Tiểu Vương Tử

Chương 87


Đọc truyện Tiểu Vương Tử – Chương 87 tại website TruyenChu.Vip

87
Trí nhớ và tương lai
Lúc bắt đầu hỗn loạn thì cần nhanh chóng đập chết nó nhưng không có ai biết sau khi hỗn loạn chấm dứt lại có bao nhiêu hỗn loạn nối gót tới. Đúng vậy, theo sát mà đến chính là hỗn loạn lớn hơn, không có cách nào khống chế, Kingsley choáng váng nhưng anh chỉ choáng váng, có người bắt đầu thét lên, còn có người ngất xỉu, thậm chí có người rít gào, rồi hết thảy lại yên tĩnh…… Không có người biết rõ có chuyện gì xảy ra, mà bắt đầu chính là một đối thoại ngắn gọn —
“Cậu bé, cậu không có quyền này!”
“Cháu có quyền! Cháu là con của bọn họ!”
Cậu bé kia là con bọn họ. A, đúng vậy, con của bọn họ, không sai ngữ pháp…… Nhưng, là con ai?
Cũng vì “Là con ai” mới có thể gây ra oanh động lớn như vậy nhưng dù sao Prince chỉ là một cậu bé 11 tuổi mà không phải một người đàn ông 31 tuổi thành thục, cậu nói sự thật, không có sai gì, huống chi tất cả mọi người đã nói với cậu, giải quyết Voldemort xong cậu có thể quang minh chính đại cùng hai cha đi dạo phố, nói ra thì sao?
A, nói cho ngươi biết thì thế nào! Đúng vậy, sẽ thế nào? Tai nạn! Dumbledore nhanh chóng phản ứng khi Kingsley truyền tin cho mình nhưng vẫn không kịp ngăn cản gì, vì vậy ông chỉ có thể mang ba người đi, về phần những tiếng thét rít gào kia, coi như chúng không tồn tại a…… Những người không kịp phản ứng còn ngưng trệ khi hết sốc sẽ như thế nào…… Không liên quan gì đến một lão già như ông!
Lập tức nhật báo tiên tri liền bắt đầu công bố các loại tin thần kỳ — Prince năm nay 11 tuổi mà Harry Potter năm nay mới 15 tuổi! Merlin biết rõ, Harry còn là trẻ con! Chính là không sao, pháp thuật rất thần kỳ…… Thần kỳ cái quỷ!
Cả thế giới pháp thuật đều hỗn độn, có người thì thào tự nói về nhà ngủ, có người viết vô số phong thư sấm không biết rõ nên gửi cho ai, còn có người học gia tinh đập đầu vào tường…… Mà ba người làm ra hậu quả này lúc này ở nhà, bạn bọn họ cũng tới nhìn, đương nhiên Dumbledore cũng không cho phép bọn họ đi vào trong phòng quấy rầy đến đôi bạn lữ nhắm mắt lại ngủ mà Prince bị vài người vây quanh hỏi các vấn đề.

