Đọc truyện Tiểu Tổ Tông Hư Hỏng Của Anh – Chương 33:
Kỷ Cửu bị một tiếng khóc ầm ỉ, tiếng kêu la thấu trời ở ngoài cửa đánh thức.
Trong căn phòng công chúa sang trọng màu hồng và trắng, không có một bóng người.
Cửu Cửu dụi dụi đôi mắt ngái ngủ của mình, trên đỉnh đầu tóc tai lộn xộn như ổ quạ, từ trên chiếc giường lớn, cô chống hai bàn tay, hai bàn chân bò dậy, cô chống mép giường đi xuống đất một cách khó khăn.
Cô nhón chân nhỏ với tay vặn tay nắm cửa, tiếng khóc của đứa trẻ vọng ra từ căn phòng cuối hành lang.
Kỷ Cửu tò mò, theo bản năng nâng bước chân nhỏ ngắn ngủi của mình mà đi về hướng phát ra tiếng khóc.
Càng tới gần, tiếng khóc kia càng vang lên khóc đến nỗi lá gan muốn nứt ra.
Kỷ Cửu xoa xoa lỗ tai chịu đủ sự tàn phá của tiếng khóc kia, nhìn về phía thư phòng, chả trách sao lại kêu to như vậy, cửa phòng không đóng chặt, sau khung cửa lộ ra một cái khe hở mỏng manh.
Âm thanh phát ra từ bên trong khe hở đó.
Đẩy cửa ra một chút, cô thò đầu ra, chổng mông nhìn trộm vào bên trong, định xem chuyện gì đang xảy ra, nhưng chưa kịp nhìn rõ thì chợt thấy một bóng đen to gấp đôi mình đi thẳng đến.
Kỷ Cửu ngay lập tức mở to đôi mắt, muốn lùi về phía sau, hai chân run rẩy chưa kịp rút đầu lại, bóng người kia đụng vào cánh cửa một cái “Phịch”, cánh cửa bị đụng vang ra một tiếng vang lớn, rồi nhanh chóng từ hướng cô đang đứng đóng cửa lại.
Em bé sữa cực lực lui về phía sau, cô sợ bị phát hiện nên bèn trốn đi, dù lòng muốn nhưng lực không đủ, chân ngắn của cô có phản ứng nhanh đến đâu, cô cũng không thể theo kịp tốc độ tác động vào cánh cửa.
Lại có một tiếng vang lớn.
Bạn nhỏ Kỷ Cửu đáng thương bị đụng trúng cánh cửa, đôi chân của em bé sữa đứng không vững, hai chân ngắn ngủn quấn vào nhau, mông liền chạm xuống đất.
Không biết có phải do người trở nên nhỏ bé hơn không mà ngay cả dây thần kinh xúc giác của cô ấy cũng trở nên nhạy cảm hơn, Tiểu Kỷ Cửu chỉ cảm thấy mông nhỏ của cô tiếp xúc gần với nền nhà lạnh lẽo, cảm giác đau đớn truyền từ mông truyền thẳng lên đầu.
Ngay lúc đó, tuyến lệ dường như trở nên cực kỳ không kiểm soát được, sương mù dưới mắt bốc lên bất giác, rồi hóa thành nước mắt, lần lượt như hạt bị đứt sợi, rơi xuống liên tục.
Tiểu Kỷ Cửu một mặt khóc lớn, những giọt nước mắt như hạt đậu vàng rơi xuống, một mặt dùng sức xoa nắn cặp mông nhỏ không rõ nguyên nhân, chỉ nghĩ nó đã vỡ tan thành bốn cánh hoa.
Tình hình bên trong cánh cửa dường như cũng tương tự, chỉ là bên trong người nọ đồng thời bị đụng trúng, đã đánh đòn phủ đầu*, kêu lên một tiếng, một lúc sau thì thở hổn hển.
* Đánh đòn phủ đầu: Áp đảo tinh thần ngay từ lúc đầu để giành được thế chủ động, khi đối phương chưa kịp chuẩn bị.
