Tiểu Thư Tinh Nghịch

Chương 17- End


Đọc truyện Tiểu Thư Tinh Nghịch – Chương 17- End

Thư buông cổ anh ra:
_Tha cho anh đó.
_May quá!
_Sao hả?
_Em mà là vợ anh thật, lúc ghen chắc anh chết mà không kịp biết mình chết vì lẽ gì?
Thư lên giường, kéo mền đắp lên người:
_Không nói chuyện với anh nữa, em phải chuẩn bị lời nói khi ra toà.
_Em định nói gì ở đó?
Thư háy mắt:
_Nếu anh còn ăn hiếp em. Em sẽ nói là: dạ! Tôi còn yêu chồng tôi.
Nguyên chắp tay xá lia lịa.
Cái tin Công Nguyên và Tiểu Thư ly hôn làm mẹ chồng và hai cô em chồng bàn tán xôn xao. Lệnh triệu tập được ban ra. Công Nguyên đưa Tiểu Thư về nhà họp nội bộ.
Tiểu Thư cúi thấp đầu, chỉ có ông Thành là điềm tĩnh và Công Nguyên không lộ vẻ vui hay buồn.
Bà Hà nôn nóng lên tiếng:
_Hai con có giận gì nhau thì cố hàn gắn, tại sao lại đòi ly hôn?
Khánh Hằng liếc Tiểu Thư:
_Chắc chị dâu làm áp lực cho anh Hai ly hôn đặng tiện việc hẹn hò.
Ông Thành nạt:
_Ðây là chuyện người lớn, hai con ra ngoài đi!
Khánh Hằng, Khánh Băng riu ríu đi ra. Bà Hà nhìn Tiểu Thư:
_Con suy nghĩ lại đi Tiểu Thư. Nếu vì những lời gièm pha của hai em con thì mẹ xin lỗi con.
Tiểu Thư hoảng hốt:
_Không phải đâu mẹ.
Mắt bà sáng lên:
_Nếu chuyện nhỏ, con bỏ qua cho vợ chồng đầm ấm. Ðừng nghĩ đến chuyện đó nữa nha con.
Công Nguyên đỡ lời cho Thư:
_Mẹ! Không phải do Thư đâu, là do con. Trong thời gian sống chung, con và Thư có những cái bất đồng quan điểm, vả lại con đã…
Bà Hà tái mặt:
_Con thế nào?
Hít một hơi dài, Nguyên nói nhanh:
_Con có người phụ nữ bên ngoài.
Bà Hà kêu lên:
_Trời ơi! Con…
Tiểu Thư cũng đau lòng không kém. Anh vì cô mà làm mẹ khó xử. Bà Hà ôm lấy cô:
_ Tiểu Thư! Con có thể tha thứ cho Công Nguyên không? Mẹ xin con!
Tiểu Thư lúng túng, ông Thành nói rành rọt:
_Bà đừng bù lu bù loa lên thế. Tụi nó lớn cả rồi, hãy để tự tụi nó quyết định. Nếu vì bà mà tụi nó không hạnh phúc, bà có vui không?
Bà Hà rưng rưng:
_Tụi nó tuổi còn trẻ, giận một chút là đòi ly hôn. Mình phải khuyên nó chứ. Vả lại tôi yêu thích Tiểu Thư, con bé hiền lành như vậy, tôi đi tìm ở đâu ra chứ.
Công Nguyên muốn cười thật to khi nghe mẹ nói Tiểu Thư hiền. Thư trừng mắt nhìn anh.
Tiểu Thư hạ giọng như đang xúc động lắm:
_Mẹ! Con cám ơn mẹ đã yêu thương, lo lắng cho con. Con và anh Nguyên đã cố gắng hết sức nhưng không thể tiếp tục sống chung. Dù con và anh ấy có ly hôn, con vẫn xem mẹ là mẹ của con. Con vẫn ao ước được mẹ chăm sóc, dạy dỗ.
Nước mắt bà Hà đã rơi lã chã:
_Mới có hơn một năm mà đã ly hôn, rồi đây làm sao con sống nổi với miệng đời dị nghị. Mẹ lo cho con quá, Tiểu Thư!