Hermione, Ron, Ginny, nhiều người tới; Lucius, Narcissa cũng tới, bọn họ tới cũng bình thường; Sirius và Remus tới ngồi cạnh Prince an ủi cậu, đây là bình thường; giáo sư McGonagall, Bà Pomfrey, giáo sư Flitwick, Hagrid…… Thậm chí cả bà Pince cũng đến đây, có lẽ đây cũng là bình thường; Nhưng là một đống người bị vắng vẻ ở trong góc kia là cái gì? Thám tử của Bộ pháp thuật? Phóng viên của Nhật báo tiên tri? Nhân viên nghiên cứu của St Mungo? Hoặc là tất cả? Có lẽ cũng không phải?
Mỗi người còn nghĩ hỏi Prince về hai người ngủ trong phòng nhưng Dumbledore không cho bọn họ quấy rầy đến đứa bé này, dù sao Prince cũng chỉ là một đứa bé, tuy yêu thích có chút quái, cho nên ông tóm Remus ra, chính mình chiếm cứ vị trí cạnh Prince, nghiễm nhiên là người giám hộ lâm thời của Prince.
“Đừng hỏi , chờ hai người kia tỉnh lại rồi hỏi, Prince hiện tại cần nghỉ ngơi.” Dumbledore chặn rất nhiều ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, những ánh mắt đó với một đứa bé thì quá…… Thâm trầm ,“Tốt lắm tốt lắm, trẻ con cần ngủ trưa!”
“Nhưng…… Hiệu trưởng, em……” Hermione nhìn nhìn Prince, được rồi, đứa nhỏ này thật sự rất giống Harry, hơn nữa, cậu bé cũng có cái mũi của giáo sư Snape, tuy nhỏ hơn nhiều…… A, đúng vậy, cậu bé còn như giáo sư Snape, sẽ cao hơn…… Chỉ là nếu như Prince không phải con hai người kia thì càng hoàn mỹ, nhất định sẽ là tiểu vương tử được hoan nghênh nhất Hogwarts, nhưng là hiện tại ai có thể nói cho cô biết…… Harry 15 tuổi sao có thể nuôi ra một đứa con 11 tuổi!
“Mình cảm thấy thế giới này nhất định là huyền huyễn …… Ma huyễn …… Tràn đầy khí tức mặt trăng thần kỳ…… Đúng vậy, Muggle lên mặt trăng, đúng, lên mặt trăng ……” Đây là Ron, cậu ta đang tại giả bộ như mình là một thi nhân, nhưng tình huống này… Em gái của Ron Ginny ôm Ron, hai người thoạt nhìn rất sợ hãi, thật là đáng sợ……
Sau đó thì sao? Giống như đoán được cái gì đó, Lucius và Narcissa thoạt nhìn coi như bình tĩnh, bọn họ bảo trì tu dưỡng và cao quý, chỉ là sắc mặt trắng hơn bình thường mới lộ ra bọn họ hò hét trong nội tâm — nếu như thế giới pháp thuật có ngựa, lúc này hai vợ chồng nhất định cảm giác tim mình bị một vạn con ngựa giẫm đạp, nhưng trên thực tế hiện tại bọn họ cảm thấy là bị nhân mã giẫm đạp. Cũng may Draco đã sớm biết rõ bí mật này không có phản ứng gì, cậu lo lắng nhìn thoáng qua Hermione sau đó ngồi đối diện Prince chơi game — như vậy có thể tỏ ra mình gặp nguy không loạn.
Remus và Sirius ngồi cạnh nhau, mặc dù bọn họ biết chân tướng nhưng không có nghĩa là bọn họ có thể tiếp nhận vấn đề này bị toàn bộ thế giới biết.
Về phần…… Những người linh tinh kia đến, như vậy thì ngồi đấy mà chờ, hoặc bây giờ trở về đi — trở lại địa bàn của mình.
Prince bị Dumbledore mang về phòng ngủ ngủ trưa rất bất an, cậu ủy khuất hỏi:“Albus…… Cháu lại làm sai lầm…… Nhưng…… ba ba nói giải quyết Voldemort sau có thể nói……”
“A, Prince, không sao, chúng ta có thể giải quyết vấn đề này, đúng vậy, có thể giải quyết.” Lão hiệu trưởng vỗ vỗ đầu Prince,“Ta mang Percival tới chơi với cháu.”

“Dạ.” Đôi mắt xanh bắt đầu sáng long lanh,“Cám ơn Albus.”
Nhưng mà, hết thảy rung động cũng không bằng hai người tại chủ phòng ngủ.
Bọn họ tay nắm tay đi trên một hành lang, hành lang rất dài, rất dài, giống nhe không có cuối…… A, không, đây không phải hành lang, đây là nhà ga Ngã tư vua, đúng vậy, có chút giống, nhưng lại không giống.
Hai người nhìn đối phương sau đó nắm chặt tay nhau, bọn họ không rõ nơi này là nơi nào, chỉ có thể nắm chặt tay đối phương.
Đi thật lâu mới phát hiện có người, người kia đứng ở phía trước bọn họ, đưa lưng về phía bọn họ.
“Anh là ai?” Harry hỏi, cậu muốn tiến lên nhưng Snape kéo cậu lại, anh cầm tay Harry đi tới…… Là Harry?!
Người kia là Harry! Không, không phải! Snape lắc đầu, mình không thể lừa gạt chính mình, người kia quay lại, giống Harry như đúc, chỉ là lớn hơn Harry một ít, cũng không phải James!
“Chào hai người.” Harry kia cười,“Sev sắp tới, anh ấy hẳn là đang đắp chăn cho tôi ở bên ngoài.”
“Anh là nói…… Sev?” Harry nhìn Snape bên cạnh, cậu không biết có chuyện gì xảy ra.

