Bạn đang đọc Tiểu Thư Tinh Nghịch: Chương 6
Tiểu Thư lững thững từng bước một. Cô nghĩ ngợi lung tung. Hoài Hiếu đã có ý tìm hiểu chuyện của cô và Nguyên. Mình không nên gặp anh ta nữa.
Vừa mở cửa bước vào, cô sửng người vì Công Nguyên đã đứng trước mặt cô từ lúc nào.
_Anh làm gì ở đây?
Giọng anh diễu cợt:
_Chờ vợ về.
Thư bĩu môi:
_Ai là vợ anh chứ?
_Em chứ ai?
Thư rùng mình:
_Nghe nổi da gà.
Kéo tay Thư đến ghế đá, Nguyên hỏi:
_Vui không?
Thư ngồi xích ra:
_Cái gì vui?
_Ði gặp người ta không vui hả?
Thư nói lẫy:
_Ừ, vui!
_Hắn tỏ tình với cô chưa?
_Anh ăn nói bậy bạ gì đó.
_Tôi không tin là hắn không bị cô đốn ngã.
_Nói xàm.
Thư dợm bước nhưng đã bị Nguyên kéo lại:
_Cô không thích hắn à?
_Thích thì sao mà không thích thì sao?
Ấn cô ngồi xuống, Nguyên đùa:
_Thích thì tiến tới. Còn không thì đừng tìm gặp hắn nữa.
_Tôi hiểu sao về câu nói của anh?
Nguyên dửng dưng:
_Nếu bỏ chồng được thì yêu hắn đi!
Thư giận đỏ mặt:
_Anh thật quá đáng, anh ghen hả?
Nguyên lườm cô:
_Ghen? Buồn cười.
_Nếu không tại sao không cho tôi gặp người ta.
Chỉ vào mặt Thư, Nguyên cười:
_Cô tự tố cáo mình rồi nhé! Có để hắn hôn lần nào chưa?
Thư đá mạnh vào chân anh rồi nện mạnh gót giày trên sỏi. Cô mắng:
_Ðồ vô duyên.
Công Nguyên lầm lũi theo sau lưng cô nhưng không vội về phòng. Bà chằn đang phát hoả vào lúc này chẳng khác nào tự thiêu mình.
Vừa bước vào phòng, nhìn thấy cô. Nguyên ôm bụng cười sặc sụa:
_Ối! Trời ơi!
Thư ném cái gối vào người anh:
_Ðiên hả?
Nguyên vớ cái kiếng đưa trước mặt cô:
_Nhìn xem, ai điên?
Thư liếc mắt vào gương, cô cười phá lên khi thấy cái đầu cô như tổ quạ. Tóc ngắn mà bị cô vò rồi hất, nó đứng thẳng cả lên.
Cô nhảy xuống nhè vào lưng anh mà đấm túi bụi. Nguyên vừa cười vừa né.
_Tại anh nên tôi ra nông nỗi này nè.
Chợt Nguyên nghe tiếng cô sụt sịt:
_Trời ơi! Lại mít ướt nữa.
Anh nhích lại, ngồi sát cô:
_Thôi, đừng khóc. Tôi tìm cách ra ở riêng cho cô tha hồ mà đi rong.
Ðang khóc, Thư hét lên:
_Cho anh tha hồ đưa Thy Nga về nhà hả?
_Ơ! Bộ cô ghen hả?
_Làm gì làm cũng không được đưa cô ta về nhà.
_Không đưa thì không đưa.
_Còn nữa.
_Gì hả?
_Mai mốt không được âu yếm hay hôn cô ấy trước mặt tôi.
_Chuyện gì nữa đây?
Thư thút thít:
_Dù sao tôi cũng là vợ anh, phải để cho tôi chút sĩ diện chứ.
Nguyên phì cười:
_Vậy mà tôi cứ tưởng cô đang đòi làm vợ thật của tôi chứ.
_Ðược không?
Nguyên nhún vai vẻ bất lực:
_Thưa tiểu thư, được!
Thư quẹt nước mắt, leo lên giường, giấc ngủ nhanh chóng tìm về.
