Tiểu Thư Tinh Nghịch

Chương 1


Bạn đang đọc Tiểu Thư Tinh Nghịch: Chương 1

– Hãy nói cho chị biết, cái gì đang xảy ra trong đầu em hả?
Vừa nói Tiểu Minh vừa gõ gõ tay lên bàn. Cô tiếp giọng:
– Em nghĩ sao hả? Trò chơi trẻ con á? Khi tháo vòng hoa trên đầu, em có thể chạy đến bên chị để khóc nhè hay sao?
Thấy em gái ôm cái gối vào lòng vờ như không nghe thấy, cô tức tối hét to:
– Bị câm hả?
Tiểu Thư bất giác đưa tay lên bịt tai mình lại, cô rùng người xuống như cái gì đó vừa bay vào người.
Tiểu Minh kéo tay cô ra:
– Biết sợ à? Nếu vậy mau theo chị đi gặp ba mẹ !
Tiểu Thư lì lợm:
– Em không đi.
Tiểu Minh trợn mắt:
– Có nghĩa là…
Tiểu Thư cười thích thú:
– Làm cô dâu đó.
Tiểu Minh nhăn mặt:
– Tiểu Thư ơi là Tiểu Thư! Lấy chồng không phải chuyện đùa đâu. Em quen được chiều chuộng, không làm động móng tay, lại chưa từng yêu ai. Đùng cái em gật đầu nói lấy chồng?
Tiểu Thư vò vò mái tóc ngắn:
– Lấy chồng chị làm như đại bác nổ” đùng một cái”, xời ơi!
Tiểu Minh gặn hỏi:
– Em đang nghĩ gì hả?
Tiểu Thư hồn nhiên:
– Em nghĩ em sẽ đặt tủ trang điểm của em ở đâu. Còn nữa, torng phòng ngủ của em phải có cái tủ lạnh để em ăn vặt.
Tiểu Minh bực mình:
– Em tưởng đi du lịch chắc? ở nhà người ta, em không có cái quyền muốn làm gì thì làm. Muốn ăn lúc nào thì ăn đâu. Còn nữa, em phải đi chợ, nấu ăn, giặt giũ…
Tiểu Thư xua tay:
-“Stop” đi! nghe nổi da gà. Lấy chồng chị làm như em đi ở đợ vậy.
– bây giờ hối hận còn kịp đấy.
Chỉ vào mình, Tiểu Thư tròn mắt:
– Em á hả?
– Ừm!
– Còn lâu mới hối hận.
Nói xong cô ướm mấy chiếc xoa rê lên người:
– Em mà làm cô dâu chắc là xinh lắm.
Tiểu Minh bĩu môi:
– Về bên ấy kêu Công Nguyên đóng cái tủ kính đặt em vào.
– Để làm gì?
– Làm mẫu.
– Bộ em xinh lắm hả?
Tiểu Minh bực bội:
– Nè! Nói không nghe, mai mốt đừng về đây than thở, chị không có tiếp đâu.

Tiểu thư cong môi:
– Ai thèm.
Chờ Tiểu Minh đi khỏi, Tiểu Thư chạy xuống bếp lục lạo. Cô nhai ngấu nghiếng miếng bánh mì và hút hộp sữa cô gái Hà Lan.
Ăn uống xong, cô làm vệ sinh răng miệng, nhảy phóc lên giường thả hồn vào giấc ngủ.
Đang mơ màng, cô bỗng nghe:
– Tiểu Thư! Dậy đi con.
Cô ôm gối lăn qua chỗ khác:
– Còn sớm mà, cho con ngủ chút nữa đi!
Tiếng Tiểu Minh hét bên tai:
– Dậy mà làm cô dâu kìa.
Tiểu Thư bật lên như lò xo. Tiểu Thư chỉ mẹ:
– Mẹ thấy chưa, nghe làm cô dâu là nó tỉnh liền hà. Con nhỏ này “muốn…..chồng” thật rồi.
Bà Tú vuốt tóc Tiểu Thư:
– Về bên ấy gắng mà sống hòa hợp với người ta. Có gì không biết, không rõ, nhớ hỏi lại cho đàng hoàng.
Tiểu Thư lắc đầu:
– Mẹ đừng dặn nhiều quá, con không nhớ hết đâu. Hay mẹ ghi ra giấy để khi nào rảnh, con lấy ra đọc.
Tiểu Minh lấy cái gối ném vào người em gái:
– Mẹ thấy đó, trước sau gì ba mẹ cũng sang lạy người ta.
Bà Tú lắc đầu:
– Mọi chuyện đã xong, bây giờ cứ nhắm mắt đưa chân. May nhờ rủi chịu chứ biết làm sao.
Tiểu Minh nói như hét vào mặt Tiểu Thư:
– Nghe chưa hả?
Tiểu Thư tỉnh bơ:
– Em đâu có điếc.
Bà Tú giục:
– Tiểu Minh! Con mau giúp em trang điểm đi!
Tiểu Thư vừa nhìn thấy mẹ mình gạt nước mắt. Cô tự hỏi lòng tại sao ai cũng có ý cản trở cô lấy chồng. Trước sau gì cũng phải đến ngày ấy mà. Nghĩ đến Công Nguyên, cô cười một mình.
– Ui da!
Tiểu Thư lấy tay vò lia lịa lên đầu:
– Chị làm gì mà mạnh tay vậy hả?
– Cho bỏ ghét! Chị hỏi em nhé
– Nói đi!
– Em có bị điên không?
– Theo chị thì sao hả?
– Điển quá chứ còn gì?
– Ui da! Bộ lấy chồng là điên à?
– Người ta khác, em khác.
– Ui da! Khác chỗ nào?
– Người ta quen nhau, yêu nhau và trang bị kiến thức trước khi kết hôn. Còn em… nhắc đến là tức chết đi được.

