Bạn đang đọc Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt [ Xuyên Không, Dị Giới] – Chương 198: Q.6 – Chương 49.4
“Ta nói cho Hắc Tử một chút, cũng gọi người của ta tới.” Tử Tiêu nói, “Nếu Ngu Hành hắn muốn đến đây, chúng ta giải quyết hết ân oán một lượt vậy.”
” Tốt.”
Tử Tiêu liên hệ với Hắc Tử, bảo hắn trực tiếp đưa đưa người tập kết lúc trước đến địa ngục Vô Gian, sau đó lại liên hệ với Thất Nguyệt, nghe thấy bên hắn truyền đến tiếng nữ tử mời rượu.
“Nếu ngươi không muốn vĩnh viễn bị nữ nhân ghét bỏ, lập tức lăn đến chỗ Thiên Quân cho ta!” Tử Tiêu nói một câu rồi cắt đứt thông tin thạch.
Trong một quán rượu, Thất Nguyệt nhìn người trước mắt hô uống rượu sau đó phịch một tiếng ngã lên trên bàn, nghĩ tới lời nói của Tử Tiêu, bất đắc dĩ thở dài: “Quên đi, mặc kệ, ai bảo ngươi uống rượu ! Đến lúc đó ta nói đã hỏi ngươi, tự ngươi cam chịu !”
Sau đó hắn đi đến bên người nữ tử, giang tay ôm lấy nàng bay đến ngoài thành, rất một cái thần khí ra vẽ trên không trung, thông đạo đi thông địa ngục Vô Gian lập tức mở ra.
“Chúng ta cùng nhau đi qua nhiều nơi như vậy, giờ ta mang ngươi đi địa ngục chơi đùa nha!” Thất Nguyệt nói, ôm người uống say mèm vào thông đạo. Chỉ chốc lát sau đã xuất hiện ở trước mặt bọn Tử Tiêu.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn Thất Nguyệt ôm một nữ tử đi đến, đặt nàng trên ghế một bên, hơi tò mò sau khi nàng rời khỏi Thất Nguyệt đi đâu.
Thất Nguyệt đặt nữ tử rồi, đi đến trước mặt bọn họ hỏi: ” Vội vàng gọi ta như vậy làm cái gì?”
Tử Tiêu dùng biểu tình quả nhiên ngươi đi làm chuyện này nhìn Thất Nguyệt, nói: “Gọi ngươi thì đương nhiên là xảy ra chuyện .”
“Xảy ra chuyện gì?” Thất Nguyệt hỏi. Muốn Tử Tiêu kêu mình về, lại là gọi đến địa ngục Vô Gian, hắn cảm thấy hẳn là xảy ra chuyện lớn.
Tử Tiêu nói hành động của Ngu Hành cho Thất Nguyệt, cũng nói chuyện nội loạn của địa ngục Vô Gian. Thất Nguyệt nghe xong cũng hiểu được chuyện trọng đại.
“Các ngươi đang nói cái gì?” Một giọng nói thanh lệ chen vào.
Thất Nguyệt nghe giọng nói này, thân hình cứng đờ, chuyển qua, nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp ở bên người nữ tử hắn ôm đến, hiển nhiên nàng đã cho nàng ấy dùng dược tỉnh rượu.
“Thiên Diệp…” Thất Nguyệt không nói gì nhìn Độc Cô Thiên Diệp.
Độc Cô Thiên Diệp nhún nhún vai, nói: “Ta thấy nàng ấy cau mày, tưởng nàng uống rượu hơi khó chịu, cho nên mới cho nàng dùng dược tỉnh rượu.”
Nàng nói cứ như là rất suy nghĩ vì nàng kia, nhưng Thất Nguyệt thấy được ý cười thật sâu nơi đáy mắt nàng.
Nàng kia nhìn Thất Nguyệt, đi đến bên người hắn hỏi: “Không phải chúng ta ở tửu lâu uống rượu sao? Sao lại đến nơi đây? Đây là đâu vậy?”
“Vô Song, này, đây là địa ngục Vô Gian.” Thất Nguyệt nhìn Thích Vô Song, trả lời.
“Địa ngục Vô Gian? ! Ngươi đang nói giỡn hả? Chúng ta không vi phạm lời thề, sao có thể đến địa ngục Vô Gian chứ?” Thích Vô Song không tin nhìn Thất Nguyệt.
“Thật mà, ngươi uống say, ta bị kêu đến đây, để ngươi một mình ở tửu lâu uống rượu tiếp thì ta lo lắng, nên mang ngươi đến đây.” Thất Nguyệt nói.
“Ta vẫn cảm thấy nói chuyện với ngươi rất hài hước, người cũng không tệ. Nhưng chê cười này tuyệt không buồn cười.” Thích Vô Song nói, “Ta muốn về nhà, phụ vương ta lâu như vậy không thấy ta chắc chắn sẽ sốt ruột !”
Thích Vô Song nói xong chạy ra ngoài, vừa mới chạy tới cửa lập tức ngây dại.
Cung điện màu đen, bầu trời đục ngầu im lặng, đội thị vệ do khô lâu tạo thành tuần tra trong cung điện, không giống như là Thất Nguyệt vui đùa với nàng. Thất Nguyệt chạy ra theo, giữ chặt Thích Vô Song.
Thích Vô Song chậm rãi xoay người, nhìn Thất Nguyệt, hỏi: “Nơi này thật sự là địa ngục Vô Gian?”
Thất Nguyệt gật gật đầu, nhìn thấy sợ hãi trong mắt nàng, ôm lấy nàng nói: “Thực xin lỗi, ta không nên không hỏi ý kiến của ngươi đã mang ngươi lại đây! Nếu ngươi muốn về, hiện tại ta sẽ đưa ngươi về.”
“Ta còn có thể trở về sao?” Thích Vô Song nằm trong lòng hắn hỏi, “Không phải nói đến địa ngục Vô Gian thì vĩnh viễn không thể rời khỏi sao?”
“Ta có thể mang ngươi đến, tự nhiên cũng có thể mang ngươi về.” Thất Nguyệt nói, “Ta đi vào nói cho bọn họ một chút, sau đó sẽ đưa ngươi về.”
“Ngươi là quỷ sao?” Thích Vô Song hỏi.
“Không phải.” Thất Nguyệt thấy Thích Vô Song ngoan ngoãn đứng trong lòng mình, trái tim hóa thành một vũng nước xuân.
