Đọc truyện Tiểu Thư Phá Phách – Chương 17: Đây gọi là hạnh phúc?
8H sáng chủ nhật
Trong khi hầu hết hs trong trường mặt mày hớn hở xách cặp về thăm nhà thì ở 1 chỗ nào đó,đang có 70 con người mặt mày u sầu thiểu não,tay cầm điện thoại gọi báo ba mẹ“xuân này con không về”rồi theo thầy giám thị lên xe rời khỏi trường.
Đứng trước dòng sông Hà rộng lớn mà cả đoàn như muốn xỉu tại chỗ bởi mùi hôi bốc lên nồng nặc.Xung quanh 2 bên sông toàn rác là rác,không những thế,ở giữa dòng cũng đầy vỏ chai,lọ nổi lèo bèo trên mặt nước.
HT lắc đầu cảm thán
-Dùng nước này tưới rau thì bảo sao khi ăn không bị ngộ độc
Nó đứng phía sau cũng lắc đầu nói với bọn bạn
-Lần sau ra chợ chắc tao phải mang theo cái kính lúp quá
-Để làm gì?-5 cái mặt ngu ngơ nhìn nó
-Để soi xem rau có nhiễm độc hay không,ngốc thế-nó cười hì hì
5 người nhìn nó ngán ngẩm,chẳng biết họ hay nó là người ngốc đây nữa.Nếu dùng kính lúp mà soi được rau có bị nhiễm độc hay không thì đã chẳng có ai bị ngộ độc.
Thầy Vỹ quan sát xung quanh rồi nói với HT
-Rác ở đây cũng khá nhiều,nếu chăm chỉ dọn thì chỉ cần 3 tiếng là xong
-Ừ,vậy thì bắt đầu thôi.Xong sớm nghỉ sớm,dù sao hôm nay cũng là ngày về thăm nhà mà lại bị chúng ta bắt đi lao động thế này cũng hơi tội cho bọn nhỏ-HT
Thầy Vỹ gật đầu,quay sang nhắc nhở đám học trò vài câu rồi bắt đầu phát đồ bảo hộ và dụng cụ lao động.
Cái áo phồng phồng,cái quần thùng thình,cái mũ lùm xùm,khẩu tran 4 dây cùng với 1 đôi găng tay nhựa đã khiến cho những công tử,tiểu thư như chúng nó biến thành 1 bác lao công chính hiệu.
Bọn nó nhìn nhau cười sặc sụa,nó còn phấn khích tới nỗi lôi luôn điện thoại ra chụp ảnh cả bọn rồi đăng lên facebook với dòng trạng thái“1 ngày làm lao công” thu hút hàng trăm like
Cất điện thoại vào túi,nó cầm lấy cây vợt chạy ra bờ sông bắt đầu công việc vớt vỏ chai
-Việc này của con trai,con gái thì phải qua kia nhặt rác mới đúng chứ-Huy đi lại,ngồi xuống cạnh nó.Mấy cái việc dang chân dang tay vớt vỏ chai này phải để cho con trai làm mới đúng.Ai lại để 1 cô gái liễu yếu đào tơ như nó làm được,vừa mất hình tượng lại còn rất nguy hiểm nữa chứ
-Tớ thích vớt vỏ chai kia-Nó chẳng thèm quay sang nhìn Huy,mắt dán vào cái vỏ chai đang trôi trước mặt,tay cố vươn ra vớt cho bằng được
-Đừng vươn nữa,nguy hi…
-Á
Thấy nó sắp ngã,Huy bỏ dở câu nói vội vươn tay ra túm lấy tay nó kéo trở lại.Nó bị kéo bất ngờ,không kịp phản ứng nên ngã đè lên người Huy,cây vợt cũng vì thế mà đập thẳng vào mặt cậu.
Mấy đứa nhặt rác xung quanh bắt gặp cảnh này thì ồ lên thích thú.Khung cảnh đang romantic vậy mà lại bị cây vợt kia phá mất tiêu,làm người nào đó vừa đau,vừa tức lại vừa tiếc rẻ.
Nó như hoá đá khi nằm đè lên người Huy.Chưa bao giờ nó tiếp xúc với cậu ở khoảng cách gần đến độ thịt chạm thịt như thế này.Tay chân nó bủn rủn,tim nó đập nhanh đến nỗi sắp nổ luôn rồi.
