Bạn đang đọc Tiểu Thư Ngổ Ngáo – Chương 18
-…………
– Ariel em có sao ko hả? Có bị gì ko? Đứng lên anh xem ! – Joseph vừa nói vừa kéo Ariel đứng dậy xoay một vòng cho anh xem, thấy ko bị gỉ anh mới cho cô ngồi xuống
– Anh……- Ariel địng mở miệng thì….
– Ban nảy nghe Danson nói em muốn nhảy xuống xe làm anh sợ chết khiếp – Joseph nói mà cốc đầu cô một cái
– Nè ! Bà chằn cô có sao ko? Hồi nảy tui bảo để tui đưa về cho hem thèm nghe – Mike ngoài mặt nói cứng nhưng thực chất anh rất lo cho cô .
– Mí bà làm tui thiếu điều muốn đứng tim luôn à ! – Joe nói
Mí ông mí bà đã ngơ ngác nay còn ngơ ngác hơn khi chứng kiến cái cảnh tượng đang xảy ra trước mắt. Các vị phụ huynh nhà ta há hốc mồm nhìn mí anh trân trân. Ken thấy vậy liền giải thích:
– Ba mẹ , đây là bạn của tụi nó đó !
Nghe Ken nói, ba anh mới giật mìnhg quay lịa thì thấy ở đây còn có rất nhiều người thế mà ban nảy do nóng lòng gặp mí cô quá các anh ko để ý tới ai cả. Thấy mí ông bà ngồi đó nhìn mình lom lom bốn anh ngượng ngùng đứng lên nói:
– Cháu xin chào các bác ạ!
– À…ờ ! – các ông các bà cùng đáp mà chưa khỏi ngỡ ngàng
– Xin lỗi vì chúng cháu đường đột xông vào nhà như vậy nhưng cũng chỉ vì….. – nói tới đây Joseph im bặt liếc nhìn sang các cô đang ngồi đó
– À ! Ko sao đâu cháu ! – bà Lâm vui vẻ nói rùi chợt hỏi – nhưng cháu là……
– Dạ cháu là Trịnh Nguyên Sướng , nhưng bác cứ gọi cháu là Joseph đi ạ! – anh lễ phép nói
– Còn ……- bà đưa mắt nhìn sang ba anh kia
– Dạ cháu là Đường Vũ Triết bác gọi cháu là Danson đi ạ! – anh cười tươi nói – đây là anh cháu Matt
– Cháu là Hạ Quân Tường bác gọi cháu là Mike cho thân thiện ạ! – anh nói đùa một tí choa vui
Các ông các bà nghe cảm thấy mí cái tên nì quen quen hình như đã nghe qua ở đâu òi nhưng ko thể nào nhớ nổi. Ken như đọc được ý nghĩ của mí vị ” trưởng lão ” anh ngồi xuống nói:
– Ba mẹ ko nhớ sao? Đây là con của bác Đường , bác Trịnh , bác Hạ và bác Trần đó! – anh nói rùi nhìn sang Joe
– CHáu.. cháu là Joe có phải ko ? – bà Chu ngờ ngợ hỏi Joe
– Dạ ! Nhưng bác biết cháu sao ? – cô cũng ngạc nhiên ko kém
Bà Chu vui vẻ bước tới nắm tay cô ân cần rùi kéo cô ngồi xuống cạnh mình nói:
– Sao ko biết chứ ! Nhớ khi xưa ba mẹ cháu với bác đều la bạn thân với nhau mà. Bác đã từng bồng cháu khi cháu còn nhỏ nữa kìa
– Vậy à ? – Joe mắt sáng rỡ hỏi
– Uhm ! Ko ngờ cháu bi giờ đã trưởng thành quá rồi , thành một thiếu nữ xinh đẹp rùi , làm bác nhìn ko ra – bà đưa tay vuốt tóc cô nói
– À ! Ban nãy ba nói chuyện thứ hai là gì vậy ? – Beatrice hỏi lại
– Chuyện thứ hai là sắp sửa đến ngày kỉ niệm hai mươi năm ngày cưới của ba mẹ nè, với lại cũng là ngày thành lập ra công ty mà – ông Chu nói
– Oh ! – cả đám cùng ồ lên
Bây giờ mọi người mới vỡ lẻ ra, chuyện quan trọng như vậy mà chẳng ai nhớ hết. Nếu mí ông bà hem nhắc chắc chắn các cô các câu đây sẽ quên khuấy mất thôi. – Vậy ba mẹ định tổ chức ở đây hả ? – Ariel hỏi
– Ừ ! Ba mẹ về đây là muốn làm tại nơi mà ba mẹ đã quen nhau đó mà – ông Lâm hóm hỉnh nói làm cả nhà được một tràn cười vui vẻ. Rùi ông nghiêm nghị nói:
– Thôi được rồi ! Chuyện này đến đây chấm dứt nhá ! Lần sau ko được bỏ nhà đi nửa à ! – rùi ông quay sang nhìn mí anh – xem ra chuyến này đi các con có ” thu hoạch ” lớn nhỉ?