“Vậy vì sao ngươi có thể ở tự do qua lại địa ngục Vô Gian?” Nghe thấy mình ở địa ngục Vô Gian, phản ứng thứ nhất của Thích Vô Song là sợ hãi, muốn đi về. Giờ ở trong lòng Thất Nguyệt, cảm thấy hình như không sợ hãi như vậy, lòng hiếu kỳ bắt đầu chiếm thượng phong.
“Bởi vì…” Thất Nguyệt muốn giải thích, Độc Cô Thiên Diệp ở bên trong ho khan một chút, nói: “Hai người các ngươi tính tiếp tục tú ân ái ở cửa cho nhóm khô lâu đó xem hả?”
Thích Vô Song nghe thấy Độc Cô Thiên Diệp nói tú ân ái, mặt nhịn không được đỏ, nhưng cũng không phủ nhận, đi theo Thất Nguyệt về đại điện. Thất Nguyệt giới thiệu thân phận người ở đây với nàng, nghe được nàng sửng sốt sửng sốt .
“Vương Địa ngục Vô Gian không phải lớn lên rất khủng bố sao? Nghe nói có hai cái sừng, còn có ba cái đầu” Thích Vô Song nhìn Mộng Thiên Quân nói.
“Khụ khụ…”
“Ha ha!”
Không khí vốn hơi ngưng trọng bị lời nói của Thích Vô Song đánh vỡ, mọi người đều cười rộ lên. Bách Lý Như Yên cao thấp đánh giá Mộng Thiên Quân một chút, nói: “Ca, có phải huynh làm chuyện xấu gì không, nên mọi người đều nghĩ huynh rất khủng bố?”
Mộng Thiên Quân trừng mắt nhìn Bách Lý Như Yên một cái, nói: ” Được rồi, nói chính sự.”
“Đúng vậy, trước tiên nói chính sự! Ta còn phải đưa nàng về đó.” Thất Nguyệt kéo Thích Vô Song xấu hổ đỏ mặt vào trong lòng, nhìn bọn Tử Tiêu hỏi.
“Hảo.” Độc Cô Thiên Diệp nói, “Vừa nãy đã nói, phái Ngu Hành người của Duy Hòa đội địa ngục Vô Gian, muốn giải quyết chúng ta. Thiên Quân đã muốn tập kết xong thực lực của địa ngục Vô Gian, không lâu nữa Hắc Tử cũng sẽ mang mọi người của Cửu Thiên Huyền Giới lại đây…”
“Đợi chút.” Thất Nguyệt đánh gãy lời nói bọn họ, hỏi: “Vì sao không ngăn cản hành động của Ngu Hành? Không nên chờ hắn mag người lại đây mới đến nghĩ biện pháp chứ?”
“Hắn bên phe Ngũ vương gia.” Mộng Thiên Quân giải thích nói, ” Vì Thập Nhất vương gia tạo phản, đã sớm phong kín tin tức trong phạm vi thế lực của hắn. Chờ ta được tin tức, Ngu Hành đã phái đại bộ phận người tới .”
Thất Nguyệt trầm mặc , hỏi: “Ta phải làm cái gì?”
“Ngươi chờ Hắc Tử đến đây rồi, cùng hắn mang bọn họ đi chế trụ quân đội của Ngu Hành.” Tử Tiêu nói.
Lúc này Thích Vô Song mở miệng , hỏi: “Ngu Hành, có phải là Thiên Tôn hay không?” Nhìn đến Thất Nguyệt gật gật đầu, tiếp tục hỏi: ” Vậy không phải hắn rất lợi hại sao? Ngươi đi kiềm chế lực lượng của hắn có phải rất nguy hiểm không?”
Thất Nguyệt sờ sờ mái tóc của nàng, dịu dàng nói: “Ngươi yên tâm, một hồi ta sẽ đưa ngươi về, không có nguy hiểm .”
Thích Vô Song không nghĩ qua có một ngày sẽ tiếp xúc đến chuyện như vậy, nghe thấy Thất Nguyệt có nguy hiểm, trái tim muốn rời khỏi tâm không bức thiết như vậy nữa, ngược lại có cảm giác lưu luyến.
Độc Cô Thiên Diệp cảm nhận được tâm trạng của Thích Vô Song, nói: “Tiễn bước có lẽ sẽ không còn được gặp lại nữa.”
Thích Vô Song nghe thấy lời nói của Độc Cô Thiên Diệp thì thân thể run lên, Thất Nguyệt liếc mắt nhìn Độc Cô Thiên Diệp một cái, nói: “Chuyện này một hồi rồi nói sau. Thiên Diệp ngươi tìm được Hắc Ám Linh Châu chưa?”
“Chúng ta đang muốn nói vấn đề này.” Độc Cô Thiên Diệp nói, sau đó xoay người nhìn Mộng Thiên Quân, hỏi: “Ngươi nói có biết chỗ Hắc Ám Linh Châu, ở đâu vậy ?”
“Lần xuất hiện cuối cùng của Hắc Ám Linh Châu một trăm năm trước, ” Mộng Thiên Quân nói, “Trong tay một Quỷ Vương ở tầng mười tám.”
“Quỷ Vương?” Độc Cô Thiên Diệp nhìn Mộng Thiên Quân hỏi, “Quỷ Vương là xưng hô gì?”
“Người vi phạm lời thề của không gian bị thiên địa quy tắc đánh tới tầng mười tám của địa ngục. Hoàn cảnh sinh tồn nơi đó ác liệt nhất. Hơn nữa bọn họ vào tầng mười tám thì không thể đi khỏi.” Mộng Thiên Quân nói, “Quỷ Vương là thế lực phân chia của nơi đó, cả mười tám tầng tổng cộng có năm Quỷ Vương, cơ hồ lũng đoạn toàn bộ tài nguyên. Những người khác muốn sinh tồn, phải dựa vào một Quỷ Vương nào đó mới được.”
“Hắc Ám Linh Châu ở trong tay ai?” Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
“Quỷ Vương Kiều Hoàng. Người thực lực mạnh nhất trong năm Quỷ Vương. Trăm năm trước lúc hắn tổ chức sinh nhật mười vạn tuổi lấy triển lãm ra với mấy Quỷ Vương khác.” Mộng Thiên Quân nói.
“Ta và Tiêu đi tìm Hắc Ám Linh Châu. Thất Nguyệt ngươi ở chỗ này chờ Hắc Tử, chờ hắn quân đội đến đây các ngươi cùng bọn Thiên Quân hành sự tùy theo hoàn cảnh.” Độc Cô Thiên Diệp an bài nói.
