Bạn đang đọc Tiểu Tình Nhân Của Bác Sĩ Ác Ma! – Chương 39: Bánh Trứng
– Hức…hưm, huhu…ba ơi.
Tiếng khóc than của cô gái nhỏ mãi vẫn chưa ngừng.
Chu Hạ đã ngồi cuộn tròn dưới sàn khóc được mấy tiếng trời rồi, vẫn là bộ quần áo ấy chưa được thay ra, vẫn là mái tóc xù ấy chưa được chải chuốt gọn gàng và vẫn là vết thương ấy chưa được sơ cứu đang một ngày một nặng thêm.
Nỗi đau vì tình vừa vơi đi đôi chút thì nỗi đau về gia lại ồ ạt ập đến.
Từ lúc ba mất Chu Hạ rất sợ cái cảm giác bị rơi xuống những hố nước sâu không chạm được đáy.
Cũng bởi vậy mà cho dù mẹ Thục đã khuyên cô hãy đăng kí học bơi để đảm bảo an toàn cho bản thân rất nhiều lần nhưng lần nào Chu Hạ cũng chỉ học được bữa đầu liền nghỉ ngay sau đó.
Vì chỉ cần nhảy vào một chiếc hồ có độ sâu một tí thôi thì cái cảm giác khó thở, khổ sở khi bị dòng nước bao quanh, nuốt lấy liền xuất hiện, những kí ức ám ảnh lúc nhỏ được chôn vì sâu trong tâm trí đều được lôi hết ra bên ngoài, khiến cô nhớ về cái ngày mà ba vì cô mà bỏ mạng.
Reng…Reng…!
Balo của Chu Hạ cũng đã được A Tình mang hộ lên trên này.
Tâm trạng của cô vẫn còn đang hoà lẫn trong bóng tối bao trùm, chưa thể dứt ra được.
Thế mà lúc này tiếng chuông điện thoại từ trong balo lại vang lên.
Chu Hạ đâu còn tâm trí nào để nghe máy, cô cứ để tiếng chuông reo liên tục cho đến khi nó tự tắt.
Thế mà người bên kia lại gọi đến tận ba bốn lần, cứ y như rằng nếu cô không nghe máy thì người đó sẽ không dừng lại.
– Alo?…ai, ai vậy?
Đến cuối cùng cô cũng phải đứng lên, đi đến balo lấy điện thoại ra xem.
Là một dãy số lạ chưa từng gọi đến.
Chu Hạ hít sau, cố nén tiếng nấc của mình hết sức có thể để họ không phát hiện ra mình đang khóc.
– Khụ…tôi là Mặc Cảnh, thầy giáo thực tập dạy môn ngôn ngữ.
Sao hôm nay trò không đi học?
Chu Hạ có chút bất ngờ khi người gọi đến là Mặc Cảnh.
Đặc biệt hơn nữa anh ta lại thầy giáo đứng lớp dạy môn ngôn ngữ chiều nay.
Lúc bấy giờ Chu Hạ mới sực nhớ ra, nhưng đồng hồ đã điểm đúng ba giờ mất rồi.
Chỉ còn khoảng nửa tiếng đồng hồ sau thì buổi học sẽ kết thúc.
Bây giờ có đến lớp cũng chẳng còn kịp nữa.
– Tôi mệt…anh cứ đánh vắng hay trừ điểm tôi như trong nội quy đi…tạm biệt.
[…]
Tại trường học.
– Gì chứ? Mình cất công sửa soạn, trao đổi với thằng bạn cả buổi sáng chỉ để gặp được cô ấy.
Thế mà cô ấy lại không đến lớp là sao?
Người nào đó đang đứng một góc ở dãy hành lang lòng đầy cay cú.
Mặc Cảnh tuy học về kinh doanh nhưng lại giỏi về những lĩnh vực ngôn ngữ.
Anh ta có một người bạn đang là thực tập sinh của ngôi trường này, phải bỏ ra một mớ tiền để mua được một buổi dạy của người ta thế mà lại như công cóc rồi.
Đã thế khi anh vừa vào trường thì bị một đống nữ sinh trung học bao quanh vừa khó chịu, bực bội mà không thể làm được gì.
Họ cứ làm như hồi giờ chưa thấy đàn ông đẹp vậy đấy.
Tùng…Tùng.
– Haizz…Thôi thì lần này không được thì để khi khác vậy.
Trống đánh ra chơi rồi, phải mau chuồng thôi.
Ở đây lâu chút nữa đám nữ quái kia kéo đến thì mệt.
[…]
Bệnh viện Maxim.
– Hồ sơ bên dưới gửi lên tôi đã đọc và đánh dấu vào những chỗ cần sửa chữa.
Cậu mang xuống cho họ giúp tôi.
Bây giờ tôi phải về rồi.
Hiện tại đã là chín giờ tối, cuối cùng anh cũng hoàn thành hết công việc trong ba ngày tới rồi.
Nghĩ đến đây anh vui lên hẳn.
Vậy là vào những ngày tới anh sẽ không phải bận tối mặt tối mày như những ngày vừa qua.
Có thể về nhà ôm Chu Hạ và ngủ một giấc thật ngon rồi.
Nhưng không hiểu vì sao mà trong lòng anh cứ có cảm giác lạ lạ.
Cảm thấy có lỗi với Chu Hạ mặc dù lúc sáng anh không hề quát cô mà chỉ quát chung tất cả mọi người, không biết nhóc con này có suy nghĩ lung tung rồi hiểu lầm gì hay không.
– Dì làm cho con một tô phở bò nhé.
Kha Luân đang trên đường chạy về biệt thự thì có đi ngang qua quán bún phở thân quen hơi giờ.
Tuy chỉ là quán nhỏ ngoài lề đường nhưng cái thời khi anh đang học đại học đã ăn ở nơi này không biết bao nhiêu lần bởi hương vị đặc trưng của nó.
Thậm chí vào khoảng thời gian anh còn yêu đương với Hương Diên cũng đã từng dắt cô ấy đến đây không ít lần.
Bây giờ đi ngang qua bỗng nhiên thấy nhớ, thời gian vẫn còn sớm nên anh đã tấp xe vào làm một tô rồi về.
[…]
Nửa tiếng sau.
– Cậu chủ đã dùng bữa chưa? Để em hâm nóng thức ăn cho cậu chủ nhé.
Ưu Nhàn đã chờ chực sẵn từ rất lâu, cô ta đợi Kha Luân vừa bước vào nhà liền chạy ra hỏi han như một vị quản gia thực thụ.
– Cậu chủ mua bánh trứng sao? Để em cầm hộ vào bếp cho.
Kha Luân không hề xem trọng đến sự hiện diện của Ưu Nhàn.
Anh lướt qua như chưa hề thấy cô ta.
Ưu Nhàn bị bỏ lơ vẫn không chịu bỏ cuộc, chạy cheo muốn đưa tay giành lấy hộp bánh trứng thơm nức mũi mà anh đang xách.
– Không cần, lui xuống đi.
Kha Luân đã kịp thời giơ hộp bánh sang nơi khác, thành công khiến cô ta không thể chạm vào được.
Ưu Nhàn đã ăn không được mà ngược lại còn bị anh nghiêm giọng cảnh cáo, cô ta liền lui xuống tránh để Kha Luân bực thêm.
Anh cũng không nán lại nhiều với Ưu Nhàn làm gì, anh cầm theo đồ của mình đi thẳng lên trên phòng.
– Chu Hạ! Mở cửa ra.
Đứng trước cửa phòng của Chu Hạ, anh gõ ba lần cửa liên hồi nhưng bên trong vẫn không có động tĩnh gì.
Anh muốn đẩy của đi vào thì phát hiện cửa đã khoá trái mất tiêu.
– Cô ấy làm sao thế nhỉ?
Thế là Kha Luân phải cất công sang văn phòng của mình lấy chìa khoá sơ cua của căn phòng này.
Hầu hết chìa khóa của ngôi nhà đều được làm ra rất nhiều bản sao, tất cả đều được lưu trữ vào tủ đựng dưới lầu.
Chỉ có duy nhất ba căn phòng gồm hai căn phòng ngủ và văn phòng của Kha Luân mới được thay ổ khoá mới bảo mật hơn và được khoá theo hai phương thức là dấu vân tay hoặc theo kiểu truyền thống.
Kha Luân ngoài mặt thì tỏ ra tôn trọng quyền riêng tư của cô và để Chu Hạ tự quyết định dấu vân tay phòng mình.
Cô hồi giờ nào được tiếp cận với những thiết bị như thế này, cô cứ ngây thơ tin rằng nếu không có dấu vân tay của mình thì sẽ chẳng ai vào được bên trong.
Không hề ngờ rằng anh lại giữ chìa khóa.
Xem anh có bỉ ổi quá không chứ?
Cạch.
Tiếng ổ khoá tháo khớp vang lên, cánh cửa đã không còn đóng cứng như vài giây trước đây nữa.
Bước chân lặng lẽ, nhẹ nhàng đi vào căn phòng tối om không một chút ánh sáng của đèn điện.
– Ngủ rồi sao?
