Đọc truyện Tiểu Vương Tử – Chương 13 tại website TruyenChu.Vip
Mười ba, không cho Prince biến mất
Tương lai không thể biết trước.
Nhưng Prince lại có thật mà.
Snape nhai nuốt lấy hai câu này, không sai, xác thực như Harry nói, tương lai, đối với bọn họ mà nói đều quá mức xa vời — anh thiết kế qua tử vong âm u của mình sau đó cũng có thể đi đến chỗ Lily đã chết chuộc tội …… Chính là, kết quả này lại liên lụy đến một hài tử tồn tại hay biến mất.
Muốn nói đối với Potter có thể bình tĩnh không hề gợn sóng đối với Snape mà nói là không thể nào, cái này rất giống là ngươi làm cho gió thổi qua mặt biển còn muốn mặt biển bình tĩnh an ổn nhưng là cũng có một điểm tốt là khi đối mặt cứu thế chủ Harry Potter, Snape có thể cố gắng suy nghĩ cậu bé còn là con Lily — có thể, con Lily, mà anh sẽ ở chung với con Lily…… Cái này còn khó chịu hơn so với việc giết anh.
Cho nên Snape trước mặt có hai con đường nhưng anh đã đáp ứng Prince, nói cách khác chỉ có một con đường có thể đi — vốn tưởng rằng cứu thế chủ rất khó thu phục lại không nghĩ rằng…… Anh nhíu mày, vừa rồi nói chuyện…… Snape cảm thấy không nên thuộc về một Gryffindor “Quang minh chính đại” — đúng vậy, không nên xem thường một song mặt gián điệp, nhất là một song mặt gián điệp ưu tú thu hoạch tình báo, chỉ có vài câu hoặc là dấu vết để lại là họ có thể tìm được rất nhiều tin tức — Cứu thế chủ Harry Potter nói mấy câu để lộ ra điều làm cho Snape cảm thấy…… Hoàng kim nam hài tựa hồ cũng không phải…… Quang minh chính đại?
Rất tốt.
Snape cũng hiểu được hẳn nên theo những gì cứu thế chủ nói — dù cho căm hận nhau nhưng là cho Prince một cơ hội sinh ra, cái này rất…… Bình thường. Mà Harry, vẫn tiếp tục nói……
“Em không biết…… Không biết mình có thể có tương lai hay không, tất cả mọi người nói cho em biết hẳn là cùng cái kia…… Voldemort đáng sợ…… Nha, rất xin lỗi — đấu tranh, giết hắn rồi sau đó trở thành cứu thế chủ xứng danh……
“Nhưng là, trên thực tế trước khi gặp Hagrid em cái gì cũng không biết! Em không có đầu óc thông minh như Hermione, cũng không có gia đình hạnh phúc như Ron — đúng, giáo sư, giáo sư nói đúng, em tự đại lỗ mãng…… Nhưng là…… Em phải làm như vậy, bằng không em không có gì cả — cái gì cũng không có!” Harry càng nói càng kích động,“Hiện tại, hiện tại Prince là em – cậu bé là thân nhân của em, em chỉ có Prince…… Giáo sư không biết…… Không biết em đối mặt quái vật mặt rắn kia như thế nào…… Em thấy em sẽ chết!
“Nhưng là em không…… Sau đó em lại một mình đối mặt tử xà — Ha, em lại là một người nói xà ngữ! Nó thật sự một điều trêu đùa đáng sợ, không phải sao?” Harry nắm tóc của mình, hận không thể nắm những sợ hãi kia vứt đi,“Khi tử xà cắn tay em, em cảm thấy…… em có thể chết như vậy — ít nhất em còn cứu Ginny…… Ginny có cha mẹ và anh em yêu thương…… Mà em…… Ngoại trừ người dì thống hận cùng với anh họ yêu đánh em thì không có gì cả…… Không! Em hiện tại có Prince!” Harry đứng lên, vừa vặn có thể nhìn thẳng vào Snape ngồi trên ghế,“Giáo sư, em không muốn quản giáo sư nghĩ như thế nào , nhưng là — em không có khả năng để Prince biến mất! Đúng! Tuyệt đối không thể……”
“Rất tốt, ta nghĩ chúng ta đã nhận thức chung.”
“Để Prince biến…… Giáo sư nói cái gì?” Harry nói quá nhanh thế nên bị sặc bởi nước miếng của mình.
“Ta nói chúng ta nhận thức chung.” Snape nhíu mày, đối với những tin hôm nay anh thu được, anh cần một thời gian tương đối dài để tiêu hóa — kể cả…… Cứu thế chủ nói…… Về một ít…… Vấn đề nhỏ.