” Được.” Tất cả mọi người gật đầu.
“Đúng rồi, sư huynh kia của ngươi, Hác Bằng Du, hắn cũng đi địa ngục tầng mười tám. Ngươi đi thì nhìn xem có thể gặp được hắn không, hắn cũng muốn đối phó Quỷ Vương Kiều Hoàng.” Mộng Thiên Quân nói, “Kỳ thật lấy thực lực của hắn căn bản không phải đối thủ của Kiều Hoàng, ta khuyên hắn hắn cũng không nghe, chỉ có thể vụng trộm phái vài người đi theo hắn.”
“Cảm ơn ngươi, Thiên Quân.” Độc Cô Thiên Diệp nói.
Nghĩ đến Hác Bằng Du nói Nam Cung Phỉ Phỉ là vi phạm lời thề mà bị nhốt vào địa ngục Vô Gian, dựa theo lời nói vừa nãy, cũng có thể là ở tầng mười tám.
“Không khách khí.” Mộng Thiên Quân cười trả lời nói, “Kỳ thật ta tình nguyện ngươi không nói cảm ơn với ta.”
Nghĩ đến lúc trước mình nhận lấy ngọc thạch của Mộng Thiên Quân, trong lòng nàng bỗng nhiên hơi không được tự nhiên. Cười cười, rời khỏi với Tử Tiêu.
Thất Nguyệt mang theo Thích Vô Song đi ra ngoài, Bách Lý Như Yên nhìn Mộng Thiên Quân hơi cô đơn, nói: “Ca, không thể được đến , thì sớm buông đi. Cho mình một cuộc sống mợi.”
“Trăm vạn năm chờ đợi, không phải nói buông là có thể buông .” Mộng Thiên Quân nói, “Tuy rằng không thể được đến, có thể nhìn nàng cũng tốt.”
“Ai…” Bách Lý Như Yên không biết khuyên hắn thế nào.
Đinh Đông đi vào từ bên ngoài, hành lễ với Mộng Thiên Quân và Bách Lý Như Yên, nói: “Vương, quân đội đã trở lại.”
“Vất vả ngươi, Đinh Đông.” Mộng Thiên Quân nói, sau đó xoay người trở lại vương tọa của mình, phân phó Đinh Đông: “Đinh Đông, gọi tất cả tướng quân tới, nếu Ngu Hành muốn chơi, chúng ta đây sẽ chơi đùa cùng bọn họ! Cho hắn biết cái gì kêu có đến mà không có về!”
” Dạ, vương!” Đinh Đông nói xong liền đi ra ngoài.
Bách Lý Như Yên nhìn Mộng Thiên Quân trên vương tọa, trong lòng thở dài.
Độc Cô Thiên Diệp và Tử Tiêu ngồi ở trên người tiểu bay đi Hỏa tầng mười tám, lúc đi ngang qua đệ mười một tầng, xa xa thấy được quân đội khô lâu tuần tra, đề phòng còn muốn nghiêm khắc hơn tầng thứ nhất.
Bọn họ thu liễm hơi thở của mình, không cho quân đội này phát hiện, để tránh đưa tới chiến đấu không cần thiết.
“Xem, là Duy Hòa đội.” Độc Cô Thiên Diệp nhìn tầng mười hai trừ lối vào có quân đội khô lâu thủ vệ, còn có Duy Hòa đội.
“Xông qua hả tỷ?” Tiểu Hỏa hỏi.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn những người đó, nghĩ nghĩ, nói: “Không xông vào, như vậy động tĩnh quá lớn.”
” Vậy làm sao bây giờ?” Tiểu Hỏa hỏi.
Độc Cô Thiên Diệp nghĩ đến Giáng Vực và Giáng Ngục đều ở lại hoàng cung , ảo trận là không thể dùng. Nếu muốn lặng yên không tiếng động đi qua, chỉ có…
“Hai người đợi chút.” Độc Cô Thiên Diệp nói xong đi vào Luyện Yêu Hồ, chờ nàng đi ra, trong tay có thêm một bình thuốc. Nàng mở bình, vẩy độc phấn bên trong vào trong không khí, dùng linh lực hóa thành một cơn gió, thổi độc phấn đi qua, sau đó mang theo Tử Tiêu và tiểu Hỏa vào Luyện Yêu Hồ.
“Di, sao đột nhiên nổi gió?” Người Duy Hòa đội bị gió thổi híp mắt, nói.
“Đúng vậy, địa ngục Vô Gian này sợ là có mấy thập niên chưa nổi gió.” Một khô lâu cũng nói, “Sao ta cảm thấy xương cốt của ta mềm ra vậy?”
“Ta cũng vậy…”
Khô lâu toàn bộ đều mềm xuống. Người của Duy Hòa đội nhìn thấy bộ dáng bọn họ thì cười ha ha, nói: “Khô lâu các ngươi, gặp chút gì thì mềm hết, vô dụng!”
” Đúng, phải dựa vào chúng ta thủ nơi này!”
“Nhưng là, vì sao ta cũng thấy hơi mềm rồi.” Một người của Duy Hòa đội nói xong, ngã xuống.
“Phanh! Phanh!”
Những người khác cũng ngã xuống, người ngã xuống cuối cùng nói một câu: “Trận gió kia có điều kì lạ…”
Chờ tất cả mọi người ngã xuống hét, Độc Cô Thiên Diệp mang Tử Tiêu và tiểu Hỏa đi ra, thả một phen hỏa thiêu hủy bọn họ, sau đó đi tầng mười hai. Đáng thương đám khô lâu bị thiêu thành tro tàn, một trận gió thổi tới, thổi tan tất cả tro tàn.
Tiểu Hỏa mang Độc Cô Thiên Diệp và Tử Tiêu chạy đi, đến tầng mười tám rất nhanh. Lúc bọn họ đi vào cảm thấy có một tầng kết giới bao vây cả tầng mười tám lại, đây là nguyên nhân những người đó không thể rời khỏi tầng mười tám.
Đến tầng mười tám, Độc Cô Thiên Diệp dùng phương pháp Mộng Thiên Quân dạy mình liên hệ với người hắn phái đi theo Hác Bằng Du.
Bởi vì bị phái đi theo Hác Bằng Du, Mộng Thiên Quân nói cho bọn họ sự tồn tại của Độc Cô Thiên Diệp, cho nên khi Độc Cô Thiên Diệp tìm bọn họ, bọn họ không nghi hoặc, trực tiếp nói cho nàng chỗ của bọn họ hiện tại.
