Tiểu Vương Tử

Chương 86


Đọc truyện Tiểu Vương Tử – Chương 86 tại website TruyenChu.Vip

86
Phong ba ở Hẻm Xéo
Bởi vì không lo lắng đến tâm tình lo lắng của ba ba đáng thương, tiểu vương tử nhận được một trừng phạt nho nhỏ — một ngày không được ăn kẹo, thật là đáng sợ! Prince rốt cục nhận thức, chính mình chỉ là một cậu bé 11 tuổi mà không phải siêu nhân vạn năng — đúng vậy, Prince vẫn cho là mình biết những chuyện này là có thể đơn giản giải quyết rất nhiều vấn đề cho nên mình chính là siêu nhân nhỏ vạn năng, nhưng hiện tại Prince mới phát hiện, kỳ thật…… Prince chỉ là một cậu bé 11 tuổi làm cho ba ba nóng ruột nóng gan!
Đương nhiên, là một cậu bé 11 tuổi bình thường, bị ba ba đánh mông cũng không tính là chuyện dọa người nhưng tiểu vương tử quyết định vĩnh viễn không nói ra ngoài chuyện làm mình mất mặt như vậy!
Nhưng với Prince tuy đã bị đánh, cả ngày không được ăn kẹo ngon, nhưng mình có thể nằm lên ba ba biến thành sư tử chơi cũng không tệ, cậu yêu chuyện đó nhất.
Con sư tử còn thuộc về trạng thái hổ con, Snape cắt móng, chải lông cho nó, đương nhiên thuận tiện cầm đi những cái lông bị rơi xuống khi bị chải. Mà Harry nằm trên thảm lăn len, đương nhiên, Prince quay cuồng cùng cậu.
Biến thành thú sao, thị giác của Harry rất kỳ quái, ngay cả tư duy cũng khác, Harry nghĩ, cậu nâng chân trước liếm liếm, sau đó bắt đầu cọ mặt, động tác này rất giống mèo rửa mặt, nhưng trên thực tế Harry không nghĩ mình muốn rửa mặt, đây chỉ là một động tác phản xạ, động tác này giúp suy nghĩ của Harry tỉnh táo.
Snape đang ở trong phòng độc dược nghiên cứu giá trị hình thú của Harry nên trong phòng chỉ có Prince và sư tử Harry cùng nhau chơi đùa, hiển nhiên, sư tử Harry rất phù hợp với tiêu chuẩn của tiểu vương tử, dù cho đã bị cha đánh mông nhưng hoàn toàn không thể làm Prince hết yêu thích thú hình của Harry.
Động vật lông xù họ mèo cực kỳ đáng yêu.
Harry giật giật lỗ tai của mình — biến thành thú, Harry thấy mình rất nhạy cảm, hơn nữa thân thể cũng linh hoạt hơn, kể cả lỗ tai, hoàn toàn có thể linh hoạt vận động, hình người không thể so được! Loại cảm giác này rất kỳ diệu, Hary thấy vậy.
Prince gãi gãi cổ sư tử ba ba, không có nhiều thịt nhưng lông mềm mềm làm Prince thoải mái híp mắt, bàn tay nhỏ bé sờ sờ, cọ xát đôi tai mèo, tiểu vương tử thỏa mãn – Rhea của cậu cũng không nghe lời như vậy, cậu phải cầm cá ăn ngon đi nịnh nọt mới được một ánh mắt tán thưởng…… Quả nhiên vẫn là ba ba tốt!
Rhea là một tiểu thư thức thời, nó trung thành với nhân loại là do pháp thuật, mà thần phục động vật là bản năng — bản năng làm cho nó thần phục một con sư tử, còn là sư tử tàn bạo, đây là tất nhiên, đương nhiên nó sẽ cố gắng nịnh nọt vị sư tử vĩ đại này, nhưng là…… Nếu như nó không đem cá nhỏ để bên miệng Harry thì càng tốt.