Cây kẹp xỉa lại đâm vào đầu Tiểu Thư đau điếng:
– Ui da! Lấy chồng không có cực khổ bằng ngồi cho chị trang điểm, chắc cái đầu em trở thành trái chôm chôm mất.
Tiểu Minh xoay xoay em gái trước gương:
– Sao hả?
Tiểu Thư cầm 2 vạt áo, nhún xuống làm điệu:
– Em có giống nàng tiên không?
Tiểu Minh bĩu môi:
– Giống lắm, nàng tiên có cái đuôi cá sau lưng đó.
Tiểu Thư phụng phịu:
– Không chịu đâu.
Tiểu Minh ôm em gái:
– Nói gì thì nói, làm cô dâu là em đã trở thành người lớn. Sau này nói gì, làm gì cũng phải nghĩ trước nghĩ sau. Nếu có gì khó khăn nhớ phôn ẹ và chị.
Tiểu Thư xoè tay ra:
– Đưa đây.
– Đưa cái gì?
– Bí quyết chị vừa nói.
– Còn đùa hả?
– Chị làm như em đi Mỹ, đi Úc không bằng. Dặn dò lung tung.
Tiểu Minh rơm rớm nước mắt:
– Tuy không đi xa, nhưng chị em mình sẽ ít gặp.
– Ai cấm?
Biết có nói nhiều Tiểu Thư cũng không đồng tình. Tiểu Minh đưa em xuống phòng dưới chờ đón dâu.
Vừa thấy ông Lữ, Tiểu Thư xà đến:
– Ba.
Ông Lữ cười:
– Chu cha, con gái cưng của ba đẹp không thể tưởng.
Cô kéo tay ông ra một phía, thì thào:
– Ba! Con lo quá!
– Lo chuyện gì?
– Mẹ với chị hai nói toàn chuyện rùng rợn, con thấy hơi lo.
Ông Lữ vỗ vai cô:
– Con gái ba bản lĩnh, ba tin con sẽ làm được.
– Ba nè! Nếu lỡ….
– Sao hả?
Tiểu Thư cười khúc khích:
– Lỡ ba mất luôn con gái thì sao?
Ông ngẩn người:

– Ý con là….
Chợt ông bật cười:
– Con cũng đáo để lắm. Được vậy ba mừng.
Bà Tú vừa đi đến, bà nhìn ông cằn nhằn:
– Con cái chưa biết một chút công, dung, ngôn, hạnh, ông lại gả nó đi. Xem ra ông không lo nhà trai mắng vốn mà còn tỏ ra vui mừng.
Tiểu Thư háy mắt với ông, ông ôm vai bà:
– Bà yên tâm đi! Con gái Thế Lữ này không làm bà mất mặt đâu.
Bà Tú lườm ông:
– Tôi ăn ngủ không yên đấy.
Bà chỉ cho ông thấy Tiểu Thư đang nhai lép nhép và trên tay lại khư khư hộp sữa.
– Thật là trẻ con.
Ông vỗ nhẹ vào vai bà như bảo hãy yên tâm.
Bỗng bên ngoài có tiếng reo:
– Nhà trai tới.
Tiểu Minh vội giật lấy hộp sữa trên tay em gái. Tiểu Thư giật lại, hai bên giằng co:
– Trả cho em.
– Nhà trai đến rồi.
– Kệ họ.
– Họ rước dâu đó.
– Nhưng em đói, không cho em no, em không làm cô dâu đâu.
Tiểu Minh đành trả hộp sữa cho cô. Cô chúm môi hút một hơi dài rồi vứt cái hộp vào sọt rác. Tiểu Minh nhìn cô, lắc đầu.
– Mời cô dâu!
Tiểu Thư không có vẻ e thẹn. Cô thản nhiên vén màn bước ra, tiếng trầm trồ vang lên
Cô cuời thật tươi, nhưng lạ thay một điều là ánh mắt cô dâu không tìm chú rể như bao cô dâu khác vẫn làm.
Sau thủ tục đón dâu, Công Nguyên dìu Tiểu Thư ra xe. Anh cũng trở người ra. Tiểu Thư như sợ mọi người nhìn thấy, cô bèn cặp lấy tay anh, ánh mắt anh thóang vẻ ngạc nhiên.
Lên xe, Công Nguyên gỡ tay cô ra. Cô ôm cứng, anh trừng mắt. Cô vờ không nhìn thấy.
Bỗng Tiểu Thư thấy Công Nguyên khều khều tay cô. Cô hỏi nhỏ:
– Gì hả?
– Nhìn kìa!
Tiểu Thư nhìn xuuống đóa hoa, trên cánh hồng có con sâu đang ngọ nguậy. Cô há mồm như sắp hét lên, cô nhìn thấy Công Nguyên cười hả hê.
Tiểu Thư gỡ cái bao tay bằng ren ra, cô nắm con sâu vứt xuống sàn xe, dùng giấy cao gót cô giẫm giẫm nhưng không con sâu mà giẫm lên giầy Công Nguyên. Anh không dám hé răng kêu đau.
Dám chọc bổn cô nương này hả? Cô liếc anh một cái bén ngót.
Về đến nhà trai, mấy tay quay phim, chụp ảnh sắp xếp ọi người thứ tự đi vaò. Đang đi xong xong với anh tự dưng Tiểu Thư bước nhanh hơn một chúht. Công Nguyên còn lấy làm lạ, Thì anh thấy cô cứ nhè cái bóng của mình mà đạp lên.
Vào nhà lại thêm thủ tục rườm rà. Đến lúc nghe:
– Cô dâu vào thay áo đón khách.
Cô kéo Công Nguyên. Anh ngạc nhiên:
– Kéo tôi theo làm gì?
– Thay đồ.
– Tôi không cần thay
– Phải thay!
– Đồ tôi vẫn còn đẹp cơ mà.
Tiểu Thư lấy ly trà tười lên áo vét của anh, anh la oaí óai:
– Cô làm gì vậy hả?
– Áo anh dơ rồi thay đi!
Vừa phủi phủi nước, anh vừa càm ràm:
– Thật là xúi quẩy.

– Ê, nói cái gì đó hả?
Công Nguyên chợt dịu lại:
– Anh đưa em đi thay đồ!
Tiểu thư cười. Cô thật sự chóang ngộp trước ăn phòng cưới được trang hoàng lộng lẫy. Đang say sưa ngắm nhìn, cô bỗng nghe:
– Nó không thuộc về cô đâu.
Tiểu Thư nhún vai:
– Vậy à?
– Còn phải nghi ngờ.
Chờ Công Nguyên máng cái áo vest lên, cô lập tức mở túi xách lấy cái áo của mình máng chồng lên trên.
Công Nguyên trố mắt:
– Cô làm gì vậy?
Tiểu Thư nhìn anh:
– Còn không mau ra ngòai.
Công Nguyên liếc cô:
– Ai thèm nhìn.
Tiểu Thư nhuờ Tiểu Minh vào thay áo hộ. Tiểu Minh cũng reo lên khi nhìn thấy căn phòng:
– Thích thật đó.
– Bây giờ chị hết kêu là em điên phải không?
– Con ranh! Ở đây tuy hấp dẫn nhhưng mãi mãi không bằng ở nhà mình.
Tiểu Thư ngớ người, Tiểu Minh cú lên đầu em:
– Ở nhà tự do hơn, con ngốc!
Tiểu Thư ôm tà áo, cô nhảy lên giường giẫm giẫm:
– Có ai la em đâu. ở đây cũng tự do vậy.
Bên ngòai có người kêu Tiểu Minh vội đưa em ra ngoài. Lúc tiển chân nhà gái, mẹ và chị hai cứ dặn dò Tiểu thư đủ điều, cô gật đầu bừa cho họ yên lòng. Ông Lữ ôm con gái:
– Cố lên con nhé!
– Dạ!
Ông Công Thành bắt tay Ông Lữ:
– Anh yên tâm, Tiểu Thư không sao đâu.
Tiểu Thư rên nhỏ:
– Bác à! Con sợ…
Ông Thành trợn mắt:
– Ba! Ba nghe không?
– Dạ! Ba!
Hai Ông sui cười, Tiểu Thư cũng cười theo.
Đến lúc tiếp bạn của Công Nguyên mới kinh dị. Trai gái đủ cả, họ cười nói rôm rả. Một cô gái mô đen với cái váy màu hoa cà và chiếc áo rộng tay cùng màu bước tới gần Tiểu Thư:
– Hân Hạnh quen biết cô.
Tiểu Thư mĩm cười:
– Cô là…
Cô gái búng tay sành điệu:
– Thy Nga! bạn gái của anh Nguyên.
Tiểu Thư gật đầu:
– Chào cô!
Thy Nga hạ giọng:
– Cô chỉ là vợ hờ, đừng quyến rủ anh ấy nhé!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.