Độc Cô Thiên Diệp dựa theo địa chỉ bọn họ cho mà đi tìm, dọc theo đường đi nhìn thấy trên đất màu đen cơ hồ không có chỗ nào màu lục, chỉ có đất đen tuyền, không biết người nơi này sinh tồn thế nào.
“Tiểu diệp nhi, lúc trước Thiên Quân nói với ta, hoàn cảnh nơi này là gian nan nhất trong cả địa ngục Vô Gian. Người vi phạm lời thề đến nơi đây, khả năng sinh tồn rất nhỏ, trừ phi…” Tử Tiêu nhắc nhở Độc Cô Thiên Diệp, “Cho nên khả năng Nam Cung Phỉ Phỉ còn sống rất nhỏ. Mặc dù là sống sót, tình huống của nàng ấy cũng sẽ không tốt, cũng không biết sư huynh nàng có thể nhận chuyện này không.”
Tuy Tử Tiêu không nói rõ, nhưng Độc Cô Thiên Diệp hiểu ý của hắn. Nếu nữ nhân muốn sống sót trong hoàn cảnh như vậy, chỉ có thể bán thân thể tìm chỗ dựa. Tự nhiên Nam Cung Phỉ Phỉ sẽ không ngoại lệ, không biết Hác Bằng Du có thể nhận sự thay đổi của nàng không.
Một đường im lặng, Độc Cô Thiên Diệp và Tử Tiêu tìm ám vệ của Mộng Thiên Quân.
“Chí tôn đại nhân! Thiên Diệp tiểu thư!” Ám vệ hành lễ với Tử Tiêu và Độc Cô Thiên Diệp. Bởi vì Bách Lý Như Yên, tất cả mọi người trong địa ngục Vô Gian kêu Độc Cô Thiên Diệp là Thiên Diệp tiểu thư.
“Sư huynh ta đâu?” Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấy chỉ có một ám vệ, không có bóng dáng Hác Bằng Du, hỏi.
“Hác Bằng Du đi phủ đệ Quỷ Vương Kiều Hoàng.” Ám vệ nói.
Ám vệ được chỉ thị của Mộng Thiên Quân, vốn đang âm thầm bảo hộ Hác Bằng Du, sau khi đi vào phạm vi thế lực của Kiều Hoàng, hắn tìm hiểu được tin tức của Nam Cung Phỉ Phỉ, biết nàng thật sự ở phủ đệ Kiều Hoàng, lặng lẽ ẩn vào tìm nàng, cuối cùng lại bị nàng đuổi ra ngoài. Sau đó hắn biết Nam Cung Phỉ Phỉ sống ở đó thật sự không vui vẻ, thì muốn mang nàng đi. Nhưng thế lực của Kiều Hoàng cường đại, hắn một mình đi căn bản là không phải đối thủ của hắn ta, ám vệ đành phải hiện thân khuyên can, bất đắc dĩ tâm ý hắn đã định, bọn họ lại không thể trơ mắt nhìn hắn đi mạo hiểm, cho nên đi theo cùng. Trước khi đi thu được tin tức của Độc Cô Thiên Diệp, để lại một người tiếp ứng nàng.
Độc Cô Thiên Diệp đã biết ngọn nguồn, nói: “Sư huynh này! Thực lực Kiều Hoàng mạnh như vậy, hắn còn lỗ mãng, đúng là… Chúng ta mau đuổi theo bọn họ!”
Nói xong Độc Cô Thiên Diệp mang theo ám vệ cùng bay đi phủ đệ Kiều Hoàng, một đường lo lắng không thôi, chỉ sợ đi chậm Hác Bằng Du đã mất mạng.
” Đừng lo lắng.” Tử Tiêu cầm tay nàng, an ủi nói.
” Ừ.” Độc Cô Thiên Diệp hít sâu một hơi, nói, “Cho dù chết ta cũng sẽ làm cho hắn sống lại!”
Loading…Rất nhanh, một thành thị lượn lờ khói đen xuất hiện trước mắt bọn họ. Ám vệ chỉ vào tòa thành thị kia, nói: “Đó là Hoàng thành. Hang ổ của Kiều Hoàng.”
Độc Cô Thiên Diệp nhìn thành trì một mảnh tĩnh mịch, trong lòng thoáng nhẹ nhàng thở ra, nói: “Không có tiếng động, hẳn là bọn họ còn chưa xảy ra chiến đấu.”
“Còn có một khả năng là đã xong.” Tử Tiêu nói.
Trái tim Độc Cô Thiên Diệp chợt căng thẳng, nói: “Chỉ mong không phải như chàng nói vậy.”
Đáng tiếc chuyện thường không như mong muốn, chờ các nàng ẩn vào trong thành, liếc mắt một cái thì phát hiện trên đài cao trung tâm thành thị cột vài người.
“Sư huynh!” Độc Cô Thiên Diệp nhìn người chính giữa hô nhỏ. Đã lâu không gặp, nàng phát hiện Hác Bằng Du càng thêm gầy yếu, xương gò má trên mặt nổi lên cao cao, hai mắt lõm xuống thật sâu, nhìn qua rất dọa người.
Giữa đài cao dựng thẳng một cây cọc gỗ, trên đó gắn một cột chữ thập đang buộc lấy một đám người, giữa nhất là Hác Bằng Du, hai bên thống nhất phục sức màu đen là ám vệ mà Mộng Thiên Quân phái tới.
Một người mặc quần áo đỏ thẫm ngồi dưới đài cao, một đám người đứng phía sau hắn. Ám vệ chỉ vào người nọ nói: “Đó là Kiều Hoàng.”
Độc Cô Thiên Diệp nhìn dáng vẻ của hắn, mặt xanh trắng, cũng gầy yếu đòi mạng y như Hác Bằng Du, tà tà tựa vào trên ghế, có nữ tử móng tay thật dài ngồi trên đùi hắn, dựa vào lỗ tai hắn thì thầm to nhỏ.
Bởi vì chú ý Kiều Hoàng, Độc Cô Thiên Diệp chú ý tới hắn sườn mặt trên vai kia, sau khi nhận ra khuôn mặt kia, nàng nhướng mày.
“Làm sao vậy?” Tử Tiêu hỏi.
Độc Cô Thiên Diệp chỉ vào nữ nhân trên người Kiều Hoàng, nói: “Nữ nhân kia, là mẫu thân Tang Ngọc.”
“Tang Ngọc là ai?”