Đôi mắt đẫm lệ của Kỷ Cửu dần mờ đi, cô cảm thấy mình không thể để đứa trẻ bên trong lớn tiếng dọa người, đoạt lấy sự nổi bật của cô, vì vậy cô ấp ủ một lúc, và gân cổ lên, giây tiếp theo:
“Oa.”
Em bé gái khóc thê lương.
Không tới nửa phút, mọi người từ các ngóc ngách trong nhà lần lượt nghe thấy tiếng động, người bên trong cửa hiển nhiên cũng nhận thấy có điều gì đó không đúng, bế cậu nhóc đang gào khóc lên chạy nhanh ra mở cửa
Quả nhiên, tiểu tổ tông có địa vị lớn nhất trong nhà kia đã khóc thành bộ dạng của một con mèo nhỏ rồi.
Tiết Thanh sợ tới mức tim muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, sửng sốt, lập tức hiểu được hậu quả trước mắt, lập tức ôm con trai để qua một bên, xoay người bế Kỷ Cửu lên, nhẹ nhàng xoa xoa cái mông nhỏ của cô, ngữ khí dồn dập nhưng vội vàng dỗ dành:
“Tiểu Cửu ngoan a, Tiểu Cửu ngoan a.
Thím hai xoa xoa cho con, đều do cái cửa này không tốt, làm mông Tiểu Cửu của chúng ta bị thương.”
Vừa nói vừa lấy chân đá hai cái vào cánh cửa, diễn cho Kỷ Cửu xem.
*Giống như chúng ta lúc nhỏ bị đụng trúng cái gì đó thì người lớn hay đánh vào đó ý dỗ cho chúng ta không khóc nữa.
Ở dưới đất, Kỷ Tử Nhiên đang khóc bỗng bị mẹ bỏ rơi, cậu nhóc bất giác khóc nghẹn ngào hơn, khi thấy Tiết Thanh xoay người bế em gái thì đột nhiên cả người cảm thấy khó chịu.
Cái miệng nhỏ nhắn chầm chậm kêu lên: “Oa, mẹ ơi.”
Người đầu tiên bước đến là cha của Kỷ Tử Nhiên, ông đang đọc sách trong thư phòng ở lầu hai, ông là thị trưởng của Lạc thành – Kỷ Khải Chi.
Kỷ Khải Chi mặc một bộ vest, đi giày da, ông vừa mới về nhà chưa kịp thay quần áo liền nhận được điện thoại từ thư ký văn phòng chính quyền thành phố thông báo rằng một tòa nhà đang xây dựng ở ngoại ô bị sập và đè chết hai công nhân và cần phải xử lý khẩn cấp, vì thế liền đi vào thư phòng mà xử lý công việc.
Trong phòng kế bên, vợ đang cho con trai mình cai sữa, tiếng ồn ào bên tai không dứt, ông nghe xong nguyên nhân, sắc mặt vẫn bình thường mà tiếp tục công việc.
Thật vất vả mất tận một tiếng mới xử lý xong công việc, vừa mới định dựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi một lát ai biết rằng khi liếc mắt một cái, có hai tiếng kêu như sấm đánh thức ông.
Một âm thanh cực kỳ quen thuộc vang lên là con trai ông, liền không để tâm đến, nhưng còn có một âm thanh khác.
Ông chăm chú lắng nghe và nhận ra đó là giọng của một đứa bé gái, chỉ có một tiểu nữ nhi duy nhất trong cả Kỷ gia, nên không cần phải suy nghĩ.
Trái tim Kỷ Khải Chi trở nên lạnh lẽo trong giây lát, ông vội vàng ra ngoài xem xét.
Vừa thấy, ông như muốn chết lặng.
Tên tiểu tử kia nghịch ngợm tự mình gây sự, tự nhiên lại làm cho Tiểu Kỷ Cửu khóc.