Chắc nó sẽ cứ nằm im bất động trên người Huy như vậy cho tới tối nếu như nó không nghe thấy giọng nói trêu chọc quen thuộc của Lan
-Nè,muốn nằm trên đó nữa thì phải vất cái vợt đi chứ,mày làm người ta đau rồi kìa
-Ơ,hả tao..tao
Nó giật mình,luống cuống ngồi dậy,nói năng lắp bắp như gà mắc thóc,tay thả vội cái vợt sang 1 bên
Hải đi tới đỡ Huy ngồi dậy,miệng không quên chọc ghẹo
-Sao rồi mày,đau không? mà quên,mày được gái xinh đè thì biết gì là đau
-Đau chứ,nhưng đau là vì bị vợt đè chứ không phải người đè,mày nhìn mặt tao này,in luôn hình cán vợt chứ chả chơi-câu nói nửa đùa nửa thật của Huy làm cả đám bật cười.Ngoại trừ nó,nó đang nhìn Huy,vừa ngại vừa áy náy
-Anh..xin lỗi Huy
-Tớ biết cậu không có cố ý,không sao đâu,cái này tí nữa sẽ trở lại bình thường ý mà-Huy cười tươi,vỗ vai nó trấn an.Nhưng nó còn chưa kịp định thần thì đã bị thầy Vỹ doạ cho chết khiếp
-Mấy đứa tính đóng phim tình cảm ở đây đấy hả?-Thầy Vỹ đột nhiên xuất hiện,tay nhịp nhịp cây thước,khắp người toả ra hàn khí làm bọn nó lạnh sống lưng,không giám hó hé câu nào
Thầy Vỹ nhíu mày
-Còn không mau đi nhặt rác
-Dạ dạ
Cả bọn gật đầu túi bụi rồi bắt đầu giải tán,việc ai nấy làm trước khi thầy giám thị nổi giận.
Huy nhăn mặt,vội giành lấy cây vợt trước khi nó kịp chạm vào
-Cậu muốn xuống đó bơi lần nữa hả?
-Ơ,nhưng..tớ-nó ấp úng,nhất thời không biết nên nói gì.Nửa muốn giành lại cây vợt,nửa lại sợ bị như lúc nãy.
-Thôi,qua kia gom rác với tụi tao đi,đây là việc của bọn con trai mà-Nhi lôi nó sang chỗ vốn dĩ nó thuộc về
Thấy nó chịu an phận đi theo Nhi lên phía trên Huy cũng an lòng mà xuống dưới phụ đám bạn vớt vỏ chai
Nó vừa nhặt rác vừa thỉnh thoảng liếc trộm Huy,cậu đang hăng say vớt vỏ chai với Hải và Quân mà không hề hay biết có người đang nhìn trộm mình.Mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ chăm chỉ làm việc của Huy là nó lại đập chật 1 nhịp tim,thật kì lạ
Nó bất giác lấy điện thoại,đăng 1 dòng trạng thái chỉ vỏn vẹn 5 từ
“Đây gọi là hạnh phúc?”
Nhìn bề ngoài nó giống như 1 câu hỏi.Nhưng thực chất,nó lại là đáp án trong tim Mỹ Anh.
Chỉ sau 4 tiếng ngắn ngủi,dòng sông Hà ô nhiễm ngày nào nay đã trở thành dòng sông sạch nhất thành phố.Để làm được điều này,tất cả đã phải vất vả cặm cụi thu gom rác thải đến còng cả lưng.
Như thấy được sự cố gắng nỗ lực cả buổi sáng của đoàn,HT đã quyết định mời tất cả đi ăn nhà hàng để thay cho lời khen thưởng.
Giống như sắp chết đuối vớ được phao,bọn nó ôm nhau hò hét,bao nhiêu mệt mỏi trong cơ thể đều tan biến chỉ sau từ“ăn”.Kể ra thì HT cũng thật tâm lý,đang mệt mà được dẫn đi ăn cơm thì quả là không còn gì bằng.
Dù có giỏi tính toán đến đâu thì HT cũng không thể ngờ rằng“lời khen thưởng”của mình lại tốn nhiều tiền đến thế.Cứ tưởng rằng,cả đoàn chỉ ăn hết 7 con số là cùng,vậy nên HT đã dẫn mọi người tới nhà hàng đắt nhất nhì thành phố để ra oai.Nào ngờ vừa đi làm về mệt,số lượng thức ăn bọn nó ăn tăng gấp 2 ngày thường,đã vậy bọn nó lại còn chọn những món đắt nhất nhà hàng.Hại HT 1 phen cháy túi khi con số đã nhảy lên 1 số so với dự tính ban đầu.
Có thể nói,đây là lần đầu tiên mà cũng là lần cuối cùng HT dẫn mọi người đi ăn nhà hàng.