Bạn đang đọc Tiểu Thư Tinh Nghịch: Chương 2
Tiểu Thư trợn mắt:
– Ai nói với cô như thế?
Công Nguyên bước tới:
– Là tôi.
– Anh dám…
Nguyên cười to, tự nhiên choàng tay qua vai Thy Nga:
– Bây giờ đâu còn ai, cô không cần đóng kịch nữa.
Tiếng cười ồ lên như áp đảo Tiêu Thư, có tiếng ai đó nói to:
– Định làm cô dâu thật hay sao?
Công Nguyên hôn vào má Thy Nga:
– Em nhìn xem, có giống con rối nước không?
Tiểu Thư bỗng kêu to:
– Ba! Ba ơi!
Công Nguyên hoảng hốt bỏ tay xuống, anh trừng mắt:
– Cô định hại chết tôi hả?
– Ai biểu anh dám ghẹo tôi.
– Ai ghẹo?
– Tôi còn mặc áo cô dâu mà anh lại ngang nhiên ôm hôn người khác.
Công Nguyên hất mặt:
– Vậy tôi ôm hôn cô, cô có chịu không?
Tiểu Thư đưa tay lên ôm má:
– Không!
Ông Thành nghe tiếng kêu của Tiểu Thư, vội chạy ra:
– Chuyện gì vậy con?
– Anh Nguyên ăn hiếp con.
Công Nguyên tức càng hông, nhưng đành vỗ ngọt:
– Bạn anh chỉ đùa chút thôi, em gọi ba làm gì?
Tiểu Thư giậm chân:
– Ba à!
Ông Thành lên tiếng:
– Con không được ăn hiếp con dâu ba đó. Nó mà kêu ba lần nữa, ba sẽ hỏi tội con.
Tiểu Thư cười khinh khỉnh nhìn Công Nguyên tức giận. Thy Nga hờn mát:
– Xem ra lần này anh khó thoát khỏi yêu nhền nhện rồi.
Công Nguyên ôm ngang eo cô:
– Không đời nào. Đây chỉ là tạm thời thôi.
Thy Nga phụng phịu:
– Danh chánh, ngôn thuận, anh bắt em chờ đến bao giờ.
Hôn lên mắt cô, anh nói:
– Không lâu đâu. Hãy kiên nhẫn.
– Kiên nhẫn chờ anh đầy tháng con hả?
Cầm bàn tay cô áp lên tim mình. Công Nguyên nói cứng:
– Trái tim này chỉ dành ột mình em. Tin anh đi Thy Nga.
Thy Nga thì thào:
– Nhớ giữ lời, em chờ.
Đến trước mặt Tiểu Thư, Thy Nga dài giọng:
– Cám ơn cô trước vì cô sắp săn sóc người yêu của tôi. Nhưng nhớ tôi luôn luôn theo dõi cô đấy! Cô đừng hòng mê hoặc anh ấy.
Tiểu Thư cười:
– Cô yên tâm! Cái mặt anh ấy cho theo xách dép tôi, tôi cũng không thèm.
Nguyên sấn lại:
– Cô nói gì?
Tiểu Thư đáp nhỏ:
– Không nói như vậy, tôi đâu có yên thân với bạn gái của anh.
– Có cần nói nặng như vậy không?
– Cần quá đi chứ!
– Cô liệu hồn đó.
Tiểu Thư vờ mở to miệng kêu ba ơi, thì Công Nguyên đã vội bịt miệng cô lại:
– Cho tôi xin đi.
Tiểu Thư che miệng ngáp:
– Tôi đi ngủ đây.
Nguyên cau mặt:
– Bạn bè còn đây, lại đòi đi ngủ. Người gì ngủ như gà.
– Bạn là bạn của anh, còn chuyện ngủ đâu có liên quan gì.
Nguyên xua tay:
– Đi đâu thì đi cho khuất mắt.
– Ba…ơ…ơ….
Nguyên vội dìu cô vào nhà:
– Ngủ yên cho tôi nhờ.
– Một lát anh nhớ đem cho tôi ít bánh mì và một hộp sữa.
Nguyên trố mắt:
– Cô tưởng đây là nhà trẻ chắc.
– Ba…
– Thôi được rồi, một lát tôi mua cho.
Tiểu Thư đóng cửa phòng, để y quần áo leo lên giường lim dim mắt.
Không biết bao lâu, cô chợt tỉnh khi ai đó lay cô dậy. Cô vẫn còn tiếc rẻ:
– Cho con ngủ chút nữa đi!
