấy mềm mại, hơi thở ấm áp, cùng với động tác đáp trả vụng về mang theo hương vị ngọt ngào của son dưỡng môi, khiến cho có người cảm thấy mình nhịn không được, lại muốn tham lam thêm một chút.

“Phong tổng không sợ muộn họp sao?”
Trong đầu Phong Thừa Vũ thầm nguyền rủa tại sao lại có cuộc họp vào đúng lúc này.

Anh với tay với một cốc nước trên bàn, uống một hơi rồi đứng dậy.

Trước khi rời đi còn dịu dàng hôn lên trán cô một cái nữa, dặn dò
“Ngoan, ở đây đợi anh”
Hàn Giai Tuệ ngoan ngoãn gật đầu, ngồi xuống mở máy tính lên chơi game giết thời gian.

Chơi được một lúc lại cảm thấy hơi đói, cô tìm tạm xung quanh, mở ngăn kéo bàn làm việc của anh lại thấy một hộp bánh quế.

Cũng không nghĩ ngợi gì, người làm việc xuyên thời gian như Phong Thừa Vũ có đồ ăn nhanh tích trữ để đến bữa ăn tạm cũng không phải chuyện lạ gì, thế là liền mở ra vừa ăn vừa chơi game.

Lâu lắm rồi Hàn Giai Tuệ không có thời gian rảnh để giải trí thế này.

Nếu ở đây có thêm lon Coca và bịch snack thì cô đúng là đang quay về thời học sinh trung học rồi đấy..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.