Cho dù trước đây, hắn đã gặp nhiều đám “người lừa ta gạt”, mang mặt nạ cáo già, một màn trước mắt đều không làm hắn kinh hoàng.
Vậy mà..
Trán của Kỷ Khải Chi đột ngột nổi gân xanh mà giật giật, Tiết Thanh nhìn về phía chồng mình nghĩ đến nỗi muốn sứt đầu mẻ trán, gấp đến độ hô to: “Kỷ Khải Chi, anh thất thần làm cái gì? Mau đem con trai anh đi.”
Ngài thị trưởng uy nghiêm tuân theo lời của vợ, không để ý đến bộ đồ nghiêm trang mà anh đang mặc, cúi xuống bế Kỷ Tử Nhiên đang ồn ào, nghiêm nghị nhìn cậu nhóc rồi ra lệnh: “Kỷ Tử Nhiên, đừng khóc.”
Kỷ Tử Nhiên không sợ trời không sợ đất, nhưng lại cực kỳ sợ người cha mặt đen của mình, nghe những lời nói nghiêm khắc của Kỷ Khải Chi, cậu bé cảm thấy như có người nhấn công tắc tạm dừng khóc, ngay lập tức ngừng khóc.
“Đám nhãi ranh các người lại làm gì vậy hả?” Ở ngay đầu cầu thang, lão thái thái tức giận bước đến, “Làm sao lại đánh Tiểu Cửu của ta?”
Bà có lẽ là rất tức giận, sự tao nhã nhiều năm liền đều mất, một cổ dã khi hiện ra khi tham gia quân ngũ mà dưỡng thành.
Kỷ Khải Chi ôm đứa bé vẻ mặt vô tội: “Mẹ, con cũng vừa tới.”
Lão thái thái nghiêng đầu nhìn Kỷ Khải Chi liếc mắt một cái, ghét bỏ mà đem người đẩy ra: “Con lăn qua một bên đi, Tiết Thanh, đem Tiểu Cửu cho ta.”
Tiết Thanh bị lão thái thái trừng mắt, bà cẩn thận bế Tiểu Kỷ Cửu đưa qua cho lão thái thái.
Bàn tay mũm mĩm của Tiểu Cửu đang che đi đôi mắt ướt át của mình, lại thốt lên hai tiếng, ủy ủy khuất khuất, đau lòng nói: “Bà nội, mông của Tiểu Cửu đau quá..”
“Tiểu Cửu nói cho bà nội nghe, tại sao cái mông lại đau, bà nội liền trả thù cho Tiểu Cửu!”
Tiểu Cửu không ngần ngại chỉ vào Kỷ Tử Nhiên, người đang nghẹn ngào trong ngực Kỷ Khải Chi: “Chỉ là..
anh ta đập cửa..
và..
cánh cửa đóng sầm lại và làm Tiểu Cửu ngã xuống..
Mông Tiểu Cửu bây giờ..
Đau quá..”
Nhãi ranh, chị mi lúc này đây sẽ đem mi đi lột da.
Kỷ Cửu cảm thấy, cô xem như cùng Kỷ Tử Nhiên giằng co, trời sinh từ trường bất hòa.
Kỷ Tử Nhiên tuy còn nhỏ nhưng vẫn mơ hồ hiểu ra điều gì đó, thấy em gái than thở bất bình, lập tức rụt cổ: “Không phải con! Là..
cửa không nghe lời! Nó còn đập vô đầu con.
Đầu con đau quá!” Cậu bé sợ người khác không tin, cho bà nội xem, trên đầu lộ ra một mảng đỏ.
Lão phu nhân nhẹ nhàng lay động Tiểu Kỷ Cửu, nhìn thấy trán Kỷ Tử Nhiên đỏ bừng, bà cũng mềm lòng, dù sao cũng chính là cháu trai của mình, quan trọng là từ nhỏ đã được yêu thương.
