Bạn đang đọc Tiểu Tình Nhân Của Bác Sĩ Ác Ma! – Chương 40: Trừng Phạt
[…]
– Rốt cuộc là cô ấy bị làm sao mà trở nên ương bướng như thế nhỉ? Bướng đến nỗi không thèm sợ mình luôn.
Kha Luân sau khi rời khỏi nơi ở của Chu Hạ anh liền trở về văn phòng làm việc của mình.
Ngồi vào bàn, bật laptop lên kiểm tra hệ thống camera của cả ngôi nhà.
Miệng thì không ngừng làu bàu, nói nhảm.
Rầm!
– Chết tiết, Ưu Nhàn cô to gan lắm.
Chỉ là một người làm cỏn con trong nhà vậy mà lại dám bắt nạt tiểu tình nhân của tôi!1
Mọi thứ đều yên ổn cho đến khi anh chứng kiến cảnh camera ở ngoài hồ bơi được quay lại.
Kha Luân nổi cơn tức giận lôi đình, anh bực mình đến muốn hộc máu, mặt bàn tội nghiệp bị anh đập mạnh khiến mọi thứ trên bàn đều bị hất văng lên vài xăng ti mét.
Khuôn mặt của Chu Hạ là một thứ gì đó rất quan trọng, đắt giá đối với Kha Luân.
Bởi cũng chính vì khuôn mặt ấy mà anh mới trói buộc cô mãi mãi ở bên cạnh mình.
Thế mà Ưu Nhàn lại dám tát vào mặt Chu Hạ mạnh đến như thế.1
Kha Luân mang cơn tức giận thịnh nộ đạt đến cực điểm mở cửa đi xuống dưới nhà.
Tuy thế nhưng nét mặt của anh đã thay đối, anh rất thản nhiên, bình tĩnh như chưa hề biết được chuyện gì.
– Vào đây.
Kha Luân vừa đi hết đoạn cầu thang thì nhấc máy gọi cho hai người bảo vệ gác ngoài cổng vào bên trong nhà.
Hiện tại tất cả người làm đều đã về phòng của mình nghỉ ngơi.
Căn nhà trở nên im ắng, trống vắng đến lạ thường.
Anh là một người đàn ông có lòng tự trọng rất cao.
Anh đang giúp Chu Hạ đòi lại công bằng và trả thù cho cô, nhưng lại sỉ diện không muốn để cô biết được nên mới âm thầm giải quyết mọi chuyện, tránh gây ồn ồn đánh động đến Chu Hạ.1
– Cậu chủ cho gọi bọn tôi.
Đúng ba phút sau, hai người gác cổng to con, khoẻ mạnh đã có mặt tại sảnh biệt thự.
Kha Luân chỉ gật đầu như đã đáp lại rồi đánh mắt ra hiệu bảo họ đi theo mình.
– Gõ cửa.
Cốc…cốc…cốc.
Kha Luân đi đến dãy phòng ngủ của tất cả người giúp việc trong nhà anh lạnh nhạt ra lệnh cho hai người họ tiến lên gõ cửa còn bản thân thì lùi về phía sau vài bước.
– Cậu…cậu chủ, sao khuya rồi mà cậu có việc gì cần gọi chúng tôi sao?
Tất cả cánh cửa phòng đều lần lượt mở ra.
Có người thì đang ôm gối ngáy ngủ, dụi mắt đi ra ngoài, có người vẫn còn khá tỉnh táo xem ra là vẫn còn thức.
Chỉ có mỗi Ưu Nhàn là quần áo xộc xệch, trên người mặc bộ đầm ngủ hai dây sexy nửa kín nửa hở để lộ khe ngực lấp ló, cùng đầu ti dựng đứng như muốn mời gọi người khác.1
– Giữ im lặng và đi theo tôi.
Kha Luân chẳng thèm liếc lấy Ưu Nhàn một cái.
Anh thẩn thờ quay đi làm người dẫn đầu để đám người họ nối đuôi theo sau mình.
– Lạnh quá…em cho chị mượn áo khoác đi.
Kha Luân dẫn đám con gái đã bắt nạt Chu Hạ ấy đi ra ngoài vườn nhà, cụ thể là ở khu vực xung quanh hồ bơi tối sầm.
Ưu Nhàn vì ngựa ngựa mặc đồ mỏng manh nên kết quả vừa bước chân ra khỏi nhà liền bị gió lạnh ập đến, sương đêm lạnh buốt đến cả sống lưng.
Ưu Nhàn miệng thì chị chị em em với A Tình nhưng đôi mắt thì trừng liếc, ép buộc A Tình phải giao nộp áo khoác của mình cho cô ta.