– Bánh và sữa của cô đây.
Tiếng nói khá to làm Tiểu Thư bật dậy. Cô nhảy phóc lên bệ cửa sổ ngồi.
– Anh say hả?
Tiếng Nguyên lè nhè:
– Cô có thấy ai tỉnh khi uống nhiều rượu chưa?
– Anh vào đây làm gì?
– Cô nương, đây là phòng của tôi.
– Ừ há! Vậy còn tôi?
– Cô sao hả?
– Tôi ngủ đâu?
– Thì ngủ ở đây.
– Nhưng…
– Nhưng cái con khỉ. Cô định làm cái nhà này náo động lên hay sao?
Tiểu Thư đung đưa hai chân:
– Anh say! Lỡ anh không giữ lời thì tôi biết làm sao đây chứ.
Nguyên chỉ vào mặt cô:
– Cô tưởng cô có thể chinh phục được tôi à? Đừng có mơ. Cô muốn nhắc cái gì, năm điều nên làm và không nên làm của cô ấy à? Xin lỗi cô, đối với cô một trăm điều tôi cũng làm được nữa là. Cứ ngỡ mình là ảnh hậu hay sao ấy.
Tiểu Thư hét to:
– Anh vừa thôi nha! Ai năn nỉ tôi gật đầu làm vợ anh. Ai hứa với tôi đủ điều, bây giờ anh lại ca cẩm là sao chứ.
– Xin lỗi! Tôi lỡ lời. Mà ai đặt tên cô là Tiểu Thư vậy? Mỗi lần gọi là tôi cứ tưởng mình là tôi tớ.
Tiểu Thư phì cười:
– Tôi không dám nhận một tôi tớ dữ như anh đâu. Còn anh, bộ tên anh đẹp lắm hả? Công Nguyên! Trước hay sau cũng nghe cổ lỗ sỉ hết.
– Huề nha!
Chờ Tiểu Thư ăn uống và thay đồ xong, Công Nguyên lại lè nhè:
– Tôi còn thắc mắc một điều?
Tiểu Thư chải tóc:
– Điều gì mai hãy thắc mắc, bây giờ Tiểu Thư buồn ngủ quá.
– Không! Phải nói ngay bây giờ.
– Một điều thôi nhé!
– Ừm! Tại sao lúc đi với tôi, cô lại đi lên phía trước còn khi thay đồ phải bắt buộc tôi cùng thay?
Tiểu Thư cười khúc khích:
– Lạ lắm hả? Tôi giẫm lên cái bóng của anh, áo tôi đè lên áo anh đặng cho anh đừng có ăn hiếp tôi đó.
Nguyên vỗ trán:
– Vậy mà cô cũng nghĩ ra. Cô nghĩ mình hiền lắm sao mà sợ tôi ăn hiếp.
– Lúc ngoài sân có bạn bè, anh đã ăn hiếp tôi rồi còn gì?
– Hồi nào?
Tiểu Thư nhảy lên giường:
– Không nói với anh nữa. Ngày mai tôi phải bổ sung thêm điều không nên làm nữa.
– Cô cứ tha hồ, miễn sao đừng bắt tôi làm chồng thật là được rồi.
– Ném cái gối và cái mền vào người anh. Cô nói:
– Ai thèm!
Cô dâu ngủ trên nệm ấm, chăn êm, còn chú rể lăn ra sàn nhà tận hưởng mùi vị đêm tân hôn.
– Dậy mau.
Tiếng gọi và tiếng đập cửa làm Tiểu Thư nhăn mặt:
– Làm gì ồn vậy hả?
Công Nguyên lồm cồm đứng lên vươn vai, anh trố mắt nhìn lên giường, khẽ nhún vai:
– Đúng là tiểu thư.
Kê vào tai cô, anh thì thào:
– Bà xã.
Tiểu Thư mở to mắt. Cô cuộn cái mền đắp lên tận cổ:
– Anh làm gì đó?
Công Nguyên liếc cô:
– Mặt trời đã đứng bóng rồi.
Tiểu Thư mắt không rời anh:
– Ảnh hưởng gì đến tôi?
– Cô còn lo bổn phận làm dâu nữa.
– Tôi á hả?
– Chả lẽ tôi.
Kéo mền trùm lên đầu, Tiểu Thư đáp:
– Không dám đâu.
Công Nguyên tức tối dùng hết sức lôi cái mền ra:
– Cô có tin là tôi ném cô qua cái cửa sổ đó không?
– Thách anh dám làm.
