Tiểu Thư Ngổ Ngáo

Chương 17


Bạn đang đọc Tiểu Thư Ngổ Ngáo – Chương 17

Nghe cô nhắc đến ba cô nàng kia các chàng cuống lên lắc mạnh vai cô hỏi:
– Họ sao rùi hả?
– Họ.. họ bị một đám người mặc đồ đen lôi đi òi – Joe thở hổn hển nói
Vừa dứt lời, ba anh phóng như điên ra cổng trường. Mắt dáo dát tìm kiếm khắp nơi mà hem thấy. Các anh vội vàng phóng xe về nhà các cô xem thử.
Còn ba cô sau khi bị bắt lên xe thì được đưa đến một nơi… Tên xe các cô la lối ỏm tỏi:
– Thả tui ra nhanh lên !- Nana quát
– Các người là ai hả? Thả ta ra nếu ko ta cắn cho chết lun – Rannie quắc mắt nhìn đám người áo đen
Một tên ngồi ở hàng ghế trên quay xuống nói với giọng kính trọng:
– Xin tiểu thư yên tâm . Chúng tôi sẽ ko làm gì các vị đâu!
Vì là người thông minh , nên các cô đã đoán ra được phần nào sự việc. Ba cô nhìn họ bằng ánh mắt giết người.
– Có phải ba chúng tôi bảo các anh làm vậy ko? – Nana nghiêm giọng hỏi
-……………
– Các người muốn đưa chúng tôi đâu hả? – Ariel bực mình quá hét lên
-……………
Họ vẫn thản nhiên ko thèm trả lời làm ba cô điên tiết lên. Nana nhanh trí, nhẹ nhàng móc điện thoại trong túi quần ra và nhấn số gọi để cầu cứu.Bên đầu dây kia……
– Alo! Nana là cô phải ko? Các cô đang ở đâu? – người Nana gọi cầu cứu là Danson
Anh chàng vừa phòng xe vừa nghe điện thoại của cô.Nhưng bên đầu dây bên kia , cô ko trả lời mà anh chỉ nghe:
– Sao các người ko nói? Có phải ba chúng tôi bảo các anh làm vậy ko? – Nana điên tiếc hỏi lại
– Tại sao lại đi đường này? Thậ ra các anh muốn chở chúng tôi đi đâu hả? – Rannie quát
Các cô la khản cổ muh vẫn hem cóa tên nào trả lời. Bực mình quá, Ariel bắt đầu làm áp lực:
– Nếu các người ko nói thì tôi sẽ nhảy xuống liền lập tức!
Cô vừa nói vừa chuẩn bị mở cửa xe. Thấy vậy, bọn họ xanh mặt, vội kéo cô lại. Và bắt đầu nói:
– Tiểu thư xin cô bình tĩnh ! Cô mà xảy ra chuyện gì chúng tôi rất khó xử. Xin cô hãy quay về đi ạ !
– Hừ! Nói nảy giờ thì ra chỉ là muốn chúng tôi theo các người về à – Nana hừ mũi nói – nếu bây giờ có tri viện thì tốt biết mấy
– Tiểu thư , tôi khuyên cô nên ngoan ngoãn theo chúng tôi trở về Mỹ đi ! Đừng buộc chúng tôi phải dùng vũ lực – tên đó nói
– Nếu bi giờ có anh hai và chị Beatrice ở đây thì tốt biết mấy nhỉ? – cô cố tình nói lớn cho Danson nghe
Danson như hiểu mọi chuyện, anh tức tốc gọi cho Joseph , Mike và Matt. Còn mình thì chạy đến công ty của anh Nana để báo tin
Nơi mà bọn chúng muốn đưa các cô đến đó chính là sân bay Đài Loan.Ba cô bị gần mười tên vệ sĩ áp giải đi xuống, làm ọi người đi ngang ai cũng phải ngoái lại nhìn.Các cô bí mật nói nhỏ với nhau cái gì đó rùi đợi đến chỗ đông người. Ba cô cùng la lên :

– Ba ! Sao ba lại ở đây????
Mí tên vệ sĩ nghe vậy liền ngoái đầu lại nhìn. Thừa lúc, ba cô thưởng í tên đóa một cú đá ngay ống quyễn . Rùi cùng nhau bỏ chạy, còn bọn vệ sĩ vì qua đau nên chúng vừa chạy vừa ôm chân như đang chơi lò cò. Ra đến ngoài, các cô vội vàng bắt taxi về nhà cầu cứu anh chị mình. Danson bi giờ đang đi như bay vào công ty của anh Nana. Anh chàng phải chạy cả trăm bậc thang để đến phòng Ken. Vì đợi thang máy quá lâu muh anh thì đang gấp nên chạy thang bộ là nhanh nhất. Đến nơi, chưa kịp mừng anh liền bị cô thư kí của Ken ngăn lại hỏi với giọng khó chịu:
– Anh là ai? Có hẹn trước với Tổng giám đốc ko? nếu ko thì xin mời anh về cho
– Xin lỗi tui ko có hẹn trước. Nhưng tôi có chuyện rất quan trọng cần gặp Tổng Giám đốc của cô ngay – Danson thở dồn nói
– TGD của chúng tôi còn bận nhiều việc lắm ! Xin anh về đi , có gì thi mai hãy ghé lại- cô ta nhìn anh nói với giọng hách dịch
Danson đang gấp còn gặp bà này lằng nhằng nửa làm anh điên tiết lên. Nhưng vì đây ko phải là công ty nhà mình nên anh ráng nhịn mà nói với giọng lạnh lùng nhất:
– Nói với TGD của cô có Đường Vũ Triết, con trai của ông Đường Vũ Quang cần gặp
Cô thư kí giật mình nhìn anh từ đầu tới chân. Đây là con trai của ông ” Vua khách sạn ” nổi tiếng khắp nơi đây sao? Cô ta đứng nhìn Danson lom lom làm anh bực mình lên tiếng gắt:
– Cô đi nhanh dùm cho tui nhờ đi !
Cô ta giật mình , vội vàng đi vào phòng Ken . Chưa đầy năm phút, cô ta ra nói với anh:
– TGD của tôi mời anh vào!
Danson chỉ chờ câu nì thui. Anh phóng như bay vào trong phòng muh quên mất phép lịch sự. Vừa vào phòng, anh đã chạy ngay đến bàn Ken thở gấp nói:
– Anh.. anh……
– Cậu bình tĩnh đi ! Có gì từ từ nói – Ken ngước lên nhìn anh cười nói
– Nana… Nana… bị …..
– Nó bị gì hả ? – Ken nghe nhắc đến em gái vội đứng phắt dậy hỏi
– CÔ ấy bị người của ba anh bắt đi rùi – Danson nói
– Cái gì ? – Ken trợn mắt kinh ngạc- Sao cậu biết?
– Ban nảy cô ấy có gọi điện cầu cứu em – anh chùi mồ hôi nói – còn có cả Rannie và Ariel nữa
Ken nghe xong ngồi phịch luôn xuống ghế. Anh ko ngờ ba anh lại dùng chiêu này. Anh ngồi trầm ngâm suy nghĩ một lúc thật lâu. Danson thấy vậy nóng ruột nói:
– Sao anh ko đi cứu cô ấy?
KEn ngước lên nhìn Danson. Bi giờ anh mới nhìn kỹ chàng trai đang đứng trước mặt mình. Trẻ trung, năng động, đầy sức sống đó là những từ mà KEn có thể dùng để miêu tả Danson. Anh cười nhẹ nói:
– CẬu ngồi xuống trước đi !
Đợi Danson ngồi xuống rui anh mới nói tiếp:
– Cậu là bạn Nana? Cậu tên gì?
– Em là Danson
– Uhm ! Ban nảy anh có nghe nói cậu là con trai bác Đường phải ko?
Bác ấy vẫn khỏe chứ? ( trùi ui giờ ni rùi muh còn hỏi ba vụ đó nữa)

– Dạ vẫn khỏe! – tuy rất lo nhưng anh cũng lịch sự trả lời – nhưng còn……
– Đừng lo , con bé ko sao đâu, nó nhất định sẽ có cách thoát ra được thôi – Ken cười cười nói
Nói rùi anh xem đồng hồ rồi nói với Danson:
– Đi thôi ! Anh nghĩ bây giờ chắc tụi nó cũng về tới nhà rùi đó
Danson thật ko hiểu nói Ken, nhưng anh cũng lon ton đi theo. Ra tới công ty anh nói : – Cậu về nhà xem trước nhé ! ANh phải đi đến chổ này đã
Nói rùi anh phóng xe đi để lại bao nhiêu câu hỏi trong đầu Danson.
Trong công ty, Beatrice vùi đầu vào đống hồ sơ dày như núi đang chất đống trên bàn cô. Cô ngồi coi miệt mài, ko ngừng nghỉ, thấy vậy ông Wilson lên tiếng nói:
– Tiểu thư! Cô nên đi ăn một ít gì đi! Sáng giờ cơ chưa có chút gì lót dạ như vậy ko tốt choa sức khỏe đâu!
Nhờ ông Wilson nhắc, Beatrice nhớ chực từ sáng giờ quả là cô chưa ăn gì cả. Vì ba cái vụ hợp đồng với bên Thiên Vận mà sáng giờ cô muốn nổ tung cái đầu. Giờ nghe nhắc , cô cũng thấy đói đói
– Vậy à ? Vậy chúng ta nghỉ một lát đi ! Ông cùng đi ăn với tôi nhé !- cô mỉm cười đề nghị
Ông ko đáp mà chỉ nhìn cô cười hiền. Rồi cả hai cùng nhau đi dùng bữa, nhưng vừa bước ra khỏi phòng thì……
– La. la. là .la..la …là
Tiếng chuông điện thoại của Beatrice vang lên in ỏi. Trên màng hình , hiển thị vỏn vẹn có một chữ tên của người gọi ” Ken “. Cô lập tức bắt máy:
– Alo ! Sao hum nay TGD lại rảnh mà gọi cho em vào giờ này vậy? – cô trêu
– Có chuyện rùi Beatrice – Ken nói với giọng gấp gáp
– Chuyện gì vậy? – cô bắt đầu thấy lo sợ
– Ba đã cho người đến trường bắt tụi nó về Mỹ rồi – Ken nói vắng tắt
– Cái gì ? – cô nói như hét vào điện thoại
– Em xuống ngay đi ! Anh đang ở dưới công ty em nè – Ken nói
– Ok ! Em xuống ngay – cô cúp máy mà lòng rối bời
Thấy sắc mặt Beatrice có vẻ ko ổn , ông Wilson cất tiếng hỏi:
– Đại tiểu thư có chuyện gì sao ?
– Uhm ! – cô gật đầu nói – ba tôi đã cho người bắt Rannie về rồi
– Hả? Như vậy cô định làm soa? – ông lo lắng cũng ko kém
– ……..- cô lắc đầu – tôi cũng ko biết nữa. Đành tới đâu hay tới đó đi ! – rùi cô nhìn ông với vẻ ái ngại nói – xin lỗi ông nhé ! có lẽ ông phải đi ăn một mình rồi, tôi phải về nhà để xử lí chuyện này thôi!
– Có cần tôi chở tiểu thư đi ko? – ông đề nghị

– Thôi khỏi ! Ông hãy ở lại lo những chuyện còn lại trong công ty dùm tôi được rồi. Tôi phải đi ngay đây, Ken đang ở tôi ở dưới lầu
Nói rùi, Beatrice chạy nhanh đến thang máy. Ken đang đứng trước cửa công ty chờ Beatrice mà lòng lo lắng cũng ko kém. Những cô gái đi ngang qua xì xầm:
– Anh chàng đó là ai vậy?? Nhìn bảnh hết sức – một cô gái nói
– Uhm ! Đẹp trai phải biết ! Có vẻ là một người có địa vị lắm đây – cô thứ hai nhận xét ( dĩ nhiên òi , anh Ken muh )
– Sao bà biết ? – cô bạn kế bên hỏi
– Nhìn cách ăn mặc và phong thái anh ta là biết òi – cô gái đó cười đáp
– Tui tưởng rắng trên đời này chỉ có Giám đốc Dylan của chúng ta là bảnh trai thui chứ ai dè…….- nói tới đây cô gái đầu tiên ko nói nửa
Bỗng……………. .
– Ken !!!!!!!!!!!!
Beatrice hối hả chạy ra xém tí là vấp té. Ken thấy cũng hết hồn và nhanh tay chụp cô lại nếu ko thì…… – Từ từ chứ ! – anh trách yêu – rùi té tính sao?
– Hihihihi – cô cười
Nhìn Beatriec cười với Ken , mí cô nhân viên trong công ty trông thấy cũng ngạc nhiên hem kém trước cử chỉ thân mật của họ. Beatrice vội hỏi:
– Chuyện này là sao vậy anh?
– Lên xe đi từ từ anh kể em nghe. Bây giờ chúng ta cần phải về nhà ngay.
Nói rùi , cả hai lên xe và chiếc xe phóng như bay ra đường . Trên xe, Ken kể lại mọi chuyện đã xảy ra choa cô nghe. Nghe anh nói xong, cô thở dài nói:
– Em thật ko nghĩ ba lại làm như vậy!
– Thôi mà em…. chuyện cũng vậy rồi đâu ai muốn đâu – anh nói – giờ quan trọng là phải thuyết phục ba cho tụi nó thôi, chứ tính khí đám nhóc đó ko bao giờ chịu để yên như vậy đâu
Lại nói về ba cô gái nhà ta, các cô đã về trước cửa nhà. Và hiện giờ họ đang lui cui mở cửa . Vừa vào tới phòng khách thì…..
– AAAAAAA!!!!!!!!!!!!
Ba cô la thất thanh. Vì.. vì…mí bậc phụ huynh yêu dấu của họ đang ngồi lù lù ở đó từ nảy giờ. Có vẻ như các phụ huynh cũng dư biết chuyện ba cô nhất định sẽ trốn đám vệ sĩ . Các cô đưa mắt nhìn nhau mà mặt mày ai nấy cũng méo xệt. Rannie và Ariel đẩy Nana lên phía trước , cô nàng cố gắng nở nụ cười và nói :
– Sao ..mí ba mí mẹ lại ở đây vậy?
– Ngồi xuống đi ! – ba Nana lên tiếng
Ba cô hoảng hồn ngồi phịch xuống ghế hem dám nhúc nhích. Các cô thầm cầu mong cho Ken và Beatrice về nhanh nhanh để giải cứu mình. Mí vị gia trưởng chẳng ai nói lời nào, họ ngồi làm thinh , mặt lạnh băng làm cho ba cô đã lo nay càng lo hơn. Đúng lúc đó thì…..
– Nana, Rannie, Ariel ba đứa có ở nhà ko ? – tiếng Ken vang lên nho nhỏ khi anh vừa nở cửa ló đầu vào
Ba cô nhỏ nháy mắt ra hiệu cho anh. Ken vội nhìn theo ánh mắt của mí đứa em thân iu thì anh thiều điều muốn nhảy nhổm khi thấy có đầy đủ mặt văn võ , bá quan đang ngồi chễn trện trên ghế. Beatrice đi phía sau , thấy lạ nên mới đưa mắt vào nhìn, cô cũng muốn bật ngửa khi thấy ba mình đang ở đây.
Cả hai đi vào , Ken nuốt nước bọt nói giã lã:
– Mí ba mí mẹ về hồi nào sao ko báo trước để tụi con đi rước ?
– Hừ ! Bào cho chúng bay để chúng bay nghĩ cách chạy trước phải ko? – ba anh hừ giọng nói
– Dạ ! Tụi con ko dám – anh nhỏ giọng nói
– Ko dám? Tụi bây dám bao che cho tụi nó còn gì mà dám hay ko dám hả? – ba anh quát lên
Cả đám ngồi mà mặt xanh như tàu là chuối. Họ biết là mọi người rất tức giận nên chẳng ai dám nói thêm điều gì nữa
– Ông à ! có gì cũng từ từ nói đừng làm con trẻ nó sợ – bà Chu lên tiếng khuyên chồng

Các ông nghe nói cũng xìu xuống. Bây giờ Beatrice mới lên tiếng :
– Ba mẹ à ! Con nghĩ chuyện của tụi nó cũng ko có gì lớn lắm.Đâu cần phải làm lớn như vậy?
– Ko lớn à? Vậy con nghĩ chuyện gì mới lớn hả ? – ông Dương tức giận la con gái
– Tụi nó cũng đã lớn cả rồi, cũng có những suy nghĩ và ý kiến ri6eng của mình . Ba mẹ cũng nên thông cảm và nghĩ dùm í đứa nó chứ ! – cô nhẹ nhàng nói
– Thông cảm ? thông cảm cho nó kể cả việc nó dám tự ý bỏ nhà ra đi sao ? – ông Dương quát lên Nhưng điều đó cũng ko làm cho Beatricxe khiếp dợ. Cô vẫn bình tĩnh nói:
– Vậy ba mẹ có từng nghĩ tại sao tụi nó lại phải trốn nhà đi vào lúc đêm hôm như vậy hay ko?
-…………
– Nếu lúc đầu ba mẹ đồng ý cho tụi nó sang đây thì tụi nó đâu cần phải bỏ trốn chứ ! – cô cười cười nói và nhìn mí ông bà đang trầm tư suy nghĩ
Rùi ông Lâm lên tiếng nói:
– Các con đang trách ba mẹ đó hả ?
– Tụi con ko dám. Tụi con chỉ muốn nói cho ba mẹ hiểu nguyên nhân vì sao ra cớ sự của ngày hôm nay mà thôi – Ken đở lời cho Beatrice
Các ông bà ngồi mà thở ra dìa cả thước. Nana quyết định lên tiếng nói:
– Ba mẹ à ! Tụi con biết ba mẹ yêu và lo lắng cho tụi con. Nhưng tụi con cũng đã lớn rồi, chúng con cũng có quyền quyết định riêng của mình chứ ! Tụi con rất muốn trở về Đài Loan , rất muốn trở về quê hương của mình. Từ nhỏ , tụi con đã được đưa sang Mỹ, chưa lần nào được về đây, nay tụi con đã lớn , đã có thể tự chăm sóc mình thế mà ba mẹ vẫn ko cho tụi con thực hiện nguyện vọng của mình nữa!
Mí bậc phụ huynh ngồi nghe mà thẫn thơ người ra. Quả thật là họ chưa bao giờ nhìn và nghĩ lại con gái của họ đã ko còn là một cô bé ngày nào nửa rồi, bây giờ các cô đã trưởng thành từ tư tưởng lẫn hình dáng .
– Ba mẹ ! Từ nhỏ tới lớn con chưa bao giờ làm trái ý ba mẹ , nhưng lần này thì con ko thể nghe theo ba mẹ được. Con cần phải có chủ kiến riêng của mình. Xin ba mẹ đừng giận con – Ariel bước tới nắm tay ba mẹ mình nói
Bà Lâm khóc nhìn con gái. Bà ôm cô vào lòng vỗ về , làm cô cũng mũi lòng khóc theo. Còn mí ông thì dường như bị những tời nói đầy sức thuyết phục của các cô con gái làm lay động. Ông Chu cất tiếng nói:
– Giờ tụi con làm sao thì làm ba mẹ ko nhún tay vào nữa! Nhưng đã quyết định rồi thì đừng hối hận nhé !
Nghe ông nói, các cô mừng ko thể tả. Ba cô hét toáng lên và chạy lại ôm chầm ba mẹ mình hôn cái chóc:
– Yeah! Ba mẽ muôn năm !
– Thôi thôi được rồi , các cô nịnh vừa thôi – ông Lâm nói làm mọi người bật cười
Beatrice chợt hỏi:
– Con nghĩ lần nay ba mẹ về chắc ko chỉ có chuyện này thôi chứ ?
– Beatrice con quả là một cô gái thông mình đấy – ông Dương khen ngợi , nói – lần này về là còn một chuyện nữa
– Chuyện gì vậy papa? – Nana mắt sáng rực hỏi
– Là……
Ông CHu vừa địng mở miệng nói thì……
– Đính đong…
Tiếng chuông cừa vang lên hối hà? Ken nói với mọi người:
– Để con ra mở cho
Cánh cửa vừa bật mở thì nhanh như cắt, nguyên một đám lùa vào nhà y hệt như một cơn lốc cuốn phăng tất cả. Mí ông bà ngồi trên ghế trố mắt ra mà nhìn. Các anh vừa vào nhà thì hỏi mí cô tới tấp:
– Mí em có sao ko hả? – Danson nhìn Nana hỏi với vẻ lo lắng


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.