– Có biết vì sao tôi lại đưa các người ra đây không?
Kha Luân tìm một vị trí thích hợp mà ngồi xuống, anh ngồi trên chiếc xích đu như một vị vua đang tra khảo những người dân của mình, phong thái ung dung, tự tại, quyền lực vô cùng.
– Không…chúng tôi không biết.1
Mọi người ai náy đều ra sức lắc đầu, gương mặt người nào cũng đã có một chút biến sắc, trở nên sợ sệt, lời nói lắp bắp không được tự nhiên.
Nhất là cô gái Ưu Nhàn kia, mới đó mà cô ta đã lẻn chạy ra sau hàng ngũ trốn tránh sự dò xét của Kha Luân rồi.
– Các cô…nhảy xuống hồ bơi hết cho tôi.
Giọng nói trầm thấp, lạnh như tảng băng trôi từ trong cổ họng người đàn ông vang lên.
Anh đổi tư thế vắt chéo chân, đôi mắt khép hờ đợi chờ màn kịch hay sắp tới.
– Cậu…cậu chủ, bây giờ rất lạnh.
Nếu phải nhảy xuống nước thì chúng tôi chết mất.
Một người trong đám đó run rẩy nói, kế tiếp mọi người cũng hùa với nhau phản đối yêu cầu của Kha Luân.
Họ hợp tác lại, dùng hiệu ứng đám đông để làm lay động, mong anh có thể thay đổi quyết định của chính mình.
– Ồ…vậy sao? Nhưng mà tiếc quá, các người biết lạnh thì Chu Hạ không biết lạnh? Đẩy xuống hết cho tôi!!
Những lời nói lúc đầu hết sức nhẹ nhàng, từ tốn nhưng bỗng nhiên câu cuối anh quát to ra lệnh khiến ai ai cũng giật nảy mình, hai vị vệ sĩ cũng không ngoại lệ.
Tiếp đó hai anh vệ sĩ liền tiến đến đẩy lần lượt từng cô gái xuống hồ.
Tiếng hét thất thanh, chói tai vì lạnh ngay lập tức vang lên.
– Cô gái đó, không cần đẩy.
Vào khoảnh khắc A Tình, cô gái cuối cùng sắp sửa bị đẩy vào dòng nước tối sì ấy thì Kha Luân bất ngờ giơ tay ra hiệu cho vệ sĩ dừng lại.
– Cảm ơn…tôi cảm ơn cậu chủ.
A Tình mừng muốn rơi nước mắt, cô ấy nhanh chóng quỳ rạp dập đầu cảm ơn Kha Luân.
Cuối cùng thì sự lương thiện cũng đã nhận được kết quả xứng đáng.
Nếu như lúc ấy cô tham gia hay giúp Ưu Nhàn đánh Chu Hạ thì kết cục sẽ như các cô gái còn lại rồi.
– Người nào la cắt lưỡi vứt cho Brush ăn hết cho tôi.
– Rõ.
Brush – là một con chó thuộc giống loài Mao Tây Tạng cực kì hung dữ và có lực cắn một chín một mười với một con sư tử đực trưởng thành.
Vì tập tính hung dữ và chỉ có mỗi anh mới có thể vuốt ve và đến gần nó, nên từ nhỏ đến lớn Brush không được nuôi trong môi trường bình thường mà được nhốt trong phòng thí nghiệm của Kha Luân.
Cũng là nơi mà trước kia anh tiến hành những cuộc giải phẫu cơ thể người kinh dị.
Hai người vệ sĩ ngay lập tức rút từ trong người ra một con dao găm nhỏ, nhưng nhìn nó vô cùng sắc bén.
Chỉ cần vô tình chạm nhẹ cũng có thể dẫn đến rách da.
Sau khi dao đã được rút ra thì tiếng la của đám con gái đó im bặt ngay sau đấy.
Ưu Nhàn là người hoảng sợ hơn ai hết, đến nỗi cô ta không kiềm được mà tè ra quần luôn rồi này.
Dòng nước tiểu khai ngấy hoà tan vào nước trong hồ khiến ai cũng phải tránh xa cô ta như tránh tà, chạy như chạy lũ.
– Đổ ngập đá lạnh xuống đấy cho tôi.1
Kha Luân đứng lên từ xích đu, đi đến gần bên mép hồ nhìn những cơ thể nhỏ nhoi đang ôm chầm lấy sưởi ấm cho nhau.
Bọn họ trợn mắt, khóc không thành tiếng khi nghe Kha Luân yêu cầu vệ sĩ đổ đá lạnh vào trong hồ.
Thời tiết hổm giờ mưa rào, không có một chút nắng.
