Bạn đang đọc Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt [ Xuyên Không, Dị Giới] – Chương 197: Q.6 – Chương 49.3
“Đùng đoàng!”
Một tia chớp bổ về phía Thập Thất vương gia, tia chớp màu trắng mang theo một chút màu đỏ tươi, nhìn qua vô cùng uy lực. Thị vệ bên người Thập Thất vương gia hút hết toàn bộ tiểu quỷ đang chạy trốn khắp nơi qua đây, quăng vào không trung, hình thành một bức tường đông nghìn nghịt quỷ quái, che chở cho Thập Thất vương gia ở phía dưới. Tia chớp đánh xuống, chém toàn bộ tiểu quỷ này thành mẩu vụn. Sau đó lại đánh tan cái lồng phòng hộ do những thị vệ này chống đỡ, cuối cùng đánh lên cái lồng phòng hộ do Thập Thất vương gia tự mình làm ra, lóe lên vài cái rồi mới biến mất.
Sau khi tia chớp đánh xuống, mây đen dần dần tản ra. Tuy rằng chỉ có một đạo lôi điện, lại tiêu diệt phần lớn quỷ súc. Thực lực của Thập Thất vương gia lập tức bị xóa bỏ hơn phân nửa! (quỷ: ma quỷ, quỷ quái; súc: súc vật)
Độc Cô Thiên Diệp mang theo người của Hắc Ám bộ tộc bay lại đây, lướt qua người của Thập Thất vương gia, đi tới phía trên Quỷ Nguyệt Hồ, xoay người nhìn bọn họ. Giáng Vực đi tới bên cạnh Giáng Ngục, đỡ hắn, đi tới phía sau nàng.
“Ngươi là ai? Ta khuyên ngươi vẫn là đừng xen vào việc của người khác!” Một người thị vệ bên cạnh Thập Thất vương gia, hỏi Độc Cô Thiên Diệp.
Độc Cô Thiên Diệp lấy ra một cái ghế, truyền linh lực vào bên trong, cái ghế liền treo lơ lửng ở giữa không trung. Nàng ngồi xuống, nhìn người phía dưới, nói: “Ta là bằng hữu của Giáng Ngục. Các ngươi muốn giết bằng hữu của ta, đây đâu phải là việc vớ vẩn!” Nói xong nàng dựa vào lưng ghế, nhìn nhìn móng tay của mình, thờ ơ nói: “Các ngươi khi dễ bằng hữu ta chỉ có một người, hiện tại chúng ta đến đây, mới coi là công bằng. Ngôn, các ngươi đi lên thanh toán với bọn họ trước đi.”
Đệ Ngũ Ngôn mang theo người của Hắc Ám bộ tộc bay đến phía trước, nhìn người của Thập Thất vương gia, nói: “Đến đây đi!”
Thập Thất vương gia vung tay lên, người phía sau hắn liền bay lên, một vài người trực tiếp dùng tử khí công kích, có người lại là hai tay kết ấn bắt đầu triệu hồi quỷ sủng của mình. Mà hắn mang theo những người khác phi thân lên không trung xem cuộc chiến, chỉ là hắn cũng không có thói quen mang theo cái ghế bên mình như Độc Cô Thiên Diệp, chỉ có thể đứng đối diện nàng, hung hăng trừng mắt nhìn nàng.
“Ngươi nhìn ta như vậy, ta sẽ cho rằng ngươi có tình ý với ta đó.” Độc Cô Thiên Diệp nhìn Thập Thất vương gia, trêu ghẹo cười nói.
“Hừ!” Thập Thất vương gia nhìn Độc Cô Thiên Diệp, hừ lạnh một tiếng, lực chú ý bắt đầu chuyển tới cuộc chiến.
Người của Hắc Ám bộ tộc đều dùng linh lực lôi hệ để chiến đấu với những quỷ súc này, trời sinh lôi điện khắc chế vật dơ bẩn, cho nên dù bọn họ ít người, nhưng ở trong chiến đấu không có một chút kém cỏi nào.
Thập Thất vương gia nhìn người của mình nhanh chóng chết đi, hắn lại phất tay, để cho những người còn lại cũng gia nhập vào trong cuộc chiến, bên cạnh mình chỉ để lại mấy cận vệ.
Dù thực lực Hắc Ám bộ tộc khá mạnh, nhưng cũng không chịu nổi trên vạn quỷ súc bất tử thay phiên công kích, bọn họ dần dần cảm giác được mệt nhọc. Lúc Độc Cô Thiên Diệp đang muốn đứng dậy gia nhập vào cuộc chiến, một trường tiên chen vào, những người vẫn đánh không chết trước đó bị một roi đưa đến thế giới tây phương. Đồng thời một giọng nói truyền tới: “Thập Thất vương thúc thật hăng hái! Phong cảnh ở Quỷ Nguyệt Hồ này quả thực là đẹp hơn Vương cung tối đen như mực của Vương huynh, cho nên Thập Thất vương thúc mới có thể thả bồ câu của Vương huynh tới nơi này sao?”
Độc Cô Thiên Diệp vừa nghe, kích động nhìn phương hướng về người sử dụng roi, một bóng hình xinh đẹp mang theo bóng dáng màu đen đông nghìn nghịt phía sau bay lại đây, đứng ở chỗ cách nàng không xa, nhìn Thập Thất vương gia.
“Như Yên!” Độc Cô Thiên Diệp mặt mày vui vẻ.
“Thiên Diệp.” Bách Lý Như Yên gật gật đầu với Độc Cô Thiên Diệp, sau đó lại chuyển tới trên người Thập Thất vương gia, nói: “Thập Thất vương thúc, Vương huynh ta nói, nếu vương thúc thích Quỷ Nguyệt Hồ, không bằng chia cho vương thúc nơi này, sao hả? Hiện tại Vương huynh ở tầng thứ tám ngươi liền cố mà tiếp nhận đi.”
“Chẳng qua ta chỉ lúc đi ngang qua nơi này thì nhìn thấy phong cảnh ở đây không sai, đến đi dạo mà thôi, thích thì chưa nói tới.” Thập Thất vương gia nói, “Chỉ là không nghĩ tới vì vậy mà chậm trễ hành trình đi Vương cung.”
Bách Lý Như Yên nghi hoặc nhìn Thập Thất vương gia, hỏi: “Vương thúc thật sự là không thích nơi này sao?”
Thập Thất vương gia nhìn đại quân phía sau Bách Lý Như Yên, nói: “Ta nhớ ta vừa nhận được tin tức, đám quỷ nhãi con cấp dưới kia của ta lại không an phận, ta phải đi về xử lý một chút. Làm phiền công chúa nói với Vương một tiếng, chờ ta xử lý xong đám quỷ nhãi con kia liền sẽ tới Vương cung thỉnh tội với Vương. Chúng ta đi.”
Thập Thất vương gia nói xong không đợi Bách Lý Như Yên phản ứng, mang theo người của hắn đi rồi. Bách Lý Như Yên nhìn bọn họ rời đi, trong mắt hiện lên ánh sáng khác thường, chờ đến lúc không thấy bóng dáng bọn hắn mới chuyển mắt sang nhìn Độc Cô Thiên Diệp.