“Muội muội Tang Vũ. Nữ nhân kia là vợ lẽ của phụ thân nàng, bị ta thiết kế mới bị kéo vào địa ngục Vô Gian.” Độc Cô Thiên Diệp nói.
Lúc trước ở đại lục Huyền Nguyệt, nàng thiết kế mẫu thân Tang Ngọc, thật ra lúc đó chỉ muốn cho Tang Vũ thoát khỏi Tang gia, nhưng mẫu thân Tang Ngọc không chịu cúi đầu, cuối cùng bị quy tắc thiên địa xử phạt, mới bị kéo đến nơi này. Không nghĩ tới sau khi nàng đến nơi đây cư nhiên thông đồng với Kiều Hoàng, xem bộ dáng hiện tại, lăn lộn cũng không tệ lắm.
Lúc này Kiều Hoàng vuốt cặp đùi đẹp thon dài trắng nõn trên người mình, nói: “Ngọc Hương, ngươi nói, chúng ta nên xử lý những người này thế nào đây ?”
Mẫu thân Tang Ngọc, Ngọc Hương hiện tại, hai tay ôm cổ Kiều Hoàng, ngực áp lại áp trên người hắn, nũng nịu nói: “Vương, người ta một nữ nhân, làm sao mà biết xử lý những người này ra sao chứ? Nhưng người kia đến vì Phỉ Phỉ muội muội đến, cho Phỉ Phỉ muội muội đến xử lý đi.”
Kiều Hoàng đưa ánh mắt về phía một nữ tử lãnh diễm đang quỳ trước mặt, nói: “Cho nàng xử lý sao? Ừ, này chủ ý không sai. Phỉ Phỉ, nếu người ta là tới vì ngươi, ngươi nói, ta nên xử lý hắn thế nào?”
Nam Cung Phỉ Phỉ quỳ trên mặt đất, thân mình lại thẳng tắp. Nàng giương mắt liếc mắt nhìn Ngọc Hương một cái, sau đó nhìn Quỷ Vương Kiều Hoàng, nói: “Ba mươi tám năm trước, thân thể của ta đã cho Quỷ Vương, giờ là người của Quỷ Vương. Người này chỉ là một người có quen biết thôi, Phỉ Phỉ không biết nên xử lý hắn thế nào!”
“Phỉ Phỉ…” Nghe thấy lời nói Nam Cung Phỉ Phỉ, thân mình chấn động. Hắn biết Nam Cung Phỉ Phỉ nói những lời này là nói cho hắn nghe, thân thể của nàng đã sớm không sạch sẽ, nhưng hắn trong mắt không có tức giận và chán ghét, mà là nồng đậm đau lòng.
Lúc trước vì cứu mình, nàng vi phạm lời thề, bị nhốt vào địa ngục Vô Gian. Nữ tử cương liệt như vậy, bị Quỷ Vương chiếm hữu, hắn có thể tưởng tượng lúc ấy nàng đau khổ cỡ nào. Nếu không tại hắn, bây giờ nàng còn là tiểu thư Nam Cung gia, hoặc là phu nhân Âu Dương gia, dù thế nào cũng sẽ không là cái dạng này! Nghĩ vậy, trong lòng Hác Bằng Du càng thêm oán hận mình.
“Ngươi cũng biết mình là nữ nhân của vương đó hả?” Ngọc Hương đi xuống từ trên người Kiều Hoàng, một trận tiếng chuông thanh thúy theo động tác của nàng vang lên. Lúc này Độc Cô Thiên Diệp mới nhìn rõ dáng vẻ hiện tại của nàng.
Khuôn mặt càng thêm trẻ trung, dáng người xinh đẹp, trên người chỉ mặc một chiếc áo qua ngực, vòng eo mềm mại tinh tế lõa lồ, hạ thân mặc một cái váy trong suốt, bên ngoài bao một lớp sa mỏng, như có như không chặn da thịt tuyết trắng trên người. Dáng vẻ nàng hiện tại, nếu không phải trí nhớ Độc Cô Thiên Diệp có vẻ khắc sâu, nhất định nhận không ra nàng là mẫu thân Tang Ngọc, người khác cũng nhìn không ra đến nàng là đã làm mẫu thân!
” Phải.” Nam Cung Phỉ Phỉ nói, “Ta biết ta là nữ nhân của vương!”
“Ngươi biết mà còn cấu kết của tình nhân ngươi, ngươi muốn phản bội vương hả?” Ngọc Hương lắc lắc thân mình đi đến trước mặt Nam Cung Phỉ Phỉ, ngón tay nâng khuôn mặt của nàng, mị hoặc hỏi.
“Lời này của Ngọc Hương phu nhân là có ý gì? Cho tới bây giờ ta vốn không muốn phản bội vương, vì sao ngươi lại nói như vậy? Chẳng lẽ ngươi muốn mượn cơ hội này trừ bỏ ta sao?” Nam Cung Phỉ Phỉ nhìn Ngọc Hương nói.
“Ta cũng không nhàn hạ như vậy.” Ngọc Hương nói, thu hồi tay mình, đi ra phía sau Kiều Hoàng, hai tay khoát lên vai hắn, nói: “Ta chỉ là rất ngạc nhiên, Nam Cung phu nhân ngươi chuẩn bị xử trí người xâm nhập thế nào?”
Kiều Hoàng dựa vào lưng ghế dựa, lười biếng nói: “Ta cũng rất ngạc nhiên, Phỉ Phỉ, ngươi tính xử trí hắn thế nào vậy?”
Nam Cung Phỉ Phỉ quay đầu nhìn Hác Bằng Du, nhìn bóng dáng gầy yếu của hắn, thương tích trên người càng không ngừng nhỏ máu, nói: “Vương thật sự muốn ta nói sao?”
” Đúng, ta muốn nhìn xem Phỉ Phỉ của ta sẽ xử trí hắn thế nào.” Kiều Hoàng nói.
Cuộc sống hiện tại thật là nhàm chán, khó được có việc vui như vậy, làm sao hắn có thể buông tha đây?
Nam Cung Phỉ Phỉ nhìn vết máu của Hác Bằng Du, gằn từng tiếng nói: “Giết , hắn!”
Kiều Hoàng nghĩ rằng Nam Cung Phỉ Phỉ sẽ cầu xin cho Hác Bằng Du, nghe thấy đáp án của nàng thì khẽ nâng hai mắt, nhìn Nam Cung Phỉ Phỉ nói: “Ngươi xác định muốn giết hắn sao?”
Nam Cung Phỉ Phỉ gật gật đầu.
