Bạn đang đọc Tiểu Thư Tinh Nghịch: Chương 7
Nga ngồi xuống cạnh anh:
_Sách không phải là bạn của Nga.
_Vậy Nga đến đây…
Nga nở nụ cười quyến rũ:
_Tìm anh!
_Có chuyện gì?
Nga gợi ý:
_Mình ra ngoài đi!
Hiếu sắp xếp sách vào kệ, theo Nga ra ngoài. anh đưa Nga qua quán nước bên kia đường.
_Nga uống gì?
_Tuỳ anh!
Gọi hai ly cam vắt, Hiếu như chờ đợi Nga! Nga biết cách kéo dài thời gian và cách làm một vài cử chỉ đáng yêu trước mặt Hiếu:
_Nga có chuyện định nhờ anh!
_Cô nói đi!
Nét mặt Nga buồn rầu:
_Ba mẹ Nga bắt Nga lấy chồng, mà Nga thì không thích người ấy.
Hiếu ngạc nhiên:
_Sao Nga không nhờ Công Nguyên giúp.
Nga khẽ chớp mắt:
_Anh cũng biết Nguyên đã có vợ, làm sao giúp Nga.
_Cô định nhờ tôi chuyện gì?
_Chỉ cần anh đến nhà cho ba mẹ tôi tin là tôi và anh đang yêu nhau. Ông bà sẽ không hối thúc tôi nữa.
Hiếu nhíu mày:
_Tôi có thể đến nói giúp cô.
_Không được đâu.
_Cô có gặp anh ta chưa mà không đồng ý!
Nga lắc đầu:
_Mẹ tôi nói anh ta là Việt kiều, còn tôi lại không thích đi xa.
_Anh ấy có thể về đây ở với cô mà.
Nga lắc đầu nguầy nguậy:
_Nhưng Nga không yêu anh ấy. Anh giúp Nga đi!
Hiếu khó xử:
_Việc này…
Nga liếc anh:
_Anh sợ Tiểu Thư biết?
_Tôi…
_Nga sẽ giải thích với cô ấy.
_Không cần đâu.
Nga nằn nì:
_Nga sẽ cho anh biết sự thật của họ.
Hiếu nhìn xoáy vào mắt Nga:
_Sự thật gì?
Nga cười:
_Nếu anh giúp Nga, Nga sẽ giúp anh tiến tới mục tiêu.
_Tôi không hiểu.
Nga buông một câu:
_Họ chỉ là vợ chồng giả.
Hiếu tròn mắt:
_Cô nói gì?
Nga cố kéo dài thời gian, kích thích lòng tò mò của Hiếu:
_Anh có chịu giúp Nga không?
_Tôi sẽ nghĩ lại.
Nga ngã người ra ghế:
_Nếu Nga không lấy chồng thì Công Nguyên sẽ là của Nga, còn Tiểu Thư đâu mất phần của anh.
Hiếu gật đầu:
_Ðược! Tôi sẽ giúp cô.
Nga cười thật tươi:
_Nga sẽ đưa anh đến nhà.
_Bao giờ?
Nga nhanh nhẹn:
_Bảy giờ tối mai.
_Tôi sẽ đến.
Nga dịu dàng:
_Em chờ anh!
Hiếu trở về thư viện, lòng ngổn ngang với tin tức mới nghe được. Sao lại có chuyện vợ chồng giả. Anh cố tìm mọi cách lý giải vẫn không nghĩ ra. Còn về cử chỉ, cách đối xử thì không còn nghi ngờ, giữa họ không có tình cảm nên Thư không tỏ ra ghen mỗi khi Nguyên âu yếm Thy Nga.
Tiểu Thư ơi là Tiểu Thư! Em cứ chơi trò trốn tìm, lần này xem em chạy đi đâu.
Mấy ngày rồi, Tiểu Thư và Công Nguyên chúi đầu vào công ty xây dựng của ông Thành. Tiểu Thư lấy làm lạ là Công Nguyên không nhắc đến Thy Nga hay tìm cớ đi gặp cô ấy. Sĩ diện hão đây, Thư không tin anh ta giữ lời.
Ông Thành có vẻ hài lòng khi thấy anh chú tâm vào công việc. Còn Thư lúc đi học, cô cũng có chút năng khiếu hội hoạ nên góp ý vào những mảng trang trí nội thất, màu sơn, màu gạch. Cả hai phối hợp rất ăn ý.
Ðang nghiệm thu khu dân cư, điện thoại Nguyên reo, anh bật nắp ra xem. Xem xong, anh đưa cho Thư:
_Ðiện thoại Thy Nga! Thư nói là tôi không có ở đây.