Nhiệt độ về đêm càng lúc càng giảm mạnh.
Chỉ cần ngâm mình trong nước bình thường như thế này thôi cũng đủ khiến họ phải lạnh cóng cả người, tay chân cứng đờ.
Bây giờ mà cho thêm đá vào thì có khác nào muốn đẩy bọn họ vào con đường chết.
Những người khác mặc đồ kín người, quần áo pizama còn đỡ.
Chứ Ưu Nhàn thì thôi rồi, chiếc váy mỏng manh mặc như không mặc chẳng giúp ích được gì cho cô ta cả.
– Ai dám leo lên các người cứ thẳng tay xử lý.
Tôi mệt rồi, phải đi ngủ đây.
Kha Luân tùy ý giao lại công việc canh gác này cho vệ sĩ của mình.
Chẳng hiểu sao ngay từ khi gặp được Chu Hạ anh không còn nhẫn tâm, độc ác, hở tí là mang con người ta đi mổ xẻ như trước nữa.
Anh bây giờ chỉ muốn dùng những cách thức nhẹ nhàng mà không kém phần tàn độc để trừng phạt người khác mà thôi.
– Cậu chủ, em đã làm gì sai mà cậu chủ lại đối xử với em thế này.
Em lạnh quá, cậu chủ cho em lên nha.1
Khi Kha Luân sắp sửa quay người rời đi thì bỗng nhiên ống quần của anh bị Ưu Nhàn níu lại.
Cô ta cố gắng phô bày ra hết những nét đẹp cơ thể của mình, cũng khá là vừa mắt, nóng bỏng đấy nhưng trong mắt Kha Luân cô ta cứ uốn éo như một con lăng quăng vậy, trông dị hợm vô cùng.
– À quên, nhờ cô nhắc mới nhớ.
Những người kia ngâm đến hai giờ sáng, sau đó ai muốn lên bờ thì đến tát cô gái này ba cái, nhớ là mạnh tay lên thì mới đạt yêu cầu nhé, và về nhà chính nhận lương rồi nghỉ việc.
Riêng Ưu Nhàn giữ cô ta dưới này đến sáng hôm sau cho tôi.1
Từ khi anh mở camera lên kiểm tra thì anh đã phát hiện hết những hành vi độc ác của cô ta đối với Chu Hạ.
Kể cả việc đám người này lén la lén lút mở cửa phòng anh vào cái hôm anh đang trong tình trạng phát điên cùng với việc Ưu Nhàn tự cho mình là bà chủ nơi này thì bị trừng phạt như thế là rất xứng đáng với cô ta rồi.
– Không…!không, cậu chủ quả thật thiên vị, em làm việc cho cậu chủ bao năm nay thế mà cậu chủ lại vì một con nhỏ vừa quen chưa được một tháng mà đối xử với em như thế…!
[…]
– Vẫn còn khóc sao?
Kha Luân đã trở lại căn phòng ấm êm, đầy mùi hương quen thuộc.
Anh ngồi xuống đối diện với hướng mặt của cô gái.
Quan sát một hồi thì anh mới chắc chắn rằng nhóc con này đã ngủ khá sâu rồi nhưng mà vẫn vang lên tiếng thút thít, khịt mũi mãi.
– Đến bánh cũng không chịu ăn, em đừng thấy anh nhường nhịn mà được nước làm tới nhé!1
Kha Luân cứ ngồi lì tại đấy trách yêu cô gái nhỏ đang chìm vào giấc ngủ say, mặc cho cô chẳng còn nghe thấy gì nữa.
– Càng nhìn càng tức mà!!
Vết thương bên má mặt của Chu Hạ còn chưa được bôi thuốc hay che chắn gì cả.
Nơi ấy đã bắt đầu chuyển màu, càng ngày càng sưng nặng hơn.
Kha Luân lo lắng nếu cứ để yên như vậy cô sẽ dẫn đến nóng sốt và một số biến chứng khác nên anh đã đi ra ngoài tìm một ít thuốc giảm sốt, kháng viêm mà một ống thuốc thoa ngoài da đến cho Chu Hạ.
– Đau, đừng mà.
Khi Kha Luân vừa chạm nhẹ vào bên má bị thương ấy thì Chu Hạ vì đau trong vô thức đã lùi về sau tránh né.
Kha Luân leo hẳn lên giường, anh để đầu cô tựa lên một bên bắp đùi của mình, chân còn lại kèo ngang qua giữ chặt cơ thể Chu Hạ để cô không thể dẫy dụa được nữa.
– Ngoan…!không muốn bị hủy dung thì nằm yên để anh bôi thuốc.1.