Bạn đang đọc Tiểu Thư Tinh Nghịch: Chương 11
Tin…tin..tin…
Đôi chân Thư thoăn thoắt cho đến khi bị níu lại:
– Cô muốn chết hả?
Thư đưa đôi mắt vô hồn nhì:
– Anh cứ để cho tôi đi.
– Đi đâu?
– Đi dâu mặc tôi.
– Chỉ vì tôi không đến đón cô mà cô nổi nóng đến vậy à?
Vùng khỏi tay anh, Tiểu Thư lại đi, Công Nguyên đuổi theo nắm tay cô lại:
– Lên xe.
– Tôi không lên.
Công Nguyên dùng hết sức mình bế xốc cô lên, mở cửa xe đặt cô vào. Anh cho xe chạy .
– Cô điên rồi hà?
Thư ôm đầu hét lên:
– Hãy mặc tôi.
Công Nguyên nhìn cô lạ lẫm:
– Cô sao vậy?
Thư chồm qua:
– Đưa tay lái cho tôi.
Nguyên hốt hỏang:
– Cô định làm gì?
– Tôi muốn tông nó vào đâu đó cho tan nát mọi thứ.
– Trời cô học đâu cách chết kinh dị vậy?
Tiểu Thư im lặng nghe nỗi đau tàn phá con tim. Công Nguyên lái xe đến quán cafe bar, có lẽ nên cho cô ấy xả stress.
Thư im lìm theo anh vào quán.
– cô uống dừa nhé!
– Không, rượu.
– Gì hả?
Cô nhại lại anh:
– Một chút rượu thôi mà không sao đâu.
Nguyên nói với phục vụ
– Anh cho rượu nhẹ.
Chai rượu vừa mang ra, không chờ Nguyên bật nắp, cô tự tay mở và rót uống trước đôi mắt ngạc nhiên của anh.
– Rượu nhẹ u6óng nhiều sẽ say. Tôi không phục vụ người đâu.
Mặc cho Công Nguên nó gì, cô cứ uống, cô lọang chọang đứng lên.
– Cô đi đâu?
Giọng Thư nhừa nhựa:
– Đến đây không nhảy thì ở nhà ngủ cho sướng hơn.
Nguyên chợt nhớ cô từng nói với anh về các nghệ thuật mà cô biết. Anh cũng từng chứng kiến đôi chân điêu luyện của cô trong đêm sinh nhật Thy Nga. Nhưng đây là vũ điệu trẻ hip_hop. Cô đang say.
_Cô có thể tâm sự với tôi. Như những lần trước, tôi tự nguyện cho cô xả stress.
_Lần này không giống những lần trước đâu.
_Tôi chịu được mà.
_Tôi sẽ dùng dao cắm phập vào tim anh.
_Á!
Tiếng hét của Nguyên làm Thư bật cười:
_Làm gì giống heo bị chọc tiết vậy?
_Ở gần cô, tôi trở thành nhiều con vật kỳ lạ quá.
Vui chốc lát, Tiểu Thư trở lại nỗi buồn muôn thuở của mình:
_Anh Nguyên! Tôi muốn đi xa!
_Du lịch hả? Tôi đưa cô đi!
_Không! Tôi đi một mình.
_Ði Úc tìm anh ta à?
Ðôi mắt Thư chớp chớp:
_Anh biết rồi hả?
_Cô vì hắn mà đòi sống, đòi chết, có đáng không?
Thư cắn nhẹ bờ môi:
_Tôi mất phương hướng.
_Tôi sẽ cho cô mượn la bàn.
_Anh đùa với tôi?
_Cô chịu khó suy nghĩ đi! Biết đâu anh ta đi du lịch hay vì công việc gì đó thì sao.
_Một cú điện thoại đâu đáng bao nhiêu tiền.
_Chắc anh ấy gấp quá.
_Anh đừng nói tốt cho anh ấy. Tôi cảm thấy mình quá dại khờ.
Liếc cô, Nguyên nói:
_Cô mà khờ thì tôi là chàng ngố.
_Anh an ủi tôi hay mắng nhiếc tôi vậy?
_Sao cũng được, miễn cô bình tâm một chút. Ðừng nhìn sự việc một cách tiêu cực.
Thư tìm chỗ ngồi xuống:
_Anh Nguyên nè! Tôi có thắc mắc.
Nguyên ngồi cạnh cô:
_Cứ tự nhiên.
_Theo lời ba anh nói, anh là thằng con trai…
_Chẳng ra gì, đúng không?
_Nhưng tôi thấy anh đâu có gì để nói là: chẳng ra gì.
Nguyên cười lớn:
_Trẻ con thì vẫn là trẻ con.
Cô lườm anh:
_Ðừng lợi dụng để **** tôi nha.
_Cô biết gì về tôi mà nói là không thấy.
_Nói vậy…
_Số một: ăn chơi, rượu chè, trai gái, đánh lộn, đua xe, bài bạc…
Thư bịt tai lại:
_Khiếp quá.
Gỡ tay Thư ra, anh cười:
_Sao hả?