_Mẹ yên tâm đi, con không sao đâu.
_Mẹ con sẽ buồn đó, chỉ tại ba mẹ dạy thằng nguyên không tốt cho nên nó làm khổ con.
_Mẹ à! Con không trách anh ấy đâu.
Xoa đầu cô, bà nghẹn giọng:
_Cố lên con nhé! Tuổi con còn trẻ, cuộc đời còn dài. Mẹ nghĩ là con sẽ được hạnh phúc.
_Con cám ơn mẹ!
Ông Thành lên tiếng:
_Ở đây ai cũng hoan nghênh con cả. Lúc nào thấy nhớ cứ đến chơi với ba mẹ và hai em.
_Dạ! Con sẽ đến!
Quay sang Công Nguyên, bà mắng:
_Con từng tuổi này mà còn hư đốn. Tiểu Thư có gì không tốt mà con còn ra ngoài lăng nhăng, mèo mỡ. Hai nó mang tiếng một đời chồng.
Nguyên nhìn thấy nụ cười khinh khỉnh trên môi Thư. Anh tức ứa gan nhưng đành im lặng.
_Nó là con gái nhà ai?
Nguyên đáp:
_Con gái bác Tôn.
Bà Hà sửng sốt:
_Con Hương hả?
_Dạ!
_Con bé đó có ăn học, gia đình lại nề nếp, sao nó lại làm kẻ thứ ba chen chân vào con và Thư?
Nguyên muốn mau chấm dứt câu chuyện nên đáp bừa:
_Trong một lần say bí tỉ, con đã hại đời cô ấy.
Ðôi mắt Thư mở to nhìn anh. Trời ơi! Nói láo không chớp mắt, anh thật là ghê rợn.
Bà Hà nhăn mặt:
_Chuyện như vậy mà con oang oang lên, không sợ Tiểu Thư đau lòng à?
Thư cắn môi, khẽ gật gật, anh ghét cay ghét đắng vẻ đắc ý của cô. Anh đứng lên:
_Mọi chuyện coi như xong, con đi đây.
Bà Hà còn theo anh càm ràm gì đó. Tiểu Thư mỉm cười với ông Thành:
_Dù mọi chuyện kết thúc êm đẹp, nhưng lòng con vẫn còn ray rứt.
Ông Thành âu yếm vỗ nhẹ lên đầu cô:
_Con và nó đều tìm được hạnh phúc riêng của mình, ba rất mừng, chỉ sợ một trong hai đứa còn vương vấn thì ba và ba con sẽ có lỗi với tụi con lắm.
Thư nghiêng đầu:
_Bây giờ đến lượt con về nghe mẹ và chị Hai con lên lớp.
Ông vỗ nhẹ lên vai cô:
_Hạnh phúc nào cũng trải qua gian nan, thử thách. Dù có nghe những lời chói tai cũng ráng vì mình đã đạt được những gì mình mong ước.
_Con đi nha ba!
_Con nhớ cánh cửa nhà này luôn rộng mở chờ đón con.
Thư vẫy tay:
_Ba vẫn còn trách nhiệm làm chủ hôn cho con mà.
_Lần này ba phải uốn ba tấc lưỡi để giải thích chuyện cha chồng đứng gả con dâu.
Thư phì cười, cô bước thoăn thoắt ra ngoài, bước chân cô khựng lại vì Công Nguyên đã ở ngoài đợi cô.
Hình ảnh Công Nguyên của một năm về trước hiện ra. Chiếc quần Jean bạc màu, áo pull dài tay, mái tóc bồng bềnh với đôi kính đen to đùng. Chiếc Bonus hiên ngang chắn lối.
Thư vờ không thấy, cô lấy máy gọi taxi. Anh đã lấy điện thoại của cô bỏ vào túi quần. Thư la lên:
_Trả lại cho em.
_Lên xe đi!

_Ði đâu?
Anh dứ dứ vào mặt cô:
_Ngày nào toà chưa phán quyết thì em vẫn còn là vợ anh.