“Thiên Diệp, sao ngươi lại tới đây?” Bách Lý Như Yên phất tay để cho đại quân đội này lui ra phía sau, tự mình tìm chỗ hạ trại. Còn nàng thì đi tới trước mặt Độc Cô Thiên Diệp.
Độc Cô Thiên Diệp thu người của Hắc Ám bộ tộc vào Luyện Yêu Hồ, đứng lên từ trên ghế, nghênh đón, cùng Bách Lý Như Yên hạ xuống mặt đất. Giáng Vực đỡ Giáng Ngục cũng hạ xuống. Độc Cô Thiên Diệp nhìn nhìn sắc mặt tái nhợt của Giáng Ngục, vỗ vỗ tay Bách Lý Như Yên, nói: “Trước tiên ngươi đợi một chút.” Nói xong nàng đi tới trước mặt Giáng Vực, cầm lấy huyễn thạch trong tay Giáng Ngục, dùng tay trái nâng lên, tay phải kết ấn, từng đạo linh lực rót vào bên trong huyễn thạch. Một lát sau, sắc mặt tái nhợt của Giáng Ngục trở nên hồng hào, trên người cũng không còn đau đớn nữa.
“Bản thể của ngươi là huyễn thạch, đan dược không có tác dụng với ngươi. Chỉ có thể như vậy thôi. May mà ta và Giáng Vực có khế ước, phương pháp này coi như hữu hiệu.” Độc Cô Thiên Diệp trả lại huyễn thạch cho Giáng Ngục, nói.
“Cảm ơn ngươi!” Giáng Ngục nhận lấy huyễn thạch, nhìn Độc Cô Thiên Diệp, nói lời cảm ơn, vì nàng chữa khỏi vết thương của mình, cũng vì nàng cứu mình ra.
Trước khi bị Thập Thất vương gia vây công hắn thì còn có một nhóm người khác đang đối phó hắn, sau đó nhìn thấy Thập Thất vương gia mang theo rất nhiều người đến, bọn họ mới không cam lòng rời khỏi. Sau khi Thập Thất vương gia đến đây lại tiến hành xa luân chiến với hắn, một tháng chiến đấu làm tiêu hao hết linh lực của hắn, hắn đành phải biến linh lực thành vòng bảo hộ bao bọc chính mình lại, sau đó phát ra cầu cứu với Giáng Vực. Nghĩ tới nếu hắn có thể trở về, hai người bọn họ hợp thể có lẽ còn có thể phá vòng vây, không nghĩ tới thế nhưng ngay cả Độc Cô Thiên Diệp hắn cũng mang đến! (xa luân chiến ~ thay nhau đánh; đánh luân phiên; nhiều người đánh một người)
“Không cần khách khí, ngươi là ca ca của Giáng Vực.” Độc Cô Thiên Diệp nói, “Ngươi gặp nguy hiểm đương nhiên chúng ta phải tới rồi.”
Bách Lý Như Yên ở bên cạnh đi tới, nói: “Thiên Diệp, ngươi biết huyễn thạch?”
Độc Cô Thiên Diệp chỉ chỉ Giáng Vực ngân phát hồng y, nói: “Hắn là đồng bọn của ta.”
Bách Lý Như Yên hiểu rõ gật gật đầu, nói: “Ngươi đến Vô Gian Địa Ngục là vì hắn đúng không? ! Ta còn nói đạt tới mục tiêu liền đi tìm ngươi, gần đây những vương gia này đều không an phận, ta phải trợ giúp Vương huynh xử lý nội loạn, cho nên liền chưa rời khỏi.”
Giáng Ngục và Giáng Vực đi đến một bên nói chuyện, Độc Cô Thiên Diệp lôi kéo Bách Lý Như Yên đi tới bên hồ, nói: “Ta biết, cho nên ta tới tìm ngươi. Cứu Giáng Ngục là một chuyện, đến gặp ngươi cũng là mục đích chuyến này của ta.”
“Vậy thật đúng lúc! Đắc tội Thập Thất vương thúc, tạm thời ngươi đừng rời khỏi một mình, theo ta hồi Vương cung đi? !” Bách Lý Như Yên nói.
“Được.” Độc Cô Thiên Diệp đồng ý nói, “Đúng rồi, sao ngươi lại tới nơi này?”
Bách Lý Như Yên đi tới một tảng đá lớn bên hồ ngồi xuống, nói: “Vương huynh biết Thập Thất vương thúc đối phó huyễn thạch ở chỗ này liền phái ta đến đây. Nếu có thể, mời huyễn thạch về, giúp chúng ta đối phó những vương gia này. Nghe nói huyễn thạch ở Quỷ Nguyệt Hồ trăm vạn năm chưa từng thay đổi vị trí, tính tình cũng không tốt, không thích bị câu thúc bó buộc, ta vốn không nắm chắc gì với việc mời hắn về, chỉ nghĩ tới đừng để bị vương gia khác đạt được là tốt rồi. Hiện tại có tầng quan hệ này của ngươi, có lẽ hắn sẽ đáp ứng cũng không nhất định.”
Độc Cô Thiên Diệp ngồi xuống bên cạnh Bách Lý Như Yên, nói: “Lát nữa ta sẽ nói với bọn họ một tiếng, hẳn là không thành vấn đề. Ngươi nói xem, những vương gia này là xảy ra chuyện gì?”
“Còn có thể là xảy ra chuyện gì, không hài lòng ca ta làm Vương, tạo phản là muốn đánh đuổi hắn đi!” Bách Lý Như Yên nói khá thoải mái, có thể thấy được đối với nàng và Mộng Thiên Quân mà nói, chuyện này cũng không phải là chuyện đặc biệt cực kỳ khó giải quyết.
“Cần ta làm gì không?” Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
Bách Lý Như Yên lắc đầu, nói: “Cho dù là những người đó, một mình Vương huynh cũng có thể ứng phó rồi. Chẳng qua ta cảm thấy một mình Vương huynh chiến đấu ở chỗ này, nếu ta lại đi chơi thì hơi thiếu suy nghĩ, cho nên mới ở lại giúp hắn.”
“Được. Có cần thì nói với ta.” Độc Cô Thiên Diệp nói.
“Ta sẽ, giữa chúng ta còn nói những lời này sao?” Bách Lý Như Yên cười nói, “Đúng rồi, ta nghe đại ca nói ngươi là Sáng Thế Thần chuyển thế, cảm thấy rất bất khả tư nghị!” (bất khả tư nghị ~ khó tin; không thể tưởng tượng nổi)
Độc Cô Thiên Diệp cười khổ một cái, nói: “Ta cũng cảm thấy như vậy.” Sau đó nàng lại nhìn Bách Lý Như Yên, nói: “Ngươi có biết kiếp trước của ngươi là ai không?”
Bách Lý Như Yên lắc đầu, nói: “Ta không có trí nhớ trước kia, chẳng lẽ kiếp trước chúng ta đã biết nhau rồi sao?”
Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, ngón tay khẽ vạch ở trong không trung, liền hiện ra mấy chữ to. Bách Lý Như Yên đọc: “Kim tịch hà tịch, Như yên như mộng. Có ý tứ gì?” (kim tịch hà tịch ~ đêm nay là đêm nao, như yên như mộng ~ như khói như mơ)
Tay Độc Cô Thiên Diệp khẽ động, một khung hình ảnh liền xuất hiện ở trước mặt các nàng, bên trong tất cả đều là từng chút từng chút một Sáng Thế Thần và Hà Hi ở chung kiếp trước.
“Nếu không nhìn thấy ngươi nữa, ta sẽ đi tìm ngươi, tìm ngươi trở về.” Bách Lý Như Yên nhìn lúc Sáng Thế Thần đi vào phòng thì Hà Hi nói như thế.
Độc Cô Thiên Diệp chỉ chọn một vài hình ảnh có tính đại biểu, sau khi xem xong Bách Lý Như Yên vẫn có chút phản ứng không kịp, sững sờ nhìn Độc Cô Thiên Diệp, nói: “Ngươi là nói, kiếp trước của ta là Hà Hi sao?”
Độc Cô Thiên Diệp cười gật gật đầu, nói: “Ngươi nói ngươi sẽ tới tìm ta, quả nhiên để ngươi tìm được.”
Bách Lý Như Yên bĩu môi chu miệng, nói: “Ta mặc kệ kiếp trước chúng ta là quan hệ gì, ta chỉ biết hiện tại chúng ta là đồng bọn kề vai chiến đấu!”
“Đúng vậy. Chúng ta mãi mãi là đồng bọn!” Độc Cô Thiên Diệp khẳng định trả lời.
Bách Lý Như Yên nở nụ cười, nói: “Ta nhớ thịt nướng ngươi làm. Đã lâu rồi ta chưa ăn.”
Độc Cô Thiên Diệp chọc chọc trán Bách Lý Như Yên, nói: “Ngươi đó, trước kia lúc ở trái cầu bảo ngươi học, ngươi không học, hiện tại muốn ăn lại không ăn được? ! Đáng đời!”
Nói tới nói lui, Độc Cô Thiên Diệp vẫn là bày ra dụng cụ nướng, làm thịt nướng cho Bách Lý Như Yên.
“Lúc trước không phải là có ngươi sao? Ta chưa từng nghĩ tới chúng ta sẽ tách ra lâu như vậy, khi đó nghĩ tới dù là ngươi kết hôn, ta cũng sẽ thỉnh thoảng đến nhà ngươi ăn chực! Ai biết đến nơi này đến, lâu như vậy mới gặp nhau ở Không Linh bí cảnh chứ.”
Độc Cô Thiên Diệp vừa trở thịt nướng, vừa nói: “Đúng vậy, bất tri bất giác chúng ta đến nơi đây đã lâu như vậy rồi.” (bất tri bất giác ~ thấm thoát; không thể nhận thấy; không thể cảm thấy; không ý thức được)
Bách Lý Như Yên chờ Độc Cô Thiên Diệp nướng xong đám thịt nướng đầu tiên, dùng chén nhỏ nhận lấy, vừa ăn vừa hỏi: “Ngươi có nghĩ trở về không? Trừng trị hai kẻ tiện nhân kia?”
Tay Độc Cô Thiên Diệp đang quét gia vị dừng lại một chút, nàng nghĩ nghĩ, động tác trên tay tiếp tục, nói: “Ta không biết, ta không nghĩ tới chuyện này.”
Bách Lý Như Yên biết Độc Cô Thiên Diệp không muốn thảo luận về chuyện này, liền nghĩ đổi đề tài. Nàng đặt chén nhỏ trong tay xuống, nói: “Thiếu chút nữa đã quên mất điều này.”
“Gì hả?” Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
Bách Lý Như Yên lấy một hạt châu bề ngoài giống như trứng gà từ không gian giới chỉ ra, đưa cho Độc Cô Thiên Diệp, nói: “Đây, một nửa khác của Đản Đản. Ta đã giải phong hết năm thần khí kia rồi, hiện tại Đản Đản có thể khỏi cần phải tách ra nữa.”
Đản Đản nhẹ nhàng đi ra từ trong thân thể Độc Cô Thiên Diệp, nhìn một nửa khác trong tay Bách Lý Như Yên, kích động tới mức tay cũng run run.
“Hàng tỉ năm rồi…” Đản Đản nhận lấy hạt châu, trong mắt lóe ra nước mắt. Tách ra cả hàng tỉ năm, cuối cùng nó lại có thể trở nên hoàn chỉnh sao?
Độc Cô Thiên Diệp đặt toàn bộ thịt nướng đã nướng chín vào đĩa cho Bách Lý Như Yên, đi tới bên cạnh Đản Đản, ôm lấy hắn, nói: “Thực xin lỗi, Đản Đản, thực xin lỗi…”
Nước mắt Đản Đản liền ào ào chảy xuống, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn Độc Cô Thiên Diệp, nói: “Ta lại có thể hoàn chỉnh rồi… Tách ra hàng tỉ năm, cuối cùng cũng chấm dứt sao…”
Độc Cô Thiên Diệp đưa tay lau nước mắt trên mặt Đản Đản, nói: “Đúng vậy, tách ra sẽ chấm dứt. Hiện tại ngươi có thể dung hợp khôi phục rồi.”
“Ừ!” Đản Đản dùng sức cầm hạt châu.
Độc Cô Thiên Diệp phất tay đưa Đản Đản và Bách Lý Như Yên vào Luyện Yêu Hồ. Đinh Đông ở doanh địa nơi xa vẫn chú ý tới tình huống của Bách Lý Như Yên đột nhiên thấy Bách Lý Như Yên biến mất, lo lắng muốn chạy tới nhìn xem. Giáng Vực nhìn thấy, nói: “Chủ nhân các nàng không có việc gì, lát nữa sẽ ra.”
Đinh Đông thấy vẻ mặt bình tĩnh của Giáng Vực, cố lắm mới áp chế được lo lắng trong lòng, đi tới chỗ bọn họ biến mất, ngồi xuống tảng đá trước đó bọn họ ngồi, chờ các nàng xuất hiện.
Độc Cô Thiên Diệp mang theo Bách Lý Như Yên và Đản Đản đi vào Luyện Yêu Hồ, những người còn sống trước đó đều đã được cứu, tự mình tìm địa phương an cư. Những người và Linh Thú chết đi thì Đô Đô cũng tìm chỗ chôn bọn họ rồi.
Nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp, những người đó đều đi qua đây nói lời cảm ơn với nàng. Độc Cô Thiên Diệp nhìn bọn họ, thậm chí có một vài người lúc mình còn là Sáng Thế Thần thì đã biết họ, nàng cười đáp lễ bọn họ, để cho bọn họ có cuộc sống thật tốt ở trong này. Đồng thời cũng nói thế cục hiện tại, cuối cùng nói: “Trận chiến cuối cùng với Ngu Hành sớm hay muộn sẽ xảy ra, đến lúc đó chiến đấu còn xin mọi người ra tay giúp đỡ.”