Cháu trai, cháu gái đều khó mà nói, lão thái thái đau lòng quay đầu nhìn con dâu thứ hai Tiết Thanh: “Con vô duyên vô cớ ở trong phòng làm gì vậy? Cả buổi tối nháo loạn cả lên làm trong nhà không được yên tĩnh.”
Trong khi họ đang nói chuyện, già trẻ lớn bé ở trong nhà lần lượt kéo đến, vợ chồng Kỷ Lang Thiên nhìn thấy con gái mình lại gặp tai nạn, trong lòng đều thấy khó chịu.
Nhìn thấy dáng vẻ nóng nảy của lão thái thái, Tiết Thanh liên tục giải thích:
“Mẹ, hôm trước mẹ không thấy Kỷ Tử Nhiên và Tiểu Cửu dành giật sữa với nhau mà uống, khiến Tiểu Cửu té đập đầu, nên con muốn cho Tử Nhiên cai sữa! Hơn nữa, cháu nó đã ba tuổi rồi, nên ngừng uống sữa bột.”
Vô duyên vô cớ bị mẹ bắt cai sữa, Kỷ Tử Nhiên đương nhiên là không đồng ý, buổi tối nhìn thấy bình sữa quen thuộc của mình bị đập vỡ, liền lập tức nổi nóng, làm ầm ỉ nửa ngày, trên mặt mẹ cũng không có buông lỏng, nhãi ranh Kỷ Tử Nhiên vô vọng.
Liền muốn ra tay với người khác.
Kết quả là cậu chạy nhanh ra ngoài, lại thấy Tiểu Cửu đang nhìn trộm, mới dẫn đến cảnh tượng hỗn loạn này.
Lão thái thái cân nhắc lời nói của con dâu trong vòng vài giây, cảm thấy khá hợp lý, liếc nhìn Kỷ Tử Nhiên, người có cân nặng vượt quá tiêu chuẩn của một đứa trẻ ba tuổi, gật đầu đồng ý:
“Đúng vậy, Tử Nhiên thật sự phải cai sữa.
Nhưng con phải biết chọn thời điểm thích hợp mà cho nó cai sữa, làm cả đêm ồn ào hết cả lên, thật chẳng ra hệ thống gì.”
Tiết Thanh ngoan ngoãn gật đầu.
Kỷ Cửu vòng tay qua cổ lão thái thái xem một màn kịch hay, biết được Kỷ Tử Nhiên sắp đánh mất bình sữa yêu thích của mình, cô vui sướng hài lòng đưa bàn tay béo nhỏ đặt lên trên miệng mình, che đi nụ cười khó kiểm soát trên môi.
Lão thái thái dừng lại một lúc, nhớ ra chuyện quan trọng, vừa vỗ lưng bảo bối Tiểu Cửu vừa nói với đám người đang vây xung quanh:
“Ngày mai gia đình họ Quý đến đây để thăm Kỷ gia chúng ta.” Bà nhìn Kỷ Lang Thiên, “Hẳn là biết con đã trở về, nên đặc biệt tới thăm con.
Ngày mai con ra ngoài trễ chút, ở trong nhà mà tiếp họ.
Nói chuyện qua loa cũng coi như xong rồi.”
Quý Viễn Đạo kinh doanh thiết kế vali, nửa tháng trước tài chính xảy ra vấn đề đã gọi điện muốn đến để hỏi thăm.
Lão thái thái cứ viện cớ để từ chối.
Chiều nay, không biết người kia biết được tin từ ở chỗ nào mà biết được Kỷ Lang Thiên đã về nước.
Kiên trì gọi lại, lão thái thái đau đầu vì bị chiếc điện thoại làm phiền liên hồi, bất đắc dĩ đồng ý.
Dù sao thì quyết định cuối cùng cũng là do của con trai cả – đương kiêm tổng tài Kỷ thị hiện tại quyết định, còn các hậu bối còn lại tự bàn bạc chuyện của mình.