Nghe ông nói, các cô nàng nhảy dựng lên nói:
– Ba à ! Làm gì có chứ !
– Thui đừng có chối làm gì – ông Dương chọc mí cô con gái – lần này chọn đúng người rùi đó , hahahaha!
Mí ông bà cười một cái rần làm cho ba cô ê một cục. Các cô thi nhau ném những cái nhìn sắc lẻm về phía mí anh chàng. Còn các anh thì tỉnh như sáo, dù thấy họ cũng lờ đi xem như hem cóa gì xảy ra.
– Ba à ! tụi con chỉ là bạn thôi mà – Ariel thẹn đỏ mặt nói
– Hahaha con còn nói nữa à ? Mặt đỏ như trái cà chua rồi kìa ! – ông Lâm trêu con gái
– Ba này kì quá à – cô đánh nhẹ vào người ông rùi khẽ đưa mắt sang nhìn Joseph thì thấy anh đang nhìn cô cười tủm tỉm
– Nếu ko có gì thì sao tụi nó lại lo í đứa đến thế hả? – ông Dương phụ họa
– Ba ! – Rannie kêu lên
– Ok ! Ok ! – ông giơ hai tay lên đầu hàng rùi nói -Tuần sau , các con nhớ cùng đến nhé ! – ồng nhìn sang mí anh
– Dạ – ba anh đồng thanh
Mí anh mừng phải biết, còn các cô thì mặt ỉu xùi như cái bánh bao , nhất là Nana và Rannie
– Lần này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng dội ko sạch òi – rannie thầm than
– Một sự hiểu lầm tồi tệ nhất mình từng gặp – Nana ngao ngán lắc đầu
– Joe à ! Cho bác gửi lời hỏi thăm ba mẹ con nha! Tuần sau nhất địng ba mẹ con phải đến đó. Bác có rất nhiều chuyện muốn nói với mẹ con – bà Chu vỗ vỗ tay cô nói
– Dạ – Joe mỉm cười gật đầu
Thời gian thấm thoát cũng gần một tuần. Kể từ ngày các cô thoát nạn tới giờ, thì mí nàng bỗng có cái nhìn khác với mí anh một tí. Nana và Rannie thỉ dần dần ko còn thành kiến với Danson và Mike nữa. Nana và Danson cũng bớt xỉ xói nhau đi. Mà thay vào đó là những trận đùa nghịch vui vẻ, đầy tiếng cười.Rannie và Mike tuy gặp mặt vẫn hay cãi nhau nhưng ít hơn hồi đó nhiều, cô cũng đã có phần nhường nhịn Mike hơn và anh cũng ko còn tìm cách phá đám cô nữa.Chuyện Ariel và Joseph tạm thời vẫn bình bình , nhưng dường như Ariel đã từ từ chấp nhận tình cảm của Joseph mặc dù cô ko nói thẳng ra miệng, Joseph như cũng cảm nhận được điều đó nên càng vui mừng hơn. Trong nhóm, hạng phúc nhất thì phải nói tới Joe và Matt. Họ suốt ngày cứ anh anh em em làm cả bọn phát sởn tóc gáy
Cuối cùng , cái ngày mà mọi người mong đợi cũng đến. Lễ kỷ niệm được diễn ra tại một khách sạn bậc nhất của Đài Loan. Các nàng hum ni diện những bộ cánh cực kì xinh đẹp hệt như những nàng công chúa. Còn mí anh thì trông cứ như là hoàng tử của xứ sở thần tiên lạc bước đến đây ko bằng.