“Ngươi cởi bỏ phong ấn cho chúng ta, lại để người chữa thương cho chúng ta, tính mạng của chúng ta có nói tới thì cũng đều là của ngươi. Lại càng không nói tới chúng ta vốn là thủ hạ của Vinh đại tướng quân, chống lại bạo quyền của Ngu Hành vẫn đều là chuyện chúng ta muốn làm.” Một vị lão giả đứng ra nói.
“Đúng vậy!”
“Chúng ta sẽ ở chỗ này chờ đại chiến cuối cùng!”
“Tốt!”
Lão giả nói xong, những người khác đều nhao nhao phụ họa, tạm thời quyết định không rời khỏi. Hơn nữa hiện tại đang ở Vô Gian Địa Ngục, bọn họ cũng không tiện rời khỏi.
“Cảm ơn các ngươi đã ủng hộ!” Độc Cô Thiên Diệp cười nói, sau đó chỉ vào Giản Ước Chi, nói: “Hắn chính là Vinh đại tướng quân chuyển thế của các ngươi.”
“Hắn?” Mọi người đều nhìn về phía Giản Ước Chi, nhìn bộ dáng nhã nhặn lịch sự, xác thực có chút giống Dung Tu kiếp trước. Nhưng bọn họ sống cùng nhau lâu như vậy, cũng không phát hiện ra hắn chính là Dung Tu? !
“Thiên Diệp, ta là Dung Tu?” Giản Ước Chi nhìn Độc Cô Thiên Diệp, không thể tin được lời nàng nói.
Trước khi lúc ở Luyện Đan Sư Tông Môn từng nghe Độc Cô Thiên Diệp nhắc tới cái tên này, sau lại lại hay tán gẫu với những người này, hắn mới biết được Dung Tu là ai. Hiện tại đột nhiên nghe được Độc Cô Thiên Diệp nói mình là đại tướng quân trong suy nghĩ của những người này, hắn nhất thời có chút không tin. (tán gẫu ~ nói chuyện phiếm)
Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, nói: “Ngươi chính là Dung Tu!”
“Làm sao có thể chứ? Dung Tu lợi hại như thế, chẳng qua ta chỉ là một Luyện Khí Sư, khế ước linh lực với Bạch Hổ mà thôi. Ta làm sao có thể là Dung Tu chuyển thế chứ!” Giản Ước Chi lắc đầu nói.
Độc Cô Thiên Diệp cười cười, vẫy vẫy tay với hắn, nói: “Ngươi lại đây. Ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy.”
Giản Ước Chi không biết Độc Cô Thiên Diệp muốn làm gì, nửa tin nửa ngờ đi tới. “Ngươi muốn làm gì?”
Độc Cô Thiên Diệp đặt tay lên đầu Giản Ước Chi, chỉ chốc lát sau trên người hắn liền lóe ra nhiều điểm kim quang, một nhân ảnh từ từ hiện lên ở trong kim quang. Người trong Luyện Yêu Hồ nhận ra rõ ràng đó là bóng dáng Dung Tu trăm vạn năm trước.
“Vinh tướng quân!” Bọn họ đều quỳ lạy Dung Tu.
Dung Tu gật gật đầu với bọn họ, bóng dáng từ từ phai nhạt, kim quang cũng theo đó mà biến mất.
Hai tay Độc Cô Thiên Diệp điểm trên huyệt thái dương của Giản Ước Chi một cái, trí nhớ thuộc về Dung Tu liền hiện lên trong đầu Giản Ước Chi. Những người đó thấy kim quang biến mất, Giản Ước Chi vẫn chưa mở mắt ra, hỏi: “Vinh tướng quân đây là làm sao vậy?”
“Hắn đang tiêu hóa phần trí nhớ thuộc về Dung Tu.” Độc Cô Thiên Diệp nói, “Phải một đoạn thời gian nữa, các ngươi ở trong này bảo vệ hắn một chút đi.”
“Được. Vinh tướng quân sắp khôi phục trí nhớ sao?” Có người hỏi.
Độc Cô Thiên Diệp cười gật gật đầu, mang theo Bách Lý Như Yên và Đản Đản đi vào gian phòng của nàng. Những người đó vẫn còn đang thảo luận vấn đề Dung Tu khôi phục trí nhớ. Đột nhiên có người hỏi một câu: “Trí nhớ của Vinh đại tướng quân nàng có thể khôi phục, vậy nàng là?”
Độc Cô Thiên Diệp cười gật gật đầu, mang theo Bách Lý Như Yên và Đản Đản đi phòng của nàng. Những người đó còn đang thảo luận vấn đề Dung Tu khôi phục trí nhớ. Đột nhiên có người hỏi một câu: “Nàng có thể khôi phục trí nhớ Vinh đại tướng quân, vậy nàng là?”
Mọi người lập tức im lặng hết, hồi lâu mới có người nói tiếp: “Nàng, nàng là Thần Sáng Thế chuyển thế sao?”
“Thần Sáng Thế chuyển thế? ! Thần Sáng Thế đã trở lại sao?”
“Trời ạ, nếu đúng Thần Sáng Thế chuyển thế, không phải là vừa nãy chúng ta cùng một chỗ với Thần Sáng Thế sao?”
“Thần Sáng Thế đã trở lại thì tốt rồi, như vậy chính sách tàn bạo của Ngu Hành cũng duy trì không được bao lâu .”
“Nhưng thực lực của nàng còn giống như chưa khôi phục, có thể đánh thắng được Ngu Hành không?”
” Chắc chắn có thể! Thần Sáng Thế đại nhân chắc chắn có thể đánh thắng Ngu Hành!”
” Đúng! Nếu Thần Sáng Thế đã về, chúng ta cũng nhìn thấy ánh rạng đông !”
“…”
Độc Cô Thiên Diệp mặc kệ người bên ngoài tranh cãi ầm ĩ thế nào, mang theo Bách Lý Như Yên về phòng mình. Nhìn thấy bài trí bên trong, Bách Lý Như Yên cảm thán một trận, nhìn thấy nơi này giống như nhìn thấy phòng mà lúc trước các nàng vì phương tiện ra ngoài nhiệm vụ mà mua vậy, là một căn phòng trang hoàng cổ xưa, bài trí bên trong không khác bài trí lúc này, nhìn làm cho nàng nhớ tới cuộc sống trước kia.
Độc Cô Thiên Diệp cười cười, nói: ” Cậu tùy tiện xem, có rất nhiều thứ là tớ dựa theo trí nhớ trước kia mà luyện chế, vẫn là giống nơi đó. Tớ đi giúp Đản Đản dung hợp trước.”
” Ừ, cậu đi đi!” Bách Lý Như Yên nói.
Độc Cô Thiên Diệp ôm Đản Đản vào buồng trong, nói: “Ta vận ra một nửa khác của ngươi, ngươi trở lại trong thân thể, sau đó ta lại dung hợp các ngươi.”
