Tiểu Thư Tinh Nghịch

Chương 10


Bạn đang đọc Tiểu Thư Tinh Nghịch: Chương 10

Tiếng nhạc từ máy di động Tiểu Thư vang lên, cô biết ai đang gọi cô. Đưa mắt nhìn Công Nguyên, cô thấy đôi mày anh khẽ cau lại khó chụi.
Tiểu Thư đứng lên đi ra xa một chút. Cô mở máy:
– Alo Thư đây!
– Anh đứng dưới nhà, anh cần gặp m, mười lăm phút thôi. Anh chờ em!
Tiểu Thư quay lại, cô không biết phải mở lời sao với Công Nguyên. Anh đã tốn công vì ngày sinh của cô, làm anh đau lòng lúc này cô không nỡ.
Công Nguyên hất hàm:
– Hắn hả?
Tiểu Thư giả là:
– Chúc mừng sinh nhật thôi mà.
Uống hết ly rượu đầy, Nguyên nói:
– Không cần phải dối lòng, cô đi gặp hắn đi!
Tiểu Thư tròn mắt:
– Anh…
Nguyên đứng tựa vào ban công:
– Hơn mười lăm phút không thấy cô trở lên, tôi sẽ cho cô ăn tát tai đấy.
Tiểu Thư mĩm cười, cô chạy như bay xuống dưới. Vừa mở cánh cổng to đùng cô đã lọt thỏm vào vòng tay của Hòai Hiếu.
– Sao anh biết em ở đây?
Liếc lên ban công anh cười:
– Nguyên tổ chức sinh nhật cho em hả?
Khẽ gật đầu cô cười nhỏ:
– Lãng mạng lắm!
– Trông em hạnh phúc thì phải.
– Anh không thích?
– Không! Anh muốn em luôn được hạnh phúc.
Thò tay vào túi, Hòai Hiếu lấy ra một hộp nhỏ, bật nắp, Tiểu Thư thấy chiếc nhẫn hạt xòan lấp lánh”
– Anh tặng em!
Tiểu Thư lùi ra:
Chờ Tiểu Thư khuất sau cánh cửa, Hòai Hiếu mới cho xe lao đi. hình như có tiếng anh thở dài.
– Vui vẻ không?
Thư đặt mọi thứ xuống đất, cô cười:
– Vui lắm!

– Hắn tặng cô à?
– Phải.
– Tôi vẩn chưa tặng quà cho cô. Cô nhắm mắt lại đi!
Thư nhắm mắt lại. Nguyên nói:
– Đưa tay ra.
Thư xòe ra, nhưng chờ hòai không thấy quà. Cô khẻ mở mắt, Nguyên không còn ngồi bên cô. Dáng anh đứng ngòai ban công thật buồn tẻ.
– Anh sao vậy?
– Không sao.
– Quà tôi đâu?
– Có lẽ cô không cần.
-Tại sao?
Giọng Nguyên cay đắng:
– Một mình cô không thể đeo cùng lúc hai chiếc nhẫn
Thư vô tư:
– Tôi sẽ cất thật kỹ.
– Tôi không muốn vậy.
– Tôi sẽ đeo hai tay.
– Hắn còn tặng gì cho cô?
Tiểu Thư bối rối, cô mấy máy:
– Anh ấy…hôn tôi.
Nguyên nhìn xóay vào mắt cô:
– Tôi cũng muốn như hắn.
Thư trợn mắt:
– Anh…
– Cũng là quà, của hắn cô nhận, của tôi không muốn lấy là sao?
– Tôi nhận chiếc nhẫn của anh.
– Kèm theo nụ hôn.
Tiểu Thư quay đi:
– Thật ra anh muốn gì?
– Muốn cô đối xử công bằng.
– Tôi không thể.
– Tôi van xin cô.
– Tôi không cho.
– Tôi dùng vũ lực với cô?
– Lập tức tôi sẽ biến mất khỏi cuộc đời của anh.
Nguyên cười nhạt:
– Thết đấy.
Thư dọn dẹp mọi thứ:
– Tôi muốn về.
– Về đâu?
Thư ngạc nhiên:
– Về nhà chứ về đâu?
– Đây là nhà của tôi và cô. Cô còn muốn đi đâu nữa?
Thư kinh ngạc:
– Nhà riên ư!
– Cô được tự do hò hẹn rồi, có vui không?
– Tôi nghĩ người vui là anh. Anh tự do tự tại, Không phải khó chụi vì lúc nào cũng gặp tôi. Còn nữa, khỏi phải ngũ dưới đất.
– Ai bảo vậy?
Thư nhìn quanh:
– Chả lẽ ngôi biệt th75 này chỉ có một phòng?
Nguyên cười khóai chí:
– Tôi và cô vẫn phải ngủ chung với nhau.
Thư đáp tỉnh rụi:

– Tôi ngủ ở ngòai.
– Tôi nghe nói ở đây ban đêm có ma.
– Đừng dọa tôi.
Nguyên nhún vai:
– Vậy tùy cô.
Nguyên dúi hộp quà vào tay cô:
– Quà của cô đây, kẻo lại bảo tôi nhỏ mọn. Còn nụ hôn tôi cho nợ, sau này lời lãi tôi tính luôn.
Không chờ Tiểu Thư trả lời anh đi vào trong.
Tiểu Thư dọn mọi thứ vào nhà, cô tò mò ngắn căn nàh thật kỹ. Tầng trên như một cái sàn rộng không có phòng ốc. Bên dưới phòng khách rộng rãi, bếp ăn và khu vệ sinh cũng thóang như lời Nguyên nói, chỉ có môt phòng ngủ.
Nguyên đang nằm dài trên bộ salon. Anh có vẻ tá túc đêm nay ở đây. Cô đẩy cửa bước vào, mọi thứh đều tinh tươm và mới đẹp. Một bàn phấn được đặt trước cửa sổ, cái tủ lạnh đặt ở góc phòng. Thư mở tủ, cô mĩm cười vì trong ấy đầy ắp sữa. Trên đầu tủ mấy bịch bánh mì sandwich.
Tiểu Thhư mở túi sách của Hòai Hiếu, cô súyt kêu lên vì trong túi tòan là sữa với bánh mì. Hai người định nuôi cô béo phì hay sao vậy.
Cô mở cửa nhà tắm, cái bồn tắm làm cô thích thú. Tiểu Thư ngâm mình vào đó một lúc mới chụi lên giường. Xòe tay ngắm nhìn chiếc nhẫn Hòai hiếu tặng, cô như cảm nhận được nụ hôn của anh trên môi mình. Tình yêu thật là kỳ diệu.
Công Nguyên vẫn làm công đọan cuối cùng là vào phòng kéo mền đắp cho cô, ngắm cô ngủ và nhẹ gót trở ra ngòai.
Tiểu Thư xếp hồ sơ cất vào tủ, cô chờ Công Nguyên đến đón. Máy cô đổ chuông cô đáp:
– Tôi đây!
– Cô tự về hay ở đó chờ tôi?
– Anh chỉ cần nói với tôi môt tiếng, tôi có đôi chân. Đâu cần làm ra vẻ anh là người quan trọng.
– Tôi đâu dám chọc giận người hay gây sự như cô, lỡ cô cáu kỉnh, cô gọi điện vẫn có người đến đón cô về.
Tiểu Thư gắt gỏng:
– Thế thì gọi cho tôi làm gì?
– Dù sao cô cũng đang chờ tôi mà.
– Đồ đáng ghét!
Tắt máy, Thư quàng túi xách lên vai. Cô chưa có ý định về nhà lúc này nên không gọi taxi.
Lang thang vài bước, Cô kinh ngạc kêu lên:
– Thy Nga!
Nga ngúng nguẩy:
– Bộ tôi là ma sao cô kêu to quá vậy?
– Cô làm gì ở đây?
Khẽ nhún vai Nga đùa cợt:
– Đường đi công cộng, cô đi được tôi thì không.
Thấy Nga không có thàng ý, Tiểu Thư hơi e dè:
– Cô tìm Công Nguyên hả?
– Không! tìm cô!
– Tìm tôi?
Nga bắt đầu gây sự, cô xỉ vào ngực Tiểu Thư:
– Cô thừa biết tôi và Hòai Hiếu kết thân, tại sao cô còn đi tìm anh ấy?
Tôi đâu có dư hơi mà đi làm cái chuyện cọc đi tìm trâu.
Thy Nga lồng lên:

– Cô định ám chỉ gì hả?
– Tôi không ám chỉ gì hết. Tôi nói cho cô rõ, tôi không hề đi tìm anh ấy.
Thy Nga bặm môi gật gật đầu:
– Cô ình có sức hút để anh ta tự tìm đến?
– Tôi thiết nghĩ chuyện anh ấy có tìm đến tôi hay không đó là chuyện riêng tư của tôi. Cô không cần bận tâm.
– Nhưng anh ta là của tôi.
Tiểu Thư cười nhỏ:
– Vậy á? Vậy thì về mà giữ anh ấy, tìm tôi làm gì?
Thy Nga xô bờ vai Tiểu Thư:
– Cô còn nói, nếu không vì cô anh ấy đã nghe lời mẹ cưới tôi rồi. Mẹ anh ấy cũng chấp nhận tôi nhưng vì cô, anh ấy quyết từ chối. Bây giờ thì sao, cả tôi và cô cũng không được lấy anh ấy.
Tiểu Thư tái mặt:
– Cô muốn nói gì?
Thy Nga cười khan:
– Thế đấy!
cả cô cũng không là gì cả. Tôi và cô là hai kẻ mộng du, anh ta đã lừa dối tôi và cô.
– Ai lừa ai?
– Cô đừng có làm con nai vàng ngơ ngác nữa. Anh ta đi rồi.
Thhư kêu lên thỏang thốt:
– Đi đâu?
Thy Nga ôm mặt khóc nấc lên:
– Đi úc.
Tiểu Thư nghe đất sụp dưới chân mình. Cô lùi lại vài bước, tựa lưng vào tường trấn tỉnh. Cô run tay lấy điện thọai bấm số quen thuộc, dõng tai nghe:
– Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau.
Tiểu Thư thất thần trái tim cô như đau nhói:
– Thy Nga!
Nga bấu vào vai Thư đau diếng:
– Cô vui lòng chưa, bây giờ anh ta đã cao chạy xa bay. Giữa tôi và cô ai đau lòng hơn ai đây. Cô có Công Nguyên sao còn nhận lấy tình cảm của anh ấy? Cô có thể đạp lên dư luận mà đi không? Cô có thể đòi ly hôn với chồng vì lý do cô ngọai tình không? Nếu đã thế tại sao cô ngăn anh ấy đến với tôi. Tại sao chư?
Tiểu Thư nhẹ gỡ tay Thy Nga ra:
– Tôi không biết gì hết tôi về đây!
Tiểu Thư đi như chạy, đầu óc trống rỗng, môt nỗi buồn kỳ lạ cứ xâm chiếm lấy cô.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.