Thư phì cười, những câu cô nói với anh thì y như rằng anh sẽ tìm cách trả đũa.
_Em phải về nhà.
_Em sắp về đó luôn rồi, anh chỉ muốn làm em vui thôi.
_Anh muốn đi đâu?
_Theo em học các nghệ thuật.
Thư gật đầu:
_Vậy thì đi!
Công Nguyên chở cô ra ngoại thành ngắm cảnh, ăn những món ăn dân dã. Câu cá, bơi xuồng, chờ đêm xuống, anh đưa cô vào nhà hàng. Bày một bữa tiệc nhỏ với nến, hoa, rượu và đàn violong.
Thư ngạc nhiên:
_Em chưa từng được ăn trong không gian lãng mạn như thế này.
Rót cho cô ly rượu, anh cười:
_Nếu anh không cho em thưởng thức không gian ấm cúng và lãng mạn này thì em đâu phải vợ anh.
Tại sao?
_Vì với cô gái nào anh quen biết, họ cũng đã từng được nếm qua.
_Và anh xem em như họ? Một cô gái đi qua đời anh.
Nguyên trao ly rượu cho cô:
_Anh không còn đủ lý trí để nghe em trách móc anh đâu. Với anh em là một cô tiểu thư đúng nghĩa.
Nguyên đứng lên, một tay để sau lưng, người cúi gập, tay kia dang rộng:
_Xin mời tiểu thư!
Mắt Thư sáng long lanh, cô đứng lên duyên dáng quàng tay qua cổ anh. Nguyên ôm lấy người cô, dìu cô vào tiếng nhạc, giọng nói anh ngọt ngào:
_ Tiểu Thư! Có lẽ đây là lần cuối cùng anh ở bên em.
Thư nghiêng đầu nhìn anh:
_Sau này mình cũng có thể gặp nhau, khiêu vũ với nhau mà.
_Chia tay rồi, anh không mong gặp lại em.
_Tại sao?
Nguyên ghì chặt cô vào lòng, bờ môi anh mơn man trên tóc cô:
_Em là cái gai độc, đã xuyên vào tim anh, anh cố gỡ thì nó lún sâu vào. Bây giờ tuy không nhìn thấy nó nhưng nó không mất đi mà nó ẩn vào trong.
_ Công Nguyên! Ðừng vậy mà!
Nguyên buông cô ra, cô thấy khuôn mặt anh lạnh tanh, trái với những lời ngọt ngào anh vừa nói.
_Ăn xong, mình đi đâu?
Nguyên vỗ tay:
_Hôm nay anh phải biết hết cái gì mà em đã từng biết qua.
Thư tròn mắt:
_Hết đêm nay ư?
_Vâng! Thưa tiểu thư.
Ðưa Thư xuống tầng hầm, nơi huyên náo nhất ở đây. Nguyên hất hàm:
_Anh vẫn muốn xem em biểu diễn hip _hop.
Thư nhún vai:
_Với bộ dạng này à?
Nguyên phẩy tay:
_Chờ anh.
Một lúc sau Nguyên trở vào với cái túi trên tay.
_Anh lấy đâu ra những thứ này?
Nguyên cười:
_Trong tủ đồ của em.
_Trời ơi! Anh đã chuẩn bị sẵn à?
_Hôm nay em phải mặc hết những bộ đồ anh đã mua.
Tiểu Thư thay một bộ đồng lửng gọn đẹp, tóc cô được búi gọn. Cô lẫn vào đám đông, Công Nguyên dõi mắt theo cô, trái tim anh đập rộn lên theo tiếng nhạc và theo những động tác lắc lư của Thư.
Ðưa chai nước cho Thư, Nguyên hỏi:
_Em học thứ này lúc nào vậy?
_Mọi lúc, mọi nơi.
_Hiếu có lần nào thấy em nhảy chưa?
_Chưa.
Nguyên đưa ngón tay cái ra hiệu. Thư phì cười:
_Bây giờ anh muốn đi đâu?
_Tuỳ Thư!
Thư đòi đi chơi bowling, chạy bộ, đến câu lạc bộ bắn súng, trượt pa tin, chơi game, đá cầu.