Cá nhỏ xếp thành một cái núi nhỏ — Prince nhìn nhiều cá nhỏ như vậy, trong nội tâm cảm thấy chua chết được, cậu mua cho nó nhiều đồ ăn vặt như vậy mà nó cống hiến hết! Thật sự làm cho vương tử thương tâm……
“Meo ngô!” Rhea tự hào ngẩng đầu, cúi xuống một chút tỏ vẻ thần phục Vua Sư Tử.
Thế giới này thật đáng sợ!
Harry dùng một móng vuốt toàn thịt bưng kín mặt rồi nhanh chóng biến về hình người, cậu không muốn ăn các của một con báo a!
Một tháng trôi qua, Rhea giấu cá nhỏ mà tiểu vương tử đi tìm cá nhỏ, rất nhanh họ phải đến Hẻm Xéo – sắp khai giảng mà tiểu vương tử còn trở thành tân sinh Hogwarts năm nhất, Prince còn có thư thông tri! Điều này làm cho Prince hưng phấn không thôi, cầm thư thông tri mà cả đêm đều không ngủ, lăn trong phòng của cha làm nũng. Nhưng cũng không thể trách Prince, không ai có thể cam đoan Prince nhất định sẽ có thư thông tri.
Hẻm Xéo hàng năm trước khi vào học đều rất náo nhiệt, các học sinh Hogwarts phải ở chỗ này bổ sung “Trang bị”– sách mới, áo choàng mới, những đồ dùng mới, đồ ăn vặt và những món đồ nhỏ xinh.
Harry là thần tượng của thế giới pháp thuật, vừa xuất hiện ở Hẻm Xéo đã làm nơi này nhộn nhịp , cho dù bên cạnh Harry là giáo sư Snape u ám, cũng không tránh được sẽ có người tới xin ký tên làm cho cứu thế chủ đau đầu, vì thế, Harry không thể không đội mũ che khuất khuôn mặt đỏ rực của mình.
Mũ che mặt Harry, Snape hài lòng, anh hung dữ trừng tất cả mọi người đang vây quanh nhìn nhà bọn họ rồi kéo hai thiếu niên đi nhanh đến cửa hàng may quần áo — cửa hàng trường bào của Madam Malkin, đây là điểm xuất phát, Snape nghĩ vậy.
“Hoan nghênh!” Madam Malkin cười ha hả tới đón, trước kia nếu như là Snape đến, bà cũng không dám nhiệt tình như vậy, nhưng hiện tại, thông qua truyền thông của phù thủy, bà biết rằng Snape là anh hùng, cũng biết anh nhất định sẽ mang theo học đồ của mình — cứu thế chủ, cho nên bà chủ động đi đón,“Muốn mua cái gì? Trong này có kiểu dáng lưu hành, có thứ vải tốt nhất, có thể giảm giá.”
Giảm giá?! Phu nhân, chẳng lẽ nơi này không phải cửa hàng trường bào Madam Malkin kinh doanh trên trăm năm còn chưa có giảm giá sao? Các học sinh ở trong tiệm tập thể khóe miệng run run.
Snape mặt không biểu tình tỏ vẻ ra…… bất mãn với Madam Malkin sùng bái. Nhưng anh cho rằng giảm giá là ý tưởng không sai cho nên anh đẩy Prince ra:“ Chuẩn bị áo choàng đi học cho thằng bé, tất cả.” Sau đó lại đẩy Harry ra,“Giống vậy.”

