Đọc truyện Tiểu Tử Tu Tiên – Chương 47: Phó Bản Kích Tình
Bên ngoài lớp tường thành phòng vệ thứ nhất đã sụp độ từ lâu. Khung cảnh ngoại thành không khác thành phố ma, ma vật bẩn thiểu cấp thấp thì tranh nhau xé xác con mồi, trong đó đủ loại xác chết của các chủng tộc. Ma vật càng ăn nhiều lại càng cường hoành và mạnh lên. Ma vật có con quanh mình tản ra thứ ánh sáng ô nhiễm đi lại trên người mang theo loại ma pháp nào đó, có con thì gai góc như nhím, thịt thối lở ra từng mảng, máu bẩn rơi xuống khoét xèo xèo lỗ to dưới đất.
Ngoại thành thất thủ, nội thành điêu tàn bị cô lập, lương thực thiếu thốn đến đáng thương, thành Nạp Ny Á đang bên bờ vực sụp đổ. Bên tropng một góc nọi thành một đứa bé thều thào nói:
– Mẹ ơi… con… đói.
Nói xong liền như tiêu hao nhiều sức lực, cũng biết đó là cố gắng cuối cùng, bèn nhắm mắt cảm nhận trong bụng cồn cào. Thằng bé cùng mấy đứa trẻ khác chỉ còn giơ xương, biểu hiện suy dinh dưỡng đến mức chỉ có thể duy trì sự sống thêm vài khắc. Người mẹ như đang khóc, gương mặt gầy gò nhô cao hai bên má khiến cho bà ta trong như một khô lâu da bọc xương, bà khóc nhưng nước mắt lại không có, với thân xác khô héo như vậy thì còn đâu mà nước mắt kia chứ.
Xa xa, trên tường thành, Đội trưởng vệ binh thú nhân Khâu Đà nhìn cảnh tượng đó rồi nhìn vào mẩu bánh trên tay mà xót xa. Hắn cũng muốn cho đi mẫu bánh này nhưng… Vệ binh bọn hắn ăn rồi thì lấy ai mà chống ma vật, hi vong cuối cùng là do bọn hắn gánh vác trên vai, nhưng không cho thì dân chúng chết đói, vậy thì còn bảo vệ ai?
Lúc này Khâu Đà bỗng nhiên nghe bên kia có tiếng ồn ào liền chạy qua xem thì nghe một giọng thú nhân sẵn giọng:
– Viện binh cái gì chứ, không phải ma vật hung hãn quá nên muốn hi sinh luôn chúng ta những cư dân của Thành Nạp Ny Á này. Cứ sống như thế này chúng ta phát điên mất, ngươi, ngươi nữa… nói xem ta nói có gì sai?
Khâu Đà vội vàng lao tới tát thẳng vào mặt gã kia:
– Bốp
Tên thú nhân kia không dám kháng cự chỉ uất ức nhìn Khâu Đà mà nói:
– Đội trưởng! Chúng ta chịu đựng đến bao giờ chứ? Cứ mở cửa thành ra tìm đường máu không phải hơn sao?
Nhìn ma vật chi chít ngàn vạn ngoài kia, Khâu Đà không trả lời hỏi ngược lại:
– Nhà ngươi thấy có mấy phần sống sót nếu mở đường máu đây? Tư Lục Ôn đại tướng quân đã mở đường máu để đi cầu viện, giờ đây tu vi cao nhất chỉ có thành chủ An Nhã Như nhưng nàng cũng bị thương mất rồi.
Nói xong không kềm được thở dài một tiếng:
– Ài!
Cách thành Nạp Ny Á không xa, một quân đoàn thú nhân cùng quân đoàn nhân loại đằng sau đang tiến đến gần. Tất nhiên, quân đoàn thú nhân chính do Khắc Nạp Ba dẫn quân, còn quân đoàn nhân loại thì sao?
Trác Tru Trinh đang buồn chán trên chiến xa to đùng, số là khi Trác Tru Trinh gia nhập thì Khắc Nạp Ba cũng chẳng biết phân hắn về trướng nào, tên này là dị loại, xét về thể hình: không đạt, xét về tuổi tác: không đạt, Xét về chiến công cũng chả có, nhưng mà chiến lực lại ngang ngang quân đoàn trưởng Khắc Nạp Ba, Thú Nhân có truyền thống tôn trọng kẻ mạnh, không thể để nhóc này làm lính quèn. Nhưng như vậy thì giải quyết thế nào. Khắc Nạp Ba được một quân sưu khỉ đột hiến kế bèn cười bất thiện nhìn đám cướp Tùng Thái cùng đội tự vệ làng Sen, lũ này liền cảm thấy ác hàn bất an, quả nhiên củ lũ bị cưỡng chế xung quân và để cho Trác Tru Trinh lãnh đội.