“A…… Giáo sư, chúng ta…… Ít nhất ở trước mặt Prince hòa bình ở chung, hơn nữa…… Nếu là ở chung, cũng là vì Prince, em nghĩ, chúng ta ít nhất đem căm hận…… Trước để xuống.” Harry hít sâu,“Em sẽ…… Tận lực khống chế mình…… Đúng vậy, khống chế — tỉnh táo, tỉnh táo.” Nhưng mà có tỉnh táo thì cậu vẫn là Gryffindor cho nên chỉ có thể cố gắng khiến mình hoàn toàn không đếm xỉa đến Snape trào phúng — đổi lại bình thường, chỉ cần là Snape nhướng mày cậu sẽ lập tức dựng thẳng gai trên người mình — tựa như một con nhím nhỏ, nhưng trên thực tế, cậu chỉ là muốn mình…… Không bị thương tổn.
Snape nặng nề thở, điều chỉnh ngọn đèn trong phòng sáng lên một chút:“Hiện tại ngươi có thể xem những sách này……” Snape đứng lên nhìn cửa ra vào, lại vung đũa phép biến cái ghế mình vừa ngồi thành một cái giường nhỏ, lấy một bộ chăn và gối đầu tới,“Đêm nay, ngươi ngủ ở đây.”
“Dạ!” Có lẽ là lần đầu cảm nhận được Snape thiện ý, Harry cảm thấy là lạ, cậu lập tức ôm bốn quyển sách thật dày đến trên giường nhỏ — giường nhỏ của cậu, còn là Snape chuẩn bị, thật thần kỳ — Harry nhún nhún, giường không phải ván gỗ, mềm nhũn co dãn, tốt hơn cái nhà bà Cori!
Xét thấy tâm lý oán hận với Potter, Snape cũng không quản Harry mà triệu hoán đến một quyển sách độc dược chậm rãi đọc, cũng thỉnh thoảng đánh dấu phía trên, bút viết phát ra tiếng sàn sạt, trong phòng yên tĩnh, thật sự…… Rất bình thản.
Không ai châm chọc khiêu khích, Harry cảm thấy ở chung cũng không khó chịu như vậy, sở dĩ phản cảm Snape như vậy nguyên nhân phần lớn là địch ý không có lý do cùng với châm chọc khiêu khích của đối phương, điều này làm cho cậu cảm giác mình cái gì cũng sai, mà trên thực tế cậu vì để phù thủy mau chóng tiếp nhận mình, cậu có thể trả giá bất kỳ vật gì — nhiệt tình, pháp thuật thậm chí…… Tính mạng.
Không có người biết rõ, Harry Potter chính là một người tự ti. Harry khuyết thiếu tự tin cũng khuyết thiếu dũng khí, cậu có thể cái gì cũng không để ý nhưng là cậu cần phải có người — có một người có thể tiếp nhận thế giới của cậu, dù cho vì thế giới này trả giá tất cả, bởi vì,“Tiếp nhận” thứ cậu thiếu hụt. Cho nên, cậu dùng lực bắt lấy bất luận thiện ý nào, bất luận bàn tay có thể cho cậu ấm áp nào, dù cho những thứ đó chỉ là vì cậu là “Cứu thế chủ”, chính là cậu cố gắng, cậu tận lực.
Nhiều sách như vậy đối với Harry mà nói rất khó khăn, cậu không phải những phù thủy từ bé đã tiếp nhận sự giáo dục cao cấp cũng không phải Hermione có thể tiếp xúc đến các loại sách vở Muggle, cậu chỉ là một…… Được rồi, một nhóc con đáng thương, được người dì thương cảm mà thu dưỡng, không cần sách vở cũng không cần đồ chơi gì, thậm chí ngay cả bạn cũng không cần!
Một lần một lần đảo từ điển — cái này nếu dĩ vãng Harry đã sớm không nhịn được nhưng là bây giờ cậu phải hiểu những từ ngữ không hiểu này!
Cái này quan hệ đến Prince!
Harry một bên động viên mình, một bên lại tra một danh từ — danh từ thật khó hiểu, cậu căn bản không biết cái gì……“ Ma lực truyền thừa trong huyết mạch”, cái này…… Thật là kỳ quái! Harry chậm rãi sờ cổ tay của mình, phía dưới chính là mạch máu của cậu, mà bên trong là máu…… Cũng có ma lực truyền thừa của cha mẹ cậu?! Như vậy…… Prince cũng như thế?
