Đọc truyện Tiểu Tổ Tông Hư Hỏng Của Anh – Chương 22:
Cô phát ra âm thanh trẻ con ngọt như sữa bò, hướng về lão phu nhân kêu: “Bà nội.”
Lão thái thái với mái tóc xoăn và chiếc sườn xám thêu hình mặt trăng lưỡi liềm cách tân trước mặt cô là Phùng Bội Ngọc, vợ của người đứng đầu Kỷ gia.
Lão thái thái sinh ra trong gia đình có dòng dõi Nho học, bà có dòng máu của nhà làm quan hồi xưa.
Khi lão thái thái ra ngoài tham gia tiệc triển lãm, ai ngờ gặp một tên cướp.
May thay, lúc đó bà tình cờ gặp được Kỷ Trường Đức cứu giúp.
Vốn dĩ nhà họ Phùng không muốn giao con gái của mình cho một quân nhân, dù sao tính chất công việc quá đặc biệt, thứ nhất là rất nguy hiểm, thứ hai là cả ngày không có ở nhà, đúng là thân thể của lão thái thái cũng rất yếu ớt nhưng xương cốt của bà còn rất cứng và chắc chắn để có sức mà nói chuyện phiếm.
Vào tuần thứ hai bị nhốt ở nhà, nửa đêm, bà chạy trốn qua tường trong lúc gia đình đang ngủ say, bà còn bỏ ra năm tệ để cắt tóc ở tiệm hớt tóc và trực tiếp điền vào đơn tình nguyện.
Tự mình đến trại quân đội để truy lão công nữa.
Kết quả là năm năm sau thì nghĩa vụ quân sự cũng đã kết thúc, khi trở về, một bên tay thì nắm tay chồng, một tay ôm đứa bé.
Hai vợ chồng Phùng gia trừng mắt nổi lên lửa giận đùng đùng, hận không thể hầm ngay con lợn rừng đã ăn bắp cải của họ, nhưng gạo đã nấu thành cơm và hối hận cũng đã quá muộn.
Vừa giận vừa hận nhưng ở lâu chung với nhau, gắn liền với thời gian dài nên vợ chồng Phùng gia nghĩ nghĩ cũng thôi.
(Hai ông bà Phùng rất ghét ông Kỷ Trường Đức nên mới ví ông là con heo rừng).
Vì vậy, cha già Kỷ Lang Thiên của Tiểu Kỷ Cửu mới được ra đời.
Cũng nhờ vào sự bướng bỉnh của lão thái thái.
Lão thái thái ôm lấy cháu gái bảo bối từ trong tay con dâu thứ tư.
Ánh mắt đau lòng nhìn đứa trẻ, bà hôn lên má hồng hào của cô một cái: “Cháu gái đáng thương của ta a.
Lúc này cháu đã phải chịu khổ rồi.”
Cửu Cửu tự mình chơi đùa đôi tay nhỏ bé, cúi đầu không nói gì, không phải là cô đóng giả làm một đứa bé ngoan, cô chỉ sợ lão thái thái dùng hỏa nhãn kim tinh nhận ra cô không phải là Cửu Cửu như lúc trước.
Đem cô đến viện nghiên cứu khoa học để nghiên cứu một phen.
Chỉ sợ đến lúc đó ngay cả thần tiên cũng chả cứu được cô.
Lão thái thái thấy cháu gái nhỏ không còn hoạt bát như xưa, nghĩ mấy ngày nay vẫn chưa khỏi sợ hãi, liền hôn lại âu yếm, trong lòng bà lại muốn đánh thằng nhãi con Kỷ Tử Nhiên kia.
“Mẹ, mẹ vào trước đi, bên ngoài lạnh lắm, đừng để Tiểu Cửu bị lạnh.” Văn Nhân bước tới đỡ mẹ chồng.
Lão thái thái chợt nhớ ra là mùa đông lạnh giá đã chín ngày rồi, bà cầm lấy chiếc chăn do người hầu bên cạnh đưa cho, vội vàng đắp cho Tiểu Cửu, ôm Tiểu Cửu vào trong nhà.
Vào nhà, mặt đất ấm nóng như thiêu đốt, Kỷ Cửu bị tấm chăn dày trên người làm cho ngạt thở, vặn vẹo người qua trái như một con sâu róm, phải một lúc sau mới chui đầu ra khỏi chăn.
Con ngươi đen láy nhìn vật trang trí trong phòng.
Lúc nãy khi ở bên ngoài, căn biệt thự này giống như phong cách Tây Âu điển hình, Kỷ Cửu nghĩ bên trong cũng phải tráng lệ, không ngờ sau khi bước vào lại hoàn toàn ngược lại, đồ dùng trong nhà đều cực kỳ mang âm điệu xa hoa thấp, mang đến cho người ta hương vị, màu sắc cổ kính.
