Tiểu Tử Tu Tiên

Chương 4: Bị Nô Dịch


Đọc truyện Tiểu Tử Tu Tiên – Chương 4: Bị Nô Dịch

Cù La Thành là một tiểu thành trì hình thành tự phát, tọa lạc vùng ngoại vi Tử Yên Sâm Lâm, một trong bốn sâm lâm lớn nhất An Châu, là nơi đầy rẫy tài nguyên cũng như hiểm nguy rình rậm. Chính vì vậy mà Tử Yên Sâm Lâm trở thành nơi lý tưởng cho các mạo hiểm giả, tổ đội cùng để tử các môn phái tu chân khảo nghiệm và ma luyện.

Chợ nô lệ Cù La thành, nơi đây người qua kẻ lại, con người bị nhốt vào lồng như thú vật. Bọn nô lệ còn thua cả heo chó bị rao bán với giá rẻ mạt cũng có, giá trên trời cũng có. Người ta có thể thấy rất nhiều nam nữ già trẻ bị xích cổ hoặc xích chân chờ được mua. Thậm chí còn có dã thú bán chung trong khu chợ. Nô lệ dự bị chưa bán thì bị nhốt trong cũi tại những trại tập trung dơ bẩn cùng những chuồng nhốt thú khác.

Ngoài khu tây, dọc con đường đầy những thiếu nữ hoặc thiếu phụ bị bắt chờ người tới mua. Có người ăn mặc rách rưới, có kẻ bị khỏa thân. Có kẻ thần sắc vô hồn, có kẻ xấu hổ khom mình úp mặt. Có kẻ thân hình nõn nà, có kẻ gầy trơ xương.

Một tên thương lái đang đưa bàn tay thô kệch lên nắn bóp một thiếu nữ nô lệ ăn mặc rách rưới, khuôn mặt nàng nhầy nhụa nước mắt cùng nhục tủi, nhưng có mấy ai thương xót?

Lại có một mụ tú bà đang ngã giá để mua vài nữ hài về thanh lâu của mụ. Trong lồng gần đó đang nhốt năm sáu nữ hài đang thút thít khóc, trên mặt chúng còn vương nét ngây thơ và sợ hãi. Cách đó mười mét có một cái lồng đang nhốt một mặt hàng, đó chính là Trác Tru Trinh.

Phải! Chính là Trác Tru Trinh. Hắn đang bị nhốt và rao bán như một con gà. Hai mắt hắn buồn thảm, xót xa cho bản thân mình. Hiện giờ hắn đang rất đói. Chủ nô chỉ cho hắn ăn ngày hai bữa, mỗi bữa một bát cháo để duy trì chờ ngày bán hắn đi. Da hắn xanh xao như tàu lá, đầu tóc rối bù dơ dáy đầy cháy rận, thân chí có chỗ còn bị ghẻ lở.

Cách đây 1 tháng khi hắn xuống núi thì lang thang trong rừng thiêng nước độc được hai ngày. Trong hai ngày khi thì bị sói rượt lúc thì trăn vồ. Mà động vật ở đây to khủng khiếp. Khốn nạn là Khò Khò chết tiệt chưa thức tỉnh lại nên hắn phải dựa vào thân thể đã được cường hóa mà đào thoát khỏi miệng thú.

Ngày thứ ba, khi đang bị một con Hỏa Lang vồ thì một đoàn đội xuất hiện giết sói cứu lấy hắn. Những tưởng là người, ngờ đâu hắn bị bọn này bắt về Cù La thành bán. Đội ngũ này toàn là tu vi luyện khí kỳ tầng hai và tầng ba, một đứa trẻ sáu tuổi như Trác Tru Trinh làm sao mà chống lại nên hắn cũng đành chấp nhận số phận bi thảm vậy.

Trên đường bị bắt về Cù La Thành, do nghe đội ngũ này trao đổi với nhau nên Trác Tru Trinh mới hiệu đại khái thế giới bên ngoài này. Thì ra Lý Sơn nơi hắn sinh ra thuộc một nơi hẻo lánh trong Tử Yên Sơn Mạch. Bọn họ là những mạo hiển giả trong Cù La Thành, chuyên vào sơn mạch săn mãnh thú để bán kiếm tiền và mua linh thạch tán để tu luyện.


Linh thạch tán là phế phẩm từ việc khai thác và chế tạo linh thạch. Chất lượng không kém hơn hạ phẩm linh thạch nhưng tạp chất quá nhiều, nếu sử dụng về lâu về dài sẽ không lợi cho việc tăng tiến tu vi. Nhưng những bình dân tầng dưới của Cù La thành chỉ cần biết tăng thực lực lên một chút trước để có cuộc sống thoải mái hơn, còn việc sau này thì chẳng cần phải mơ mộng.