– Cháu chào các bác – Joseph lễ phép đến chỗ ông bà chào hỏi
– Các cháu đến rùi hả? – Ông Lâm vui vẻ nói
– Ba mẹ các cháu có đến ko? – ông Chu lên tiếng hỏi
– Dạ có ạ , ba mẹ cháu đang ở đằng kia kìa – Danson vừa nói vừa chỉ
– Oh ! Vậy ta phải đến chào hỏi ông bạn già của ta mới được
Nói rùi mí ông bà cùng nhau đi ” tám tám ” với bạn bè cũ. Joe nhìn hoài ko thấy ba cô bạn đâu nên hỏi: – Ủa ? Ba người kia đâu rùi nhỉ ?
– Anh cũng ko thấy nữa – Matt nói
– Kia kìa………
Mike nhanh nhảu chỉ về phía cầu thang. Mọi người theo tay anh chỉ thỉ thấy các cô nàng đang từ từ bước xuống những bậc tam cấp cuối cùng của cầu thang. TRông họ đep lộng lẫy như thiên thần. Mọi người trong khán phòng như nín thở nhìn theo, các anh thì nhìn mí nàng trân trân ko chớp mắt.
Các cô tiến về phía ba anh và trên môi nở một nụ cười chết người
– Mọi người đến lâu chưa ? – Nana lên tiếng hòi
– Cũng… cũng mới thôi – Danson lắp bắp nói
– Hihihihi.. nè ! Anh sao vậy hả? Bộ mặt tui hum ni có gì lạ lém sao? – Nana cười trêu anh
– À ! ko – anh đáp mà mắt ko rời khỏi khuôn mặt đang tươi cười rạng rỡ của cô
Đám quỷ quái kia đang nhìn anh và Nana cười khúc khích làm cô thấy ngượng chín cả người.
– Mọi người mà cười nữa là tui đi à nha ! – cô giận dỗi nói
– Ok Ok ko cười nữa được chưa ? – ba cô kia cùng nói
– Mí đứa đang nói chuyện gì mà vui vẻ quá vậy hả? – ông Chu cùng mí ông bà kia bước tới hỏi
– Ba – cô vừa thấy ba mình đã sà vào lòng ông nũng nịu – mọi người hùa nhau ăn hiếp con đó ba
– Vậy sao ? – ông Chu cười hỏi
– Ba ơi ! Con bé này nó ko ăn hiếp người ta thì thôi chứ ai ăn hiếp nó nổi – Ken vừa nói vừa choàng tay Beatrice bước tới
– Anh hai sao anh hem bênh em gì hết trơn vậy ? – cô chu mỏ nói
Hành động của cô làm mọi người mắc cười vô cùng. Nhưng …. trong lúc mọi người đang vui vẻ thì……..
– Chủ tịch ! Có một người đưa cái này cho ngài đây !
Một người bảo vệ khách sạn chạy vào vẻ mặt hổn hển đưa cho ông Chu một cái túi sơ mi màu vàng. Ông nhíu mày nhìn mọi người , linh tính mách bảo cho ông biết sẽ có chuyện ko hay sắp xảy ra rồi đây.
Mọi người ko khỏi thắc mắc , cái thứ gì ở trong túi ấy thế nhỉ? Tất cả đều đăm đăm nhìn vào nó bằng một ánh nhìn tò mò. Mí bậc phụ huynh của các anh thấy chuyện nên cũng lại hỏi han:
– Mọi người làm gì mà mặt mày suy tư thế ? – ông Đường lên tiếng rùi vỗ vai ông CHu
– Tui cũng chẳng biết nữa ban nảy có người mới đưa cho tui nè ! – ông Chu nhìn mí ông bạn già nói
– Ba à ! Mởi ra thử xem . Con hồi hộp quá à ! – Nana lên tiếng thúc
– Đúng đó , tụi con cũng đang tò mò lắm rùi nè ! – tất cả đồng thanh
– Uhm ! Vậy vào phòng kín mở đi . Ở đây đông quá ko tiện
Ông nói rùi tất cả đồng ý và họ kéo nhau đi về một căn phòng lớn nhất và cũng kín đáo nhất.
– Anh hai ! Anh nghĩ đó là gì hả ? – Nana mắt nhìn chăm chăm cái túi đang nằm trong tay ba mình và hỏi Ken
– Sao anh biết được – Ken đáp
– Linh tính mách bảo cho em cái túi đó sẽ đem nhiều phiền phức tới đây – Beatrice thì thầm nói
– Vậy em càng muốn biết nó là gì – Rannie hí hửng nói ( vui đi ss hùi đừng cóa muh khóc nhé )
Khi vào tới bên trong, đợi mọi người an vị rùi ông Chu mới từ từ tháo túi vàng đó ra. Tất cả căng mắt , nín thở để cho đợi . Nếu các ông các bà hồi hộp một thì các anh chị nhà ta hồi hộp , tò mò gấp mười lần ấy. Họ ko ngồi mà đứng bu quang ông CHu để xem bí mật trong chiếc túi sắp sửa bật mí. Trong chiềc túi ko phải là hồ sơ , cũng chẳng phải là món quà chúc mừng nào cả mà là một xấp hình . Giờ phút này mọi người như nín thở hẳn khi ông Chu lôi những tấm hình ra……….