Chiếc đèn pha lê mặt dây chuyền phía trên đầu tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, lối vào được ngăn cách bởi một hàng rào chạm khắc rỗng, có lẽ để thể hiện độ cao.
Tầng một và tầng hai được mở ra.
Bên cạnh phòng khách lớn, bên trái là cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn hai tầng, treo rèm tua rua màu đỏ sậm trông dày và nặng nề nhưng rất đơn giản.
Nhà ăn bên tay phải thiết kế không gian mở, trên bức tường đối diện với bàn ăn có bức tranh phong cảnh khung gỗ giáng hương màu đỏ, có thác nước núi xanh vẽ bằng mực, có một ông lão đang đứng trên thuyền bằng phẳng ven sông, dáng đứng thẳng.
Mặt trời đỏ từ từ nhô lên cùng lũy tre đằng xa, quan niệm về nghệ thuật thật là phi thường.
Kỷ Cửu nhìn chằm chằm bức tranh đó một lúc lâu, luôn cảm thấy bức tranh phi thường quen thuộc, giống như kiếp trước cô đã từng nhìn thấy nó trong một cuộc triển lãm vậy.
Cô chưa kịp suy nghĩ thì ở phía bên kia cầu thang, Kỷ Trường Đức đang mặc quân phục, tay cầm mũ, đi thẳng xuống lầu, có vẻ như ông ấy đang định đi ra ngoài.
Khi Kỷ Trường Đức nhìn thấy Tiểu Kỷ Cửu đang chớp mắt mở to trong vòng tay của Phùng Bội Ngọc, trên khuôn mặt nghiêm túc của ông ấy có một nụ cười khó nhận ra.
Ông ta chân dài bước hai, ba bước đến, bàn tay to thô ráp xoa đầu tóc xù lông của Kỷ Cửu: “Tiểu Cửu đã về nhà rồi a.”
Kỷ Cửu mở đôi mắt ngấn nước nói: “Ông ơi, Tiểu Cửu đã về rồi!”
Nói xong cô mím miệng thành hàng một cách dễ thương.
Ngày đầu tiên trôi qua, cô không làm gì cả, chỉ ngồi trên một cái băng ghế nhỏ rồi vào phòng tắm soi gương xem bộ dạng của mình ở kiếp này.
Rốt cuộc nếu chẳng may xuyên không mà trở thành một con quái vật xấu xí thì kiếp này cô sẽ khóc đến thương tâm.
Theo kinh nghiệm của cô ở kiếp trước nói cho Kỷ Cửu biết rằng, sở hữu một khuôn mặt đẹp bẩm sinh sẽ giúp cô thuận lợi hơn trong việc nói và làm.
May mắn thay, Chúa không trêu chọc cô.
Khuôn mặt trong gương hiện ra một đôi mắt trong veo, trong trẻo tràn đầy sức sống, lông mi mỏng dày và cong, tựa như một cái quạt nhỏ chớp động, làm cho lòng người tê dại.
Dù hai má có mập hơn một chút nhưng đứa trẻ ba tuổi cũng chỉ mũm mĩm.
Kỷ Cửu đánh giá gương mặt xinh đẹp của đứa trẻ này mất nửa ngày trời, rồi vươn tay xoa xoa vài cái khuôn mặt nhỏ nhắn cho đến khi nghe thấy bên ngoài có tiếng người đẩy cửa, mới mãn nguyện quay lại giường tiếp tục ngủ.
Lúc ngủ say tưởng mình thi thoảng dẫm phải vận rủi, không ngờ lại bước đến đỉnh cao của cuộc đời, không chỉ có gia cảnh hoàn hảo, khuôn mặt ưa nhìn mà còn được cả gia đình quý mến.
Quá là tuyệt vời!
Từ nay trời đất bao la, cô đi ngang cũng không sao!
Tiểu Cửu chìm trong giấc ngủ, càng mơ càng thấy vui vẻ, không khỏi mở miệng nhỏ vui sướng.
* * *
Trước khi rời đi cùng các vệ sĩ, lão gia tử chơi đùa với Tiểu Cửu một lúc.
Cửu Cửu khẽ nằm trên cổ lão thái thái nhìn lão gia tử lên xe đi mất, cánh cửa đen kịt trang trọng đóng mở, bất giác cơn buồn ngủ dâng trào, mi mắt chùng xuống, đầu từng chút giật giật.
Cô bệnh nặng mới khỏi, hơn nữa mới xuyên qua đây không lâu, thân thể nhỏ bé này vẫn chưa thích ứng lắm, sau khi vào viện cả buổi sáng, từ bệnh viện đến biệt thự nhà họ Kỷ, cô đã cạn kiệt sức lực rồi.
Lão thái thái là người phụ nữ tao nhã nhất.
