Tiểu Tử Tu Tiên

Chương 48: Phó Bản Kích Tình - Phần 2


Đọc truyện Tiểu Tử Tu Tiên – Chương 48: Phó Bản Kích Tình – Phần 2

Bước chân qua màn sáng, Trác Tru Trinh cảm thấy choáng váng, lúc mở mắt thì thấy mình đang ở một sơn cốc mờ mịt liền hỏi Khò Khò:

– Nơi này là nơi nào?

Khò khò liền trả lời:

– Beep! Ngươi đang ở trong Loạn Ma Cốc, nhiệm vụ đầu tiên của Phó Bản này là tìm Huyễn Thiên Châu.

Trác Tru Trinh không hiểu vì sao lại tìm Huyễn Thiên Châu, nhưng hắn nghe cái tên cũng thấy hấp dẫn lắm liền tiến về phía trước, lần mò cả nữa ngày, dẫm chết mấy chục con nhện độc, chém mấy con rắn rết thì nghe tiếng giao tranh, hắn liền khom người, bế tức, tiến lên núp sau một tảng đá. Căng mắt nhìn qua màn sương mờ, Trác Tru Trinh chỉ thấy phía trước mấy bóng người nhảy qua nhảy lại, tiếng binh giá va chạm toé lửa, ánh sáng từ khí kình va chạm, công pháp hoa lệ tuôn ra liên tục, đại khái là có một nhóm bốn người đang quần chiến một đầu yêu thú to lớn.

Nhìn bóng ảnh to ngoằn ngèo đầy chân kia thì có lẽ là Cự Ngô Công (Rết khổng lồ), tởm chết đi được, con này mà cắn một cái thì chỉ có đi đời nhà ma. Cuộc chiến đang đến hòi gây cấn, chỉ thấy bóng con rết vô cùng linh hoạt vừa phóng bên một người này liền né đao kẻ kia chém xuống, lại thuận thế phun nọc độc vào kẻ còn lại có vẻ có thực lực yếu nhất và bị thương. Một lát sau, một kẻ trong đó ngã xuống, chắc là toi rồi, còn lại ba người gồng mình chật vật kiềm chế con vật kia.

Trác Tru Trinh núp trong tối lo lắng liệu hiểm hoạ có lan tới mình không. Phàm việc gì nên phòng xa cũng không thừa, hắn liền mở shop tìm kiếm một hồi muốn mua một vật nào đó có ích trong trường hợp này. Có lẽ do để tâm quá mà hắn lại không để ý chiến cuộc bên kia đang kéo về phía hắn. Trác Tru Trinh nhà ta lúc này đang trợn to mắt nhìn cả khu shop đồ sộ như là thành phố mua sắm, thần hồn của hắn lướt nhanh và tìm ra được một món thích hợp là một khẩu rocket giá 75 triệu Việt Nam Đồng rẻ bèo. Lúc này một cái thi thể bay về phía hắn, Trác Tru Trinh liền né ra một bên. “Bịch” một tiếng một cái xác bị độc thối rữa nằm như đống phân yêu thú trong thật ghê tởm, chất dịch xanh từ cái xác lòi sọ rơi lộp độp xuống đất kêu xèo xèo lại còn bốc khói xanh xám, mùi thối nồng nặc xông lên khiến cho Trác Tru Trinh muốn nôn mửa, hắn vội vàng bịt mũi lại. Hai tên đồng bọn còn lại của cái xác thấy không còn cầm cự liền rút lui, lúc bỏ chạy ngang qua Trác Tru Trinh liền giật mình nhìn hắn. Ở cái nơi cửu tử nhất tẩu (chín chết một bỏ chạy) này sao lại có một thằng tiểu tử đứng đây?

Mà hai tên kia cũng không quan tâm chi nữa, giờ đang ba chân bốn cẳng lo tẩu thoát con rết to kia nên chỉ giành chút quan tâm đề phòng cái thằng nhóc bí ẩn đột ngột xuất hiện kia. Còn Trác Tru Trinh thì giơ khẩu rocket ngắm bắn con rết, hắn cười thầm, con rết to thế bắn trật còn khó, nhưng khi đưa tay bóp cò lên thì hắn muốn khóc ra nước mắt, hắn là lần đầu sử dụng nên khẩu rocket giựt mạnh về sau làm hắn ê ẩm cả vai còn đầu đạn thì bay vọt lên trời mất tăm. Lúc này con rết đã đến gần hắn lắm rồi, hai cái răng như hai cái lưỡi liềm sắc lẹm cạp cạp phóng tới, tam thập lục kế, tẩu vi thượng sạch. Trác Tru Trinh vác giò lên chạy về phía hai tên kia. Hắn lúc này mới chửi đổng:

– Bọn chó (lũ cẩu) lại dẫn lửa hại người kéo yêu thú làm thịt ta, ruốt cuộc có ý gì?