Ôm sách, Harry thất thần, trong đầu của cậu miêu tả hình tượng cha mẹ từ những thứ ít ỏi mọi người nhắc tới, giờ phút này cũng không tồn tại — bọn họ…… Còn sống…… Ngay tại trong máu của cậu! Harry, kéo dài tính mạng bọn họ, kế thừa ma lực của cha mẹ, cũng được cha mẹ yêu và đặt lên nhiều nguyện vọng…… Như vậy…… Prince…… Cũng kéo dài tính mạng của mình!
“Cốc cốc cốc!”
Harry bị chính mình cảm động thì đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, cậu nhìn Snape, hiển nhiên, giáo sư độc dược không muốn mở cửa, ngay cả đũa phép cũng không muốn cầm, Harry thở dài, buông sách chạy ra mở cửa — là Prince.
“Nha! Làm sao vậy?” Harry vừa thấy Prince liền cười, cậu không thể ức chế cong khóe miệng, đây quả thực làm cho người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi — cho dù cậu là một cậu bé sáng sủa cũng tuyệt đối không nguyện ý cười như vậy, mà Prince quả nhiên mang đến năng lượng vui vẻ cho cậu.
“Ba ba, con muốn ngủ với hai người!” Prince cọ đầu trong ngực Harry,“Con còn mang theo gối đầu bé của con!”
“Ách……” Harry quay đầu lại nhìn Snape.
“Oa, ba ba, cha đã chuẩn bị tốt giường nhỏ cho con?!” Prince lướt qua Harry chạy đến trên giường nhỏ mới thuộc về Harry lăn,“Chính là con còn muốn ngủ cùng hai người……” Prince ngước lên, đôi mắt xanh to tròn chớp chớp,“Cho tới bây giờ con còn chưa ngủ cùng ba ba vị thành niên cùng cha tuổi trẻ không thích gội đầu!”
“……” Harry chớp mắt.
“……” Snape thả bút xuống, nghiêm túc nhìn Prince, khóe miệng co giật.
Phải biết rằng, tất cả mọi người — tất cả phù thủy đều không cùng “Ba ba chưa trưởng thành cùng với cha tuổi trẻ không thích gội đầu” ngủ chung!
Harry cảm thấy cái này nhất định là lỗi của Snape — ít nhất là lỗi Snape tương lai, đều là giáo sư giáo dục con thành loại này…… Sâu sách…… Con mọt sách…… Được rồi, tư duy có chút…… Kỳ quái!
Nhưng mà Snape đương nhiên biết rõ đây là Prince cố ý — tuyệt đối là cố ý!
Prince nhếch môi cười bò lên giường, ngồi vào chính giữa, lại vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình:“Ba ba, tới đây đi, con muốn nghe kể chuyện!”
“A…… Tôi……” Harry nhìn chỗ trống, nhìn Snape bên cạnh — rất tốt, giáo sư độc dược bình tĩnh, thoạt nhìn còn…… Không sai, Harry hít sâu một hơi, chậm rãi bò lên, hơn nữa cố gắng làm cho giường lò xo to lớn này không rung động hoặc là…… Lắc lư?
“Cha! Ba ba!” Prince đợi cho Harry ngồi xong lập tức bắt lấy tay hai người để hai người nắm tay – cậu bé đương nhiên sẽ không đi nhìn tay Snape không ngừng rút cùng tay Harry phát run,“Con thật sự là rất yêu hai người!” Làm tốt lắm! Prince! Không hổ là tiểu vương tử — Prince tại nội tâm cổ vũ mình sau đó một bên một cái, lại là hôn thật kêu trên hai má,“Ba ba, kể chuyện cho con nghe a, Muggle cũng được……”
“Chuyện?” Harry gian nan đem tay bị cầm co lại đến nhỏ nhất, nhưng là cậu đương nhiên còn chú ý con mình nói gì,“Ba…… Chưa từng nghe chuyện trước khi đi ngủ a……”
“Cái gì cũng được!” Prince quơ quơ tay của cậu.
“A……” Harry nghĩ nghĩ,“Ba thật sự……” Harry còn chưa nói xong “Không biết kể chuyện” liền bị ánh mắt sắc bén của Snape dọa– hắc! Cậu biết nói cái gì!? Sao anh ta không kể! Harry trừng lại nhưng hiển nhiên mắt của cậu không tốt, hoàn toàn không có cách nào làm cho đối phương tiếp thu đến phẫn nộ của cậu hoặc là đối phương tiếp thu đến lại hoàn toàn không thèm để ý.
“Ba ba……” Prince bắt đầu làm nũng .
“Ách…… Được rồi……” Đối với cái nhìn chằm chằm Harry sẽ phản kích nhưng là đối với làm nũng, cậu lại bại hoàn toàn.
Điều hướng bài viết Đăng bởi: admin