_Thư ơi! Sao em chơi toàn trò bạo lực không vậy?
Thư cười nhỏ:
_Vì vậy cho nên em đâu biết nói lời dịu dàng.
_Còn ca hát, thế nào?
_Chút chút.
_Ði theo anh.
Nguyên đưa cô vào quán cà phê Ðomino có nhạc sống, gọi nước cho cô, anh nói:
_Em cũng nên để lại cho anh một kỷ niệm chứ, Tiểu Thư!
_Vâng!
Tiểu Thư đến chỗ nhạc công xin phép rồi cô cất giọng:
“Em sẽ viết cho anh bài thơ cuối cùng. Dù ngày mai có sống trong chờ mong. Em sẽ hát cho anh bài ca chia ly, dù đêm nay còn sống bên nhau…”
Nguyên nghe cay đắng ngập tràn, trái tim chai sạn của anh rung lên theo từng lời réo rắt êm đềm của Tiểu Thư.
Tiếng hát dừng lại từ lúc nào mà Nguyên vẫn còn chìm đắm trong suy nghĩ.
Chìa cái micro cho anh, Thư nói:
_Ðến anh!
Nguyên ngồi yên một chỗ, anh cất giọng, tiếng hát như nói lên tâm trạng của lòng mình nghe như một lời oán trách:
“Ở bên người ấy, em sẽ không buồn đâu, ở bên cạnh tôi, em sẽ không được chi. Vì tôi chỉ có em, tôi không là giấc mơ, giấc mơ đời em được hạnh phúc. Ở bên người ấy, xin đừng nhớ đến tôi. Ở bên cạnh tôi xin đừng làm khổ tôi. Người ấy và chính tôi, trong cuộc tình chúng ta. Em phải nhận ra một người thôi…”
Tiếng vỗ tay vang lên cũng không làm Tiểu Thư nhúc nhích. Nguyên gọi:
_ Tiểu Thư!
Anh chồm người nâng cằm cô lên, bàn tay anh chạm phải nước.
_ Tiểu Thư!
Thư đứng lên đi nhanh ra khỏi quán. Nguyên đuổi theo:
_Em khóc hả?
Thư quẹt nước mắt, anh xúc động:
_Thật ra anh cũng muốn khóc như em vậy. Khóc xong mọi chuyện sẽ dễ chịu hơn.
_Em muốn về nhà.
Nguyên đưa cô về, cả hai lên tầng trên, ngồi bên nhau ngắm sao.

_Sau này gặp em ở ngoài đường, anh sẽ làm gì?
_Nghiêng đầu chào tiểu thư, còn em?
Thư cười khúc khích:
_Em xích chó cắn anh.
_Người gì kinh dị quá!
_Chưa hết đâu, em sinh con trai sẽ đặt tên là Công Nguyên, đặng tối ngày **** ra rả.
Nguyên bịt hai tai lại:
_Em thật độc ác.
_Còn nữa, vài hôm em sẽ gọi điện cho anh, để Kim Hương ngắt nhéo anh bầm mình luôn.
Nguyên rùng mình:
_Cho anh xin đi! Cô bé phù thuỷ.
Thư cười ha hả:
_Sợ hả?
Vuốt mũi cô, anh rít giọng:
_Chỉ sợ Hoài Hiếu sẽ nhốt em như nhốt một con khỉ.
Thư cong môi:
_Không dám đâu, ngày đám cưới em sẽ đạp lên bóng anh ấy, lấy áo em đắp lên áo anh ấy. Ðừng có mơ ăn hiếp được em.
Nguyên phì cười:
_Ba cái trò trẻ con ấy chỉ có em mới dám làm. Anh thấy em nhỏ xíu chứ anh mà ra tay em đã tiêu từ lâu rồi.
Thư vỗ vỗ vào má:
_Em buồn ngủ quá, em đi ngủ đây.
_Nhớ uống sữa và đắp ấm.
_Cám ơn, ông xã!