Hai tên chạy phía trước nghe thằng nhóc vô lễ đằng sau chửi đổng như mụ đàn bà thì tý nữa cắm đầu xuống đất, cổ nhân nói đâu sai, mất dạy nhất là “tiểu nhân” và đàn bà mà tiểu nhân lại đi trước nữa chứ. Quay đầu lại nhìn thì thấy thằng nhóc đằng sau lây ra một cái bao bố và một cái roi da cả hai liền không hiểu mô tê gì.


Về phần Trác Tru Trinh đang trong cơn nguy cấp hắn lục xem đồ sẵn có trong đó có gì xài được không thì thấy hai đồ vật có lẽ hữu dụng: Bao Bố + Roi Tình Yêu (Là Bao Bố của cẩu tặc Việt Nam hay sử dụng để trộm gà bắt chó, có tác dụng bắt nhốt hung thú. Roi Tình Yêu – thương nhau lắm đánh nhau đau. Cách sử dụng: đánh cho hung thú không còn sức phản kháng sau đó chụp bao bố và dùng tuyệt kỹ “thương cho roi cho vọt” quất roi để thuần hóa hung thú) là trang bị thần cấp cơ đấy. Kệ mẹ nó, hàng Việt Nam chất lượng cao, ta làm cẩu tặc đây. Hắn hét to:

– Nhân danh cẩu tặc Việt Nam, Bao Bố thần cấp lên!

Nói xong hắn cầm bao bố quẳng lên… nhưng không có gì xảy ra, hắn lại chạy tiếp và hét to:

– Khò Khò khốn nạn, trang bị thần cắp cái quần què, nó là bao bố bình thường mà.

Khò Khò nằm phảnh bụng một góc, hai mắt xoắn tít chửi lại:

– Đồ ngu! Trang bị thần cấp thì cũng phải nhỏ máu nhận chủ chứ!

Trác Tru Trinh:

– …

Trong cơn nguy cấp hắn cũng không để ý bị chửi. Hắn vừa chạy vừa trả lời:

– Chết cha, là ta quên.


Khò Khò:

– …

Sau đó Trác Tru Trinh dừng lại cầm cây roi quất “chét” xuống đất làm bụi tung bay mù mịt, hắn hét to về phía con Rết:

– Dừng lại!

Không ngờ con rết dừng lại, hai kẻ chạy phía trước kia nghe Trác Tru Trinh xí xố câu gì khó hiểu rồi vứt một mớ giẻ rách làm bằng chất liệu kỳ cục thô sơ xong lại hét toáng lên rồi lại cầm roi quật xuống đất như người điên, thế mà con quái vật kia liền bị “đánh lui”, nhìn thấy cảnh tượng này cũng bất ngờ khó hiểu, một lúc sau con rết liền bò trờ về không đuổi theo nữa.

Thấy vậy Trác Tru Trinh cũng không hiểu mô tê gì tự hỏi: “sao… sao thế?” hắn nhìn về phía hai người kia, một cỗ tự hào dâng lên, hắn ngân mặt như muốn nói:

– Các ngươi thấy bổn tiểu gia đây lợi hại không?

Hai người suy tính gì đó cũng không chú ý nhiều đến Trác Tru Trinh, một trong hai người cơ linh liên nói:

– Nó là bảo vệ vật kia nên không thể rời đi quá xa.


Lúc này Trác Tru Trinh mới nhận ra người vừa nói là nữ, thật ra hai tên này đều che mặt. Tên còn lại cũng kiệm lời chỉ gật đầu xem như đồng ý. Trác Tru Trinh nghe xong liền quê độ, hắn giơ ngón tay chỉ con rết muốn hỏi: “ngươi nói nó bảo vệ cái gì?” thì phía trước dội lại một tiếng “Ầm” rất to, con rết banh xác. Kình lực dội lại thổi bay tà áo cả ba kêu phần phật, mái tóc cũng bị hắt theo, phải một lúc sau khí kình mới tan biến lộ ra một mảng tan hoang đến khó tin.

Hai tên bịt mặt sợ hãi nhìn ngón tay của Trác Tru Trinh sau đó nhìn lại đống xác bừa bãi cái hố to phía trước khẽ run rẩy, đây là cái thể loại uy lực gì? Lẽ nào là Phá Diệt Chỉ luyện đến viên mãn? Một chỉ của thằng nhóc này nếu mà rơi vào người mình thì… mà chắc gì đó là một thằng nhóc, có khi là lão yêu ngàn năm thích biền hình đi troll nhân loại ấy chứ.

Trác Tru Trinh há hốc mồm gọi:

– Này!