Tất cả nhìn chúng chết sững, các anh các chị đứng đó há hốc mồm mà kinh ngạc tột độ. Nana, Rannie , Ariel và Joe mặt xanh ngắt , cắt ko còn giọt máu nào. Bốn cô nhìn những tấm hình chễm trện trên bàn mà tay chân bủn rủn cả ra.
Mí ông , mí bà tròn mắt nhìn các con”yêu dấu ” của mình . Họ ko thể tin được vào mắt mình nữa. Không khí trong phòng giờ căng thẳng chưa từng có . Ông Chu tức tối quát lên:
– Có ai giải thích cho tôi chuyện này là sao ko hả ? Còn những tấm hình ” ngọt ngào” của các người là sao đây?
-…………..
Vâng, vật chứ trong chiếc túi màu vàng đó chính là những tấm hình của các chị bị chụp lén khi ở nhà mí anh .Họ thật sự ko biết chuyện này do ai gây ra và cũng ko biết nên giải thích thế nào cho thỏa đáng
– Nana con hãy giải thích đi ! Chuyện này là sao ? – ông CHu quăng tấm hình của cô và Danson. Lúc đó , Danson đang nằm đè lên người của cô.
Ba cặp kia nhanh chóng chiếu tia nhìn đầy nham hiểm đến chỗ Nana và Danson. Cả hai đang bức tóc , bức tai ko biết nên nói từ đâu và nói ra sao đây..
– Hai người nha…. ghê quá ! Mau khai đi ! Bà và Danson sao mà như vậy hả ? – Rannie chọc
– Sao là sao chứ ! Sáng hum đó, tui mới thức sớm chạy bộ thì gặp Danson . Đang chạy thì bị vấp té cũng may Danson đã níu lại kịp ai dè…….. – nói đến đây thì cô ko nói nữa, mặt đỏ ửng lên như trái cà chua
– OH ! – cả đám đồng thanh
– Im ngay ! – ông Đường quát làm cả đám in bặt – giờ này mà còn tâm trí trêu đùa nhau sao?
Hết ông CHu và ông Đường ” giáo huấn ” các cô cậu thì bi giờ tới phiên ông Dương và ông Hạ. Hai ông nhìn Rannie và Mike đầy hậm hực
– Tụi bây cười nó nhưng tụi bây có hơn gì đâu ?
Nói rồi ông quăng tấm hình của Mike và Rannie đang trong tư thế ” giết người cướp răng ” ra . Cả hai anh chị lúng túng, Rannie ấm ức nói:
– Cái này là….. …
– Im ngay ! Đã thế này rồi mà còn muốn biện minh à ? – ông la con gái
– Mày làm cái trò gì hả Mike? Mày muốn tao tức chết phải ko? – ông Hạ chuẩn bị xấn tới tát anh nhưng mọi người đã kịp thời ngăn lại
– Ba à ! Ba tin con đi được ko? Tụi con quả thật đâu có chuyện gì xảy ra đâu – Mike khổ sở nói
– Hai bác bình tĩnh lại đi ! Mike ko phải là cố ý đâu . Với lại….- Joseph định nói giúp cho bạn nhưng……
– Thân mày còn chưa lo xong mà bày đặt nói giúp người khác hả? – Ông Trịnh quắc mắt nhìn anh – tụi bây nhìn tác phẩm của tụi bây đi !
Tấm hình anh hôn Ariel và ôm chầm lấy cô ngủ đã bị chụp lại một cách đẹp đẽ và rõ nét nhất trong tất cả các hình.
– Hừ ! Đẹp mặt chưa kìa – ông Trịnh hừ giọng nói
– Ariel ! Con là đừa ngoan nhất, là đứa nghe lời nhất mà con… con làm cho ba mẹ thất vọng quá – ông Lâm buồn bã nói
– Ba… – cô vừa khóc vừa lắc đầu ngầy nguậy nói – ba à.. con .. thật sự ko biết có chuyện này mà… chúng con hoàn toàn trong sáng mà….