_Cái khoản này lúc cưới tôi sao không nghe anh nói.
_Cô đâu có hỏi.
_Trời ơi! Sai lầm, sai lầm rồi.
Giọng Nguyên giễu cợt:
_Nhưng với cô, tôi vẫn tốt kia mà.
Thư lạc giọng:
_Biết đâu có lúc anh nổi máu du côn.
_Cô muốn mắng trả đũa tôi hả? Không đến lượt cô đâu. Có mau về phòng ngủ không thì nói.
_Anh tính làm gì?
_Nhẹ nhàng, bế cô như chiều nay đã bế vậy.
Tiểu Thư ba chân bốn cẳng phóng nhanh về phòng. Công Nguyên cười, ánh mắt đăm đăm nhìn theo.
_Anh Nguyên!
Nguyên quay lại:
_Hương tìm tôi hả?
_Vâng!
_Sao Hương không gọi điện lại đến đây?
Hương cười e thẹn:
_Ba em có mở tiệc khoản đãi, ba em nói em đến mời bác Thành và anh.
Nguyên gật đầu:
_Ba tôi đi Pháp chưa về. Tôi sẽ đến dự.
Hương gợi chuyện:
_Bác sang Pháp nghiên cứu kiến trúc bên ấy à?
_Vâng! Xu hướng bây giờ theo trào lưu biệt thự cổ. Ba tôi rất thích kiến trúc của Pháp.
_Còn anh?
_Tôi hả? Tôi chỉ cần túp lều tranh bên trong có hai trái tim vàng là đủ.
Hương cười duyên dáng:
_Anh còn cổ hơn bác trai nữa đấy.
_Vậy à.
Chợt nhìn quanh, Hương hỏi:
_Vợ anh đâu?
_Cô ấy bệnh.
_Chắc là anh nuông chiều chị ấy lắm.
_Ðâu có.
_Hôm tiếp khách nghiệm thu công trình, em thấy anh cứ nhìn chị ấy mãi.
Biết Hương hiểu sai sự việc, anh bật cười:
_Vậy mà cũng bị Hương pháp hiện ra.
_Anh làm Hương ngưỡng mộ ghê.
_Xinh đẹp, giỏi giang như Hương làm gì không có khối người theo đòi chết.
Kim Hương xấu hổ, cười bẽn lẽn:
_Anh này! Thôi em về nhé, em và ba chờ anh đó.
_Tôi sẽ đến.
Công Nguyên chợt nhớ có lần Tiểu Thư nói Kim Hương bám theo anh và anh cãi lại là anh gọi cô ấy bằng chị. Bây giờ khoảng cách chị không còn mà anh gọi cô ta bằng tên một cách trìu mến.
Tiểu Thư sẽ cười vào mặt mình cho xem. Anh gọi về nhà tìm cô.
_ Tiểu Thư đây!
_Phách lối! Anh không biết mà bày đặt giới thiệu.
_Tôi tớ, sao không gọi tiểu thư một tiếng đi!
Nguyên nghe trong lòng dâng lên cảm xúc. Nghìn lần anh muốn gọi tên cô một cách ngọt ngào mà có được đâu. Anh nhắm mắt lại gọi thật khẽ:
_ Tiểu Thư!
_Gì hả?
Ôi, cô ta làm mình tức chết đi được. Mình dịu dàng như thế mà cô ta lại hỏi cộc lốc. Người gì…
_Tối nay cô có muốn ra ngoài không?
_Làm gì?
_Có người mời ăn tiệc đó.
_Tôi sắp béo phì rồi, không ăn uống gì hết.
_Tôi đi thì đừng có cáu nhé!
_Vô duyên! Mắc gì đến tôi.
_Là Kim Hương mời.
_Gì hả?
_Tôi nói rồi, đừng có nổi cáu mà.
_Cáu cái đầu anh. Chị Hương biến thành Kim Hương hồi nào mà ngọt ngào vậy.
_Cái đầu thông thái của cô đang nghĩ gì vậy?
_Ðang nghĩ sắp có hai kẻ yêu nhau.
_Yêu con khỉ.
Anh tắt máy, đúng là nước với lửa, nhưng ai nước, ai lửa. Chắc mình là lửa nên luôn bị dòng nước của cô dập tắc. Nguyên cười một mình.
Thái độ ân cần đon đả của ông Tôn, ba Kim Hương làm Nguyên thấy khác thường.
_Nguyên hả! Vào đi cháu. Ba cháu đi Pháp rồi hả? Còn vợ cháu đâu?
Nguyên đáp trả một cách lễ phép. Anh an tâm vì ông biết anh có vợ, muốn chọn anh làm rể bị loại bỏ. Vậy là gì? Anh có đa nghi khi thấy người khác tốt với mình. Thật là, Tiểu Thư thêm vào đầu anh một ý tưởng lạ đời.
Hương sà lại gần anh:
_Khách toàn là người lớn tuổi, chắc anh không hợp lắm.
Nguyên lắc đầu:
_Nghe mọi người trao đổi tôi cũng tích cóp chút kinh nghiệm.