Rời tòa án, Hòai Hiếu đón Tiểu Thư trong háo hức, mong đợi. Thư vẩy tay chào anh từ xa. Nguyên lạnh lùng:
– Cô cố nén một chút không được hả. Mới từ trong bước ra đã vui cười làm người ta nghĩ cô chờ ngày này lâu lắm rồi.
Thư quay lại sừng sộ:
– Tôi cười kệ tôi. Không có người nào nghĩ hết, chỉ có cái bụng hẹp của anh nghĩ vậy thôi.
– Tôi không muốn hắn cười vào mặt tôi.
– Lại còn sĩ diện.
Đi ngang chỗ Hiếu, Hiếu cười với anh nhưng anh phớt lờ. Thư kêu lên:
– Công Nguyên! Vừa phải thôi nha. Anh ấy chào anh đó.
Nguyên đáp gọn:
– Tôi chưa bao giờ xem anh ấy là bạn, Xin lỗi!
Thư hét vào mặt anh:
– Tôi sẽ gọi điện cho Thy Nga đến làm thịt anh.
Nguyên thối lui trở lại:
– Nè! được rồi!
-Nguyên băt tay hiếu:
– Từ nay tôi giao cục nợ này lại cho anh. Tốt hay xấu anh ráng mà chụi đựng.
– Công Nguyên! Tôi thực sự cám ơn anh.
Xỉ vào trán Thư anh nói:
– Cảm ơn bà chằng này đi! Nếu bả không làm giặc tôi còn hành hạ bả dài dài.
Thư kéo tay anh:
– Kim Hương đến kìa ở đó nói xàm.
Nguyên thân mật đập lên vai Hiếu:
– Tam biệt!
Nguyên áp môi hôn nhẹ lên má Thư:
– Tạm biệt người cũ.
Đôi má Thư đỏ hồng, cô càm ràm:
– Còn đùa nữa.
Chờ Công Nguyên và Kim Hương đi xa, Hòai Híêu mới lên tiếng:
– Em còn luyến tiếc à?
– Dù gì cũng hơn một năm chung sống.
– Nghe tình tứ quá hả?
Tiểu Thư đong đưa mái tóc:
– Cũng ít nhiều kỷ niệm.
– Em có cần thời gian để suy ngẫm khọng?
Thư nghiêng đầu:
– Anh giận hả?
– Không ! tôi tôn trọng em.
– Được rồi, em muốn ăn một chút gì đó và ngã lưng một chút luôn.
Hiếu cười, anh đưa cô đến nhà hàng ăn của gia đình, cho cô được ăn thỏai mái. Đưa cô vào thư viện,Thư kêu lên:
– Ở đây chổ đông người làm sao em ngủ được.
– Chổ đông người em sẽ an tòan, chổ đông người cũng có một góc riêng.
Hoài Hiếu thật ý tứ, cô hài lòng vì điều đó, góc riêng của anh là trên tầng thượng, bốn bề lộng gió.
– Sao anh phát hiện ra chỗ lý tưởng này vậy?
– Lúc quá mệt mỏi vì công việc, anh đến đây ngả lưng.
Thư loay hoay tìm chỗ, Hiếu đã ngồi lên chiếc ghế dài. Cô bỗng có ý nghĩ lạ. Cô gối đầu lên đùi anh, mắt nhắm lại. Hoài Hiếu lắc đầu nhìn cô trìu mến.
Hoài Hiếu đọc sách cho cô nghe, một lúc thấy hơi thở cô đều đều, anh gối đầu cô lên mấy quyển sách. Ngồi ngắm cô, anh bỗng thấy thương cô quá. Một mình dám vào nhà người ta làm vợ mà không hề biết sợ. Nguyên đúng là chàng trai tốt, nếu không chưa biết cuộc đời cô ra sao.
Luồn tay vào mái tóc suôn mềm của cô, anh cười. Bướng bỉnh nhưng đáng yêu!
Thời gian cứ trôi, Tiểu Thư cựa mình, cô choàng tỉnh. Hoài Hiếu vội chạy đến nâng cô ngồi dậy.
– Anh vẫn ngồi đây canh em ngủ hả?
– Đêm qua em thức khuya lắm à?