” Được.” Đản Đản bay lên không trung, nhìn Độc Cô Thiên Diệp ngồi lên giường khoanh chân ngồi xuống, bản thể của mình chui ra từ trong thân thể của nàng, bay lên trên không căn phòng với một nửa khác. Bách Lý Như Yên từ bên ngoài đi vào, hắn nhìn nàng một cái rồi chui bản thể của hắn.
Độc Cô Thiên Diệp chờ Đản Đản về bản thể, hai tay chậm rãi nâng lên trên, hỗn độn lực tràn ra từ lòng bàn tay, theo nàng hai tay càng ngày càng nhiều, chậm rãi ngưng tụ thành một quả cầu. Sau đó tay nàng nhoáng lên trên một cái, hỗn độn lực rời khỏi tay nàng, thổi đến chỗ Đản Đản, bao chúng nó vào. Chờ bọn nó đều đến trong hỗn độn cầu, mười ngón Độc Cô Thiên Diệp bay múa, không ngừng kết ra vô số kết ấn, tất cả đánh vào hỗn độn cầu.
Bách Lý Như Yên nhìn động tác hoa cả mắt của Độc Cô Thiên Diệp kia, trong lòng cảm thán nàng thủy chung luôn lợi hại hơn mình một bậc. Nếu là nàng chắc chắn làm không được như vậy.
Sau khi Độc Cô Thiên Diệp làm nửa giờ thì ngừng lại, cùng Bách Lý Như Yên nhìn tình huống trong hỗn độn cầu. Có lẽ thời gian tách ra quá dài, dung hợp bên trong có vẻ thong thả.
Nàng xoa xoa mồ hôi trên trán, xuống giường đi ra bên ngoài. Bách Lý Như Yên đi theo đi ra, hỏi: “Như vậy là được rồi sao?”
Độc Cô Thiên Diệp rót chén nước cho mình, nói: ” Tớ đã làm hết sức, còn lại phải dựa vào nó tự dung hợp. Nhưng chiếu theo tình hình như vậy, tình huống không tốt lắm, có lẽ là do từng dùng để phong ấn thần khí. Tớ phải ở trong này nhìn nó, tùy thời chuẩn bị giúp nó một chút. Cậu ở chỗ này chờ hay là đi ra bên ngoài?”
” Tớ chờ cậu đi. Vừa vặn có thể nhìn xem cảnh sắc nơi này.” Bách Lý Như Yên nói, “Nếu không cậu cũng giúp tớ khôi phục trí nhớ đi, chờ tới khôi phục trí nhớ sẽ tìm Dung Tu ôn chuyện.”
Độc Cô Thiên Diệp gật đầu đồng ý, dùng phương pháp giống nhau đưa linh lực vào huyệt thái dương của Bách Lý Như Yên, Bách Lý Như Yên đầu tiên nhướng mày, tiếp theo trên mặt là các loại biểu tình kỳ lạ. Độc Cô Thiên Diệp nhìn bộ dáng của nàng thì biết vì sao biểu tình của nàng quái như vậy.
Kiếp này Bách Lý Như Yên là người chăm chỉ tu luyện, tính cách cũng có vẻ ổn trọng. Mà kiếp trước Hà Hi cũng là cá tính có vẻ hoạt bát, là đứa bé không chịu lớn. Nhưng lúc trước sau khi Thần Sáng Thế rời khỏi nàng trưởng thành không ít, nhưng vẫn chịu không được bi thương trong lòng, lựa chọn chuyển thế.
Độc Cô Thiên Diệp vừa chú ý tình huống Bách Lý Như Yên, vừa nhìn xem Đản Đản có gì ngoài ý muốn không, thường thường phải giúp nó một phen.
Bách Lý Như Yên dùng thời gian hai ngày tiêu hóa trí nhớ kiếp trước của mình, nói với Độc Cô Thiên Diệp một tiếng rồi đi ra ngoài tìm Dung Tu ôn chuyện. Mà Độc Cô Thiên Diệp luôn luôn ở trong phòng với Đản Đản, đợi nó dung hợp thành công.
“Ba” hỗn độn cầu vỡ tan, Đản Đản rơi xuống từ bên trong, bay một vòng trên không trung rồi đi đến trước mặt Độc Cô Thiên Diệp.
“Nữ nhân ngốc, ta hoàn thành ! Ta lại là hỗn độn thiên châu đầy đủ!” Đản Đản vui vẻ xoay tròn .
Độc Cô Thiên Diệp thu hồi bản thể Đản Đản về trong cơ thể, ôm Đản Đản, hỏi: “Ngươi đã dung hợp một nửa khác, sao vẫn là đứa trẻ nhỏ như vậy chứ ?”
Đản Đản bay ra từ trong ngực nàng, biến hóa nhanh chóng, một vị công tử cao ráo xuất hiện trước mặt nàng, nhưng chỉ giới hạn trong dáng người, khuôn mặt hắn vẫn như lúc trước, như nhìn qua hơi có vẻ thành thục một chút.
Nghĩ đến vừa nãy hắn còn tại trong lòng mình cọ cọ, nhịn không được vẻ mặt hắc tuyến, không nói gì trừng Đản Đản.”Đản Đản…”
“Ôi chao, đừng lại bảo ta Đản Đản, nếu ngươi lại gọi ta Đản Đản, ta sẽ nghĩ là ngươi muốn xem Đản Đản của ta.” Đản Đản tà mị cười, mở miệng nói.
Độc Cô Thiên Diệp thiếu chút nữa bị lời nói của Đản Đản làm sặc, trừng hắn nói: “Sao ngươi trở nên đáng khinh như vậy? ! Ngươi làm ta nhớ Đản Đản thanh thuần trước kia!”
“Hợp thể xong ta chính là cái dạng này mà? Một khi hợp thành, thì không đổi được nữa. Nữ nhân ngốc, ngươi nên nhận đi!” Đản Đản nói xong đi ra ngoài, Độc Cô Thiên Diệp tức giận cắn răng.
Khi Bách Lý Như Yên đi vào vừa vặn nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp tức giận đến không xong, đi tới hỏi: ” Cậu làm sao vậy?”
” Tớ sắp bị mỗ đản tức chết rồi!” Độc Cô Thiên Diệp oán hận nói, ” Tớ thật muốn một phen bóp chết hắn!”
“Cậu thực không bình tĩnh!” Bách Lý Như Yên nói.
Độc Cô Thiên Diệp biết mình chỉ bị Đản Đản làm tức, vì thế lựa chọn vứt bỏ hắn, hỏi: “Cậu dạo bên trong xong rồi sao? Giờ chúng ta có thể đi ra ngoài.”
” Được.” Bách Lý Như Yên gật gật đầu nói, “Dù sao Luyện Yêu Hồ tớ từng đã tới, cũng không có gì mới mẻ . Chúng ta ngây người ở trong này lâu như vậy , đi ra ngoài người bên ngoài chắc chắn sẽ sốt ruột .”