– Cô định ngủ đến bao giờ hả?
– Tiểu Thư vò vò đầu:
– Đến chừng nào tôi muốn dậy, tự tôi sẽ dậy.
Công Nguyên chống nạnh nhìn cô:
– Đáng lẽ tôi phải bàn trước với cô chuyện này nhưng tôi cũng không ngờ ngoài cái xinh xắn còn lại cô giống như con rô bô.
Tiểu Thư nhướng mắt:
– Anh khen tôi đẹp?
Nguyên nạt:
– Đẹp là giỏi lắm hay sao?
– Nhưng đàn ông các anh thích con gái đẹp kia mà.
– Hừ,! Còn cãi bướng, không mau chuẩn bị đi.
– Chuẩn bị cái gì?
Nguyên cuối xuống nhìn vào tận mặt cô:
– Cô định để ọi người nói đêm qua tôi với cô….đến giờ vẫn chưa dậy sao?
Tiểu Thư nhảy cẫng lên:
– Không thể nào.
Cô cuống cuồng chạy vào nhà vệ sinh.
Công Nguyên hừ nhỏ trong cổ họng.
Công Nguyên dẫn Tiểu Thư vào phòng ăn, mọi người có mặt đầy đủ. Tiểu Thư đưa tay lên cao:
– Chào cả nhà.
Ông Thành cười:
– Ngồi đi con.
Bà Hà liếc cô tỏ vẻ không hài lòng. Hai cô con gái thì bĩu môi chẳng hoan hô chị dâu chút nào. Khánh Hằng háy mắt với anh trai:
– Anh hai! Chúc mừng anh!
Nguyên ngượng cười:
– Cám ơn em.
Khánh Băng nói mát:
– Vui quá đến giờ mới chụi dậy.
Tiểu Thư xua tay:
– Không phải vậy đâu chỉ tại…
Nguyên đáp thay cô:
– Tại đêm qua anh uống say quá.
Khánh Băng mỉa mai:
– Vậy à? Vậy mà em cứ tưởng…
Tiểu Thư trố mắt:
– Em tưởng gì?
– Tưởng chị hành hạ anh ấy.
– Làm gì có.
Ông Thành lên tiếng:
– Nào, ăn sáng đi.
Tiểu Thư khẻ đấm vai Nguên:
– Vậy mà anh nói mặt trời đứng bóng.
Công Nguyên định nạt lại cô, nhưng anh kịp dừng lại:
– Nếu anh không nói vậy chắc em cứ ngủ hòai.
Khánh Băng chen vào:
– Anh hai người ta bảo dạy vợ từ thuở ban sơ mới về.
Tiểu Thư ngừng nhai:
– Vậy em có nghe nhất vợ nhì trời không?
Khánh Băng nhún vai:
– Mẹ, bó tay rồi.
Bà Hà cười:
– Một lát con đi nhợ nhá, Tiểu Thư!
Tiểu Thư trợn mắt:
– Con á hả?
Bà Hà ngạc nhiên:
– Không được à?
Tiểu Thư cao giọng:
– Con đi thì được ròi nhưng con sợ tiền chợ sẽ gấp đôi, gấp ba vì thấy lạ, người ta sẽ bán mắc. Còn nữa con mới về nhà me, cách ăn uống, khẩu vị ra sao con chưa biết. Con không muốn mọi người mất vui vì con.
Ông Thành gật đầu:
– Con nói đúng đó, chuyện này phải từ từ thôi.
Công Nguyên chen vào:
– Mẹ à! Nhà mình có người làm sao lại để vợ con vào bếp. Tụi con mới cưới nhau, cho tụi con chút tự do đi mẹ.
Bà Hà xụ, mặt đứng lên:
– Tùy! ai muốn làm gì thì làm.
Tiểu Thư vội lao đến bà:
– Mẹ à! Người lớn tuổi không nên nổi giận, sẽ ảnh hưởng đến tim mạch đấy.
Bà gạt tay cô ra:
– Cám ơn!
Khánh Băng nói vào một câu:
– Chắc mẹ sẽ lên tăng xông dài dài.
Tiểu Thư tròn mắt:
– Mẹ nhiều bệnh vậy à?
Khánh Hằng nói mĩa mai:
– Có con dâu ngoan như chị không bệnh mới lạ.
Tiểu Thư nhìn Công Nguyên, chờ anh lên tiếng như anh vẫn lặng câm. Ông Thành đỡ lời:
– Con ăn đi! Mẹ con hay hờn mát, một lát sẽ hết thôi.