Các ông mặt đằng đằng sát khí nhìn mí đứa con thân yêu của mình rùi lại thở dài. Matt thấy vậy nói: – Các ba à ! Dù sao mọi chuyện cũng chỉ có chúng ta biết thôi mà . Coi như là chuyện ngoài ý muốn đi mà
– Mày là anh tụi nó mà mày ko biết khuyên bảo mà còn hùa theo nữa. Tao còn chưa xử tội mày mà mày dám nói nữa à ? – ông thảy tấm hình anh và Joe đang ôm nhau ngủ trong căn phòng bí mật lên bàn
Các bà nảy giờ ngồi chứng kiến bi giờ mới lên tiếng nói:
– Ông à tui thấy thằng Matt nói cũng đúng đó. Nảy giờ các ông cũng đã la tụi nhỏ rùi còn gì nữa – bà Đường lên tiếng
– Tui cũng tin đây là chuyện ngoài ý muốn thôi mà ! Ông nhìn tụi nhỏ đi, tội nghiệp quá đi – bà Chu nói
– CHuyện bé đừng xé ra to nữa – bà Lâm nhìn chồng nói rùi nhìn sang đứa con gái iu dấu của mình đang đầm đìa nước mắt nhìn ông bà , làm bà đau lòng vô cùng.
Đúng lúc đó thì………
– ” Cốc, cốc , cốc ” – tiếng gõ cửa gấp rút ben ngoài vang lên
– Vào đi – ông Dương lên tiếng
– Thưa các ngài chủ tịch, bên ngoài.. bên ngoài.. – anh chàng bảo vệ vừa thở vừa nói
– Từ từ nói! Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì ? – ông Chu gắt
– Dạ… bên ngoài có rất nhìn ký giả . Họ đòi vào gặp các ngài – anh chàng lắp bắp nói
– Cái gì? – tất cả giật nảy mình đồng thanh hét lên
ANh chàng xám mặt trước hành động của mọi người .Anh ta líu rìu nói:
– Nếu ko có gì thì tôi xin lui ạ!
Ông Chu phát tay đồng ý. Trong phòng , các anh chị đi đi lịa lại mà lòng rối như tơ vò. Còn mí vị phụ huynh thì ngồi trầm tư suy nghĩ một cách đáng sợ. Năm phút, mười phút, mười lăm phút trôi đi, cuối cùng ông Chu mới nói:
– Tui có 1 cách nhưng ko biết ông bà có chịu ko
– CHúng tôi cũng đã có một phương pháp rồi , ông thử nói ra xem có giống chúng tôi ko – ông Đường nói
– Được ! – ông hít một hơi rồi nói – nếu chuyện đã đến nước này thì chỉ còn một cách thôi. Đó là…. là cho chúng nó kết hôn đi
– Ko được – mí chị đồng thanh nhưng riêng mí anh nghe thía thì khoái chết nên đâu thèm nói
– Ko được cũng phải được – các ông bà đồng thanh hét lại làm í chị nhà ta xanh mặt
– Các ông thấy sao? – ông Chu hỏi
– CHúng tôi cũng định như vậy đó – mí ông kia nói
– Ba ! Nhưng con ko muốn kết hôn với hắn – Nana và Rannie nói và cùng chỉ và phía Danson và Mike
– Thế chúng bây định làm xấu mặt cả dòng tộc đó hả? Chuyện do chúng bây làm thì bi giờ phải lãnh lấy cái hậu quả đó chứ – ông Dương hét
Hai nàng bí đường ben nhìn sang Ken và Beatrice để cầu cứu. Ken và Beatrice nhìn nhau rùi thở ra đứng dậy nói:
– Ba à ! Tụi nó còn nhỏ quá mà ….
– NHỏ á ? Ở cái tuổi này hồi xưa có thể làm mẹ người ta rồi kìa , ở đó mà nhỏ – ông Chu trợn mắt nói – thôi mọi chuyện cứ quyết định như thế đi. Cấm bàn cãi nữa.
– Giờ ra đối mặt với cái đám phóng viên nhiều chuyện đó đi
Ông Đường nhắc mọi người rùi cả đám kéo ra ngoài. Vừa rới đại sảnh thì…….
– Các ngài chủ tịch, các ngài định làm sao trước tin đồn của các thiếu gia và tiể thư? – PV1 hỏi
– Xin hãy cho chúng tôi câu trả lời hợp lý đi ạ ! – PV2 nói