Thư ngạc nhiên:
_Chắc cô ấy có chuyện cần gặp anh.
Nguyên gắt:
_Cứ nói như vậy.
Thư bấm máy:
_A lô! Nga hả?
_ Tiểu Thư!
_Cô tìm anh Nguyên phải không?
_Tìm hai người.
_Vậy à!
_Bảy giờ tối mai, Nga có tổ chức sinh nhật, sẵn đưa bạn trai về ra mắt ba mẹ. Nga mời Thư và anh Nguyên đến dự.
Thư mở to mắt:
_Nga và anh Nguyên…
_Nga không thể chờ anh ấy. Nhớ đến!
Nga chờ đó!
Thư tắt máy, đứng thừ người ra. Họ yêu nhau lắm kia mà. Tại sao lại nói chia tay là chia tay. Tại mình ư?
Nguyên với tay lấy điện thoại bỏ vào túi mà không hề hỏi xem Nga gọi điện nói gì.
Nghiệm thu công trình xong, ông Thành và Công Nguyên phải đi tiếp khách nên Thư tìm cách lẩn tránh:
_Tôi về nhà trước nhé!
Nguyên lừ mắt:
_Ở nhà một mình để thả hồn đi tìm người ta à?
Thư đỏ mặt:
_Tôi tìm ai mắc gì đến anh.
Nguyên gằn giọng:
_Cô theo tiếp chị Hương, chả lẽ để tôi tiếp chị ấy.
Tiểu Thư hầm hầm đi theo anh. Suốt bữa tiệc, Thư luôn bị đôi mắt của anh giám sát. Lòng Thư phừng phừng lửa giận.
Vừa bước vào phòng khoá trái cửa. Tiểu Thư đã lên tiếng:
_Ðừng dùng thái độ bị phụ tình mà đổ trút lên người tôi.
Nguyên không cãi với cô. Anh tắm rửa rồi leo lên giường nằm, cô vẫn đeo theo chì chiết:
_Hận tình à? Tiếc nuối à? Yêu cho lắm vào giờ thì sao? Người ta cho leo cây quay sang hằn học với tôi. Nếu cảm thấy tôi là kỳ đà thì nói một câu, tôi giải thoát cho hai người ở bên nhau.
Nguyên quát to:
_Cô im đi!
Thư ấm ức:
_Còn giở cái giọng đó với tôi.
_Tôi không bị phụ tình cũng không bị ai cho leo cây.
_Vậy tại sao Thy Nga lại có bạn trai khác?
_Tôi bảo cô ấy làm thế.
Thư không hiểu:
_Anh ruồng bỏ cô ấy? Tại sao?
Tiểu Thư nhào lên giường đấm vào ngực anh túi bụi:
_Anh sở khanh, anh tàn nhẫn, anh làm cho người ta say mê anh rồi anh lại vứt bỏ người ta không thương tiếc.
Nguyên nắm hai tay cô trong tay anh:
_Vì anh không thể bỏ em.
Thư hét lên:
_Tôi không cần! Tôi chỉ ở cạnh anh một thời gian thôi, tôi sẽ trả tự do cho anh. Tôi không cần anh thương hại tôi.
_Nhưng bây giờ anh cảm thấy anh yêu em mất rồi.
Tiểu Thư thôi la hét, cô rút tay lại, nhảy xuống giường, đầu óc trống rỗng.
Nguyên ôm bờ vai cô:
_ Tiểu Thư! Anh nói thật. Anh yêu em mà.
Tiểu Thư không đáp, cô mở cửa đi ra ngoài, miệng lẩm bẩm:
_Anh ấy say, nói bậy bạ, đừng nghe! Ðừng nghe!
Trái tim cô bấy lâu như đóng kín, nay có người đến gõ cửa bỗng nó đập liên hồi và lo lắng không nguôi. Cô vuốt mặt cho tỉnh táo, có lẽ sau giấc ngủ sâu mọi chuyện sẽ qua đi!
Lâu lắm, thời gian có thể đem đến cho Nguyên giấc ngủ sâu. Thư rón rén mở cửa bước vào, trên ô cửa sổ điếu thuốc cháy đỏ trên tay anh.
_Vẫn chưa ngủ à?
_Còn cô?
Thư mỉm cười, cô đoán không sai. Bắt đầu gọi cô, xưng tôi rồi, yên chí lớn.
_Tôi ngủ đây!
_Không uống sữa hả?
Thư rất sợ trò chuyện với anh nên lắc đầu:
_Hôm nay không uống.
_Không nên bỏ thói quen, người gầy rạc như con mắm.
Tiểu Thư nổi khùng:
_Con mắm thì con mắm, mắc gì đến anh mà nói.