Nguyên gối hai tay lên đầu. Anh nghĩ không biết mình có sai lầm khi cưới Tiểu Thư không. Ba anh quá khó, thấy anh cứ mãi rong chơi nên ông bắt anh cưới vợ. Ðiều kiện kèm theo thật hấp dẫn khiến anh gật đầu đồng ý.
Còn Tiểu Thư, cô vì cái gì lại chịu làm vợ hờ của anh. Cô bé thật tội nghiệp.
Nguyên bật dậy, anh kéo mền đắp cho Thư. Nhìn Thư lúc ngủ thật hồn nhiên, đáng yêu. Nguyên vội quay đi, mình đang vớ vẩn gì thế.
Công Nguyên đắc ý ngồi nhịp chân nhìn Tiểu Thư như con thoi trong bếp.
_Nguyên! Anh rửa rau củ.
Nguyên buông tờ báo, thủng thẳng làm. Cô hất anh sang một bên:
_Tránh ra, người gì chậm như rùa.
Cô lao bên đây, tấp bên kia, miệng trả lời điện thoại. Nguyên lắc đầu cười tủm tỉm.
_Ui da!
Trái tim Nguyên thắt lại, anh đứng vụt dậy. Máu từ ngón tay cô nhỏ thành giọt. Anh quýnh quáng đưa ngón tay cô vào miệng. Cô la lên:
_Người tôi gầy ốm, có chút máu anh định hút hết hay sao?
Nguyên bật cười:
_Máu đâu mà máu, toàn là sữa không hà.
Thư đưa cái dao lên, Nguyên né sang một bên.
_Anh có tin là tôi bằm anh ra làm nhân bánh bao không?
_Cô mà chịu ăn, tôi cũng hi sinh.
_Xì, cho chó ăn đó.
_Dữ, hèn gì… bị đứt tay.
_Ðồ…
_Không có lương tâm chứ gì?
Thư cười:
_Thuộc rồi hả?
Nguyên đảo mắt nhìn vào bếp:
_Cha! Ði có một chút mà học được nhiều thứ ghê há.
_Còn một thứ anh chưa biết đâu.
_Thứ gì?
Thư với miếng cà rốt đút vào miệng Nguyên:
_Khoá miệng kẻ ăn hại.
Bên ngoài, tiếng bà Hà đon đả:
_Chào chị! Chị đây còn cháu đâu?
_Ừ, nó có khách, một chút đến sau.
Bà Hà réo inh ỏi:
_Khánh Hằng, Khánh Băng đâu, mau rót nước mới bác Vũ nè!
_Dạ!
Hai cô tíu tít chào khách và rót nước:
_Cháu mời bác ạ!
Bà Hà cười:
_Nay tụi nó lớn, chắc chị nhìn không ra.
Bà Vũ gật đầu:
_Ðứa nào cũng xinh xắn.
Bà Hà ra hiệu, hai cô con gái rút lui.
_Chị về đây! Còn anh ở bên ấy à?
_Vợ chồng tôi thay phiên, phải có người trông coi bên ấy.
_Còn cháu nó?
_Cái thằng đi đi, về về, nó bảo không bỏ quê hương được.
_Cho nên chị định cưới vợ cho cháu ở đây?
_Vâng!
_Cháu chưa có bạn gái à?
_Tính nó ít nói, đến giờ cũng chưa thấy đưa ai về giới thiệu.
Bà Hà cười:
_Chị thấy hai đứa con gái tôi thế nào?
Bà Vũ khẽ gật đầu:
_Tôi thì sao cũng được, còn do nó quyết định.
_Hy vọng tôi và chị kết tình thông gia.
Có tiếng xe ngoài cổng, bà Vũ nhổm lên:
_Cháu nó đến!
Bà Hà lại réo ro:
_ Khánh Hằng mau ra mở cửa.
Một chàng trai xuất hiện, hai cô gái tíu tít bên anh ta. Bà Vũ vội nói:
_Ðây là bác Hà, bạn mẹ.
_Chào bác!
Khánh Băng lên tiếng:
_Em là Khánh Băng!
_Em là Khánh Hằng! Còn anh?
Người thanh niên lúng túng trước vẻ thân mật của hai cô:
_Ba mẹ thường gọi tôi là Tom.
Hai cô cười phá lên, Khánh Băng đùa:
_Tôm, tôm nướng, tôm luộc, hay tôm lăn bột?