Thư lại vòi nước rửa mặt, cô nói:
– Đêm qua Nguyên đưa em đi chơi khắp nơi.
– Vậy à?
– Còn đãi em ăn theo phong cách Tây, rất lãng mạn và vui.
– Tiểu Thư nè!
– Ừ hử.
– Sau này nếu có giận anh, em cũng đừng chạy đi tìm Công Nguyên nhé?
Thư liếc anh:
– Ghen hả?
Hiếu lắc đầu:

– Anh đã hứa lo cho em, nếu để anh ấy biết anh sơ suất, anh ấy sẽ trách anh.
– Đàn ông các anh ai cũng coi trọng sĩ diện, không biết để làm gì?
– Em không hứa, anh giận đó!
– Em hứa! Bây giờ mình đi đâu?
Giọng Hiếu đều đều:
– Em vừa trải qua thời gian dài tuy không gian nan, khổ cực gì nhưng lắm lo toan và suy nghĩ. Anh nghĩ em cần có thời gian quân bình lại mọi thứ rồi hãy bắt đầu.
Rèm mi khẽ chớp, Thư gật đầu:
– Cám ơn anh đã hiểu em!
– Mỗi sáng anh sẽ đón em ra sân chạy bộ, tập thể thao tinh thần sẽ sảng khoái hơn. Bây giờ anh đưa em về.
Thư nghe lời Hiếu, cô chia tay anh với đóa hoa hồng trên tay.
– Hãy bỏ ngoài tai tất cả, hãy để quá khứ ngủ yên. Em sẽ thấy lòng thanh thản.
– Chào anh!
Tiểu Thư vào nhà, Tiểu Minh đã kéo cô ra một góc:
– Ê nhỏ! Làm gì nhanh vậy hả?
Thư ngơ ngác:
– Cái gì nhanh?
– Bánh xơ-cua đó.
– Anh ấy là bạn em.
– Bạn gì?
Thư kề vào tai Minh:
– Bạn tình.
– Trời ơi!
– Chị muốn cả nhà này nghe thấy hả?
Bà Tú bước ra:
– Nghe cái gì?
Tiểu Minh liền nói:
– Nhỏ Thư có bồ, mẹ ạ!
Bà Tú lắc đầu:
– Trong nhà này nó đứng đầu bảng.
Thư ôm tay mẹ:
– Mẹ! Con gái mẹ mới bị chồng bỏ, mẹ lại chọc ghẹo con.
Bà xỉ vào trán cô:
– Phá phách như cô, không bỏ mới lạ.
– Con sẽ về quậy mẹ cho đã.
– Không dám đâu.
– Mẹ muốn đuổi con?
– Cô thì hay rồi, người này vừa bỏ là có kẻ khác rước liền.
Thư tròn mắt:
– Ai hả?
Cú lên đầu cô, bà mắng yêu:
– Còn vờ hả con khỉ? Thế ai tên Hoài Hiếu nào?
Thư ngẩn người:
– Anh ấy đã tới đây?
– Chẳng những vậy mà ba mẹ cậu ta cũng từ Úc gọi điện về.
Thư nhăn mặt:
– Con tiêu rồi.
– Chẳng phải mừng lắm sao?
– Định ở không đi chơi vài năm, bây giờ lại bị bó vào rọ.
– Nhà tôi không có gạo nuôi.
– Con uống sữa.
– Về bên ấy mà uống.
– Mẹ!
Thư dụi đầu vào ngực bà làm nũng. Bà ôm con gái vào lòng:
– Con phiêu lưu thời gian đã đến lúc dừng lại. Lần này mẹ không để cho con lóng ca, lóng cóng lấy chồng đâu.
– Mẹ định làm gì con?
— Ngày mai xuống bếp học nấu ăn.
Thư kêu lên:
– Anh ấy biết nấu ăn, anh ấy biết nhiều thứ lắm!
– Phải học Anh văn.
– Con không đi nước ngoài.
– Nếu cần phải đi thăm mẹ chồng, con phải làm sao ?
– Con biết: Hello là chào, Thank you là cảm ơn, bye bye là tạm biệt.