“Bên ngoài một ngày, nơi này một tháng, cho nên thời gian bên ngoài cũng không có đi qua quá lâu!” Độc Cô Thiên Diệp nói, sau đó thần thần bí bí nhìn Bách Lý Như Yên, “Hơn nữa tớ còn bảo Đô Đô tùy thời chú ý tình huống bên ngoài, trong khoảng thời gian này cũng không xảy ra chuyện gì. Trừ bỏ mỗ nam nhân ngồi trên tảng đá lớn bên ngoài vẻ mặt lo lắng. Không biết có phải là lang quân như ý trong lòng Như Yên nhà chúng ta không ?”
Bách Lý Như Yên vừa thấy dáng vẻ Độc Cô Thiên Diệp thì biết nàng đang trêu đùa mình, nói: “Nói bậy bạ gì vậy! Đó là ám vệ của vương huynh! Bởi vì tớ muốn ra riêng, hắn bị vương huynh gọi tới cho tớ dùng vài ngày thôi.”
“Chỉ là quan hệ ám vệ sao? Tớ xem không giống nga, lo lắng trong mắt kia cũng không phải là một thị vệ sẽ có với chủ nhân.” Độc Cô Thiên Diệp nói, “Cũng không biết Như Yên tiểu thư lãnh diễm cao quý của chúng ta có coi trọng hắn không!”
Bách Lý Như Yên không nghĩ tới Độc Cô Thiên Diệp sẽ trêu chọc mình như vậy, trừng mắt nhìn nàng một cái, nói: “Chúng ta vẫn là đi ra ngoài trước !”
“Đi thôi.” Độc Cô Thiên Diệp nghĩ người bên ngoài biết mình là Thần Sáng Thế thì vẫn rất điên cuồng, hơi đau đầu, trực tiếp mang Bách Lý Như Yên rời khỏi phòng.
Các nàng đi ra ngoài vẫn trên trên tảng đá kia. Đinh Đông nghĩ Bách Lý Như Yên đã biến mất ban ngày, trong lòng đang âm thầm lo lắng, thì Bách Lý Như Yên bà Độc Cô Thiên Diệp xuất hiện .
“Công chúa!” Đinh Đông nhìn thấy Bách Lý Như Yên còn nguyên vẹn thì trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Đinh Đông, đi chuẩn bị một chút, lát nữa chúng ta khởi hành về.” Bách Lý Như Yên dặn dò.
” Dạ, công chúa.” Đinh Đông thấy Bách Lý Như Yên không có việc gì, yên tâm đi về.
Độc Cô Thiên Diệp mang theo Bách Lý Như Yên đi vào bên người bọn Giáng Vực, nói: “Giáng Vực, có chuyện muốn nhờ ca ca ngươi giúp hỗ trợ.”
Giáng Vực và Giáng Ngục liếc mắt nhìn nhau, sau đó Giáng Ngục mở miệng: “Ta biết ngươi muốn nói cái gì. Muốn ta trợ giúp Mộng vương cũng không phải là không thể được, nhưng ta chỉ có thể đi theo ngươi.”
“Có ý tứ gì?” Bách Lý Như Yên hỏi.
“Ta và ca ca là nhất thể song sinh, cho nên vì ngươi và ta có quan hệ, khế ước ca ta tự nhiên cũng đã nhận ngươi làm chủ.” Giáng Vực giải thích với Độc Cô Thiên Diệp nói, “Cho nên hắn không thể lại nhận người khác làm chủ.” [rin: mua 1 tặng 1 đó mà]
Thì ra là thế!
Bách Lý Như Yên cười cười, nói: “Ta không muốn ngươi nhận chủ, chỉ muốn mời ngươi hỗ trợ, lúc cần xuất lực là được.”
Giáng Ngục nhìn nhìn Độc Cô Thiên Diệp, thấy nàng không phản đối, gật gật đầu nói: ” Được. Ta cũng muốn những kẻ đánh chủ ý lên ta trả giá đại giới !”
Giáng vực nhìn Độc Cô Thiên Diệp, muốn nói cái gì lại không nói, Độc Cô Thiên Diệp nghi hoặc hỏi: “Giáng Vực, làm sao vậy?”
“Ta nghĩ cùng ca ca cùng nhau, chúng ta hợp thể thực lực càng mạnh, cho nên…” Giáng Vực khó xử mở miệng.
Độc Cô Thiên Diệp còn nghĩ rằng hắn có chuyện gì, nghe hắn nói xong thì nở nụ cười, nói: “Vậy ngươi đi cùng ca ca ngươi đi. Chờ các ngươi giải quyết nội loạn giúp địa ngục Vô Gian bọn họ, nhớ hỏi Thiên Quân muốn thù lao.”
” Được.” Giáng vực trả lời, “Ta sẽ không quên .”
Sau đó Giáng Ngục cũng hóa thành một khô lâu nhĩ đinh, chui vào một lỗ tai của Độc Cô Thiên Diệp, Giáng Vực cũng đi về. Độc Cô Thiên Diệp và Bách Lý Như Yên trở lại doanh địa, chuẩn bị khởi hành đi về, trong không khí đột nhiên truyền đến một trận dao động, Đinh Đông cả kinh lập tức đứng phía trước Bách Lý Như Yên.
“Không có việc gì.” Độc Cô Thiên Diệp nói.
Chỉ chốc lát sau, bóng dáng Tử Tiêu và Thứ Hồn cắt qua không gian xuất hiện trước mặt bọn họ, vì Thứ Hồn lưu chút mặt mũi, Tử Tiêu không có ngồi trên người nó. Nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp, Tử Tiêu lập tức cọ qua.
“Tiểu Diệp nhi, ta sắp chết, nàng có nhớ ta không ?” Tử Tiêu ôm cổ Độc Cô Thiên Diệp, mặc kệ bao nhiêu tướng lãnh một bên đang nhìn.
Độc Cô Thiên Diệp đẩy đầu Tử Tiêu ra, bất mãn trừng mắt hắn. Nàng còn nhớ hắn nói muốn chuyện thú Thần Sáng Thế đâu!
“Sao vậy?” Tử Tiêu không biết Độc Cô Thiên Diệp làm sao vậy, nghi hoặc hỏi.
“Hừ!” Độc Cô Thiên Diệp hừ lạnh một tiếng, đưa hắn đi Luyện Yêu Hồ.
Độc Cô Thiên Diệp và Tử Tiêu rời khỏi, mọi người đều không có kinh ngạc, chỉ xem thư hai người là lâu không gặp mặt nên đi thân thiết. Thứ Hồn thì cau mày nhìn Bách Lý Như Yên.
Đinh Đông nhìn thấy là Tử Tiêu và Thứ Hồn, thân thể căng thẳng trầm tĩnh lại, Bách Lý Như Yên cảm kích cười cười với hắn. Thứ Hồn tổng thấy tươi cười của nàng rất chói mắt, muốn dùng móng vuốt sắc nhọn của mình cào nát nó!
Bởi vì chuyện lần trước, Bách Lý Như Yên nhìn Thứ Hồn không có thiện cảm gì, nhìn hắn một cái, xoay người rời khỏi.