Hơn nữa, Quý Viễn Đạo không lấy danh nghĩa của công ty để hẹn gặp mặt chính thức với Kỷ thị, mà thay vào đó lén lúc đến thăm, nên việc vay tiền dưới danh nghĩa của chính mình là điều hoàn toàn có thể xảy ra.
Lão thái thái thấy rõ điều đó trong mắt, nhưng bà không muốn can thiệp vào quyết định của con cháu nên chỉ có thể gật đầu đến đó thôi.
Kỷ Lang Thiên, vẻ mặt có chút hoảng loạn, áo sơ mi trông hơi xộc xệch, nghiêm mặt nói: “Mẹ, con nhớ rồi, con gái của Quý Viễn Đạo cũng lớn hơn Tiểu Cửu mấy tháng?”
Lão thái thái khẽ gật đầu, trong giọng điệu có chút mỉa mai hiếm thấy:
“Chỉ là con của tiểu tam, không thể đứng lên vị trí cao được.
Ngày mai đừng để Tiểu Cửu cùng con bé đó đi chung nói chuyện thân thiết với nhau.
Tên cũng hay, Quý Nhã Nam, thanh cao như cây gỗ lim, cũng không ngại mà làm bẩn giá trị của cây gỗ lim.”
Không hổ là lão bà khinh người như vậy, hồi còn nhỏ đi lính trong doanh trại, lão phu nhân đã từng chứng kiến những trường hợp gia đình bị kẻ tiểu tam phá hoại.
Nhân vật trong trường hợp đó chính là một tiểu thư quân nhân có quan hệ tốt với lão phu nhân, vì trong doanh trại khó về nhà mấy lần trong năm, người chồng mới kết hôn liền không chịu nỗi mà đi vụng trộm, vừa đúng lúc người vợ vừa vặn trở về bắt được.
Sau khi từ trong nhà trở về, nữ chiến sĩ cực kỳ bi thương, chuyển nghề trở thành nữ chiến sĩ đặc công, xin ra tiền tuyến nhưng nửa năm sau hy sinh trong một lần đi cứu nạn, ngay cả xương cốt cũng không tìm được.
Lão thái thái sau đó mới biết được, đó là do chồng của cô em gái bị chị ruột của mình làm trật bánh, lâu ngày không thể chấp nhận được, cô thất thần trên chiến trường và bị kẻ thù dùng súng ngắn bắn vào đầu, cuối cùng thi thể cô bị ném tới nơi sườn núi cằn cỗi, xác cô rơi xuống, rất có thể đã bị thú rừng ăn thịt ở nơi đó.
Sau sự việc này, lão thái thái đối với những thứ tiểu tam chuyên phá hoại gia đình, bà căm thù đến tận xương tủy, huống chi là con hoang, con gái ngoài giá thú.
Xã hội thượng lưu ở Lạc thành vốn không lớn, và chuyện xấu của Quý Viễn Đạo căn bản là giấy không gói được lửa mà phát tán ra bên ngoài.
Không lâu sau đó, nó đã được lan truyền bởi những người rảnh rỗi không có chuyện gì làm, khua môi múa mép về chuyện của Quý Viễn Đạo.
Trước đây khi nhìn thấy người nhà đó trong một bữa tiệc, mọi người cũng là trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra, bên ngoài duy trì hòa khí, âm thầm cùng nhau đánh bài, không chừng có sắp đặt gì đó.
Nghĩ đến Quý Viễn Đạo, lão thái thái không thể không nghĩ đến đứa em gái đã chết thảm thương, trong lòng bà giận dỗi, giọng cứng rắn nói:
“Thôi được rồi, ngày mai mẹ mang Tiểu Cửu ra ngoài đi dạo cửa hàng, cái thứ rách nát đó sẽ làm bẩn đôi mắt của Tiểu Cửu mất, cứ quyết định như vậy đi, các người mau giải tán đi.”