“Đúng vậy, em có thể gọi tôi…… A, tùy tiện a, bảo anh là Harry lớn cũng được.” Harry kia rất chân thành, sau đó bên cạnh Harry lớn xuất hiện một Snape khác — so với người bên cạnh Harry…… Thần sắc càng thêm hòa ái và ổn trọng?
Harry lớn và Snape đứng cạnh nhau, bọn họ nói rất nhiều, là từ chuyện xưa của Harry lớn — một câu chuyện bi thảm, hoàn toàn không thuộc về chỗ của Harry…… Không, nửa đoạn trước là giống hệt nhau, chính là…… Phần sau tràn đầy bi thương và tuyệt vọng.
“Sirius trốn thoát sau thì trốn trong nhà, tôi ở Hogwarts lo lắng muốn chết…… Khi thi đấu cúp Tam pháp thuật, Barty Crouch giả làm Moody lấy được tín nhiệm của tôi, hắn thành công ném tên tôi vào chiếc cốc lửa, sau đó tôi tham gia trận đấu…… Kết quả ở trận đấu cuối cùng lại hại chết Cedric……” Khi Harry lớn kể, anh dùng trí nhớ tại nơi thần kì này chiếu cho Harry xem, giống như là…… Chân thật phát sinh. Những chuyện kia, bị đè nén mà tràn đầy hắc ám làm cho Harry rét run, Snape ôm lấy Harry.
“Tôi mang về tin Voldemort sống lại nhưng mà lại bị cho là kẻ điên, Severus mặc dù biết nhưng anh ấy cũng chỉ có thể từ một nơi bí mật gần đó bảo vệ tôi…… Năm này rất tồi tệ, Sirius cũng vì tôi lỗ mãng……” Harry lớn cũng không nói gì thêm nhưng là trí nhớ của anh đang chiếu lại bi kịch này — Sirius chết, Harry kia còn muốn giết Snape kia, Hary kia oán hận Snape, cũng oán hận chính mình, nhưng oán hận cũng không mang được cha đỡ đầu của cậu về……
Vừa nghĩ tới Sirius sẽ chết…… Hơn nữa tận mắt thấy Sirius ngã vào cổng vòm sao, Harry đã cảm thấy lòng của mình bị bóp chặt…… Nhưng là không có, đây chỉ là trí nhớ của Harry kia, đúng vậy, không phải của mình! Harry ôm lấy Snape, hy vọng được bảo vệ nhiều hơn — vừa rồi Harry thấy Snape bảo vệ mình trước người sói, cảm giác kia…… Rất kỳ diệu.
“Nhưng đó cũng không phải cuối cùng……” Trí nhớ Harry lớn bắt đầu đi vào năm lớp sáu, chỗ đó có giáo sư Slughorn có phúc lạc dược, có Dumbledore giảng giải, cũng có quyển sách của hoàng tử lai, có Âm Thi đáng sợ và những chú ngữ nguy hiểm…… Harry hoa mắt trông thấy Dumbledore chết, cậu hận không thể tiến lên cướp đi đũa phép của Snape trong trí nhớ kia! Nhưng Harry không làm được, bởi vì đó chẳng qua là trí nhớ hư ảo, mà trong trí nhớ Harry nhìn thấy Snape hư ảo kia nói ra “Ta chính là hoàng tử lai”.
Thậm chí Harry còn cảm giác được Harry trong trí nhớ là bị “Hoàng tử lai” hấp dẫn nhưng khi biết được hết thảy, Harry kia cũng nghiền nát tình cảm của mình, cảm giác này rất thống khổ, Harry cho là như vậy, bởi vì cậu cũng thống khổ theo…… Khi thấy những trí nhớ này, Harry cảm giác tự mình trải qua những điều này, nhưng trên thực tế cũng không, Severus bên cạnh cũng vậy.
Sau đó trí nhớ vẫn còn tiếp tục.
Thời gian lưu động, giống như là nước, không ngừng lại.
Rốt cục, Harry thấy được trí nhớ cuối cùng…… Nagini cắn Snape chết lều hét, mà Harry trong trí nhớ thì quyết đấu với Voldemort…… Chết đi cùng với còn sống, lưu lại chỉ có cảnh hoang tàn khắp nơi, không có cái tốt đẹp trong truyện cổ tích, cũng không có thần phù hộ, tàn khốc thường thường đi theo đau xót trong hiện thực mang tâm linh mỏi mệt của tất cả mỗi người.
Harry lớn nói xong rồi thu lại trí nhớ của mình, nhưng cái này không thể để cho hết thảy dẹp loạn xuống, anh quay đầu giống như một con thú dữ hôn Snape lớn, hoàn toàn không quan tâm đôi bọn họ ở bên cạnh.