Mới đầu Trác quân đoàn chỉ có 78 người, về sau đi ngang doanh trại Tùng Dúi là em của Tùng Thái lại xung quân thêm đến 163 người sau đó đi qua các làng nhân số quân đoàn đã tăng lên hơn 500 anh em. Nhưng mà bọn này toàn giá áo túi cơm, chiến lực phải nói là thuộc về hạng bét, chỉ chuyên phục vụ ăn uống bợ đít quân đoàn thú nhân là giỏi, chứ nghe ra chiến trường thì một đám xón hết cả nước đái. Tệ hại hơn, thằng đoàn trưởng lại là một đứa con nít chả biết gì về chiến tranh thì đánh đám cái cóc khô. Đây rõ ràng là đội quân thức ăn nhét kẽ răng cho ma vật.
Cuối cùng thằng nhóc lười biếng bèn nghĩ đến kẻ chịu khổ thay, chính là Tiểu Dã. Nhắc đến Tiểu Dã, Trác Tru Trinh khá tò mò về thân phận tên này, hệ thống Khò Khò cho biết tên này tên Tiêu Trường Phong cũng không biết hắn có biết tên thật hay không hoặc là giả ngốc nữa. Nhóc thấy khả năng thứ hai là lớn hơn. Cho nên lúc ấy có hỏi Xú Bà, mụ này cũng dạng ngơ ngơ ngác ngác, mụ bảo là mụ tự nhiên sanh ra tên này mà từ nhỏ cũng chẳng có trai nào rờ tới mụ. Thật là bố láo, ko có cồ sao chửa kia chứ. Trong này có gì mờ ám, nhưng qua điều tra thì cả làng đều làm chứng, con mẹ nó cái này người trong cuôc còn ngu muội thì người ngoài ngu hơn.
Trách tiểu tử cũng chẳng quan tâm chi nữa, chỉ cần độ sùng bái của tên này cao là được, cần gì quan tâm cho lắm cho mệt gân trán. Hắn lôi Tiểu Dã ra truyền cho công pháp hắn, chính là công pháp ma đạo Tu La Quyết của Quỷ Thiên Tông cho Tiểu Dã. Nào ngờ tên quái thai này trong một ngày đã nhập môn tầng một sau đó một tuần đã liên tục tiến cấp đến tầng 6 Tu La Quyết đạt tiêu chuẩn luyện Quỷ Thiên Đại Nhật Công. Trác Tru Trinh ác ôn bắt tên khờ luyện công ngày đêm trừ ăn với ngủ ra, đi đường cũng luyện trong xe. Quả nhiên sau một tháng tên Tiểu Dã qua chương trình tập luyện với cường độ khủng khiếp đã tăng lên Luyện Khí Đại Viên Mãn chuẩn bị trùng kích Ngưng Dịch Cảnh.
Thời gian đó, dân quân bên cạnh thấy Tiểu Dã tu luyện thầm rùng mình, nào là cột dây kéo đá, trên người vác từ 50 cân đến sau này dần tăng lên đế nghìn cân, dưới mưa xách nước, dưới nắng đào cây,… toàn là cực hình, đến nỗi Vũ Đại và anh em Thái và Dúi cũng sợ hãi. Giờ này chỉ cần Tiểu Dã vỗ một cái cả đám cũng thành bánh thịt. Thực ra thấy Tiểu Dã tiến bộ thì dân quân rất muốn được Trác Tru Trinh “sư phụ” đào tạo nhưng nhìn cường độ tu luyện chết người kia thì… phải nghĩ lại.