Chỉ cần có đủ linh thạch tán thì với tư chất tốt một chút cũng năm năm đến mười năm là tiến vào luyện khí kỳ tầng một khí đó gân cốt cứng cỏi đã có thể săn mãnh thú như cọp beo được rồi. Nếu máu mắn tiến nhập luyện khí kỳ tầng hai thì cũng có lực tổ đội săn Hỏa Thử, Phong Thố hoặc Độc Giác Trư để lấy nguyên liệu bán kiếm linh thạch rồi. Trung Bình một hạ phẩm linh thạch có thể đổi được 50 cái sừng của Độc Giác Trư.

Như vậy tổ đội đi săn vài tháng cũng được hai ba viên hạ phẩm linh thạch rồi lúc ấy đã có điều kiện tiến nhập luyện khí tầng ba. Nhưng đa số đều bị kẹt lại luyện khí tầng ba mà không tiến vào Luyện Khí Trung Kỳ được.

Luyện khí sơ kỳ là hấp thu linh khí để tôi cốt, luyện gân sau đó quán khí toàn thân tạo dựng căn cơ cũng giống như xây móng dựng cốt thép khi làm nhà.

Luyện khí trung kỳ là luyện huyết tăng cơ cũng giống việc xây gạch.

Mà luyện khí hậu kỳ là hóa khí thành sương, lúc này ngoài da đã có một tiểu tầng phòng ngự, khi tấn công có thể tay không mà khai kim phá thạch.

Một tầng cuối là luyện khí viên mãn thì chính là cao thủ trong loài người, trong vạn người thì chỉ có một. Đây là bước đầu tiên đạp vào cánh cửa trở thành tiên nhân, chính là Ngưng Dịch Kỳ. Các cấp tiếp theo thì nói sau.

Lúc ấy Trác Tru Trinh còn chưa biết tai nạn của mình sắp đên. Hắn theo tổ đội những người này về đến Cù La Thành thì bị một tên trong tổ đội đó lừa dẫn đi bán. Đến khi bị nhốt trong cũi thì mọi chuyện đã rồi. Những ngày tháng sau đó hắn không khác gì heo chó bị nuôi nhốt.

Một hôm, tên chủ nô tiếp đón một khách hàng là một công tử độ khoảng 15, 16 tuổi. Tên chủ nô đon đả:


– Ai za! Trần nhị công tử, hôm nay có nhã hứng ghé tiểu địa phương này của tiểu nhân có gì chiếu cố tiểu nhân?

Trong lòng tên mập lại nghĩ: một tên phế vật của Trần Gia mà thôi. Nếu ngươi không phải nhị thiếu gia của Trần gia thì ta đã đóng của thả chó rồi, hứ.

Trần nhị công tử gì đó thì không biết trong lòng tên mập nghĩ gì, mở miệng lãnh đạm hỏi ngược lại:

– Ta cần một tiểu đồng khỏe mạnh lanh lẹ. Ngươi có không?

Tên mập mừng rỡ dạ vâng dẫn khách vào phòng khách. Lát sau, ở ngoài sân, Trác Chu Trinh cùng sáu đứa trẻ khác đứng giữa sân. Trần Anh lựa chọn một hồi rồi chỉ vào Trác Tru Trinh mà nói với tên chủ nô:

– Bao nhiêu?

Tên chủ nộ mập mạp mặt không đổi sắc giờ 5 ngón tay.

Trần Anh không nói gì. Không khí im lặng trôi qua khoảng một tách trà, lại chỉ vào nô lệ khác mà nói:

– Còn tên kia là bao nhiêu?


Thấy Trần Anh có vẻ không mặn mà cho lắm tên chủ nô cũng không xảo trá giờ 3 ngón tay nói:

– Chỉ 3 linh thạch

Cái này tất nhiên là hạ phẩm linh thạch. Ở cái tiểu thành này Trung Phẩm Linh Thạch là còn chưa thấy ai lấy ra giao dịch. Trần Anh mỉm cười giơ bốn ngón tay nói:

– Ta trả 4 viên linh thạch, cho hai tên này.