_Người ta nói ba tôi nuôi con dâu gì khéo. Người như que củi, xấu mặt lắm!
Thư lườm anh:
_Uống thì uống, chỉ sợ cho danh giá nhà mình.
Cô lấy sữa ra hút, trên ô cửa sổ, Nguyên nói vọng xuống:
_Cô năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
Thư liếc anh:
_Hôm coi ngày cưới, mẹ tôi có nói rồi mà.
_Tôi muốn nghe cô nói.
_Hai mươi.
_Hai tuổi thì có. Lúc nào cũng khư khư hộp sữa trên tay.
Tiểu Thư tức quá, ném hộp sữa vào người anh:
_Ðồ chết tiệt!
Nằm trăn trở một lúc, cô nói:
_Thy Nga mời sinh nhật đó!
_Mời ai?
_Tôi và anh.
_Mấy giờ?
_Bảy giờ tối mai.
_Ngày mai coi chuẩn bị quà, tôi đưa cô đi!
Thư cười nhỏ:
_Tôi nghĩ cô ấy không thích quá.
_Chứ thích gì?
_Thích anh hôn cô ấy?
Nguyên bật dậy:
_Cô có tin là tôi bóp cổ cô chết tại đây không?
Thư kéo mền đắp kín người:
_Trước đây hai người vẫn thế mà.
Nguyên quát:
_Cô im đi cho tôi nhờ!
_Ngày mai cô ấy còn đưa bạn trai về ra mắt gia đình nữa đấy!
_Càng tốt!
Thư đùa dai:
_Miệng nói vậy mà tim có đau không đó.
Nguyên nạt:
_Mắt gì đến cô.
Thư cười một lúc rồi chìm vào giấc ngủ. Nguyên lồm cồm bò lên đắp mền lại cho cô. Anh ngồi nhìn Thư, mỉm cười:
_ Tiểu Thư ơi! Làm sao anh có thể cho em chấp nhận anh đây. Em lúc nào cũng nhe nanh ra đối phó với anh. Hãy nói cho anh biết anh làm gì cho em yêu anh.
Nguyên cười một mình.
Tiểu Thư mặc cái áo đầm ren của mẹ Hiếu tặng, Nguyên cũng vậy, cả hai mặc trọn bộ quà tặng của bà Vũ.
Nguyên âu yếm chải tóc cho cô:
_Tóc cô dài rồi, sao không cắt. Mai tôi chở cô đi!
Thoa chút son lên môi, Thư cười:
_Tôi để tóc dài.
Nguyên gõ cái lược lên đầu cô:
_Lúc nào ý tưởng cũng kỳ quặc.
Thư đứng lên:
_Xong rồi!
Nguyên ngẩn ngơ:
_ Tiểu Thư!
_Gì hả?
Nguyên áp mặt vào má cô:
_Cho tôi…
Thư né sang một bên.
_Vi phạm hợp đồng rồi! Ði thôi.
Nguyên bặm môi:
_Sẽ có lúc tôi vi phạm hợp đồng mà cô còn vui vẻ nhận nữa đấy.
_Lẻo mép!
Hôm nay Nguyên lái xe du lịch hẳn hoi, không còn ngồi trên Bonus phóng ào ào nữa.
Thy Nga hớn hở chạy ra đón hai người. Nga xinh xắn với áo bằng sợi hai dây màu tím nhạt và cái váy màu mận chín. Thy Nga lúc nào cũng đẹp và quyến rũ. Thư đưa mắt nhìn Nguyên, mặt anh thoáng buồn. Thư lầm bầm:
_Ðồ dối lòng.
Thy Nga nắm tay Thư:
_Hai người đến, Nga vui lắm!
Thư nhìn quanh:
_Cô mời bạn bè đông không?
Nga cười:
_Chỉ vài người, vì hôm nay anh ấy đến ra mắt ba mẹ, mình sợ ồn ào mất vẻ trang nghiêm.
_Cô chu đáo ghê!
_Thư mặc đầm này đẹp lắm! Cứ như là cô dâu ấy.
_Anh Nguyên cũng nói Thư như vậy.
Nga hạ giọng:
_Hai người lúc này sao hả?
Thư cười nhỏ:
_ “Vũ như cẩn”.
Nga cau mày:
_Không thay đổi?
_Ừm!
_Nga chia tay với anh ấy mà anh ấy vẫn chưa đối xử tốt với Thư hả?
Thư lắc đầu:
_Thư đâu cần.
_Cần chứ! Vợ chồng mà gần nhau lâu ngày cũng nên phát sinh tình cảm chứ.
_Thư không nghĩ vậy.
_Còn anh Nguyên?