Tuy nhiên, đời nhiều việc không phải chạy trốn được. Sau một thời gian, Tiểu Dã đột phá tiến vào Ngưng Dịch Cảnh liền “được” sư phụ Trác Tru Trinh “ưu ái” cho lãnh chức tướng quân, nhưng mà khác Nạp Ba lại ngăn cản, bảo là tướng quân chỉ khi chỉ huy vạn quân mới được phong. Cả đám nhịn cười sự kém hiểu biết của thằng nhóc khiến nhóc Trác xấu hổ một trận. Vậy là Tiểu Dã được phong làm Vệ Úy thay sư phụ lãnh quân. Lúc này tiểu dã được Trác Tru Trinh ban cho tên thật giống trong hệ thống dữ liệu là Tiêu Trường Phong. Ngay sau khi Tiêu Trường Phong nhậm chức liền có tiếng thông báo của hệ thống trong đầu Trác tiểu tử:
– Beep! Hoàn thành nhiệm vụ sư đồ hỗ trợ đồ đệ Tiêu Trường Phong tòng quân, giúp đồ đệ lập chiến công thăng chức hiệu úy. Phần thưởng:
Kinh nghiệm tăng 3474
Mở chức năng phụ bản.
Trác Tru Trinh vui mừng khấp khởi, lúc trước cứu đồ cũng đã hoàn thành một nhiệm vụ cứu đồ nhận được phần thưởng khá cùi bắp đó là danh hiệu Nhà Giáo (Lão Sư) Ưu Tú tăng sức thu hút khi giảng giải khiến cho giáo chúng dễ dàng lĩnh ngộ ý mình. Mở chức năng shop sư đồ, khi hắn mở shop thì một mảnh mở mịt chỉ có hai món hàng sáng lên đó là thước kẻ và phấn viên cũng là hai vật phẩm được thường. Thước Kẻ – Giao đệ tử thân truyền cầm thước thây sư phụ giáo huấn chúng đồ làm tăng điểm sùng bái. Phấn viên – Truyền dạy giáo chúng thay thầy một loại công pháp, mỗi lần sử dụng sẽ mòn đi (tiêu hao) cho đến khi biến mất. Trác Tiểu Tử tặc lưỡi lại là hai món đồ vô dụng của thần côn, thế là hắn vứt xó.
Lần này cũng thế, có cái Phụ Bản Huy Chương nằm ở góc hắn mở ra thì thấy phụ bản sơ cấp – 0 lần vào. Hỏi ra mới biết là phải đợi 1 tháng mới có 1 lần vào phụ bản. mịa nó chứ.
Vậy là còn 2 nhiệm vụ là:
Thu thập ba trăm viên Ma Hồng Tinh tại chiến trường ngoại thành Nạp Ny Á với Phần Thưởng hấp dẫn nhất: Mở chức nghiệp, mở trang viên.
Tiêu Diệt Tinh Anh Song Đầu Ma. Phần Thưởng cũng khá ngon Kích hoặc chức năng mô phỏng. Còn kinh nghiệm thì tạm thời hắn chẳng quan tâm.
Sau đó hắn Giao thước kẻ cùng Phấn Viên đã quán chú Tu La Quyết cho Tiêu Trường Phong nào ngờ chỉ 10 người học xong trong một ngày thì phấn viên hao mất, còn lại một đám còn lại mày mò ngâm cứu công pháp tiến bộ chậm chạm, thế là Trác Tru Trinh liền hiểu tầm quan trọng của hai bảo vật phấn viên cùng thước kẻ. Vì mỗi lần có kẻ lười biếng chống đối liền bị Tiêu Trường Phong gõ một caai thước vào đầu liền ngoan ngoãn luyện tập.
Trên đường đi, qua hỏi thăm, Trác Tru Trinh mới biết là nhóc đã lạc tới một thế giới khác nữa rồi, thậm chí nhóc cũng không chắc nữa. Có lẽ do xa quá mà Khò Khò mất kết nối với Thiết Ba luôn, chả biết giờ bọn này ra sao nữa, cũng không biết làm sao để về nhà đây ài. Đúng là số bụi đời xa xứ! Nhắc đến là nhóc lại nhớ đến Ngọc Khuê và Kiều Vân nhị nữ, à còn ả phỉ tặc đ- liên tiếp ý nhầm là Điệp Liên Tú nữa chứ, giờ này mà được gối đầu vào tam nữ mà làm loạn thì hay ho phải biết luôn.
Một tháng trôi quá khá nhanh đường đến thành Nạp Ny Á cũng càng rút ngắn, các lộ quân đoàn thú nhân cũng đang ùn ùn kéo về đó viện trợ. Trác Tru Trinh thì hồi hộp mở phó bản. Phía trước hiện lên một cánh cửa lóe sáng phía trên có ghi “Bình Loạn Lưu Vân Môn” Trác Tru Trinh nhanh chóng bước chân vào…