Tiểu Thư Nghịch Ngợm

Chương 17


Bạn đang đọc Tiểu Thư Nghịch Ngợm: Chương 17

Sau khi đã bình tĩnh trở lại, Quân bắt đầu kể lại mọi chuyện cho cả lớp nghe
-Thật sự lúc đó mình rất sock, mình không nghĩ rằng ba mình lại có thể làm ra chuyện đó-Quân nói, mặt cúi xuống, 2 bàn tay nắm chặt vào nhau, người không tự chủ được mà run lên
Thật sự nhìn Quân lúc này cả lớp rất đau lòng, không thể tưởng tượng được rằng cậu bạn lém lỉnh, nhiều trò giờ đây lại ở trong bộ dạng này. Đưa tay chạm nhẹ vào vai Quân, giọng nó nhẹ nhàng cất lên
-Quân à, trong đời sống này không phải cái gì mình thấy cũng là sự thật đâu-giọng nó giờ đây cũng khác hẳn những lúc bày trò nghịch ngợm hay giả nai mà là một giọng nói vừa trong vừa ấm như đi vào lòng người, dù đang hóa trang nhưng nhìn nó lúc này cả lớp ai cũng thấy nó như là thiên thần, đẹp, đẹp lắm
-Ý cậu là sao?-Quân cũng ngước mặt lên nhìn nó và vô tình nhìn vào mắt nó qua lớp kính, đôi mắt đen sâu với hàng lông mi dày thật đẹp khiến cậu như bị xoáy vài đó
Thấy Quân nhìn vào mắt mình, nó khẽ mỉm cười, nó biết mắt mình rất đẹp có thể thu hút được mọi ánh nhìn vì vậy nên nó mới quyết định mang kính để tránh rắc rối. Thong thả nhìn lại bằng ánh mắt ấm áp (bạn bè thôi nhé) nó không trả lời mà hỏi lại Quân
-Cậu có tin bọn mình không?
Đầu gật gật nhưng mắt thì vẫn nhìn vào mắt nó
-Cậu…có còn thương ba cậu không?-nó hỏi nhưng cũng hơi ngập ngừng
Vừa nghe nhắc đến ba, Quân bừng tĩnh, cố gắng né tránh ánh mắt nó, cậu lại cúi gằm mặt xuống, im lặng
Cả lớp yên lặng dõi theo nó và Quân, mọi người tin rằng nó sẽ giải quyết tốt chuyện này

-Cậu trả lời tớ đi
-Không…-Quân trả lời nhưng vẫn hơi ngập ngừng
Cầm 2 vai Quân xoay qua đối diện với mình, nó nhìn vào mắt Quân, hỏi lại
-Thật không?
Bất ngờ vì bị nó xoay người lại, Quân cố gắng né tránh ánh mắt của nó,ánh mắt làm cậu cảm thấy sợ, sợ nó nhìn thấu tâm can của cậu và cậu cũng sợ mình sẽ bị ánh mắt nó thu hút.
-Sao cậu không trả lời mình, cậu còn thương ba cậu đúng không, vậy sao cậu không chọn cách tha thứ, như vậy sẽ nhẹ lòng hơn đó-nó vẫn nhẹ nhàng khuyên cậu
-Cậu không hiểu được đâu, cậu không phải là tớ và cậu cũng chưa bao giờ ở trong trường hợp của tớ nên cậu không hiểu đâu.-Quân ôm đầu, người lại run lên.
-Hân à, chắc cậu ấy chưa sẵn sàng để nghe đâu-Lan lên tiếng
Thở dài, nó bắt đầu không tự chủ được mà nước mắt bắt đầu rơi
-haìz…, các cậu biết không, mình mất mẹ năm 7 tuổi, tất cả là đều do mình, mẹ mình mất vì cứu mình mà bị bắn 3phát đạn trên ngực và đã trút hơi thở cuối cùng ngay trước mắt mình, một đứa bé 7 tuổi, lúc đó mình cũng bị chấn thương ở đầu, sau khi mẹ mình vừa trút hơi thở cuối cùng thì mình cũng ngất đi, do sợ hãi cùng chấn thương ở đầu mà mình ở trong tình trạng trầm cảm suốt 2 năm trời, mình không hề nhớ những gì xảy ra trước đó, trong đầu mình chỉ hiện lên cảnh mẹ mình đưa cánh tay đầy máu lên cố gắng chạm vào mặt mình rồi ra đi, mình sống trong sự sợ hãi đến tột cùng, nếu lúc đó mình chết trước thì mẹ đã không vì cứu mình mà ra đi, mình hận chính bản thân mình.-nó nói và nấc lên, chuyện này nó giấu trong lòng lâu lắm rồi, nếu không nhờ Gia Bảo và ba nó an ủi thì có lẽ giờ này nó vẫn còn chìm ngập trong nỗi đau đó
Cả lớp nghe mà xúc động không kìm được nước mắt, hắn nhìn nó với ánh mắt đau lòng ” không ngờ em lại chịu nỗi đau lớn vậy, anh nhất định sẽ bảo vệ em” . Riêng Quân thì cậu như bất động trước chuyện của nó, cậu không ngờ nó còn đau hơn ccậu nhiều lần như vậy. Thở một hơi lấy lại bình tĩnh, nó quay sang Quân
-Tớ hiểu cảm giác mất mẹ đau khổ như thế nào nhưng mình phải vượt qua nỗi đau khổ ấy và đối diện với sự thật, mình tin rằng mẹ cậu cũng không muốn ba con cậu như vậy đâu, hãy tha thứ và nghe ba cậu giải thích, như mình đã nói lúc nãy, không phải cái gì mình thấy cũng là sự thật đâu, hãy nhìn nhận mọi chuyện từ mọi phía, rồi cậu sẽ biết sự thật nó như thế nào
-Mình biết rồi, mình sẽ về nhà
Cả lớp nhìn nhau cười hạnh phúc, mọi người chỉ nên giúp tới đây thôi, còn mọi việc còn lại cứ để cho ba con Quân giải quyết với nhau.
****
Cả lớp sau khi giải quyết xong chuyện của Quân thì cũng khá trễ nên ai về nhà nấy, nó và hắn vừa bước vào nhà thì Gia Bảo đã chờ sẵn từ lúc nào, thấy nó và hắn thì hét lên
-Hai đứa đi đâu bây giờ mới về hả, dám trốn học đi chơi hả, mà còn trốn cả lớp nữa phải không-Gia Bảo nói, lửa giận phừng phừng
-Anh biết rồi còn hỏi làm gì, em mệt lên phòng trước đây-nó nói rồi đi một mạch lên phòng, không thèm để ý gì đến Gia Bảo cả. Tức lắm nhưng anh chẳng biết làm gì, ai biểu nó là đứa em gái anh thương nhất cơ chứ. Không trị được nó, anh giận cá chém thớt, quay qua hắn chờ câu trả lời

-Ờ thì….-hắn không biết nói sao cứ gãi gãi cái đầu
-Thì gì, trả lời mau, không thì đừng mong lên phòng-Bảo hậm hực
-Thì…à anh, Hân từng bị bắt cóc sao?-không biết trả lời sao thì sực nhớ đến chuyện này nên hắn hỏi luôn
Vừa nghe hắn hỏi xong thì mặt Gia Bảo trở nên tái đi, sao hắn lại biết được chuyện này, là nó kể ư?
-Sao cậu biết? Nó kể với cậu ư?
Lắc đầu, hắn nói
-Lúc nãy Hân có nói với lớp về chuyện mẹ cô ấy, chuyện này là sao hả anh, em nhìn cô ấy có vẻ buồn lắm
Thở dài một cái, Gia Bảo kể cho hắn nghe về chuyện của nó
-Năm con bé 7 tuổi thì bị bọn bắt cóc bắt tống tiền, con bé lúc đó cũng lì lợm lắm, không sợ đâu, còn mẹ tôi vì lo lắng nên cứ đứng ngồi không yên, khi nhận được tin báo về nơi con bé bị bắt cóc chúng tôi gồm tôi, ba và mẹ vội vàng đến giải cứu con bé nhưng không ngờ vì bị đưa vào đường cùng nên bọn chúng làm liều bắn vào con bé nhằm giết nó. Thấy vậy mẹ tôi liền chạy vào đỡ dùm con bé, kết quả là trúng ba phát đạn ghim vào ngực và đã ra đi, Gia Hân cũng được đưa vào bệnh viện do bị bọn chúng đánh vào đầu chảy máu trước đó. Bọn bắt cóc bị xử lí không còn một tên nhưng mẹ tôi thì đã ra đi mãi mãi, con bé Gia Hân thì luôn nhận lỗi là do mình, suốt 2 năm trời nó không tiếp xúc với ai ngoài 2 chúng tôi, sau hai năm cuối cùng nó đã trở lại nghịch ngợm như xưa, cứ ngỡ nó đã quên không ngờ ….-Gia Bảo kể lại mọi chuyện, giọng run run, anh thật sự,rất lo lắng cho đứa em gái này, nỗi đau đó quá lớn với nó, đó cũng là lí do cho dù nó có nghịch phá thế nào anh cũng không nỡ trách mắng gì nhiều, anh sợ nó sẽ lại như năm đó, yên lặng đến đáng sợ.
Hắn yên lặng, giờ đây hắn không biết nói gì cả, chỉ thầm tự nhủ sẽ bảo vệ nó thật tốt mà thôi
***
Tại phòng nó, nằm dài trên chiếc giừơng nó lại nhớ về chuyện đó mà nước mắt rơi, ôm Miu Miu vào lòng, nó thầm thì

-Chị thật sự rất nhớ mẹ, Miu à.
Bế con mèo lại bên cửa sổ, gạt cái rèm cửa qua 2 bên, mở tung cánh cửa ra, bầu trời về đêm đầy sao thật đẹp, đưa tay chỉ về phía nhưng ngôi sao ấy, nó nói
-Nhìn kìa Miu Miu, mẹ chị là ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đó đó
Không biết có hiểu tiếng người hay không mà con mèo cũng nhìn theo cái chỉ tay của nó và kêu “meo, meo” như là trả lời vậy
Đưa 2 tay lên miệng làm thành cái loa, nó hét lớn
-Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm, nhưng mẹ ở trên đó cứ yên tâm nhé, con sẽ sống thật tốt
Mỉm cười, nó đưa tay vẫy vẫy như chào ngôi sao đó, những ngôi sao như nghe tiếng nó mà trở nên sáng hơn so với bình thường, chắc cũng đang chào lại nó.
Khép cửa lại, hôm nay đúng là một ngày mệt mỏi, nằm trên giường nó nhanh chóng tiến vào giấc ngủ say. Một người phụ nữ xinh đẹp khẽ hôn lên trán nó thì thầm
-Mẹ yêu con, sống hạnh phúc con nhé!
Rồi vụt tan.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.