” Được, ngươi đã nói giết hắn thì giết hắn thôi. Nhưng nên giết hắn thế nào mới tốt đây ?” Kiều Hoàng lại bắt đầu rối rắm .
Ngọc Hương đặt thân thể của mình trên vai Kiều Hoàng, cúi người ghé vào lỗ tai hắn thổi khí, nói: “Vương, nếu không cho Phỉ Phỉ đi giết hắn nha? Cho nàng cắt tiểu đệ đệ của hắn, lại đâm vào tim hắn, cho hắn cảm nhận bị nữ nhân mình yêu thương phế bỏ là cảm giác gì.”
“Ý tưởng này không sai.” Kiều Hoàng giữ chặt tay Ngọc Hương kéo nàng từ phía sau đến trong lòng, hai tay dùng sức vuốt ve trên người nàng, nghe nàng thở gấp, miệng tiến đến cổ của nàng hôn, dùng sức cắn cắn, một đường đi xuống, để lại nhiều đóa hồng mai.
“Ngô…” Ngọc Hương mặc kệ bao nhiêu người nhìn, một bàn tay bắt trên cổ hắn, một bàn tay sờ soạng xuống phía dưới, cho hắn xúc giác nguyên thủy nhất.
“Dâm nữ nhân này!” Kiều Hoàng bị Ngọc Hương biến thành rất thoải mái, nói: “Nhưng ta thích bộ dáng dâm đãng này của ngươi!”
“Ngô, người ta cũng thích vương nga!” Ngọc Hương thở hổn hển, thân thể càng không ngừng áp sát lên người Kiều Hoàng.
“Ngươi thích làm trước mặt nhiều người như vậy, ta sẽ thỏa mãn ngươi!” Kiều Hoàng nói xong hai tay chấn động, chấn quần áo bên ngoài thành mảnh nhỏ, chiếc áo qua ngực duy nhất cũng bị xé xuống, đường cong động lòng người xuất hiện mọi người trước mặt. Kiều Hoàng nhìn thân thể của nàng trong tay mình biến hóa hình dạng, nhìn Ngọc Hương nói: “Tự ngươi đến.”
“Vương thật là hư!” Ngọc Hương nói, nhưng vẫn gấp khó dằn nổi cở quần lót của hắn, kéo váy trong suốt của mình lên trên, chậm rãi ngồi xuống.
“Ngô…” Theo Ngọc Hương động tác, hai người đều phát ra tiếng thỏa mãn.
Dân chúng và binh lính Hoàng thành vây quanh bọn họ, Nam Cung Phỉ Phỉ không đành lòng nhìn thẳng hình ảnh dâm loạn không chịu nổi trước mắt, nhịn không được nhắm hai mắt lại.
Kiều Hoàng bị cảm giác nguyên thủy của thân thể kích thích, ôm thân thể Ngọc Hương đẩy lên, kích thích Ngọc Hương không ngừng quát to. Hắn nhìn thấy Nam Cung Phỉ Phỉ nhắm hai mắt lại, một đạo tử khí đánh đi, đánh nàng lăn hai vòng trên mặt đất.
“Tiện nhân, mở mắt ra mà học!” Kiều Hoàng mắng, nhìn ánh mắt trong suốt của Nam Cung Phỉ Phỉ, thân thể càng thêm dùng sức động.
Lúc này Ngọc Hương cơ hồ đã toàn thân xích quả, nghe thấy lời nói Kiều Hoàng, vừa di động cao thấp, vừa chuyển qua, nhìn Nam Cung Phỉ Phỉ, thấm thía nói: “Phỉ Phỉ muội muội, ngươi, ân, ngươi cần phải học học, hầu hạ vương vui vẻ là bổn phận của chúng ta, ngô, vương thật hư quá, người ta sắp bị ngươi giết chết!”
“Còn có thể nói chuyện, thuyết minh ta còn chưa đủ ra sức!” Kiều Hoàng nói xong, tốc độ nhanh hơn.
“Vương, ngươi, ngươi nói một lát muốn, muốn xử trí bọn họ thế nào đây ?” Ngọc Hương đứt quãng hỏi .
“Chờ chúng ta đã xong, theo ngươi nói mà làm!” Kiều Hoàng nói.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn hình ảnh dâm loạn phía trước và dáng vẻ ồn ào người chung quanh, chán ghét xoay người sang chỗ khác. Lúc chuyển đi qua cũng không quên giữ chặt Tử Tiêu và tiểu Hỏa. Ám vệ muốn chuyển ánh nhìn, bị nàng gọi lại, nói: “Nếu ngươi cũng chuyển mắt, có cái gì ngoài ý muốn làm sao chúng ta biết được?”
Ám vệ không nói gì nhìn Độc Cô Thiên Diệp một cái, vòng vo thân mình một nửa lại vòng vo về.
Tử Tiêu nhìn dáng vẻ Độc Cô Thiên Diệp, nói: “Thật ra chúng ta có thể học tập một chút .”
“Ba!” Một cái tát Độc Cô Thiên Diệp chụp đến trên đầu Tử Tiêu, nói: “Học cái gì mà học? Chàng muốn học cái gì? Quan Âm ngồi sen, lão hán đẩy xe, ngươi muốn học cái gì? !”
“Sao nàng lại biết thứ này ? Xem ra nàng biết rất nhiều nha, đến lúc đó nàng phải dạy ta nha!” Tử Tiêu tiến đến trước mặt Độc Cô Thiên Diệp, tò mò hỏi.
“Ngạch…” Độc Cô Thiên Diệp không nghĩ tới một mạch nói ra những lời này. Trước kia ở địa cầu, thế giới mở ra như vậy, nàng chưa ăn thịt heo còn chưa thấy heo chạy sao? ! Bị Tử Tiêu nói như vậy, nhịn không được mắng: “Lưu manh, cút sang một bên đi!”
” Nàng không thích ta lưu manh với nàng sao? Vậy ta chờ nàng đến lưu manh ta nga!” Tử Tiêu không đứng đắn nói, ám vệ nghe thấy biểu tình cực độ mất tự nhiên. Làm ơn, đáng thương đáng thương người độc thân là hắn đi!
“Mặc kệ ngươi!” Độc Cô Thiên Diệp trừng mắt nhìn Tử Tiêu một cái, nói: ” Chàng nói, Hắc Ám Linh Châu còn trên người Kiều Hoàng sao?”