Trải qua sinh tử, mới có tư cách bình phán tính mạng.
Xem qua những trí nhớ này sau, Harry và Snape lại hôn mê — trên thực tế bọn họ cũng không hôn mê, vì, trí nhớ không thuộc về bọn họ lại một lần nữa dũng mãnh vào trong đầu của bọn họ, giống như bọn họ thật sự trải qua.
Khi bọn họ tỉnh lại, Harry và Snape lớn vẫn ôm hôn nhau, mà bọn họ cũng biết một vài vấn đề.
Trên thực tế, lịch sử phát triển như vậy — Snape bị Nagini cắn chết, Harry thành cứu thế chủ chân chính nhưng cậu không có cách nào tiếp nhận kết cục này cho nên Harry cầm đũa phép cây cơm nguội Avada chính mình, khi cậu mở mắt ra thì về tới năm thứ năm! Đây là một thời điểm không tệ để thay đổi…… Harry tự nói với mình, tuy Cedric đã chết rồi, nhưng không sao…… Mình cần cố gắng cứu tất cả những người có thể cứu, sau đó, khi hết thảy kết thúc kéo Snape đi, nhiều năm sau bọn họ còn có một đứa con là Prince…… Khi Prince 9 tuổi, thằng bé này dùng xoay thời gian và viên đá phục sinh trải qua một hồi lữ hành xuyên thời gian kinh tâm động phách! Nhưng cũng không chấm dứt…… Prince trở lại năm thứ ba của Harry, nhưng Prince lại làm cho quan hệ của Harry và Snape kia càng thêm không xong…… Cái đó trực tiếp ảnh hưởng đến hai người tương lai, vì vậy, Harry mang theo bi thảm trí nhớ khởi động ma lực của viên đá phục sinh mang Harry và Snape tương lai về đến lúc Prince mới ra sinh, bọn họ lại dạy bảo Prince, đợi đến khi Prince 9 tuổi lại làm cho Prince trở lại quá khứ tác hợp thành công hai người trong quá khứ.
“Chính là…… Đã cải biến……” Harry nhìn về phía đã tách ra …… Tương lai chính mình cùng tương lai Severus,“Cedric không chết, anh ấy sống tốt tốt.”
“Đúng vậy, tương lai đã cải biến,” Harry lớn gật gật đầu,“Cho nên chúng ta cũng không phải tương lai…… chân chính của hai người” Harry kia cười giơ tay lên làm cho Harry nhìn rõ ràng cái nhẫn cũ kỹ mình đeo trên tay, cái nhẫn có một hòn đá màu đen có một đường nhỏ nứt ra,“Chúng ta, trên thực tế là trí nhớ bảo tồn trong viên đá phục sinh.”
“Như vậy, ta giả thiết, trên thực tế qua lần đầu tiên đại chiến, cứu thế chủ csao chép trí nhớ của mình……” Snape ôm Harry,“Sau đó, mỗi lần lịch sử thay đổi lại cất một phần trí nhớ, cuối cùng tạo thành…… hai người.”
“Đúng vậy, giáo sư, ngài rất nhạy cảm.” Harry lớn gật gật đầu rồi thả lỏng dựa vào Snape lớn,“Thân ái, người kia cũng nhạy cảm như anh vậy.”
“Vinh hạnh của ta.” Snape lớn ôm Harry thật chặt.
Điều hướng bài viết Đăng bởi: admin


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.