Thư nhìn anh, lắc đầu:
_Lúc nghe nói Nga đưa bạn trai về nhà, anh ấy có vẻ buồn.
_Vậy à?
_Tình cảm hai người tốt vậy, sao lại chia tay?
Nga vờ không hiểu:
_Nguyên không nói với Thư sao? Anh ấy đòi chia tay với Nga vì anh ấy bắt đầu yêu Thư rồi.
_Làm gì có.
_Hay tại Thư không biết?
Công Nguyên ra kéo tay Tiểu Thư vào trong:
_Làm gì to nhỏ hoài vậy? Nói xấu sau lưng người khác là không hay đâu.
Thư quê quê, cô vùng khỏi tay anh:
_Nếu không làm gì thì đâu sợ người ta nói xấu.
Nguyên đanh giọng:
_Tốt hay xấu tôi cũng là chồng cô.
Nga vội nói:
_Thư theo anh Nguyên vào nhà đi! Mình chờ anh ấy một chút rồi vào sau.
Tiểu Thư bực bội đi vào, cô lải nhải:
_Tôi thật không hiểu anh đang làm gì?
_Làm chồng cô.
Liếc anh một cái bén như dao, Thư hét vào tai anh:
_Ghen với người ta thì cứ lộ ra đi! Ðừng bắt tôi làm bình phong trút giận.
_Cô mà nói hoài coi chừng tôi…
Thư hất mặt:
_Anh làm gì tôi?
Nguyên rỉ vào tai cô:
_Hôn cô chứ làm gì?
Thư né người:
_Anh dám!
Mặt Nguyên vênh váo:
_Tôi hôn vợ tôi, ai dám nói.
Tiểu Thư không dám chọc giận anh ta. Ở đây đông người, anh ta liều mạng, mình có phản ứng cũng không ai đồng tình.
_Ðến rồi!
Tiếng reo của mấy cô bạn Thy Nga làm Tiểu Thư và Công Nguyên cùng ngẩng lên. Ðôi mắt Tiểu Thư như ngưng lay động. Nguyên giẫm lên chân cô, cô không còn cảm giác đau.
Hoài Hiếu thoáng ngập ngừng rồi ôm bó hoa thật lớn đi vào trong. Tiểu Thư nghe đổ vỡ trong lòng. Nguyên khều tay cô:
_Ở lại hay về?
Tiểu Thư đáp:
_Anh có muốn về thì về một mình đi!
Nguyên cười khẽ:
_Có muốn ghen thì lộ ra đi, đừng nhè tôi mà trút nhé!
Nguyên nhai lại lời cô lúc nãy. Tiểu Thư nóng mặt:
_Anh ấy có là gì của tôi đâu mà tôi ghen. Ðồ dư hơi.
Nguyên nhướng mày:
_Vậy à?
Thy Nga rạng ngời hạnh phúc. Cô nép người vào người Hiếu một cách cố ý. Nhìn cô chăm Hiếu như chăm ông chồng trẻ, Tiểu Thư nghe lòng mình dâng lên nỗi buồn không thể tả.
Hoài Hiếu tỏ ra lịch sự và ga lăng làm đám bạn Thy Nga cứ trầm trồ, ngưỡng mộ. Ba mẹ Thy Nga gật gù có vẻ hài lòng.
Thoắt một cái không thấy Công Nguyên và Thy Nga đâu. Công Nguyên lợi dụng lúc không ai để ý, anh lôi Thy Nga đi ra ngoài:
_Em đang bày trò gì đây?
Thy Nga đẩy tay anh ra:
_Em không thể chờ anh.
_Ðiều gì khiến cho em thay đổi?
Nga nhìn anh:
_Em không tin là anh có thể ly hôn với Tiểu Thư.
Nguyên gắt gỏng:
_Em đừng có đổ hết cho anh, có phải em thích Hiếu và muốn Tiểu Thư đau khổ?
Nga cười lạt:
_Em thích Hiếu, còn Thư có đau khổ hay không thì đâu mắc gì đến em.
_Em thừa biết Hiếu thích Tiểu Thư.
_Thì đã sao?
_Em không nên xen vào.
Nga nhếch môi:
_Anh buồn cười, vợ mình mà cứ gán ép cho người khác, không đau lòng sao?
Nguyên níu vai cô:
_ Thy Nga! Em nghĩ lại đi! Em không còn yêu anh hả?
Nga nhún vai:
_Nhưng con gái có thì, em không thể chờ đợi anh.
_Ðó chỉ là cái cớ đúng không?
_Còn anh! Anh có chắc là anh ly hôn với Tiểu Thư?
Thy Nga bĩu môi:
_Không trả lời được chứ?
_Nhưng em có thể chọn người khác, tại sao lại là Hiếu mới được.