“Ngươi…” Thứ Hồn không nghĩ tới Bách Lý Như Yên không để ý tới mình lập tức rời khỏi, muốn bắt nàng lại, bị Đinh Đông lắc mình một cái chặn. “Công chúa có chuyện, không bằng ta và ngươi đi một chút. Phong cảnh quỷ nguyệt hồ này không sai, ngươi muốn nhìn xem hay không?”
Thứ Hồn làm sao muốn du hồ với Đinh Đông, nhìn bóng dáng Bách Lý Như Yên, oán hận trả lời: “Không cần!”
” Vậy Đinh Đông cũng đi cho đại quân chuẩn bị hồi cung, Thứ Hồn tùy ý.” Đinh Đông nói xong, đuổi theo bóng dáng Bách Lý Như Yên rời khỏi.
“Các ngươi…” Thứ Hồn không nghĩ tới Đinh Đông cứ như vậy đi rồi, lạnh nhạt mình ở một bên, “Tức chết ta !”
Độc Cô Thiên Diệp trực tiếp đưa Tử Tiêu vào phòng mình trong Luyện Yêu Hồ, đẩy hắn lên giường, mình thì ngồi bên cạnh bàn, mắt lạnh nhìn hắn.
Tử Tiêu cảm giác được Độc Cô Thiên Diệp đang tức giận, nằm nghiêng ở trên giường, một tay chống đầu nhìn Độc Cô Thiên Diệp, hỏi: “Tiểu Diệp nhi đây là muốn ăn luôn ta sao?”
“Không mặt mũi không da!” Độc Cô Thiên Diệp tức giận như trước.
” Nếu nàng muốn ăn luôn ta, không cần phải gióng trống khua chiêng như vậy đâu, tuy ta rất muốn toàn thế giới đều biết ta là người của nàng, nhưng là nàng bắt ta đi trước mặt quân đội của Như Yên như vậy, đối với hình tượng của nàng cũng không tốt đâu? Bọn họ còn có thể nghĩ nàng đói khát khó nhịn đó!” Tử Tiêu tiếp tục nói.
“Cút!” Độc Cô Thiên Diệp thiếu chút nữa bị lời nói Tử Tiêu làm nghẹn, cầm ly trà trên bàn ném hắn.
Tay Tử Tiêu tiếp được ly trà, lại vung, ly trà lại bay về trên bàn. Nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp tức giận thật, linh lực trên tay vừa động, ngưng tụ thành một luyện không, trói chặt eo nhỏ Độc Cô Thiên Diệp, kéo nàng đến trên giường, mình thì xoay người một cái, đặt nàng ở phía dưới.
Độc Cô Thiên Diệp không đề phòng Tử Tiêu sẽ bắt mình lên giường, chờ nàng phản ứng tới được thì mình đã bị hắn đặt dưới thân, nhìn hai mắt hắn tràn ngập ý cười, nàng lãnh nghiêm mặt nói: ” CGiáng đi xuống cho ta!”
“Không đi!” Tử Tiêu nhìn khuôn mặt tức giận của Độc Cô Thiên Diệp, vô lại nói, “Vẫn là nói nàng muốn ở trên? Chuyện này thì có thể.” Nói xong hắn ôm Độc Cô Thiên Diệp lăn một vòng trên giường, thành nàng ở trên, mình ở dưới.
Độc Cô Thiên Diệp không nghĩ tới Tử Tiêu thật sự đưa mình lên trên, cảm nhận được dưới thân nơi nào đó chạm đến cứng rắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, mắng: “Lưu manh!”
Tử Tiêu đỉnh đỉnh thân thể lên trên, nói: “Lưu manh cũng chỉ lưu manh với một mình nàng!”
Lời nói của Tử Tiêu làm cho cơn tức Độc Cô Thiên Diệp lại nổi lên, trừng mắt nhìn hắn, nói: “Một mình? Ngươi xác định?”
Tử Tiêu cảm thấy giọng điệu khi Độc Cô Thiên Diệp nói lời này rất kỳ lạ, nói: ” Nàng làm sao vậy?”
“Không phải ngươi nói muốn kết hôn với người khác sao? Ngươi có thể nói như vậy, ai biết ngươi còn có lưu manh với người khác quá không, nói người khác muốn kết hôn với nàng không!” Độc Cô Thiên Diệp cắn môi nói.
Tử Tiêu nhìn thấy dáng vẻ Độc Cô Thiên Diệp, nghĩ đến việc nàng đã khôi phục trí nhớ Thần Sáng Thế, lập tức hiểu được nguyên nhân nàng tức giận. Ôm nàng nghiêng người, lại đặt nàng dưới thân, sau đó hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng, dùng đầu lưỡi cắn môi nàng mở ra, cảm thấy nàng không cắn mình nữa mới buông ra.
” Nàng ghen tị!” Tử Tiêu nhìn người dưới thân nói.
Độc Cô Thiên Diệp chuyển mặt tới một bên không nhìn hắn, cũng không phủ nhận lời hắn nói.
Tử Tiêu chuyển mặt nàng lại đây, nhìn ánh mắt của nàng, thâm tình chân thành nói: “Ta là nói chờ ta trưởng thành sẽ cưới nàng, nhưng khi đó ta cũng không thích nàng, chỉ là vì không biết vì sao nam nhân và nữ nhân phải cùng một chỗ, muốn biết ý ta nghĩa cùng một chỗ, mới có thể nói muốn cưới nàng. Từ khi sinh mệnh bắt đầu tới bây giờ và đến sau này, ta chỉ thích một mình nàng, cũng chỉ sẽ thích một mình nàng!”
“Hừ!” Độc Cô Thiên Diệp vẫn không để ý tới hắn, lại chuyển mặt sang một bên.
Tử Tiêu hơi thất bại, chôn đầu trong gáy của nàng, nói: ” Nàng muốn ta nói thế nào mới cịu nguôi giận đây ? Nếu không ta móc tim ra cho nàng xem xem nhé?”
Tử Tiêu nói xong đứng dậy xuống dưới, lấy một cây chủy thủ ra muốn đâm vào tim mình, bị một đạo linh lực của Độc Cô Thiên Diệp đánh bay chủy thủ.
“CGiáng khi dễ người ta!” Độc Cô Thiên Diệp nhìn Tử Tiêu, cảm thấy cái mũi ê ẩm, có lệ xúc động muốn rơi.
Hắn biết rõ mình sẽ không cho hắn làm như vậy, còn muốn làm như thế, là chắc chắc nàng luyến tiếc sao?
Tử Tiêu vốn chỉ là nói giỡn, muốn làm cho Độc Cô Thiên Diệp vui vẻ lên, không nghĩ tới hoàn toàn ngược lại, làm cho nàng càng đau lòng. Hắn đi đến bên giường ngồi xuống, ôm nàng vào trong ngực, cúi người hôn hôn ánh mắt của nàng, nói: “Thực xin lỗi, đều là ta sai rồi, đừng đau lòng được không?”
“Trứng thối!” Độc Cô Thiên Diệp rầu rĩ nói.
” Phải, ta là trứng thối.” Tử Tiêu nói.