Khánh Hằng liếc vào phía nhà bếp, mắt nheo nheo:
_Chắc tôm hấp bia.
Bà Hà can:
_Hai đứa, đừng làm anh sợ. Cháu ngồi đi!
_Dạ!
_Cháu bao nhiêu tuổi rồi?
_Dạ, cháu ba mươi hai.
Hằng cười khúc khích:
_Hàng tồn kho.
Băng đế thêm:
_Chắc quý lắm!
Bà Hà trừng mắt, hai cô im bặt.
_Cháu đang làm gì?
_Dạ, cháu phụ ba mẹ.
_Ba mươi hai mà cháu chưa có ý lập gia đình à? Cháu kén chọn ư?
_Dạ không? Cháu chưa tìm được người hợp ý.
Bà Hà cười:
_Vậy nếu cháu đồng ý, bác sẽ gả một trong hai đứa nó cho cháu.
Anh ta có vẻ sửng sốt nhìn mẹ.
Bà Vũ gật đầu:
_Con cứ tự nhiên. Mẹ tôn trọng quyết định của con.
Anh gãi đầu:
_Con chưa tính chuyện này.
Bà Hà xua tay:
_Cháu cứ tìm hiểu, nếu thấy thích thì cứ lên tiếng, bác gả cho.
Bà Hà gọi Khánh Băng:
_ Khánh Băng! Coi thức ăn xong chưa, mẹ mời bác và anh dùng cơm.
Bà Vũ ái ngại:
_Ðến chơi được rồi, chị bày cơm nước làm gì?
_Ậy, tôi vẫn chưa giới thiệu con dâu tôi cho chị biết mà.
_Ừ, phải! Tôi có mang quà sang cho cháu nó.
Nói xong bà quay qua con:
_Tom! Con ra xe lấy quà đi!
_Dạ!
Khánh Băng chạy lên:
_Mẹ! Mọi thứ đã sẵn sàng.
Bà hỏi nhỏ:
_Thế nào?
Băng hạ giọng:
_Bất ngờ.
Nghe bà Hà gọi điện báo, ông Thành sắp xếp công việc về dùng cơm. Ông cùng Tom song song bước vào, tay bắt mặt mừng. Bà Hà mời:
_Mời mọi người.
Ai cũng đứng lại ở ngưỡng cửa, bởi mùi thơm và cách bày trí bàn ăn thật đẹp. Bà Vũ lên tiếng:
_Con dâu chị thật tuyệt. Chắc hai cô con gái còn tuyệt hơn.
Khánh Hằng và Khánh Băng nghe thế xụ mặt. Bà Hà xởi lởi:
_Mời chị và cháu.
Ông Thành cứ cười tủm tỉm, ông gọi lớn:
_Vợ chồng thằng Nguyên đâu?
Công Nguyên chạy vào trước, anh đưa tay lên miệng cắn chặt ngăn tiếng kêu kinh ngạc. Một là tài nấu ăn của Tiểu Thư, hai là chàng trai đứng bên cạnh mẹ. Anh ta cũng ngạc nhiên nhìn Nguyên.
Vợ con đâu?
_Tới liền.
Sau tiếng nói, mọi người thừ người ra khi thấy Tiểu Thư xuất hiện với bộ đầm màu đỏ boọc đô sang trọng. Món quà trên tay anh chàng Tom sắp rơi xuống đất.
Tiểu Thư cười không nổi.
Bà Vũ nhắc con:
_Con đem qua tặng cho vợ chồng cháu Nguyên đi!
Anh đứng không nhúc nhích, Tiểu Thư vội nói:
_Cháu cám ơn bác! Cháu tự đến lấy được rồi.
Tiểu Thư tự nhiên đến và cô như giật lấy món quà trên tay anh, vì anh ôm nó rất chặt như không muốn đưa.
Khánh Băng lầm bầm:
_Rõ vô duyên, không chờ người ta đưa lại tự ý đến lấy. Thấy quà là mê tít.
Mọi người ngồi vào bàn, ăn nói rôm rả. Bà Vũ xuýt xoa các món ăn, bà nói:
_Con dâu anh chị thật khéo léo, ở đây có hai món ăn mà tôi và cháu nó thích nhất.