Bà Tú xua tay:
– Không được cãi, bằng không thì đừng có lấy chồng nữa.
– Yes, madam.
Thư lủi thủi về phòng.
Trong lớp sinh ngữ đêm, Tiểu Thư đang chăm chú nghe giảng bài. Cô dùng hai tay bưng má nhìn lên bảng như cô học trò chăm chỉ. Còn kiến thức có lọt vào tai cô không thì chỉ có trời mới biết.
Ai đó thảy tờ giấy vo tròn trước mặt cô, cô thờ ơ mở ra xem “Hẹn tan học gặp nhau ở ngoài cổng trường”. Tiểu Thư bĩu môi, lại thêm một kẻ ở không.
Tiểu Thư ranh mãnh ném tờ giấy sang cho người khác. Cô nghĩ đến màn kịch tối nay chắc là vui lắm.
Giờ học vừa tan, Tiểu Thư ôm cặp phóng vèo qua ô cửa sổ. Cô lẫn vào đám đông ra lấy xe. Bỗng có ai đó ghì chặt ghi đông xe cô, không thèm nhì, cô hất tay người đó ra.
Cố lách mình dẫn xe ra cho thật nhanh nhưng ba ga cô bị níu chặt. Thư cáu kỉnh:
– Làm gì vậy? Buổng xe tôi ra.
Có tiếng thì thào:
– Nhìn kĩ đi!
– Khỏi nhìn, biết rồi.
– Tài vậy à?
Thư ném ột câu:
– Khỏi nhìn cũng biết kẻ dư hơi.
– Con gái gì xấu mà còn vô duyên.
– Biết vậy thì mau buông xe tôi ra.
– Không buông.
– Nếu không tôi la.
– La đi!
Thư rướm người, há miệng thật to, chợt nghe:
– Anh nè, bé con!
Thư phủi tay anh ra:
– Làm gì chơi trò hẹn hò nữa.
– Trong lớp tắt máy, anh gọi điện không được nên phải dùng cách xưa cho lãng mạn một chút.
– Có ngày xảy ra án mạng thì có.
– Đâu có nghiêm trọng vậy.
– Bây giờ có kẻ đứng chờ người viết thư hẹn đó.
– Thư đó đâu rồi?
Thư nhún vai:
– Em ném cho người khác rồi.
Hiếu gãi đầu:
– Em thiệt là…..
– Đáng dời, ai biểu.
– Biểu cái gì?
Thư nói càn:
– Cưới em chi để em bây giờ vất vả.
– Chỉ có học mà cũng bảo vất vả.

– Em đâu cần học.
– Tại sao?
– Vì ngoại ngữ anh biết nè, đúng không?
– Rồi sao?
– Nấu ăn, lái xe… anh đều biết hết, đúng không?
– Đúng!
– Vậy em đâu cần học chi cho lắm, chỉ cần biết sử dụng con người của anh là đủ rồi.
Cụng vào trán cô, anh nói:
– Em muốn biến anh thành công cụ phục vụ em hả?
– Không được à?
– Hồn ai nấy giữ.
Thư ngoe nguẩy:
– Vậy đường ai nấy đi!
Hoài Hiếu phì cười:
– Lại giận hờn, mẹ anh muốn gặp em!
Thư luýnh quýnh xém vứt chiếc xe:
– Cái gì hả?
Hiếu cười cười:
– Làm gì bối rối vậy?
Thư lắc đầu:
– Em không đi đâu.
– Mẹ anh đang đợi.
Thư ôm bụng:
– Em đau bụng.
– Đau cũng phải đi!
– Em có hẹn với mẹ.
– Anh gọi điện giúp em.
Thư ỉu xìu:
– Nhất định phải gặp hả?
Hiếu gật đầu:
– Nhất định.
– Nhưng em…
Hoài Hiếu quan sát cô, Thư ăn mặc đỏm dáng lại trang điểm nhẹ. Anh dí ngón tay lên trán cô:
– Đi học mà diện vậy à?
Thư cong môi:
– Em biết anh sẽ đến đón em.