Bà ấy không bao giờ dùng nước hoa nồng do những người mới nổi đó xịt.
Thay vào đó, bà ấy thoa rượu balsam đặt làm riêng.
Hương thơm tinh tế và tao nhã.
Mùi hương bay phảng phất vào mũi Kỷ Cửu nhạy cảm hơn cả cún con.
Giống như thôi miên, nó càng khiến cô buồn ngủ hơn.
Trước khi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, qua làn nước sương mù trước mặt, cô mơ hồ nhìn thấy một nam một nữ vội vàng từ ngoài cổng đi vào, tất cả đều ăn mặc như người giàu có, vẻ mặt khẩn trương, cô muốn mở mắt ra xem thêm.
Nhưng đôi mắt không thể chịu nổi cơn buồn ngủ đang trào dâng, cuối cùng cũng nhắm lại đôi mi nặng trĩu.
Lão thái thái nghe thấy bên ngoài nhà có hai tiếng bước chân, liền quay đầu lại, quả nhiên là vợ chồng Kỷ Lang Thiên vội vàng trở về từ châu Âu sau khi giải quyết công việc của công ty con.
Lão thái thái liếc nhìn Tiểu Cửu đang nằm trên vai mình không biết đã ngủ say từ lúc nào, thấp giọng nói với hai người: “Nhẹ chút, Tiểu Cửu ngủ say rồi.”
Rõ ràng đang là một ngày đông lạnh giá, nhưng trên trán Kỷ Lang Thiên lại xuất hiện một tầng mồ hôi dày đặc, lông mày kiếm cùng đôi mắt ngôi sao, tính tình luôn bình tĩnh lại có chút hấp tấp.
Ông thở chậm lại, dịu dàng nhìn con gái đang ngủ mê man, thấy con bé vẫn bình an vô sự, tảng đá lớn treo trong lòng ông mấy ngày nay cuối cùng cũng rơi xuống.
Lão thái thái đợi con trai nhìn Tiểu Cửu xong, giọng điệu nói: “Chuyện bên Châu Âu xử lý xong chưa?”
Kỷ Lang Thiên gật đầu: “Chỉ là những cổ đông không trung thực sau đó đã động một số suy nghĩ không nên động đậy.
Con đã mua cổ phiếu của họ và yêu cầu họ rút khỏi đại hội cổ đông.”
Tập đoàn Kỳ thị là một tập đoàn thuộc quyền sở hữu của dòng họ Kỷ gia.
Nhà họ Kỷ ở Lạc Thành có quyền kiểm soát tuyệt đối trong đó.
Các cổ đông thiểu số sau đây chỉ là chi nhánh của gia đình Kỷ trong một số thế hệ không xác định.
Kỷ Lang Thiên định cho họ một số ít hoa hồng, có khả năng được đưa vào chi nhánh nước ngoài để đảm nhiệm các vị trí nhỏ.
Nguyên nhân của mâu thuẫn nội bộ trong chi nhánh là do một số cổ đông âm thầm có suy nghĩ thừa, Kỷ Lang Thiên qua đây sau vài ngày thì bất quá đuổi hết đi.
Không biết rằng chỉ trong mấy ngày mà con gái ở nhà đã xảy ra chuyện lớn như vậy, khiến lòng người cha già mấy ngày nay không một chút được yên ổn.
Nhìn thấy con gái giờ đã khỏe, cuối cùng ông cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hai mẹ con đang nói chuyện, Tiểu Cửu trên lưng lão thái thái đột nhiên run lên, có lẽ là sợ hãi hoàn cảnh xung quanh, ngủ không yên giấc.
Hai vợ chồng con trai cả đi theo sau, vừa mới cởi áo khoác dính đầy hàn khí, con dâu cả Nguyễn Tĩnh Hảo vội vàng bước lên phía trước: “Mẹ, để con đưa Tiểu Cửu về phòng ngủ.”
Lão Thái Thái vỗ lưng Kỷ Cửu, bà dỗ dành ấm áp, rồi nhẹ nhàng giao cháu gái cho mẹ của Tiểu Cửu: “Cẩn thận.”
Nguyễn Tĩnh Hảo gật gật đầu, bà hơi khom gối ôm lấy đứa con gái mềm mại non nớt, ánh mắt chạm vào băng gạc đang buộc trên đầu cô, vẻ đau khổ trong mắt gần như tràn ra.
Kỷ Cửu chạm tới một cánh tay vừa quen thuộc vừa xa lạ, có mùi thơm của mẹ, không khỏi chuyển cái đầu nhỏ bé của mình vào trong vòng tay quyến luyến, rồi an yên ngủ thiếp đi.
Nguyễn Tĩnh Hảo hơi dừng lại, cánh tay hơi siết chặt, rồi từ từ nhấc chân lên lầu.
.