“Được, cần hằng ngày áo choàng sao? Còn có…… Những thứ khác? Lễ phục, quần áo trong, nội y, áo ngủ?” Madam Malkin lần đầu nhiệt tình như vậy, bà rất giống một Gryffindor!
“Đúng vậy, đều cần.” Snape gật gật đầu, Harry gần nhất cao lên không ít, mà Prince cũng lớn rất nhanh, cho nên nên chuẩn bị cho tốt, đỡ phải chạy đi nhiều, giống như là động vật quý hiêm vậy.
Đo xong, Madam Malkin tự mình chuẩn bị quần áo cho hai thiếu niên từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài, mà thừa dịp này Harry nhìn xung quanh, lấy ra vài cái áo choàng thật to — có thiết kế giống Muggle, nếu như đi đến thế giới Muggle thì cũng sẽ không bị vây xem.
“Phu nhân, những cái này, giúp cháu đổi thành số đo của giáo sư Snape được không?” Harry ôm áo choàng đến trước mặt Madam Malkin, tuy đều là màu đen nhưng là cậu đặc biệt chọn mấy cái có thêu chìm.
Chuẩn bị tốt những thứ đó, bọn họ đến cửa hàng đũa phép Ollivander — sách vở các loại gì đó đã sớm thông qua con cú mèo gửi qua bưu điện về nhà, công của Snape, sách độc dược và nghệ thuật hắc ám mới hàng năm tiệm Flourish and Blotts cũng đều gửi cho viện trưởng Slytherin Hogwarts qua bưu điện , năm nay chỉ là thêm một loại gọi là “Tất cả sách giáo khoa năm nhất” mà thôi.
Đi vào Ollivander, khóe miệng Prince rất tự nhiên run run, xem ra cũng bị trong này…… Không quá sạch sẽ mà giật mình.
“Cửa hàng đũa phép tốt nhất,” Harry nhún nhún vai,“Đến đây đi, tiểu vương tử, những nơi có chút lịch sử đều như vậy.” Có lẽ a, Harry bổ sung trong lòng.
Ollivander nghe Harry nói xong thì biểu hiện vui vẻ, ông đang ở đằng sau sắp xếp lại cái giá đang lung lay thấy có người đẩy cửa cho nên đi ra – thì ra là cứu thế chủ, A, còn có Snape…… A, bọn họ còn mang theo một…… đứa bé, đúng vậy, một đứa bé! Ollivander hứng thú nhìn đứa bé kia, còn hứng thú hơn cả khi nhìn thấy cứu thế chủ.
“Nha, đúng vậy, đúng vậy không sai, cậu Potter, Harry Potter, cậu nói rất đối…… Lịch sử lâu đời thì phải nhìn giống như đã lâu……” Ollivander sờ cái giá đũa phép bên cạnh,“Đây là…… Một tân sinh, một…… cậu bé thần kỳ, a, rất thần kỳ……” Đúng vậy, rất thần kỳ! Ông đi qua vươn tay tới gần Prince, cẩn thận muốn chạm cậu bé này, tuy nhiên…… cậu bé lui về sau một bước, nhưng Ollivander chấp nhất chạm vào gò má cậu, sau đó sờ tóc — màu đen, đúng vậy, mái tóc màu đen, mềm mại mượt mà, mặc dù có mấy chỗ vểnh vểnh nhưng cũng không mất trật tự, có tiêu chí của “Potter”.
“A, thật sự là…… Rất khó khăn, thật sự là…… Ta thật không ngờ khi còn sống có thể gặp lại một vương tử…… Một vương tử chân chính…… A, thực xin lỗi, giáo sư Snape, ta không phải nói anh không phải vương tử, nhưng là……,‘Vương tử’ tồn tại là giúp thế giới pháp thuật tiến lên…… Anh có thể hiểu được một lão nhân …… Kích động, đúng, là kích động, năm đó trông thấy anh ta cũng rất kích động, a, chỉ chớp mắt đã nhiều năm như vậy ……” Ollivander xoay người đi đến giá đũa phép,“Đúng vậy, đũa phép của vương tử, có được lực lượng điều trị…… Bao la, tràn đầy yêu và cô độc, đây là tất nhiên ……”
Ollivander vừa nói vừa tìm một đống lớn đũa phép để trước mặt Prince:“Thử xem a vương tử điện hạ, những cái này là chế tạo cho Prince……” Ollivander như nhớ ra cái gì đó, lấy ra một cây,“Cái này, ta đã từng cho rằng nó sẽ thích hợp bà cậu, thử xem…… Một tổ hợp kỳ diệu, cây cao su và lông đuôi Bạch kì mã, điều trị và thuần khiết, đến, cầm thử xem.”