Nói đến Hắc Ám Linh Châu, Tử Tiêu thu hồi dáng vẻ cợt nhả, còn thật sự tự hỏi một phen, nói: “Thực lực Kiều Hoàng mạnh hơn mấy Quỷ Vương khác không ít, cái đó và Hắc Ám Linh Châu thoát không được quan hệ. Mặc dù hắn không thể làm cho Hắc Ám Linh Châu nhận chủ, từ Hắc Ám Linh Châu được đến một chút lực lượng cũng đủ hắn tiêu hóa thật lâu.”
” Quả thực, Hắc Ám Linh Châu không có khả năng sẽ nhận chủ, vậy hắn được đến lực lượng của Hắc Ám Linh Châu thì cần tiêu hóa một thời gian.” Độc Cô Thiên Diệp nói, ” Vậy lực lượng Hắc Ám của Hắc Ám Linh Châu hắn sẽ không chịu nổi, tất nhiên không có khả năng mang nó trên người .”
Tử Tiêu gật gật đầu, đồng ý phân tích của Độc Cô Thiên Diệp, bổ sung thêm: “Hắc Ám Linh Châu không giống Linh Châu khác, khí Hắc Ám quá nồng, lọ bình thường không chịu nổi lực Hắc Ám của nó. Giờ chỉ cần theo lọ đi tìm.”
“Đến lúc đó bảo Hỏa Linh Châu chúng nó đi tìm, giữa bọn nó có cảm ứng, tìm sẽ nhanh hơn một chút. Ta rời khỏi lâu như vậy, phỏng chừng nó đã quên ta. Tiểu hắc châu vẫn là lãnh lùng nhất!” Độc Cô Thiên Diệp oán giận.
Tử Tiêu cười lắc đầu, nhìn Độc Cô Thiên Diệp, nói: “Đến lúc đó nàng nhìn thấy Hắc Ám Linh Châu thì đừng hù dọa nó nữa. Lần trước nếu không phải nàng hù dọa nó, nó sẽ cho đấu khí với nàng đến lúc nàng rời đi sao?”
“Ngạch, chuyện này chàng cũng biết hả.” Độc Cô Thiên Diệp nói, “Hôm nay cứu bọn sư huynh trước, Kiều Hoàng này không đàng hoàng chút nào! Thuận tiện đả kích hắn một chút, nhìn hắn có thể đi tìm Hắc Ám Linh Châu không.”
“Ân.” Tử Tiêu gật đầu đồng ý.
“Chí tôn đại nhân, Thiên Diệp tiểu thư, bọn họ xong việc.” Ám vệ đỏ mặt nói.
Độc Cô Thiên Diệp và Tử Tiêu thế này mới chuyển lại đây, nhìn Ngọc Hương từ nhẫn không gian lấy ra một cái quần lụa mỏng đơn giản mặc vào, trên mặt là đỏ ửng sau vui thích. Nàng đi đến trước mặt Nam Cung Phỉ Phỉ, nói: “Nam Cung phu nhân học được cái gì vậy? Nếu ngươi học được tí tẹo, cũng không uổng ta ở trước công chúng ra sức dạy ngươi như vậy.”
Nam Cung Phỉ Phỉ ngẩng đầu nhìn Ngọc Hương, không nói lời nào, chán ghét trong mắt không cần nói cũng biết. Bị Ngọc Hương tát một cái, mắng: “Chỉ ngươi cũng dám nhìn ta như vậy? ! Ngươi có tròng mắt xinh đẹp như vậy, nếu như bị ta móc ra, không biết có thể vẫn mê người như vậy hay không?”
Ngọc Hương là sủng cơ Kiều Hoàng thích nhất bây giờ, nàng [NCPP] là không được sủng nhất, lại có chuyện Hác Bằng Du ở đây chưa xử lý, có Kiều Hoàng ở trong này, mặc dù phát hiện động tác Ngọc Hương, Nam Cung Phỉ Phỉ cũng không trốn tránh, sinh sôi bị tát một cái, khuôn mặt trắng nõn nhất thời xuất hiện năm ngón tay đỏ rực.
“Chậc chậc chậc, khuôn mặt này là sinh mệnh thứ hai của chúng ta, Nam Cung phu nhân cần phải yêu quý thật tốt nha! Nhìn dấu vết trên khuôn mặt nhỏ nhắn, ai, đều do ta nhất thời trượt tay!” Ngọc Hương ngoài miệng nói, nhưng trong mắt không có một chút hối hận.
” Được rồi.” Kiều Hoàng nói, “Phỉ Phỉ, cứ dựa theo phương pháp Ngọc Hương vừa mới nói đi làm đi.”
Kiều Hoàng nói rơi xuống, một cây đao ném tới trước mặt Nam Cung Phỉ Phỉ.
“Động thủ đi!” Kiều Hoàng lạnh lùng nhìn Nam Cung Phỉ Phỉ vẫn không nhúc nhích, “Vẫn là nói ngươi vừa nãy nói đùa? Ngươi luyến tiếc?”
“Phỏng chừng là luyến tiếc gian phu của nàng chứ gì? !” Có người cười lớn nói.
“Ha ha ha!” Những người khác cũng cười nhạo theo, “Vương, người phản bội ngài vẫn là ban cho cho chúng ta, làm cho chúng ta cũng vui vẻ vui vẻ đi?”
“Đúng vậy, vương, nhiều năm như vậy qua chúng ta cũng chỉ có hai vị phu nhân, chúng ta muốn nữ nhân mau muốn điên rồi! Tiểu đệ nhà của ta cũng sắp nhớ điên rồi!”
“Ha ha ha…”
Kiều Hoàng nghe cấp dưới mình nói chuyện, tay vung lên, nói: “Nếu hôm nay nàng không nghe lời, vậy thưởng nàng cho các ngươi!”
” Được! Ngao ngao!” Nghe lời nói Kiều Hoàng, tất cả mọi người hoan hô. Có người bảo nàng đi, có người làm cho nàng đừng đi, trực tiếp cùng mọi người cùng nhau vui vẻ vui vẻ.
Nam Cung Phỉ Phỉ nhìn đao trước mặt mình, tay chậm rãi chạm vào chuôi đao. Đứng lên trong tiếng động lớn rầm rĩ chung quanh, từng bước một đi đến chỗ Hác Bằng Du.
Hác Bằng Du nhìn thấy Nam Cung Phỉ Phỉ bị mọi người cười nhạo, đau lòng hô tên của nàng: “Phỉ Phỉ…”
Ám vệ nhìn Độc Cô Thiên Diệp và Tử Tiêu không có động tĩnh, nhịn không được hỏi: “Chúng ta còn không đi cứu bọn họ sao?”