Nguyên đạp chân cô. Cô cúi gằm mặt Nguyên rỉ tai cô:
_Nghe mẹ người ta khen kìa! Phồng mũi rồi nhé!
Chợt ông Thành nhìn thấy ngón tay cô băng keo, ông hỏi:
_Tay con sao vậy Tiểu Thư?
Nguyên đáp thay:
_Ðổi lấy bữa ăn ngon cũng nên đổ chút máu, phải không… em?
Ánh mắt Tom thoáng xót xa. Cô gật gật:
_Con vô ý lúc làm thức ăn, không sao đâu ba.
Bà Vũ cười:
_Mai mốt con nên cẩn thận một chút.
_Dạ!
Nguyên lại đạp chân cô:
_Người ta xót ruột kìa!
Tiểu Thư gắp nguyên con tôm ấn vào miệng Nguyên. Nguyên la chí choé, mọi người cười ầm lên.
Ông Thành đưa ngón tay cái lên ra hiệu cho Thư. Thư gật đầu cười. Mọi người còn ăn uống, trò chuyện, nhưng Tiểu Thư đã rút về phòng với hộp sữa trên tay.
_Buồn hả?
_Làm gì có.
_Sao cứ cắm đầu ăn, không nói?
Thư từ trên bệ cửa sổ nhảy xuống:
_Ðể anh nói được rồi.
Nguyên ngã người lên giường:
_Cô làm tôi ngạc nhiên đó nha.
_Về điều gì?
_Tài nấu nướng của cô.
_Sao hả?
_Quá bất ngờ.
Thư cười, mắt lơ đễnh nhìn ra ngoài ô cửa sổ.
_Còn đau không?
Thư thờ ơ:
_Ðau cái gì?
_Ngón tay và tim?
Cô quay lại, lưng tựa vào tường:
_Anh nói lại coi?
Nguyên nửa nằm nửa ngồi:
_Tôi biết cô thất vọng lắm!
_Ðoán mò.
Nguyên nói không đầu không đuôi:
_Dù sao cũng là tìm hiểu, chưa hết hi vọng đâu.
Thư chống nạnh:
_Nói hết chưa?
_Chưa!
Cô nhảy lên, co chân hất anh:
_Ra ngoài mà nói.
_Tôi muốn xem món quà người ta tặng vợ tôi.
Thư ôm gói quà ném vào người anh:
_Vậy thì cứ lấy mà xem.
Nguyên mở từ từ, anh xuýt xoa làm Thư tò mò ghé mắt nhìn.
Nguyên kéo lên một chiếc đầm ren trắng muốt thật đẹp. Một đôi găng tay cũng bằng ren, một đôi giày cao gót, một xâu chuỗi ngọc trai. Nguyên kêu lên:
_Sao giống sính lễ cầu hôn quá vậy.
Thư xỉ vào trán anh:
_Cầu cái đầu của anh. Người ta muốn cầu hôn anh hả?
Thư lôi ra nào cà vạt, áo vest, giầy của nam. Nguyên bật ngửa người:
_Bác ấy chu đáo quá!
_Còn nói xấu người ta.
Nguyên hối:
_Mau mặc thử xem.
Thế là cả hai thay áo. Hai người đứng trước gương săm soi. Bỗng mắt Nguyên nhìn đăm đắm vào gương, Tiểu Thư mở to mắt nhìn anh trong đó:
_Cái gì hả?
Thấy Nguyên đứng ngây người không đáp, cô phụng phịu bỏ lại giường ngồi:
_Người gì như khúc gỗ.
Công Nguyên lững thững đi lại ngồi cạnh cô:
_ Tiểu Thư!
Thư đong đưa đôi chân:
_Bộ muốn làm tôi tớ hay sao lại gọi tên tôi.
Nguyên nói nhỏ:
_Tôi mới phát hiện ra một điều.
Thư lắng tai nghe:
_Ðiều gì?
Anh quay qua nhìn cô:
_Thư đẹp lắm!
Thư cười to:
_Ðẹp lâu rồi ông ơi!
Nguyên bóp trán:
_Sao bây giờ mới phát hiện.
Chờ Thư thay lại đồ, Nguyên xáp lại gần:
_Thư!
Thư lườm anh:
_Hôm nay lạ à nha! Kêu tên tôi hoài à.