Hai kẻ kia làm gì muốn nghe hắn nói gì, lập tức quay lưng bỏ chạy trối chết. Nói giỡn sao? Thằng nhỏ kia có thể một ngón tay dí chết con quái vật to đùng Thiên Độc Ngô Công thì cũng có nghĩa hắn 1 tay dí chết hai tên bọn hắn, chán sống sao ở lại? Là địch thì chưa chắc, nhưng rõ ràng không phải bạn rồi. Nhìn hai tên che mặt bỏ chạy, Trác Tru Trinh ngẩn người hỏi Khò Khò:

– Này… này là chuyện gì?

Khò Khò liền trả lời:

– Quả đạn hồi nãy ngươi bắn lên trời, con yêu thú xấu số không biết xui xẻo thế nào bị rơi trúng, còn hai tên kia là hiểu nhầm người dí chết nó nên sợ vãi shit ra làm gì ở đó mà “tâm sự” với ngươi?

Trác Tru Trinh thắc mắc:

– Hình như thiếu “Beep” thì phải?

Khò Khò giọng khó chịu:


– Ta vui thì “beep” không vui thì “bủm” thế nào hả? Còn không đi nhặt xác con rết ấy bán ve chai, nhớ nhặt lại Bao Bố, thần cấp trang bị hàng Việt Nam chất lượng cao đấy nhé.

Trác Tru Trinh bĩu môi lầm bầm:

– Thần với chả cấp, lúc cần thì chả phát huy tác dụng, xì!

Nói vậy chứ tên tham của này vẫn chạy đến nhặt “nhôm nhựa”, khi hắn bán mấy cái xác vô shop liền nhận được hơn 100 triệu Việt Nam Đồng, lần này lời to rồi, ko ngờ ở đây kiếm tiền dễ vãi chưởng. Lúc nhặt lại cái bao bố, Trác Tru Trinh liền vê cằm nặn một cái mụn trên mặt rồi từ ấy chảy ra một chút máu, hắn quẹt lấy bôi vào “trang bị thần cấp”, cái Bao Bố và Roi Da Tình Yêu liền sáng lên rồi tắt hẳn như bất mãn kiểu nhỏ máu nhận chủ của hắn. Trác Tru Trinh không suy nghĩ nhiều, làm sao lại tự làm khó mình? Cắn nát ngón tay chỉ để lấy một giọt máu thì đau bỏ mẹ.

Làm xong mọi việc hắn liền mua một quả đạn rocket gắn vào nòng rồi vứt vào không gian hệ thống, phải nói là thằng này may, tu tiên giới mấy ai có được không gian trữ vật tiện nghi như hắn? Xong xuôi hắn xực nhớ là mình nên nhặt xác hai tên xấu số chết dưới miệng Thiên Độc Ngô Công. Hắn tiến đến, chỉ thấy một bãi nhầy nhụa, lấy cây khều khều được hai tui trữ vật liền mang đi rửa kỹ rồi ném luôn vào “kho” hệ thống để xem sau.

Trác Tru Trinh liền tiến lên đi về phía hang ổ con rết, vì hắn nghe hai tên che mặt nói ở đó có “vật gì” mà hắn không biết, nhưng hắn suy đoán là có yêu thú bảo vệ thì chắc cũng là thiên tài địa bảo gì đó. Trên mặt hiện lên vẻ tham lam đặc trưng ý nhầm là vẻ mặt giữ của tiết kiệm một đức tính tốt của người Việt Nam.

Hai kẻ kia chạy đi một đoạn thì người nữ liền gọi người kia lại:

– Lỗ sư huynh! Hắn không đuổi nữa! Chúng ta làm gì bây giờ? Còn vật kia thì sao?

Lỗ Càn là sư huynh của Đới Minh Tuyết, em hắn Lỗ Càn ngủm củ tỏi cùng với một tên sư đệ là Lý Tánh, cả bốn người đều là đệ tử của Vạn Độc Môn ra ngoài lịch lãm tìm yêu thú có độc tính cùng dược liệu về tu luyện còn dư thì đổi điểm cống hiến, ai ngờ đi đủ về thiếu. Việc này tông môn cũng không quan tâm, chỉ vài tên ngoại môn đệ tử bất tài chết trong miệng yêu thú là chuyện bình thường. Nhưng người em lớn lên từ nhỏ với hắn, chứng kiến nó chết toi thảm thiết cũng là Lỗ Càn chạnh lòng bi thương. Nhưng vật kia quá quan trọng với hắn và sư muội, có khi “lão yêu” khi nãy lại không quan tâm đến nó, Lỗ Cần càn liền có ý định liều một phen biết đâu được ăn nhiều, không thể để Lỗ Tán cùng Lý Tánh chết vô ích được, dù sao cũng phải nhặt xác em hắn. Nghĩ vật hắn liền nói với Đới Minh Tuyết:

– Được! Chúng ta liền quay lại xem, nhưng phải cẩn thận.

Đới Minh Tuyết gật đầu, cả hai cùng nhau nhắm hướng Trác Tru Trinh phía trước đi tới.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.