* * *
Lão thái thái ôm lấy Tiểu Cửu đi về phòng, trên đường đi, đứa cháu gái đã im lặng hồi lâu trên vai bà đột nhiên giận dữ hỏi: “Bà ơi..
chị gái nhỏ của Quý gia đó tên gì vậy?”
Lão thái thái giật mình vì câu hỏi vừa rồi, bà cho rằng một đứa trẻ ba tuổi nên không hiểu những lời vừa rồi, nhưng không ngờ Kỷ Cửu có thể nghe hiểu.
Bà nhìn Tiểu Kỷ Cửu trắng nõn đáng yêu, nghĩ thầm về sau tuyệt đối không thể ở trước mặt con bé nói chút chuyện không nên nói, thật sự ảnh hưởng không tốt đến con bé.
Kỷ Cửu chớp chớp mắt, cố chấp chờ lão thái thái trả lời, bởi vì sau khi khóc, đôi mắt có chút ẩm ướt phản chiếu vào ngọn đèn tường trên hành lang, nhấp nháy.
Lão thái thái trầm ngâm một hồi, ân cần nói: “Con bé nhà họ Quý tên là Quý Nhã Nam, nhưng Tiểu Cửu không thể đi quá gần con bé đó, hiểu không?”
Tiểu Kỷ Cửu nửa ngày không nói chuyện.
Lão thái thái cho rằng cháu gái nghe hiểu, liền hướng về phòng của cô đi.
Trở về phòng, bà đặt Tiểu Cửu xuống giường đắp chăn cho cô, lão thái thái hôn lên má cô: “Tiểu Cửu ngủ đến bây giờ có thấy đói bụng không? Bà nội kêu người ở dưới lấy nước nóng cho cháu uống, Tiểu Cửu ngoan ngoãn ở trên giường một lát nha.”
Cửu Cửu thu người lại, lộ ra đôi mắt sáng ngời trong chăn bông, vẫn không nói chuyện, lão phu nhân cũng không nghĩ nhiều, xoay người rời đi trong phòng.
Trong cửa phòng hiện ra một ánh mắt, lão phu nhân không phá hiện, em bé sữa nằm ở trong phòng như bị lửa thiêu, sắc mặt ửng hồng hoảng sợ, từ trên giường đập phá.
Nhảy cao ba thước.
“Chết tiệt, chết tiệt! Lão nương con mẹ nó là xuyên thành nữ phụ pháo hôi lớn nhất trong chuyện?”
Kỷ Cửu đang trong trạng thái bối rối, và não cô như nổ tung khi nghe thấy ba chữ “Quý Nhã Nam”.
Cô liền biết ông trời sẽ không đối xử tốt với cô như vậy, gia thế đỉnh cao, lại còn sở hữu gương mặt xinh đẹp, quả nhiên boss cuối cùng đang chờ cô.
Kỷ Cửu cuối cùng cũng nhớ ra cốt truyện cơ bản trong cuốn sách này.
Một câu khái quát chính là nữ chính dốc hết lòng mình để xử lý trở ngại và bước vào câu chuyện cũ rích dẫm lên vô số thi thể.
Và đứa con gái ngoài giá thú ấy không phải ai khác, chính là Quý Nhã Nam, người mà lão bà vừa chán ghét!
Lúc đầu mọi chuyện đều ổn, nhưng mấu chốt là cô – Kỷ Cửu.
Thế là thành nữ phụ lớn nhất trong toàn bộ câu chuyện.
Đó là bi kịch muôn đời của nữ phụ! Nam nữ chính là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.
Cuối cùng, nhân vật phản diện lớn nhất bị nam nữ chính hợp lực trấn áp.
Sắc mặt của Tiểu Kỷ Cửu đen lại, trong lòng thầm có vạn câu chửi thề.
Cô gần như bị sang chấn tâm lý.
Nếu trên thế giới này cô thật sự là đồ chơi của Thượng Đế, Tiểu Kỷ Cửu muốn nói rằng:
Con mẹ nó, cầu làm cho cô chết lại thêm một lần đi!
.