_Vậy à?
_Hương là con gái sao lại theo ngành xây dựng vất vả vậy.
Hương cười duyên dáng:
_Hương theo ba riết nên rành nghề chứ có qua trường lớp nào đâu.
Nguyên gật gù:
_Ðại học mới có bằng chưa chắc nói những hạng mục xây dựng qua nổi Hương.
_Anh quá lời.
_Tôi nói thật đấy. Ở chỗ tôi mỗi khi nghe thi công cho ba Hương là ai cũng ngán Hương cả.
Hương se lọn tóc trong tay:
_Hương muốn tạo uy tín bằng những công trình có chất lượng thật sự.
_Hương có cái tâm đáng quý.
Hương cười nụ:
_Ðáng tiếc cái tâm của em chỉ có mình anh thấy. Có phải trông em khô khan lắm không?
_Khô khan do nghề nghiệp chứ tâm hồn Hương chắc không đến nỗi nào.
Hương cười nhỏ:
_Anh biết lấy lòng phụ nữ lắm.
Nghĩ đến Tiểu Thư, Nguyên lắc đầu:
_Hương nói sai rồi.
Hương tròn mắt nhìn anh:
_Em nói sai hả?
_Tôi dở cái khoản ấy lắm.
_Không phải anh dở chỉ tại đối phương không nhận ra.
_Hương định nói gì vậy?
Hương chớp chớp rèm mi, giọng rất nhỏ đủ Nguyên nghe:
_Ðám công nhân xầm xì anh luôn luôn quan tâm, chăm sóc vợ nhưng chị ấy lại dửng dưng và hai người luôn cãi nhau.
Nguyên nhìn Hương khó chịu:
_Hương lượm lặt tin tức đó từ đâu?
Hương bối rối:
_Em xin lỗi!
_Vấn đề không phải là lỗi phải mà Hương không nên nói những gì Hương chưa biết chắc chắn.
Hương bặm môi:
_Theo nhận xét của em, họ nói không sai.
Nguyên nhìn sững Hương:
_Hương…
Giọng Hương như gió thoảng:
_Hôn nhân không có tình yêu khác gì địa ngục. Sao anh không giải thoát cho hai người tự do sống theo con tim mình mách bảo.
Nguyên gắt gỏng:
_Con tim tôi mách bảo Hương hãy dừng lại ở đó.
Kim Hương bướng bỉnh:
_Tại sao anh lại chạy theo kẻ không yêu anh. Trong lúc có người có thể vì anh mà từ bỏ tất cả.
Nguyên đưa hai tay lên:
_Ðủ rồi, Kim Hương. Là một cô gái có cái tâm không nên xúi người khác bỏ vợ và mơ tưởng hạnh phúc của người ta.
Nguyên đứng lên:
_Cám ơn bác và Hương có lòng mời tôi đến đây. Tôi phải về, có lẽ Tiểu Thư đang chờ tôi.
Hương nghẹn giọng:
_Anh Nguyên!
Nguyên đi thẳng không một lần nhìn lại. Anh không muốn cho Kim Hương nuôi hi vọng ở anh. Anh lắc đầu ngao ngán.
Ghé hiệu bánh, anh mua mấy lốc sữa và mấy bịch bánh mì cho Tiểu Thư. Uống sữa mãi không biết bao giờ trở thành người lớn đây. Anh không biết cô yêu Hoài Hiếu cỡ nào và hận anh ta cỡ nào chỉ thấy sau đêm đó cô ta trở lại bình thường. Sợ chạm vào nỗi đau của cô nên anh không nhắc đến.
_Cô trốn đâu rồi hả?
Không có tiếng đáp trả, Nguyên lên tầng trên cũng không có cô ở đó. Lao vào phòng ngủ, Công Nguyên hốt hoảng bởi cái hỗn loạn ở đây. Ðồ vật nằm tứ tung, còn Tiểu Thư thì sóng soài dưới đất. Bên cạnh chai rượu của anh đã cạn khô.
Bế cô lên giường, lấy khăn lạnh lau mặt cho cô, dọn dẹp lại căn phòng cho ngăn nắp. Anh thở cái khì, chiếc di động của cô rung lên, anh với tay, ai nhắn tin cho cô đây.
Mở hộp thư, anh thấy cùng một dòng tin nhắn nhưng lặp đi lặp lại nhiều lần: “Hãy quên anh đi, anh đã kết hôn ở Úc”.
Nguyên khoá luôn máy sau khi xoá hết tin nhắn. Tiểu Thư ngã quỵ sau tin này. Hoài Hiếu thật độc ác, tại sao lại làm cho Tiểu Thư đau khổ như thế.
Chợt nhớ gì đó, Nguyên mở máy Tiểu Thư lên, anh đi tìm số máy gởi tin nhắn. Không phải số của Hoài Hiếu nhưng biết đâu anh đổi số khác. Ghi lại số máy qua máy của anh rồi xoá tất cả dấu tích tin nhắn.
Tiểu Thư cựa mình, Nguyên vội lao đến: