Đọc truyện Tiểu Thư Thất Lạc – Chương 29
“- Tất cả học sinh chú ý!” Một âm thanh nam “thánh thót” vang lên. Toàn trường lặng im phăng phắc.
Ly và Tâm thở phào nhẹ nhõm, Linh và Yến dừng hành động. Huy cũng nghiêm túc lại, còn Kiệt và Thiên nghĩ thầm “được cứu rồi!”.
“- Đây là chuyện gì xảy ra? Tại sao một mảnh bừa bộn như chiến trường thế
này? Rốt cuộc là khiêu vũ hay là khiêu chiến? Hửm?” Thầy hiệu trưởng nạt nộ, giọng nói đầy tức giận.
“- Mấy em kia đứng trên bàn làm gì? Do mấy em phải không?” Thầy quát.
Cả bọn im lặng, mọi người thì thầm cầu nguyện cho bọn nó, còn bọn nó thì
chẳng tỏ vẻ gì là sợ hãi có. Một số người ghen ghét bọn nó thì lại cảm
thấy vui mừng phấn khởi.
“- 10p cho toàn bộ giải tán! Riêng mấy
em trên bàn kia ở lại! Bắt đầu tính giờ!” Thầy hiệu trưởng nhẹ nhàng
nói, giọng nói lại lạnh như băng.
Chưa đến 10p, khung cảnh nhốn nháo sôi động giờ hiu hắt vắng te. Có người bỏ chạy còn để quên dép nữa chứ!
Cả bọn trở lại với mặt đất, Minh từ phòng điều khiển cũng chạy tới bên thầy hiệu trưởng, đi về phía bọn nó.
“- Thế này là thế nào?” Thầy nghiêm giọng hỏi. Ly định lên tiếng trả lời thì Minh ngăn lại.
“- Là mấy bạn ham vui, hơi quá phấn khích, thầy đừng trách!” Rồi quay lại
phía Ly nháy mắt ra hiệu. Không phải thầy hiệu trưởng cùng phe bọn nó
sao? Sao lại nói dối.
“- Dù quá mức vui vẻ nhưng cũng không thể làm thế này được! Như vậy còn ra thể thống gì nữa?” Thầy nghiêm giọng trách phạt.
“- Bọn em sẽ phụ trách! Thầy yên tâm!” Kiệt tiến lên nói vẻ cam chịu. Yến
nhìn Kiệt hơi khinh thường thái độ này của Kiệt, Linh lại thấy tức giận, bất bình thay cho Kiệt, muốn lên tiếng đòi lại công bằng cho Kiệt
lắm… nhưng…. nhưng… ai bảo thầy hiệu trưởng cũng là super star
trong lòng nó??!! “Ôi! Già mà vẫn phong độ, tức giận vẫn không giảm đẹp
trai, ước gì mình ra đời sớm tí nữa” Linh tậc lưỡi nghĩ thầm.
Thầy hiệu trưởng hầm hừ bỏ đi. Còn lại mấy người, Ly vội lên tiếng hỏi:
“- Sao vậy? Tại sao lại nói thế? Vốn dĩ chúng ta đâu phải…..” Ly đang
khó hiểu, vừa cảm thấy uất ức hỏi thì Thiên đã bịt mồm Ly lại:
“- Chúng ta tự làm phải tự chịu thôi! Mau đi thu dọn đi!” rồi ghé vào tai
Ly nói thầm “Có thể còn có người đang theo dõi, đi xem có thu được gì để biết họ cho gì vào đồ ăn” rồi thả Ly ra. Ly ra nói thầm với Yến và
Linh, Tâm đã có Minh bảo ban rồi.
8 đứa, chia đều mỗi đứa phụ
trách “thu dọn” 5 bàn. Ly ra mấy bàn lúc ban đầu mình đứng, nhớ lại lúc
đẩy một nam sinh xô ngã tên “có hành động mờ ám”, hắn có làm rơi một cái lọ. Ly tìm xung quanh một hồi cũng thấy một cái lọ trong đống bừa bộn.
Nhét vội vào trong túi. Lại tiếp tục tìm kiếm.
Phía bên kia, Kiệt cũng tìm được một lọ, dò xét kết quả tìm được thêm 3 lọ. Thiên cũng tìm được 2 lọ, Huy 3 lọ, Minh 3 lọ. Tâm, Yến tìm được 2 lọ, Linh không tìm
được gì hết.