Nhờ ánh sáng mập mờ của mặt trăng soi rọi qua ô cửa sổ đã giúp Kha Luân có thể thấy được có một thân hình nhỏ đang cuộn mình trên giường, quay lưng về phía anh.
Để có thể quan sát rõ hơn, Kha Luân tìm đến công tắt đèn trong phòng và bật nó lên.
Ánh đèn được sáng rực rỡ nhanh chóng bao phủ toàn bộ căn phòng.
Kha Luân đi đến gần hơn thì mới nghe được tiếng thút thít, vô cùng ấm ức từ Chu Hạ phát ra mặc dù đôi mắt của cô đã nhắm nghiền.
– Vừa ngủ vừa khóc sao?
Bởi Chu Hạ đang nằm nghiêng lại chôn mặt sâu vào gối mềm nên Kha Luân không thể quan sát được hết toàn bộ ngũ quan của cô.
Anh đặt mông ngồi bên mép giường, nhẹ nhàng lật người Chu Hạ nằm ngửa ra.
– Khốn khiếp…Chu Hạ, em mau thức dậy nói cho anh biết ai làm em trở nên như thế này.1
Vết thương đỏ ửng, gây sưng phồng làm lệch một bên má vô cùng chói mắt là thứ đầu tiên mà Kha Luân thấy được.
Anh không nghĩ ngợi nhiều mà lập tức lay người Chu Hạ để đánh thức cô.
– Anh về rồi sao? Tối rồi…anh đi ngủ đi, em không sao cả.
Từ nãy đến giờ Chu Hạ chỉ giả vờ ngủ mà thôi, cô chưa hề ngủ một phút giây nào.
Cô đã biết sự hiện diện của anh từ lúc những tiếng gõ cửa kia vang lên.
Chu Hạ chống người ngồi dậy, dựa người vào thành giường.
Hai tay vòng qua ôm lấy đầu gối của mình, tâm trạng trống rỗng nhưng vẫn phải gượng cười nói với Kha Luân.
Khoảnh khắc Chu Hạ nhận ra khi ta trưởng thành là phải trả một cái giá rất đắt.
Cô không muốn bản thân mình phải dựa dẫm vào bất kì ai nữa, cũng không muốn để ai có thể nhìn thấu tâm can của mình.1
– Em…em không nói tôi liền đè em ra làm tại đây!
Lại nữa rồi, anh lại dùng cái trò này để uy hiếp cô.
Chu Hạ chỉ nhìn vào đầu gối mình cười nhạt, hai mí mắt chớp liên tục để ngăn nước mắt đừng rơi ra.
– Được…tùy anh.
Chu Hạ bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh mà mỉm cười, nụ cười gượng ép ấy vừa được nở ra thì cũng là lúc hai giọt nước mắt nơi khoé mi lăng dài.
Cô tự giác kéo tuột một bên dây áo ngủ của mình, để lộ ra một bên bầu ngực trắng nõn được bao bọc bởi một lớp bra mỏng dính.
– Em điên rồi, nhìn em bây giờ khiến anh phát ngán không có một chút hứng thú nào.
Kha Luân vội chụp lấy tấm chăng bên cạnh phủ lên người Chu Hạ, làm bộ nói.
Cô nhìn vào nơi đũng quần của anh rồi nhếch mép cười nhạt.
Anh nói anh không có hứng thú với cơ thể cô, vậy mà nhìn xem nơi đó của Kha Luân căng tròn như một túp lều rồi.
– Chu Hạ em to gan lắm, hôm nay dám cãi lời anh.
Đợi đó đi xem anh trừng phạt em như thế nào.
Kha Luân xấu hổ không thôi, anh để lại vài lời rồi kiếm cớ đi ra khỏi phòng.
Nhiều lúc anh thật sự không muốn nhận người thân với người anh em của mình luôn đấy, nó thật hư hỏng mà, Chu Hạ còn chưa làm gì vậy mà nó đã tự động cứng lên rồi.
Khi Chu Hạ sắp nằm xuống giường thì cửa phòng lại mở ra thêm một lần nữa, anh chỉ tay vào hộp bánh trứng đặt trên bàn ngập ngừng nói.
– À…em không được ăn hết bánh trong hộp, phải chừa lại cho anh một cái để anh mang đi nghiên cứu đó.
Cứ cho rằng anh là một thằng điên đi.
Làm gì có ai mang bánh đi nghiên cứu bao giờ? Mục đích thật sự anh quay lại chỉ vì muốn nhắc khéo Chu Hạ về sự tồn tại của bọn chúng và kích thích trí tò mò để cô ăn nó mà thôi.
– Nhạt nhẽo….