Tiểu Thư vô tư:
– Sao mẹ lại hờn mát vô lý vậy? Con nói sai à?
Công Nguyên lớn tiếng:
– Tóm lại sau này trước mặt mẹ…em bớt nói lại đi!
Tiểu Thư nóng nảy:
– Tại sao lại không cho tôi nói khi tôi muốn nói. Anh không có quyền cấm tôi, anh nghe rõ chưa
Nguyên định la lên nhưng nhìn thấy Ông Thành, anh đành dịu giọng:
– Anh muốn tốt cho em thôi.
– Chẳng anh lúc nào cũng ức hiếp tôi đó sao?
Ông Thành hắng giọng:
– Vợ chồng mới cưới không nên cải nhau. Nguyên à ! Con đưa vợ con đi chơi đi!
Tiểu Thư nhùng nhằng:
– Con không đi.
Công Nguyên năn nnỉ:
– Đừng giận, anh đưa em đi chơi sẽ vui ngay.
– Thật hả?
– Dĩ nhiên.
– Vậy tôi thay đồ nhé.
Công Nguyên nháy mắt ra hiện, cô dịu dàng:
– Em sẽ quay lại ngay.
Chờ cô đi khuất, Công Nguyên mới lên tiếng:
– Ba à! Tiểu Thư không thích hợp ở chung với mẹ đâu. Con nghĩ…
Ông Thành biết ý con trai muốn nói gì, nên chặn lời:
– Chuyện riêng tư sau này hãy tính. Có vợ rồi chí thú làm ăn, cái gì cũng có.
– Ba! Ba hứa với con là sau khi cưới vợ, ba sẽ cho con vốn làm ăn, giao công ty cho con tự do đi lại.
Ông Thành gật đầu:
– Ba có hứa nhưng mới cưới hôm qua, hôm nay tiếp quản công ty e không tiện. Con dâu ba chưa hưởng tuần trăng mật như vậy bất công với nó lắm.
Công Nguyên cựa mình trên ghế:
– Có nghĩa là con phải chờ.
– Chừng nào con dâu ba lên tiếng, ba sẽ sắp xếp mọi thứ cho con.
– Hả? Ba nói cái gì? Chờ cô ấy lên tiếng ư?
– Đồng vợ đồng chồng tát biển đông đấy con.
Nguyên chỉ vào mũi mình:
– Con cùng cô ấy tát biển đông? chắc tiêu đời con rồi.
– Sao hả?
– Ba thấy đó, dở dở ương ương làm sao mà con nhờ cậy.
– Ba thấy Tiểu Thư thông minh, lanh lợi. Con không vừa ý hả?
Nguyên tui nghỉu:
– Vừa ý.
Anh biết muốn đạt mục đích lần này , anh phải năn nỉ cô ta gẫy cả lưởi chứ chả chơi
Tiểu Thư xuất hiện với bộ đầm màu vàng anh, cô cười tật đẹp.
– Tôi xong rồi.
Công Nguyên nghểnh cổ nhìn cô:
– Cô đi đâu vậy?
– Lúc nãy ba bảo anh đưa tôi đi chơi.
Giọng Nguyên hách dịch:
– Vậy mà tôi tưởng cô đi biểu diễn thời trang.
Tiểu Thư chớp mắt:
– Có phải tôi đẹp lắm không?
Công Nguyên dài giọng:
– Đẹp đến nổi ma chê qủy hờn.
Tiểu Thư nhún nhẩy:
– Này! Đây nói cho đằng í biết. Thị nở còn gặp chí phèo đấy. Đây mà ma chê quỷ hờn thì đằng í trên đời chỉ có một chứ không có hai.
Công Nguyên quay lưng, Tiểu Thư vội vã chạy theo. Lấy chiếc Bonus, Nguên đeo kính vào trông anh lãng tử làm sao ấy.
Thấy Tiểu Thư đứng ngơ người, anh giục:
– Làm gì đứng như trời trồng vậy hả?
Chỉ chiếc xe Tiểu Thư nhăn mặt:
– Đi xe này hả?
Công Nguyên quay ngoắt đi:
– Đúng là Tiểu Thư có lên không?
– Tôi phải ngồi làm sao đây?
Nguyên khoanh tay nhìn Tiểu Thư lúng túng anh cười:
– Ăn diện cho lắm vào.
– Tại anh chú tại ai.
– Tại tôi?
– Làm gì la lớn vậy?
– Bây giờ có đi không thì nói?
– Nhưng…