Tên chủ nô ngẩn ra. 4 viên linh thạch cũng gọi là lời rồi, đám trẻ này mua về còn phải đào tạo nuôi ăn sau vài năm mới được việc, giá bán ra cũng chỉ nữa viên là cùng mà một viên thì là lời rồi. Nhưng hắn tự cho rằng Trần nhị công tử là một thiếu niên không biết gì mới tính bịp bợm một vố. Tất nhiên cũng chẳng sợ Trần gia hỏi tội, gia tộc lớn nào lại quan tâm một vài viên linh thạch cơ chứ? Không khác gì tự bôi nhọ mình. Vả lại cũng chẳng ai quan tâm một tên phế vật như tên nhóc này. Đang tính làm giá chút xíu lại thấy Trần Anh quay lưng bỏ đi phẩy tay nói:

– Cái giá đó mà không được ta qua chỗ khác mua. Đừng nghĩ muốn linh thạch của ta nữa.

Mập mạp cuống quýt ngăn Trần Anh lại nói:

– Nào có, nào có. Công tử ngài nghĩ đi đâu vậy. Bán! Tất nhiên ta bán.

Trong bụng mập mạp thầm chửi Trần Anh còn nhà giàu mà keo kiệt. Hắn nào biết Trần Anh vì không được gia tộc quan tâm, nếu không phải hắn là con của Ngũ trưởng lão dòng chính Trần gia thì chắc mỗi tháng cũng không được cấp hai viên linh thạch cùng một viên Bối Linh Đan như bây giờ.

Mua xong hai nô lên này Trần Anh không nói hai lời, dẫn hai tên nô lệ là Trác Tru Tình và Quách Khang đi.


Cả ba thong thả trên đường về Trần gia. Trác Tru Trinh và Quách Khang hồi hộp lo âu đi theo Trần Anh mà không thấy chủ nhân mới của mình nói gì. Chỉ thấy Trần Anh dẫn chúng vào dược điếm mua ít dược tài. Lại ghé qua y phòng mua ít quần áo mới cho, cả hai vội vàng cảm ơn Trần Anh.

Về đến Trần gia, Trần Anh bảo Trác Tru Trinh và Quách Khang đi tắm rữa thay đồ đoạn nói:

– Ta không nhiều lời, mục đích ta mua các ngươi về là một là để thử dược hai là để làm lư đồng trong coi lò đan.

Dừng lại một chút, Trần Anh bắt đầu phân phó:

– Trác Tru Trinh, ngươi cốt cách khỏe mạnh dị thường sẽ làm công việc thử dược. Vì thử dược mang tính nguy hiểm rất lớn nên ta sẽ không cần ngươi phải làm việc khác. Còn Quách Khang sẽ làm lư đồng. Các ngươi đừng làm ta thất vọng.

Nghe đến đây, Trác Tru Trinh nuốt nước miếng cái ực. Thử dược? Con bà nó chứ! Ta tổ cha xx yy nhà ngươi cái hệ thống Khò Khò chết tiệt tăng cường thể chất cho ta làm chi, giờ lại phải nhận công việc cực độ nguy hiểm này? Có mà mất mạng như chơi. Rõ ràng là làm chuột bạch mà.

Thực ra nữa tháng trước Khò Khò đã tỉnh dậy nhưng mà hệ thống đòi mật khẩu mở khóa kích hoạt khởi động. Trác Tru Trinh không biết mật khẩu là gì nên thông báo lung tung một hồi hệ thống bị khóa một tuần. Một tuần sau tình trạng cũ lại tiếp diễn. Đến hôm nay là chuẩn bị sang tuần kế tiếp.

Trần Anh định kiếm một tên trưởng thành về thử dược nhưng khi thấy Trác Tru Trinh hắn đã đổi ý, mua hài đồng rẻ hơn tráng niên nên hắn cũng muốn tiết kiệm. Hắn muốn tham ô một chút linh thạch từ cha hắn.

Sau đó Trần Anh dạy cho Trác Tru Tinh công pháp Nạp Khí Quyết, là loại cơ sở để có thể hấp thu linh khí trời đất. Chỉ như vậy thì Trác Tru Tinh mới có thể hấp thu linh khí của đan dược.

Trần Anh đưa cho Trác Tru Trinh viên Bối Linh Đan. Bối Linh Đan có tác dụng thúc đẩy người bình thường nhanh chóng thực hiện nạp khí được. Bình thường nếu không phục dụng đan dược thì phải 1 hoặc 2 năm khổ tu mới có khả năng nạp khí, khi đó mới gọi là sơ cấp nhập môn luyện khí kỳ. Cho nên một viên đan dược này khá quý báu, nhưng vì không muốn lãng phí thời gian nên Trần Anh mới cho Trác Tru Trinh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.