“Đợi chút.” Độc Cô Thiên Diệp nói, “Ta muốn nhìn, sư huynh làm nhiều như vậy, cuối cùng có đáng giá hay không.”
“Thấy thế nào chứ? Nàng cầm đao đi qua rồi kìa!” Ám vệ hơi sốt ruột, bảo vệ Hác Bằng Du an toàn là nhiệm vụ Mộng Thiên Quân giao cho bọn họ, hắn không thể nhìn Hác Bằng Du bị giết mà không đi ra cứu!
“Chờ một chút.” Độc Cô Thiên Diệp nói, hết sức chăm chú nhìn phía trước.
Nam Cung Phỉ Phỉ cầm đại đao chậm rãi đi đến chỗ Hác Bằng Du, vừa đi vừa nói: “Lần đầu tiên gặp mặt, chúng ta tan rã trong không vui; lần thứ hai gặp mặt, ngươi đã cứu ta; lần thứ ba gặp mặt, chúng ta biết thân phận đối phương; lần thứ tư gặp mặt, chúng ta cùng nhau lịch lãm, chậm rãi nảy sinh tình cảm. Ngươi cho ta biết cái gì là vui mừng, cái gì là đau lòng, cái gì là tương tư, ta nghĩ rằng đời này chúng ta sẽ hạnh phúc sống cùng nhau, tựa như chuyện xưa ngươi nói cho ta nghe, nhưng không nghĩ tới cuối cùng cũng là ra đi.
Ngươi trúng độc, ta chạy đến Âu Dương gia đánh cắp giải dược, chạy tới gặp ngươi, vi phạm lời thề. Tuy rằng bị thiên địa quy tắc trách phạt, kéo đến địa ngục Vô Gian, nhưng ta tự nhận mình cũng nhất thế thâm tình. Ngươi ta nên một đao cắt đứt, đều tự sống cuộc sống của mình. Vì sao ngươi còn đến nơi đây đến? Ngươi nghĩ đến xem ta hiện tại có bao nhiêu xấu hả?”
“Không phải, Phỉ Phỉ, ta…” Hác Bằng Du nhìn thấy hai hàng thanh lệ trên mặt Nam Cung Phỉ Phỉ, đau lòng đến không xong, muốn nói mình không phải đến chê cười nàng, yết hầu lại giống bị chặn lại, chỉ có thể kêu tên của nàng.
“Không thì là cái gì? Ngươi làm vương gia của ngươi hoặc là thiếu hội trưởng Công hội Linh sư nghiệp không phải thật tốt? Ngươi tới nơi này làm cái gì? Chúng ta yêu hận không nợ nhau, từ nay về sau nên là ngươi đi dường dương quan của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta! Giờ ngươi xuất hiện ở trước mặt ta là có ý gì? Muốn cứu ta ra khỏi địa ngục sao? Ngươi có cái thực lực kia sao? Ngươi thành dạng này, là cứu ta ra khỏi địa ngục hay là kéo ta cùng chết?”
“Ta không muốn nàng chết, ta chỉ là không nghĩ nhìn nàng chịu khổ trong địa ngục.” Hác Bằng Du nói.
“Chịu khổ? Nữ nhân muốn sinh tồn trong địa ngục, chỉ có dựa vào nam nhân! Ta cũng vậy! Ta đã không phải Nam Cung Phỉ Phỉ trước kia, ta học xong uyển chuyển dưới thân nam nhân, đã không là ta nắm tay cũng đỏ mặt lúc trước!” Nam Cung Phỉ Phỉ vừa nói vừa rơi lệ, tất cả khổ sở trong địa ngục bùng nổ.
“Mặc kệ nàng biến thành thế nào, đều là bảo bối của ta. Mặc kệ nàng làm cái gì, ta đều không trách nàng!” Hác Bằng Du nói.
“Phải không?” Nam Cung Phỉ Phỉ kéo đại đao đi tới, đao tạo ra tiếng vang bén nhọn trên mặt đất, kích thích màng tai mọi người.”Ta làm cái gì cũng không trách ta sao? Ngươi nhìn thấy đao trong tay ta không? Ta muốn dùng nó chấm dứt sinh mệnh của ngươi, ngươi cũng không trách ta cơ à?”
“Mạng của ta vốn là của nàng! Nếu nàng không tới đưa giải dược cho ta, nàng sẽ không sẽ bị kéo đến địa ngục đến, như vậy ta sẽ chết, nhưng nàng vẫn là nàng như cũ, tiểu thư Nam Cung gia, nàng sẽ có trượng phu yêu thương nàng, con nhỏ ngoan ngoãn, cuộc sống hạnh phúc, cho nên mạng của ta là của nàng! Ta đã sống tạm nhiều năm như vậy, đã sớm nên trả lại cho nàng…”
Nam Cung Phỉ Phỉ nghe thấy lời nói của Hác Bằng Du, nước mắt giống như đê vỡ mà rơi xuống, không ngừng lắc đầu.
“Nam Cung phu nhân, ngươi ôn chuyện còn chưa đủ sao? Lại không động thủ, vương sẽ ban ngươi cho nam nhân toàn thành đó!” Ngọc Hương nhìn Nam Cung Phỉ Phỉ chậm chạp không chịu động thủ, thúc giục, “Một đao xuống, cắt hắn, lại một đao đâm vào tim hắn, moi tim hắn ra cho mọi người xem, chẳng lẽ rất khó sao?”
“Đúng vậy, chúng ta đã chờ không kịp ! Ngươi xem lều trại của ta cũng đi ra !” Có người đáng khinh nói, dẫn tới những người đó cười vang một trận.
Hác Bằng Du nhìn Nam Cung Phỉ Phỉ, nói: “Phỉ Phỉ, đến đây đi, ta không trách nàng đâu! Động thủ đi!”
Nam Cung Phỉ Phỉ xoay người nhìn nhìn nằm Kiều Hoàng ở trên ghế, còn có một đám đàn ông phía sau hắn, nhìn thấy Kiều Hoàng đã sắp mất đi kiên nhẫn, tay đã giơ lên, chỉ cần huy xuống dưới, nàng sẽ thành đồ chơi của tất cả nam nhân trong Hoàng thành!
Nàng lắc lắc đầu, xoay người nói Hác Bằng Du: “Thực xin lỗi …” Nói xong nàng giơ đại đao lên, hung hăng chém về phía hắn…