Cầm đũa phép, Prince vung lên, sau đó trên đầu Ollivander xuất hiện một mảnh tím — được rồi, là cỏ bổ huyết.
“Không đúng, hiển nhiên không đúng……” Ollivander không đi để ý đầu mình, đối với đủ loại tai nạn thì thế này chính là biến hóa nhẹ nhất,“Lại đến thử cái này……”
Hơn một giờ, cuối cùng Prince có được một đũa phép cây sồi, nội tâm giống đũa phép cha, có được lực lượng biển — biển rộng, là khởi nguyên của sự sống, đây là điển hình tổ hợp của nhà Prince và Potter.
Có được đũa phép thuộc về mình, Prince lập tức khoe khoang cầm đũa phép dùng chú thu nhỏ mấy thứ rồi cất vào túi mình rồi lại cọ xát cha mua một cái đựng đũa phép để mình dễ dàng giấu đũa phép trên cánh tay.
Mua đũa phép xong, trên cơ bản coi như là đã xong hành trình hôm nay nhưng Prince không tính toán về nhanh như vậy, đây là thời gian Prince có thể mua sắm điên cuồng — trong trường học cậu không thể tùy tiện đi ra mua kẹo! Hiển nhiên Harry cũng nghĩ như vậy. Mắt hai thiếu niên lóe sáng nhìn nên Snape không thể không thỏa hiệp, vì vậy tiếp theo tự nhiên là họ đi cửa hàng giỡn và cửa hàng kẹo.
Hẻm Xéo huyên náo, náo nhiệt, rất nhiều tân sinh đều đang chọn lựa những gì mình thích, còn có những đứa bé chưa đến đến trường tụ tập đùa giỡn, giống như khi Harry lần đầu tiên đến nơi đây.
Cửa hàng kẹo công tước mật cách cửa hàng đũa phép Ollivander hơi xa, Snape mỗi tay nắm một thiến niên bảo đảm bọn họ sẽ không bị các hài tử chạy loạn làm tách nhau.
“Mau nhìn, là Firebolt!”
“Quá đẹp!”
“Oa nha!”
Mấy cậu bé vây quanh tủ kính của cửa hàng chổi kêu la …… Cái này như là tín hiệu, đột nhiên một tiếng thét lên nghiền nát tường hòa Hẻm Xéo, sau đó đầy đường đều là các loại chú ngữ — là hướng về phía Snape và Harry!
“Khôi giáp hộ thân!” Phản ứng đầu tiên của Snape là bảo vệ Prince, sau đó là Harry, cuối cùng mới là chính mình, nhưng cũng may anh trốn kịp không bị thương.
Người trên đường bắt đầu khóc, thét lên, rất nhiều đứa bé không biết nên làm cái gì, chúng chỉ có thể ngồi tại chỗ chờ những người lớn tới cứu nhưng cũng không dễ dàng, nhất là khi cha mẹ chúng là Muggle thì chuyện trở nên đáng sợ.

“Chết tiệt!” Ở nơi nhiều người cũng đều là học sinh — Snape không thể dễ dàng tha thứ, cũng khó vồ được tử thần thực tử làm chuyện này, đúng vậy, không chỉ là Snape, mọi phù thủy không thể dễ dàng tha thứ chuyện này.
Phù thủy, tuy đều tự am hiểu nhưng cũng không ai không biết, điểm ấy phải thừa nhận! Huống chi khi Harry kéo mũ lên cũng ủng hộ không ít người, mà tử thần thực tử, dù sao là số ít, mặc dù bọn họ đều là dân liều mạng.
Trên thực tế hỗn loạn rất nhanh đã xong, khi xuất hiện bạo động, bộ pháp thuật lập tức phái thần sáng, phù thủy trưởng thành trên đường dù không có đầy đủ dũng khí tham dự chiến đấu nhưng dùng vài “Khôi giáp hộ thân” bảo vệ những đứa bé kinh hoảng thì vẫn rất dễ dàng.
“Thật sự là âm hồn không tiêu tan.” Kingsley chỉ huy người quét dọn chiến trường,“A, Snape, lần này làm không tệ!” Anh quay đầu đi tìm người quen…… Nhưng mà, một giây sau anh hét lên,“Snape! Harry!”
“Đừng kêu, bọn họ chỉ đang ngủ mà thôi.” Một thiếu niên mắt xanh ngồi giữa hai người.
“Ngủ?!” Kingsley cũng không tin đứa bé này,“Mau tới giúp ta đưa đến bọn họ St Mungo!”
“Không cần, bọn họ phải về đường bàn xoay!” Thiếu niên cự tuyệt không cho bọn họ đụng hai người.
“Cậu bé, cậu phải để cho chúng ta đưa bọn họ khi kiểm tra!” Dù cho kiểm tra được là đang ngủ nhưng giấc ngủ kỳ quái như vậy cũng không thể bỏ qua,“Còn phải thông tri cho Dumbledore, đúng, còn có Sirius và Remus!”
“Không cần! Đưa bọn họ trở lại đường bàn xoay!”
“Cậu bé, cậu không có quyền!”
“Cháu có! Cháu là con của bọn họ!”
Điều hướng bài viết Đăng bởi: admin


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.