“Không cho phép khi dễ ta!” Độc Cô Thiên Diệp tiếp tục nói.
“Ta không khi dễ nàng, ta cho nàng khi dễ, chỉ cho nàng khi dễ, được không?” Tử Tiêu dỗ.
“Lần sau cGiáng còn như vậy, ta thật sự cho cGiáng móc tim ra!” Độc Cô Thiên Diệp hung hăng nói.
“Không có lần sau, sau này ta không dám như vậy nữa.” Tử Tiêu nói. Nhìn nàng lã chã chực khóc, hắn cảm thấy tim mình đau thật đau, làm sao còn dám có lần sau? !
Nhưng ra vẻ đã bị dọa, nàng cũng tạm thời bỏ chuyện rối rắm ban đầu qua một bên .
“Ta yêu nàng, kiếp này kiếp sau, đời đời kiếp kiếp, cũng chỉ yêu một mình nàng…” Hắn ghé vào tai nàng bên, chậm rãi nói.
Thứ Hồn ngồi xếp bằng nổi giữa không trung, nhìn hai người Bách Lý Như Yên và Đinh Đông nói nói cười cười, trong lòng cảm thất rất rầu rĩ. Cũng may không lâu sau Độc Cô Thiên Diệp và Tử Tiêu đi ra .
“Thiên Diệp.” Bách Lý Như Yên nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp đi ra, vẫy vẫy với tay nàng. Độc Cô Thiên Diệp đi qua, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Ca ca vừa mới truyền tin tức đến, nói chỗ của Hắc Ám Linh Châu. Nhưng chưa nói là ở nơi nào, bảo chúng ta đi về.” Bách Lý Như Yên nói, “Lúc nói giống như đã xảy ra chuyện khẩn cấp gì đó, gián đoạn. Tớ lo lắng đã xảy ra chuyện quan trọng gì, bằng không ca ca sẽ không ngay cả chỗ Linh Châu cũng không nói đã cắt đứt .”
Độc Cô Thiên Diệp và Tử Tiêu liếc mắt một cái, họ đều hiểu Mộng Thiên Quân, nói: “Chúng ta chạy về đi!”
” Được!”
Cảm thấy tình huống khẩn cấp, bọn Độc Cô Thiên Diệp và Bách Lý Như Yên đi về trước, để đại bộ đội ở phía sau, cho Đinh Đông mang về. Tiểu Hỏa mang theo bọn họ một tầng một tầng xuyên qua, hai ngày sau về tới hoàng cung.
“Ca ca, xảy ra chuyện gì ?” Bách Lý Như Yên mang theo bọn Độc Cô Thiên Diệp trực tiếp đi vào đại điện, nhìn Mộng Thiên Quân.
Mộng Thiên Quân đang ưu sầu tình huống hiện tại, nghe giọng Bách Lý Như Yên, ngẩng đầu nhìn mấy người đi vào.
” Mọi người đến đây.” Nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp, vẻ mặt Mộng Thiên Quân hơi ngây ra một lúc, nói với mọi người.
“Thiên Quân, xảy ra chuyện gì?” Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
Mộng Thiên Quân thấy bọn Tử Tiêu đều tới gần, nói: “Ngu Hành đột phá phòng ngự địa ngục Vô Gian, mở ra thông đạo Thiên Kinh giới tới nơi này, không ít người của Duy Hòa đội đã đi vào địa ngục .”
“Sao Ngu Hành lại đột nhiên muốn nhúng tay chuyện nơi này của chúng ta?” Bách Lý Như Yên hỏi.
“Hẳn là biết ta khôi phục trí nhớ, lại tới nơi này tìm Hắc Ám Linh Châu, sợ ta tìm được Hắc Ám Linh Châu khôi phục thực lực.” Độc Cô Thiên Diệp nghĩ nghĩ nói.
“Cậu khôi phục trí nhớ không phải chuyện tốt sao? Vì sao hắn muốn ngăn cản cậu…” Bách Lý Như Yên đột nhiên nghĩ đến cái gì, trừng mắt to, nói: “Chẳng lẽ ngày đó ở trong phòng…”
Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, nói: “Như các ngươi suy nghĩ.”
Nàng đánh một đạo linh lực đi ra ngoài, một hình ảnh hiện ra trong không trung, đúng là chuyện khi nàng phong ấn thạp đại thần khí bị Cùng Kỳ đánh lén. Xem xong ba người đều tức giận không thôi.
“Không nghĩ tới cư nhiên là hắn!” Mộng Thiên Quân tức giận nói, “Sớm biết là hắn, ta nhất định diệt hắn!”
“Nếu biết thế này, lúc trước nên giúp Dung Tu.” Tử Tiêu cũng rất tức giận.
Không nghĩ tới mọi người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, Thần Sáng Thế cho Ngu Hành sinh mệnh, dạy hắn tu luyện, cho hắn lực lượng, hắn cuối cùng cư nhiên xuống tay với nàng!
Độc Cô Thiên Diệp kêu Giản Ước Chi lên, nói: “Giờ mấy người các ngươi đều trở về.”
“Còn có Hà Hi…” Mộng Thiên Quân nói, thấy Độc Cô Thiên Diệp nhìn Bách Lý Như Yên, nói: “Hà Hi chuyển thế không phải Như Yên chứ?”
Độc Cô Thiên Diệp cười gật gật đầu.
Bách Lý Như Yên thấy vẻ mặt Mộng Thiên Quân không thể tin được, một cước đạp lên trên chân hắn, oán hận nói: “Huynh là cái gì biểu tình? Ta không thể là Hà Hi sao?”
Giờ Mộng Thiên Quân có vẻ sợ Bách Lý Như Yên, nhìn thấy nàng tức giận, nói: “Không phải, ta cảm thấy cha chúng ta thật là lợi hại, sinh hai đứa con, hai đứa đều có thân phận bất phàm .”
“Hừ!” Bách Lý Như Yên mới thu chân mình lại, nghĩ nghĩ hỏi: “Ca, Ngu Hành kêu bao nhiêu người đến ?”
Nói đến trạng huống bây giờ, Mộng Thiên Quân thu liễm tươi cười, nói: “Đã muốn mang hết người của Duy Họa đội đến, còn những thế lực khác, ta nghĩ hắn hẳn là phái tất cả thế lực của hắn đến đây, muốn một lưới bắt hết chúng ta!”
“Chuyện nội loạn còn chưa xử lý xong, Ngu Hành lại đây, tình huống lúc này hơi khó giải quyết.” Bách Lý Như Yên nói.
Mộng Thiên Quân gật gật đầu: “Nhưng hắn không có khả năng trực tiếp thống trị địa ngục Vô Gian, cho nên khả năng lớn nhất là hợp tác với mấy lão quỷ kia. Ta đã triệu tập tất cả thế lực rồi, toàn lực giám thị hành động của Ngu Hành và đám người kia.”
“Ta nói cho Hắc Tử một chút, cũng gọi người của ta tới.” Tử Tiêu nói, “Nếu Ngu Hành hắn muốn đến đây, chúng ta giải quyết hết ân oán một lượt vậy.”
” Tốt.”