– Nếu vậy thì đi mau.
Tiểu Thư cố tình hạ ga chạy thật chậm, Hoài Hiếu vẫn bám bên cô. Anh không có gì là gấp gáp, đầu óc cô lộn xộn. Biết nói gì bây giờ?
– Anh Hiếu!
– Em nói đi!
– Mẹ anh sẽ nói gì với em?
– Đại khái là: con có yêu thằng Hiếu của mẹ không?
Thư thẹn thùa:
– Kỳ quá!
– Sao mà kỳ? Yêu thì nói là yêu.
Thư lẩm bẩm:
– Chắc em lắc đầu quá!
– Nè! Không được đâu.
– Vậy em phải làm sao?
– Phải nói: Dạ, con yêu anh Hiếu!
Thư la lên:
– Không dám đâu
Hiếu cười:
– Đùa với em, chứ ba mẹ anh cuối tháng mới về.
Thư hờn dỗi:
– Làm em hết cả hồn.
– Lì như em mà nghe gặp ba mẹ lại sợ đến mất hồn.
– Sợ nói lung tung anh mất vợ đó.
– Bắt đầu giở cái thói gàn dở ra. Anh không có sợ đâu.
Thư cười khúc khích:
– Thì ra cục lì của anh lớn hơn em.
Rẽ vào quán ăn Đông Liêu, Hiếu nói:
– Anh sẽ đãi em một bữa rất Tây, kẻo em nói đến Công Nguyên với thái độ hí hửng.
– Lại ganh tị.
– Nói chung anh và Nguyên ai cũng muốn cho em vui cả.
Do Hiếu đặt sẵn nên mọi thứ đã sẵn sàng. Khung cảnh ở đây nên thơ hơn vì nhiều hoa cảnh không gò bó bởi bốn bức tường.
Hoài Hiếu đốt nến, anh bật nắp chai rượu rót ra ly. Hai người vòng tay nhấp rượu. Hiếu ra ngoài, anh trở vào với cây đàn violong và tự anh kéo đàn.
Tiểu Thư bưng má ngắm nhìn anh với ánh mắt ngưỡng mộ. Hoài Hiếu luôn làm cô bất ngờ với mấy tài vặt của anh.
Trao cây đàn cho người nhạc công, Hiếu xòe tay mời cô nhảy. Cô nhẹ nhàng vòng tay lên cổ anh, người cô áp vào anh bước từng bước uyển chuyển. Ở cạnh anh, cô luôn có cảm giác yêu thương dâng tràn.
– Tiểu Thư nè!
Thư ngước nhìn anh:
– Anh nói đi!
– Suốt thời gian sống chung với Nguyên, em đã làm gì để giữ mình?
Có tiếng Thư cười nhỏ:
– Có một bản quy ước hẳn hoi.
– Vậy à?
– Anh ấy phải thực hiện đúng năm điều nên làm và năm điều không nên làm.
Hiếu hôn lên tóc cô:
– Trong năm điều không làm đó, có điều không được đụng đến em?
Thư khẽ gật:
– Công Nguyên là một người đáng được kính nể.
Hiếu cười:
– Vì người em lúc nào cũng “xù lông nhím”.
– Em đang suy nghĩ.
– Nghĩ gì?
– Viết một bảng quy ước cho anh.
Anh siết nhẹ người cô:
– Với anh, em có thể thêm vào vô số điều cần phải làm. Còn điều không nên làm thì…
– Thì sao hả?
Gặm vào vành tay cô, anh gằn giọng:
– Đừng có mơ.
Thư kêu lên:
– Ôi, anh kinh khủng quá!
– Anh cũng có quy ước với em nữa.
– Quy ước gì?
– Không được giận, không được ghen, nhất là không được uống sữa.
Tiểu Thư giẫm vào chân anh, hai tay bóp lấy cổ anh:
– Không được đâu.
Hoài Hiếu cười phá lên, vòng tay yêu thương càng siết chặt bờ vai bé nhỏ . Từ đây Tiểu Thư tinh nghịch sẽ là của anh, bên anh mãi mãi.
Hết


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.