Nguyên phớt lờ:
_Tôi hỏi thật, Thư có yêu Hiếu không?
Thư giật mình:
_Hết chuyện nói rồi hả?
_Thư trả lời đi!
Thư nói lảng:
_Anh ấy là người tốt!
_Không phải. Có yêu hay không yêu?
Thư bỏ lại cửa sổ đứng, Nguyên đi theo:
_Thư! Tôi muốn biết sự thật!
Thư xua tay:
_Các người lắm chuyện quá! Ai cũng đòi biết sự thật, biết để làm gì?
_Hắn cũng đòi biết sự thật à?
Thư khẽ gật. Nguyên hỏi dồn:
_Thư nói sao?
_Không nói gì hết.
Nguyên thở ra:
_Nhớ đừng nói cho ai biết!
_Nhưng anh đã nói cho Thy Nga biết.
Nguyên lảng tránh:
_Thôi ngủ đi!
Thư ôm gối:
_Ngày mai tôi muốn đến công ty.
Nguyên vui vẻ:
_Ðược!
Bình thường cô đã bị anh mắng một trận, hôm nay tự dưng vui vẻ đồng ý, không biết anh ta định làm gì. Cô lim dim mắt.
Chuông điện thoại reo, Nguyên vội đứng lên:
_Ðể tôi!
_Sao sốt sắng vậy?
Anh đưa tay ngăn không cho cô lên tiếng.
_A lô!
_Nguyên hả? Tiểu Thư đâu?
Nguyên liếc Thư:
_Cô ấy không có đây.
Tiểu Thư bật dậy giật cái điện thoại nhưng Nguyên đã đẩy cô ra.
_Anh tìm vợ tôi có chuyện gì?
_Tôi muốn giải thích với cô ấy.
_Tôi thấy em gái tôi cũng được, anh chọn một đứa, mình là người một nhà.
_Nguyên à! Anh hiểu lầm rồi.
_Tôi bận, tôi cúp máy nhé!
Tiểu Thư tức giận hét lên:
_Anh vừa làm gì thế?
Nguyên nhún vai:
_Trả lời điện thoại.
_Anh có biết anh làm vậy là mất lịch sự không?
Nguyên cãi lại:
_Tôi không cho người ta gặp vợ tôi là sai à?
Thư gầm gừ:
_Hay cho hai chữ: vợ tôi! Anh định gán tôi vào hai chữ ấy à?
_Tôi không sai.
Tiểu Thư vớ cái điện thoại ném vào tường bể tan. Nói như la lên:
_Bao giờ anh làm cho cái điện thoại đó nguyên vẹn trở lại hãy giam tôi vào hai từ: vợ tôi.
Nguyên nổi nóng:
_Vì anh ta mà cô nổi nóng với tôi à? Dù gì tôi cũng là chồng cô, anh ta là ai lại nói tôi cho anh ta gặp cô chứ?
_Nhưng điện thoại đó của tôi.
Giọng Nguyên ngang ngang:
_Ai không cần biết! Từ nay về sau, cô muốn gặp ai phải được sự đồng ý của tôi.
_Còn anh đi gặp Thy Nga thì sao?
_Tôi không gặp cô ấy nữa.
_Là anh nói đó nha!
_Tôi sẽ giữ lời.
Tiểu Thư giận đỏ mặt, cô hút hết hộp sữa này đến hộp khác. Ðến lúc thò tay vào tủ lạnh không còn gì, cô mới thôi. Cô đứng lên.
_Cô đi đâu hả?
Thư hầm hầm:
_Ði đâu kệ tôi.
_Sữa để trong tủ cây đó.
Tiểu Thư thầm cười trong bụng. Cô không đi nữa, trở lại giường nằm, đem nụ cười vào trong giấc ngủ.
Thư viện hôm nay vắng người, Hoài Hiếu mở sách mà đọc không vô chữ nào. Hình ảnh Tiểu Thư tràn đầy trong tâm trí anh. Hai từ có chồng không đủ sức cản ngăn trái tim anh thổn thức. Tiểu Thư vừa thân mật vừa xa lạ với anh. Hôm ấy nhìn ngón tay cô, anh thấy xót xa.
_Anh Hiếu!
Hiếu gập quyển sách lại, ngẩng lên:
_Thy Nga! Cô đọc sách hả?