Tất cả tụ tập lại, kết quả Ly tìm được 3 lọ. 2 lọ
nhét túi nên cầm 1 lọ, Thiên cũng cho vào túi. Còn lại mọi người cầm tay nên quyết định tìm một cái túi để chung vào:
“- Mấy lọ này đựng gì không biết? Ngửi không thấy mùi gì! Cũng không có màu gì?” Thiên thắc mắc.
Thiên vừa dứt lời, một nhóm người xuất hiện, chính là mấy người vừa nãy:
“- Mày không cần biết! Đưa mấy cái lọ ấy đây!” Tên đi đầu lên tiếng, tiếng nói nghe không ra là trai hay gái, chắc hắn cố ý thay đổi giọng nói để
không bị nhận ra. Tại cả đám người, nếu mặt không vẽ hề vẽ quỷ thì cũng
đeo mặt nạ, chả biết được là ai với ai nữa.
“- Sao bọn tao phải đưa cho bọn mày?” Thiên nhếch mép cười, khoanh tay, vênh mặt nhìn đám người kia.
“- Không đưa thì bọn tao tự lấy” Tên đó nói rồi lao lên. Đám phía sau cũng lao lên theo. 8 đứa bọn nó đứng sát bên nhau, chờ đợi phản công.
Một đằng 8 người, và một đằng gần 40 người. Lợi thế về ai cũng đã rõ.
“- Lấy đông hiếp ít không phải hành động quân tử!” Thiên đấm một tên, đá một tên, lại xô một tên, uýnh liên tục.
“- Thắng làm vua, thua làm giặc, không cần nhiều lời!” Tên cầm đầu nói.
Minh với Huy tuy không võ nghệ cao cường, nhưng thân con trai đánh đấm không cần võ, hơn nữa đám người đó không phải ai cũng biết võ. Khổ một cái,
Tâm và Linh hai nàng vốn thuộc loại “mỏng mang dễ vỡ”, vật lộn với đám
con gái cào cấu túm tóc thì được chứ với con trai thế này thì:
“- Au ui! Gãy tay mất, hix hix!” Linh la lên đau khổ. Bọn nó đang tập
trung cao độ cũng phải liếc ra một cái. Một tên đuổi, nàng ta chạy, bị
tóm lại đã la lên rồi.
Giật mãi tên kia không buông tay, Linh cứ
lao đầu chạy, tên kia thì ra sức giữ. Bực mình, Linh dẫm mạnh đôi guốc
gót nhọn lên chân tên kia, tên kia bị đau hét thảm, buông tay Linh ra,
hai tay ôm chân nhảy lò cò.
Linh quay lại nhìn tên “níu kéo” mình với ánh mắt rực lửa. Nó đã muốn bỏ của chạy giữ mình rồi mà tên kia còn đuổi theo “Đã vậy đừng trách ta đây độc ác, là ngươi tự tìm xui xẻo”
Linh nghĩ.
Linh cúi xuống tháo đôi guốc, hét lớn lên tinh thần:
“- Yaaaaaaaaaaa!” Hùng dũng lao đến xô ngã tên kia. Với 1 chân tên kia
đứng còn không vững, bị Linh “vận nội công” dùng toàn lực thế, ngã mạnh
xuống đất:
“- A!” lại hét thêm một tiếng.
“- Cây muốn lặng mà gió không ngừng, là mi tự tìm đến, tiếp chiêu đi” Vừa nói, Linh vừa
giơ guốc lên, hạ xuống đương nhiên là trên người tên kia……..
“- Này thì níu nè! Này thì kéo nè! Níu bà hả? Kéo bà hả? Chết nha con!”
Linh dùng toàn lực phang guốc vào người tên kia. Tên kia la hét liên
tục, đang định vùng lên thì Linh nhanh hơn đứng bật dậy, dùng chân đạp
mạnh:
“- Muốn phản lại? Nằm mơ đi, bà đây còn đánh chưa đã đâu!
Chết đi! Chết đi!” Linh đá, giẫm liên tục, vẻ mặt phấn khích, ánh mắt
sáng rực. Tên kia càng hét, Linh càng đạp sung sướng, đạp đau chân, Linh nhảy người lên định “lấy mông đè người”, đè chết tên kia.
“- Hây!” Linh nhảy lên. “bịch”, mông Linh “hạ cánh” an toàn.
“- AAAAAAAAAAAAA” Một tiếng hét thảm vang lên.